[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện
Chương 12 : Cuối cùng Cửu Đỉnh Luân Hồi (hạ)
Người đăng: Ba_Van</font>
.
Cửu Đỉnh Luân Hồi (hạ).
Khi cả người Đằng Thanh Sơn như lâm vào tử vong, chợt Luân Hồi thương trong tay phải hắn lại trong nháy mắt đạt tới một tốc độ khó tin.
- Bành...
Luân Hồi thương và chân của Bùi Tam giao kích. Cú giao kích này làm cả thiên địa rung mạnh, sau đó rách ra như có có một người khổng lồ xé toang thiên địa.
Cả thiên địa đột nhiên bị đánh vỡ thành một hắc động to chừng mười trượng. Ngàn vạn người đang xem cuộc chiến trên bờ hồ Bạch Mã ai nấy đều trợn tròn mắt, ngây dại ra, nhìn lỗ đen trên bầu trời hồ Bạch Mã. Hắc động sau đó không ngừng nhanh chóng biến đổi, động khẩu không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
- Phá toái hư không!
- Phá toái hư không!!!
- Là phá toái hư không!
Cả hồ Bạch Mã vang lên những tiếng thét kinh hãi, rồi sau đó ngàn vạn người đều phát ra tiếng hoan hồ ầm ầm như thủy triều, thanh âm rung động cả đất trời. Tất cả mọi người đều hoan hô, cho dù Vũ Hoàng môn vốn cừu hận Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, ai nấy đều dại ra. Hoàn toàn ngẩn người ra.
Tất cả mọi người đều biết, phá toái hư không có nghĩa là gì!
Chí Cường Giả!!!
Đáng sợ nhất là... Hai người giao kích, có thể phá toái hư không, đại biểu cho cái gì?
Hai người đều là Chí Cường Giả!
Hai Chí Cường Giả!!!
Trước đó chưa từng có!
- Sinh và Tử, tử và sinh, một bước cuối cùng, nguyên lai là như vậy.
Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm, nhìn Bùi Tam nở một nụ cười.
- Một thương cuối cùng của ta, đã trở thành “luân hồi”.
Vào một khắc cuối cùng, Đằng Thanh Sơn ngộ thông chỗ bí ẩn của sinh tử.
Sinh tử tương hợp, tức là luân hồi.
Vô tận luân hồi, nguyên thủy của mọi thứ.
- Ta cũng luôn nằm trong mê võng.
Bùi Tam mỉm cười.
- Vạn Thú Đạo, Vạn Thú Đạo, linh của Vạn Thú chính là người! Tôn sư vạn thú, cũng là người! Bất luận là Giao Long, Long Quy, Thần Viên vân vân, thiên địa ẩn chứa bí ẩn nhất, trở thành viên mãn, chính là thân thể con người. Thân thể con người, mới là tinh diệu nhất trong vạn thú.
Nói xong những lời này, hai người đều nhắm mắt lại.
Trong Nê hoàn cung.
- Ầm ầm!
Nê hoàn cung của Đằng Thanh Sơn đang phát sinh biến hóa kịch liệt. Thế giới lực hoàn toàn hóa thành lực hỗn độn màu xám, tất cả sức mạnh không ngừng ngưng tụ. Cả sắc thái của bản thân nê hoàn cung cũng thay đổi, cuối cùng hóa thành một quả “trứng” màu xám, Trong quả trứng này, có lực như thủy ngân vô tận lưu động.
Hỗn độn một khối, trở về nguyên thủy.
Tất cả đều trở về bổn nguyên!
Không sinh không tử!
- Đây là hình thức ban đầu của thế giới.
Đằng Thanh Sơn từ từ thầm nhủ:
- Cửu Châu Đại Địa cũng giống như một người khổng lồ trưởng thành. Còn thế giới hình thành trong nê hoàn cung của Chí Cường Giả, bây giờ là một quả trứng. Trứng chưa nở. Nhưng đã trở về hỗn độn, trở về nguyên thủy. Nhìn như chết chóc, nhưng lại có sinh cơ vô tận.
