[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện
Chương 30 : Thiết Sơn bang
Người đăng: Sessiromaru
.
“X uy xuy ~~” Hàn khí tràn ngập xung quanh Bích Hàn đầm, bóng người nổi trên mặt nước Hàn đầm trong hàn khí mờ mịt cũng hiện ra mơ hồ.
“Đầm nước Bích Hàn đàm này, nhìn không thấy đầu nguồn, nhìn như một cái hồ chết, nhưng hồ nước lại không hề phát ra mùi hôi thối nào. Hơn nữa hàng năm mực nước cũng không hạ thấp. Dùng cọc gỗ để đo đáy nước, căn bản đo không thấy đáy.” Đằng Thanh Sơn trầm ngâm.
“À, từ lần trước ta thăm dò đáy Bích Hàn đàm này cũng gần một tháng rồi.” Đằng Thanh Sơn vận kình toàn thân, cả người liền đứng ở trong đầm nước, đầm nước ngập không đến ngực Thanh Sơn, “Thực lực ta so với một tháng trước cũng đề cao không ít, vậy thử lần nữa xem sao, xem có thể chạm tới đáy hay không!”
Mấy năm qua, Đằng Thanh Sơn tò mò vì sao Bích Hàn đàm lại thần kỳ như thế nên thường xuyên xuống đầm nước tìm tòi một phen.
Nhưng chưa có lần nào có thể thực sự chạm được đáy hồ.
“Rầm!” Bơi tới bờ đầm, hai tay Đằng Thanh Sơn ôm lấy một tảng đá nặng hơn trăm cân, hít sâu một hơi, nhất thời cả người liền chìm sâu xuống đáy. Thực ra khả năng khống chế đối với lực lượng cơ nhục gân cốt, nếu bình thường ở trong hồ, chỉ cần không chế tốt kình lực, liền có thể dễ dàng chìm xuống đáy nước.
Có điều, Bích Hàn đầm này mật độ nước so với bình thường phải cao hơn rất nhiều. Muốn thâm nhập đáy hồ, có hai biện pháp, một là ôm tảng đá, khối sắt, vật nặng gì đó..vv.. hoặc sử dụng nội kình mới có thể ép mình chìm xuống. Đằng Thanh Sơn đương nhiên sẽ không bỏ qua phương pháp đơn giản mà lãng phí nội kình.
Ôm một tảng đá lớn, Đằng Thanh Sơn không ngừng chìm xuống.
Trong nước Bích Hàn đàm không có cỏ dại, cũng không có sinh vật, hoàn toàn yên tĩnh.
Theo tốc độ chìm xuống, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ nước đang nhanh chóng giảm xuống, càng lúc càng lạnh buốt. Có điều ngay từ đầu Đằng Thanh Sơn chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ, vẫn có thể chống đỡ được.
Mặt nước Bích Hàn đàm này cũng chỉ rộng bảy tám thước, dài hơn mười thước, nhưng độ sâu lại kinh người như thế.” Đằng Thanh Sơn ôm tảng đá, không ngừng chìm xuống, “Bích Hàn đàm nằm giữa lưng chừng Song Đầu Sơn, mà bây giờ đã chìm xuống hơn trăm thước, hẳn là phải ở sâu trong lòng núi Song Đầu Sơn rồi.”
Song Đầu Sơn, chỉ là một đỉnh núi nhỏ trên Đại Duyên Sơn, độ cao cũng chỉ ba bốn trăm thước.
“Thực lạnh.” Cơ nhục Đằng Thanh Sơn hơi run rẩy, lúc này nhiệt độ nước đã rét buốt, giống như từng cây kim đâm vào khắp nơi trên da Thanh Sơn, thẩm thấu vào tận trong xương cốt, “Tảng đá gồ ghề này mình đã nhớ kỹ, lần này, mình phải xuống sâu hơn lần trước bốn thước, mới sử dụng nội kình.”
Nội kình hùng hồn trong cơ thể đã mau chóng chạy tán loạn trong cơ thể, chống đỡ cơn lạnh cùng cực này.
Bích Hàn đàm, càng đi xuống thì càng rộng lớn, hiện tại đã dài rộng chừng vài chục thước nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn như cũ không phát hiện ra đáy hồ.