Đồng thời lực nguyên thủy hỗn độn vô tận đang nhanh chóng tràn ra khắp toàn thân Đằng Thanh Sơn.
- Xoẹt xoẹt...
- Lạo xạo!
Gân cốt toàn thân Đằng Thanh Sơn bùng nổ, từ những ngóc ngách rất nhỏ trong thân thể, thậm chí cả da cũng đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sức mạnh thân thể không ngừng nâng lên, lần lượt nâng lên đạt tới một trình độ khó tin. Chỉ một cú tát cũng đủ để đánh chết cường giả động hư.
Hơn nữa gân cốt thân thể cũng không ngừng biến hóa, trở nên cứng rắn vô cùng, đạt tới một trình độ khó tin.
Thần giáp trên người, trong tay Luân Hồi thương Đằng Thanh Sơn, cũng phát sinh biến hóa. Nhưng so ra, biến hóa của binh khí không bằng biến hóa kịch liệt của thân thể.
... Hồi lâu...
Tất cả biến hóa rốt cục đã đình chỉ.
Tuyết đã ngừng rơi.
Hai người Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam cơ hồ đồng thời mở mắt, nhìn nhau cười vang.
Vốn song chưởng Bùi Tam hầu như bị phế hoàn toàn, lúc này đã không tổn hao gì, trên người cũng không còn bất kỳ thương thế nào. Những chỗ bị thương trên người Đằng Thanh Sơn cũng được hoàn toàn chữa khỏi, đến cả vết sẹo cũng chẳng có.
- Chí Cường Giả, cường đại như thế à.
Bùi Tam không kìm được, cảm thán một tiếng, nắm chặt nắm tay, không gian đều run lên.
- Rất mạnh! Đạt tới Chí Cường Giả, mặc dù thế giới chúng ta mới chỉ là hình thức ban đầu, nhưng cùng cấp độ với thiên địa Cửu Châu.
Cũng tương tự như thiên địa Cửu Châu là một sinh linh. Quả trứng trong nê hoàn cung Chí Cường Giả cũng chính là một sinh linh. Ít nhất cũng cùng một cấp độ về sinh mạng.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói:
- Cửu Châu thiên địa đã không thể áp chế chúng ta.
Sinh mạng có đại hạn.
Thân thể có cực hạn.
Đều là những gông xiềng do thiên địa Cửu Châu cấp cho sinh linh sống trong đó. Làm con người ta có sức mạnh mạnh nhất cũng chỉ là tám mươi vạn cân. Kỳ thật dựa theo tu luyện nhân loại, sức mạnh thân thể hoàn toàn có thể mạnh hơn. Nhưng, đây là hạn chế của thiên địa. Còn nếu đạt tới Chí Cường Giả, có thể thoát ly hạn chế này.
Sức mạnh thân thể của Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, đều đạt tới một trình độ kinh dị.
- Chẳng trách Chí Cường Giả, đều lưu Chí Cường chiến giáp lại.
Bùi Tam cười.
Đằng Thanh Sơn cũng cười:
- Chúng ta như vậy, còn cần gì Chí Cường chiến giáp nữa chứ?
Đằng Thanh Sơn nắm Luân Hồi thương, trong lòng có một loại cảm giác... Chỉ cần đột nhiên phát lực, có thể bóp nát Luân Hồi thương, một thứ “binh khí Chí Cường” này! Thân thể của Chí Cường Giả vượt xa Chí Cường chiến giáp.
Tự nhiên Chí Cường Giả cũng không quan tâm tới chiến giáp, binh khí.
- Hả?
Ven hồ Bạch Mã, tiếng hoan hô ầm ầm bốn phía như thủy triều. Nhưng Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam hầu như đồng thời nhướng mày. Hai người nhìn nhau. Họ đều cảm giác được Cửu Châu Đại Địa vừa truyền cho họ một chỉ thị, mặc dù rất mơ hồ, nhưng bọn họ hiểu cả...
Cửu Châu Đại Địa chỉ thị cho họ trước khi sống tới năm trăm tuổi phải phá toái hư không ly khai Cửu Châu.
Bằng không, Cửu Châu Đại Địa sẽ thẳng tay bài xích họ ra ngoài!
- Ta cuối cùng cũng biết tại sao trên Cửu Châu Đại Địa, Chí Cường Giả nhiều nhất chỉ tồn tại chừng đó năm.
Bùi Tam cười nói.
- Không có biện pháp.
Đằng Thanh Sơn cười.
- Nếu chúng ta không đi, đến lúc đó Cửu Châu Đại Địa sẽ thẳng tay đuổi chúng ta đi.
Ông trời rất linh.
Thiên địa có qui tắc vận hành của mình. Sau khi đạt tới Chí Cường Giả, đã vượt qua hạn chế của nó, vậy nó chỉ có thể buộc Chí Cường Giả trước khi sống tới năm trăm năm phải ly khai. Nếu không ly khai, quy tắc thiên địa sẽ tống thẳng Chí Cường Giả đi.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi chuẩn bị khi nào thì phá toái hư không rời khỏi đây?
Bùi Tam cười hỏi.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Sau khi đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, vùng thiên địa này đã không thể ước thúc được hắn, thậm chí chỉ dùng sức, là có thể phá nát một động khẩu.
- Ta chưa muốn ly khai.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Ta định sau khi con gái ta thành thân, ta sẽ phá toái hư không ly khai.
Bùi Tam cười khẽ nói:
- Cửu Châu Đại Địa không có gì hấp dẫn với ta nữa. Sau khi phá toái hư không, rốt cuộc là đi đâu. Ta rất mong chờ, đó mới là nơi Bùi Tam ta nên đi. Đằng Thanh Sơn, hai người chúng ta làm bạn, cùng nhau đi nhé.
Không ai biết con đường sau phá toái hư không. Bùi Tam cũng rất muốn Đằng Thanh Sơn đi cùng hắn.
- Ngươi không quyến luyến với Châu Cửu, nhưng ta còn có rất nhiều thứ để quyến luyến. Ta chưa muốn đi.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu chối bỏ.
Bùi Tam tiếc nuối lắc đầu:
- Cũng được. Lần này chúng ta đánh một trận, cả hai đều được lợi, đều đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả. Ha ha, coi như là viên mãn rồi.
Đằng Thanh Sơn vui vẻ nở nụ cười.
Chí Cường Giả, có thể đạt tới Chí Cường Giả, thoát ly gông cùm xiềng xích Cửu Châu, muốn làm gì thì làm, không có cảm giác hạn chế của Cửu Châu, đích xác rất sung sướng.
Hai người nhìn nhau cười, rồi sau đó lần lượt bay về phía thân nhân mình.
Vèo! Vèo!
Hầu như thân chợt lóe lên, hai người đã xuất hiện bên cạnh thân nhân, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ cực hạn của bất tử Phượng Hoàng thì còn nhanh hơn một bước dài. Hơn nữa hai người vẫn chưa đem hết toàn lực. Đây là Chí Cường Giả! Nhân vật vô địch đã thoát ly hạn chế trên Cửu Châu Đại Địa.
Chẳng trách muốn thống nhất thiên hạ là có thể thống nhất thiên hạ!
- Phá toái hư không!
- Chí Cường Giả!
Cả hồ Bạch Mã tựa như nồi nước sôi. Vô số tiếng hoan hô kích động. Cửu Châu Đại Địa đã rất lâu rồi không xuất hiện Chí Cường Giả. Từ sau Thích Già Tổ Sư, đã trên hai ngàn năm, chưa từng xuất hiện một người nào. Lần này qua trận chiến trên hồ Bạch Mã lại xuất hiện hai Chí Cường Giả, thật sự quá khó tin.