“Hiện tại, đã vượt qua chân núi Song Đầu Sơn rồi.” Đằng Thanh Sơn đoán độ sâu, “Nơi đây, thực tối tăm.” Với thị lực của Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể phân biệt trong phạm vi năm sáu thước, có thể thấy sâu trong Hàn Đàm này đã tối đến mức nào. Nhưng…
Lúc này vẫn chưa chạm tới đáy.
Thực ra nín thở ở đáy hồ, với thực lực của Thanh Sơn, nhịn một hai canh giờ đều không phải chuyện khó. Thân là cường giả nội gia quyền, sự tôi luyện đối với lục phủ ngũ tạng là cực kỳ quan trọng, phổi cường đại khiến hắn có thể kiên trì dưới đáy nước rất lâu. Đây chỉ là nguyên nhân một phía, chỉ riêng lượng hô hấp của phổi thì vẫn chưa đến mức có thể kiên trì dưới đáy nước một hai canh giờ được.
Nguyên nhân trọng yếu chính là --
Kinh mạch chủ đạo của Đằng Thanh Sơn, bao gồm cả các nhánh kinh mạch liên tiếp ở da dẻ, lỗ chân lông, hầu như đều đã thông suốt.
Với khả năng khống chế khí huyết thân thể của Thanh Sơn, hoàn toàn có thể thông qua lỗ chân lông, hấp thu dưỡng khí trong nước để bổ sung tiêu hao. Đương nhiên, loại tốc độ bổ sung này so với hô hấp bằng miệng mũi chậm hơn nhiều. Chỉ có thể duy trì tiêu hao ở mức thấp, không thể có hoạt động quá kịch liệt. Một khi kịch chiến ở dưới đáy nước, với tạng phủ cường đại của Thanh Sơn, có lẽ kiên trì trong chốc lát, cũng phải lên mặt nước để thở.
“Càng ngày càng lạnh.” Đằng Thanh Sơn cảm thấy xương cốt bị gân, màng da bọc lấy, đều bị từng cơn rét lạnh kích thích.
Nhiệt độ thấp như thế, Đằng Thanh Sơn sử dụng nội kình mà cũng có chút chống đỡ không nổi.
“Không thể xuống dưới nữa.” Đằng Thanh Sơn buông tảng đá trong tay chìm vào đáy hồ, mà cả người hắn lại chịu lực đẩy tác dụng, dần nổi lên phía trên.
“Hoa!”
Đằng Thanh Sơn từ mặt nước nhô lên.
“Mặt nước con đầm này mình không ngờ lại cảm thấy ấm áp. Ha ha…” Đằng Thanh Sơn cười rộ lên, nước bên trên Hàn Dàm so với nước sâu trong nó đích xác coi là ‘ấm áp’. Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được rằng đây là ảo giác của thân thể con người. Nó giống như nước máy, khi mùa đông, đôi khi cảm thấy nước máy rất ấm áp.
Mà vào mùa hè lại cảm thấy nước máy rất lạnh.
Đây cũng là một quy luật, đáy đầm có thể coi là cực lạnh, cảm thụ qua cái lạnh đó rồi cảm thụ mặt nước đầm thì cảm thấy ‘ấm áp’ cũng không kì quái.
“Thâm nhập hai ba trăm thước áp suất nước cũng thực lớn.” Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi tạng phủ mới tốt hơn chút, người bình thường có thể lặn xuống nước mười thước liền cảm thấy áp suất quá lớn chịu không nổi, Đằng Thanh Sơn nhớ rõ, ở kiếp trước, kỷ lục tay không lặn xuống nước của thế giới đại khái là hơn trăm thước.
Người kia đều đã trải qua huấn luyện lâu dài mới có thể đạt đến loại trình độ này. Kiếp trước, ngay cả nội gia quyền tông sư có được nội kình, bình thường lặn xuống hơn hai trăm thước cũng đã chịu không nổi rồi.