- Thanh Sơn!
- Cha!
Khi Đằng Thanh Sơn xuất hiện ở căn lầu bên bờ hồ Bạch Mã, nhóm Lý Quân, Hồng Vũ, Hồng Lâm đều chạy tới, ôm lấy Đằng Thanh Sơn. Người trong gia đình ôm chặt lấy nhau.
- Thanh Sơn!
Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh mở tròn mắt, nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Cha, mẹ!
Đằng Thanh Sơn cười.
- Ngươi, ngươi...
Đằng Vĩnh Phàm hơi lắp bắp.
- Ngươi trở thành Chí Cường Giả rồi à?
Viên Lan bên cạnh cũng lắp bắp:
- Chí Cường Giả giống như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế à?
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, hai vợ chồng già nhìn nhau. Viên Lan sững sờ nói:
- Ông lão, con trai ta giống như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế à?
Đôi vợ chồng ở nông thôn không thể nào tưởng tượng nổi con trai mình thoáng cái đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả trong truyền thuyết của Cửu Châu Đại Địa.
Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Già Tổ Sư là những người nào? Đó là những người được người bái tế như thần linh.
Đằng Thanh Sơn có Nội Gia Quyền nhất mạch truyền lại đời sau, lại đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, tương lai cũng sẽ được vô số người bái tế như thần linh.
- Ngươi đạt tới trình độ này à?
Đằng Vĩnh Phàm vuốt mặt:
- Ông trời! Ta Đằng … Đằng Vĩnh Phàm, lại có con trai lợi hại như vậy à?
Bọn Đằng Thú, Dương Đông, Tiết Tân bên cạnh cũng kích động như điên.
Còn ở ngoài căn lầu, vô số đệ tử Hình Ý Môn đang tụ tập hoan hô không ngừng. Tiếng hò reo vang vọng tận chân trời. Môn chủ của Nội Gia Quyền, tổ sư của họ đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả. Việc này nhất định sẽ làm Nội Gia Quyền nhất mạch sau này sẽ tiếp tục phát triển, đạt tới một trình độ cường đại vô cùng.
- Ông nội, người là Chí Cường Giả à?
Thanh âm trong trẻo của Tú Tú vang lên.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống, cười ôm lấy nha đầu Tú Tú.
- Nhưng ông nội, Chí Cường Giả là gì thế?
Tú Tú trợn to đôi mắt ngây thơ, nhìn Đằng Thanh Sơn. Hiển nhiên ở tuổi nó căn bản không biết được ý nghĩa của “Chí Cường Giả”.
- Ha ha!
Lập tức tiếng cười vang dội khắp phòng.
Trận đấu mười tám tháng chạp trên hồ Bạch Mã đã qua rất lâu, nhưng trên cả Cửu Châu Đại Địa, vẫn thảo luận về trận đánh truyền kỳ đó. Ở rất nhiều tửu lâu trà tứ, đều có thể thấy không ít người kể chuyện, không ngừng thuật lại trận đánh giữa tuyết bay trên hồ Bạch Mã. Dù sao đó là trận đấu sinh ra hai đại Chí Cường Giả!
Cho dù vạn năm nữa, mười vạn năm nữa, thì cuộc chiến hồ Bạch Mã cũng sẽ vĩnh viễn được thế nhân nhớ kỹ.
Không chỉ riêng như thế, Vạn Tượng Môn còn trước tác riêng một quyển sách “Trận Đấu Đỉnh Cao Trên Bạch Mã Hồ”.
Dương Châu, Đại Duyên Sơn, Hình Ý Môn, trong Đông Hoa Uyển.
- Cha, người xem cuốn sách này viết này, thật là thú vị.
Hồng Vũ cầm một quyển sách đi vào thư phòng, cười nói với Đằng Thanh Sơn.
- Sách này viết gì?
Đằng Thanh Sơn buông bút lông, cười hỏi.
- Là như thế này.
Hồng Vũ cười nói:
- Sách này nói, sáu ngàn năm trước, Vũ Hoàng trở thành Chí Cường Giả, năm ngàn năm trước, Tần Lĩnh Thiên Đế trở thành Chí Cường Giả. Bốn ngàn năm trước, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch trở thành Chí Cường Giả. Hai ngàn năm trước, Thích Già Tổ Sư trở thành Chí Cường Giả. Bây giờ, một lần sinh ra hai vị Chí Cường Giả. Dựa theo thời gian, chia đều trên một ngàn năm, sẽ phải sinh ra một vị Chí Cường Giả. Còn sau khi Thích Già Tổ Sư, đã trên hai ngàn năm mà không có một Chí Cường Giả nào sinh ra. Do đó nói... một lần tính tổng cộng đến giờ, lần này phải sinh ra hai vị.
Đằng Thanh Sơn phì cười:
- Tính tổng cộng? Chí Cường Giả còn có thể tính tổng cộng à?
- Nhưng cha, nói như vậy cũng hơi có lý.
Hồng Vũ cười nói.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu:
- Đúng! Thật là hơn một ngàn năm sẽ sinh ra một vị Chí Cường Giả.
- Tốt lắm, ngươi đi luyện quyền đi. Ta viết xong bản bí tịch này rồi nói sau.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Dạ, cha.
Hồng Vũ lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Đằng Thanh Sơn tiếp tục viết bí tịch.
Từ sau khi đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, ngộ thông đạo lý hỗn độn nguyên thủy, hắn đã hiểu sâu hơn về Nội Gia Quyền. Hơi bỏ chút tâm tư, là có thể được một quyển bí tịch. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Ma Ni Tự có nhiều bí tịch như vậy.
Bởi vì, đích xác Chí Cường Giả sáng tạo bí tịch khá là dễ dàng.
Trở thành Chí Cường Giả xong, thật ra Đằng Thanh Sơn rất thong dong. Thăm hỏi người nhà, thỉnh thoảng viết một quyển bí tịch, hoặc chỉ điểm cho một vài tinh anh Hình Ý Môn. Những thiên tài Nội Gia Quyền ấy khi đối mặt với Đằng Thanh Sơn, ai ai cũng thấp thỏm và rất kích động. Đằng Thanh Sơn đã thành Thần linh của Nội Gia Quyền nhất mạch.
Thoáng chốc, trận hồ Bạch Mã đã qua một năm.
Thanh Châu, trong Thiên Thần cung, ngày mười tám tháng giêng.
Trong Thiên Thần cung khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui mừng vạn phần. Bởi vì hôm nay chính là ngày con gái Bùi Tam Bùi Tuyết Liên thành thân với đại đồ đệ của Bùi Tam Lý Triều. Ngày đó Bùi Tam cũng chỉ nói cho vui, không ngờ khi về việc lại thành.
Hai người thành thân là đại sự của Thiên Thần cung.
Bản thân những nhân vật thượng tầng dưới trướng Thiên Thần cung, mỗi người đều mang theo trọng lễ tới đây. Còn Vũ Hoàng môn, Doanh Thị gia tộc, Quy Nguyên Tông, Tuyết Ưng Giáo cũng đều nhận được thiếp mời. Dù sao Bùi Tam chính là một vị Chí Cường Giả trên Cửu Châu Đại Địa, con gái hắn thành thân ai mà không nể tình?
Cho dù lúc trước Vũ Hoàng môn hơi thù oán với Thiên Thần cung, họ cũng không dám đi ngược lại.
- Doanh Thị gia tộc Doanh Hải Đồng, tới...
Bên ngoài tiếng đón khách vang vọng cả Thiên Thần cung.
- Hải Đồng huynh đệ.
Cường giả hư cảnh đến, chú rể Lý Triều hôm nay tự mình đi nghênh đón.