Mà mật độ đầm nước này so với nước bình thường dày hơn nhiều. Mặc dù Đằng Thanh Sơn lần này chỉ lặn xuống hai ba trăm thước nhưng lại tương đương với lặn trong nước thông thường gần bốn trăm thước. Áp suất nước như thế, ngay cả Đằng Thanh Sơn với thân thể cường hãn cũng cảm thấy khó chịu, tức ngực, cần phải mượn nội kình xua áp lực đi.
“Mỗi một tháng xâm nhập đáy đầm, gân cốt toàn thân thậm chí lục phủ ngũ tạng đều chịu cái lạnh cùng cực đó kích thích, không ngờ lại dần dần trở nên mạnh.” Đằng Thanh Sơn mấy năm qua cũng phát hiện ra một quy luật như vậy.
Mỗi lần lặn xuống, trong quá trình huấn luyện sau này, lục phủ ngũ tàng lại càng trở nên cường đại hơn.
Thật giống như cơ nhục bị kích thích sẽ tăng cường lên, tạng phủ chịu loại kích thích này cũng sẽ được nâng cao. Chỉ là…Loại kích thích cực hạn này, Đằng Thanh Sơn cũng không dám làm thường xuyên. Khoảng một tháng mới làm một lần.
“Lên bờ thôi!”
Đằng Thanh Sơn rời khỏi Hàn đàm, dùng khăn lông trong túi đồ lau sạch cả người rồi sau đó mặc quần áo. Lại lôi ra trường thương đã tháo rời thành hai đoạn hợp lại thành một. Cây tấn thiết thương này đã không phải cây trường thương bốn năm trước nữa rồi. Bởi vì Đằng Thanh Sơn hiện giờ đã cao hơn nhiều, cho nên đã đổi một cây tấn thiết thương dài chín thước, trọng lượng cũng đạt đến sáu mươi tám cân.
“Phù!” “Phù!”
Đằng Thanh Sơn ở bên đầm nước bắt đầu luyện tập thương pháp.
o0o
Trời dần dần tối, các tộc nhân Đằng gia trang đang canh tác bên ngoài cũng đều trở về, trên luyện võ trường náo nhiệt nhất tụ tập không ít người, tiếng nhốn nháo vang khắp nơi.
“Lan tỷ, Thanh Sơn nhà tỷ về nhà rồi đó.” Thanh âm một phụ nữ vang lên trên luyện võ trường.
Mẫu thân Viên Lan đang ở luyện võ trường vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đằng Thanh Sơn mặc áo vải lưng đeo túi đồ từ cửa phụ cạnh cửa chính đi vào, đồng thời còn cười nói chào hỏi với tộc nhân xung quanh. Đằng Thanh Sơn mặc quần áo vào có vẻ rất thanh tú.
Đặc biệt bởi vì nguyên nhân tu luyện nội gia quyền nên trên người hắn không có vết sẹo nào, mặc dù ngũ quan không quá tuấn mỹ nhưng cũng coi là thanh tú.
Người thanh niên thoạt nhìn thanh tú như vậy, ai cũng không tưởng được, hắn lại có lực lượng đáng sợ khiến người ta kinh hãi.
“Nương.” Đằng Thanh Sơn từ rất xa hét lên.
“Đang chờ con về nhà ăn cơm đấy.” Viên Lan ngắm con trai mình, cười đến híp cả mắt, bên người Viên Lan còn có một thiếu nữ đáng yêu thân cao chừng sáu thước, đây là muội muội Đằng Thanh Vũ gần mười một tuổi của Thanh Sơn, nữ hài bình thường phát dục thường sớm hơn nam hài. Điều kiện sinh hoạt của nhà Đằng Thanh Sơn lại tốt, Đằng Thanh Vũ sớm đã bắt đầu trưởng thành.
“Ca, bụng muội đói đến nỗi reo lên rồi.” Đằng Thanh Vũ cố ý kêu.
“Được, đi về ăn cơm nào.” Đằng Thanh Sơn đi tới cưng chiều xoa xoa đầu muội muội mình.
Đằng Thanh Vũ cũng hi hi cười, nàng đã quen với loại động tác chiều chuộng này của Thanh Sơn.
“Thanh Sơn, trở về thôi.”
“Ha ha, Thanh Sơn, ngày mai đừng quên phải vào núi săn thú nhé.”