- Lý huynh, hôm nay ngươi đại hôn, sao lại ở đây?
Trong lúc nhất thời, bên trong Thiên Thần cung tiếng cười vang ra không ngừng. Khá nhiều tiên thiên cường giả, cường giả hư cảnh cũng không ít. Những nhân vật xưng bá một phương các nơi khi tới đây đều vô cùng ngoan ngoãn.
- Hình Ý Môn Đằng môn chủ, tới...
Cả tiếng của tên chuyên đón khách cũng run lên. Hắn không dám gọi thẳng tên Đằng Thanh Sơn.
- Đằng môn chủ tới rồi!
- Là Đằng Thanh Sơn!
Trên đại điện trống trải của Thiên Thần cung, không ít người nhỏ giọng thảo luận với nhau, có vẻ hơi mong chờ.
- Là Thanh Sơn huynh đệ tới rồi?
Một thanh âm sang sảng vang lên. Những vị khách khác tới đây, “Bùi Tam” chưa từng tự mình hiện thân, bây giờ lại xuất hiện cười cười đi về phía cửa đại điện. Đằng Thanh Sơn một thân áo bào trắng, cùng Lý Quân cũng mặc váy dài lụa màu trắng, giống như thần tiên quyến lữ phiêu diêu đi tới. Bùi Tam từ xa đã chắp tay hô:
- Thanh Sơn huynh đệ.
- Bùi lão ca.
Đằng Thanh Sơn cũng cười chắp tay.
Trên Cửu Châu Đại Địa, bây giờ chỉ có hai Chí Cường Giả! Tự nhiên có cảm giác thân thiết giữa cường giả. Hơn nữa đã đạt tới Chí Cường Giả, Bùi Tam cũng nhờ vào Đằng Thanh Sơn dẫn dắt mới ngộ ra một bước cuối cùng, còn Đằng Thanh Sơn cũng bị uy hiếp của cú đá của Bùi Tam mới lĩnh ngộ ra.
- Đằng môn chủ!
- Đằng môn chủ!
Khi Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam sóng vai đi vào đại điện, trong đại điện những khách nhân khắp nơi đều vội đứng lên hành lễ. Đằng Thanh Sơn cũng mỉm cười gật đầu chào lại. Ở trong đại điện, có một vài thanh niên theo cha mẹ tới thấy Đằng Thanh Sơn lập tức trở nên vô cùng kích động. Muốn đi lên nói chuyện với Đằng Thanh Sơn nhưng lại không dám.
- Đằng môn chủ trẻ quá nhỉ!
Ở góc đại điện, một thiếu nữ theo cha tới dự, mặt mũi kích động tới đỏ bừng lên.
- Khi mười bảy tuổi Đằng môn chủ đã bước vào tiên thiên, tự nhiên trông có vẻ rất trẻ.
Cha nàng đứng bên cạnh cười nói.
Đằng Thanh Sơn tự nhiên ngồi ghế chủ tọa, chứng kiến cảnh Bùi Tuyết Liên và Lý Triều lạy trời đất. Lần này Bùi Tuyết Liên thành thân, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều tới dự. Dù sao Lý Quân là đồ đệ của Bùi Tuyết Liên, lần này nàng tới, cũng làm dịu quan hệ giữa song phương. Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam đều đã thành bằng hữu, tự nhiên Bùi Tuyết Liên và Lý Quân cũng không còn gì ngăn cách.
- Cộng nhập động phòng!
Một tiếng hô vang lên rất cao.
Lý Triều liền nắm tay Bùi Tuyết Liên rời khỏi đại điện.
- Ha ha, ha ha!
Bất giác Bùi Tam phát ra từng tràng cười.
- Bùi lão ca, ta rất ít khi thấy ngươi mừng như vậy.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Tuyết liên thành thân, ta cũng đã đỡ lo.
Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.
Hai người nói chuyện, trực tiếp ngăn cách