Trên luyện võ trường, không ít người nhiệt tình chào hỏi Thanh Sơn. Bốn năm qua, địa vị của Thanh Sơn trong Đằng gia trang càng ngày càng cao, vào lễ mừng năm mới hai năm trước, Đằng Thanh Sơn đã từng một lần nâng cự thạch hai ngàn cân, khiến các tộc nhân kinh ngạc khen ngợi không thôi. Mọi người đều đoán, Đằng Thanh Sơn hiện giờ có lẽ có thể nâng cự thạch ba bốn ngàn cân.
Dù sao, đối với các tộc nhân thuần phác này mà nói, có thể nâng ba bốn ngàn cân đã rất đáng sợ rồi.
Đối với Thanh Sơn mà nói, không đến lúc cần thiết, hắn sẽ không bộc lộ tất cả thực lực.
Hơn nữa, ngay vào lễ mừng năm mới năm ngoái, biểu ca Đằng Thanh Hổ luyện tập ‘Hổ Quyền’ cũng nâng được cự thạch hai ngàn cân, trở thành nam nhân trong tộc có lực lượng chỉ thấp hơn Đằng Thanh Sơn.
o0o
Trên bàn gỗ nhà Đằng Thanh Sơn,cả nhà bốn miệng đang cùng nhau ăn cơm tối, bởi vì Đằng Thanh Sơn đến buổi tối mỗi ngày mới về nhà, cho nên trong nhà Đằng Thanh Sơn, trong ba bữa cơm mỗi ngày thì bữa tối là thịnh soạn nhất.
“Thanh Sơn, ăn đi.” Viên Lan quan tâm gắp một cái đùi gà to đặt vào trong bát Thanh Sơn, lại gắp một cái cánh gà cho con gái Thanh Vũ.
“Cảm ơn nương.” Đằng Thanh Sơn cười nói, kiếp trước không cảm nhận được tình thường của cha mẹ, mà kiếp này, khi cảm nhận được thì Đằng Thanh Sơn rất thỏa mãn.
“Thanh Sơn, con nghe được gì không? Hiện tại, Nghi Thành chúng ta xuất hiện một bang phái cực kỳ lợi hại đó.” Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đầy chín chắn thận trọng mở miệng nói, Đằng Vĩnh Phàm giờ đã đối xử với Đằng Thanh Sơn như một người trưởng thành.
“Cha, cha nói là Thiết Sơn bang?” Đằng Thanh Sơn nhíu mày, “Hôm qua lúc đi săn con cũng nghe người khác nhắc tới.”
“Ừ.” Đằng Vĩnh Phàm có chút lo âu, “Thiết Sơn bang này bệ vệ kiêu ngạo phi thường, hoàn toàn không để Bạch Mã bang trong mắt, trong nửa năm ngắn ngủi đã trở thành đệ nhị đại bang phái trong cả khu vực Nghi Thành. Nghe nói, hạch tâm bang chúng cũng có hơn ba ngàn người, ba vị đương gia cầm đầu, từng người đều là cao thủ lợi hại. Chỉ vẹn vẹn nửa năm liền khoách trương lớn đến như vậy, do Thiết Sơn bang đang cần gấp bạc nên rất nhiều thôn trang trong khu vực Nghi Thành đều bị bọn chúng uy hiếp.”
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Bạch Mã bang thu tiền hàng năm đó là vì duy trì tiêu phí thường xuyên của chúng.
Mà Thiết Sơn bang này phát triển nhanh chóng, đương nhiên còn phải cần nhiều bạc hơn.
“Nghe nói bọn chúng thu rất nhiều bạc, cha hôm nay vừa nhận được tin tức, hôm qua ba mươi dặm ngoài Hắc Mộc trang vì Thiết Sơn bang này đòi số bạc quá nhiều nên giao nộp không nổi, liền cự tuyệt…Ai ngờ, Thiết Sơn bang này đem cả Hắc Mộc trang hơn ngàn người, toàn bộ giết sạch sành sanh!”
“Cái gì? Tàn sát toàn trang?” Đằng Thanh Sơn liền tỉnh táo, cũng bị tin tức này làm cho kinh hãi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện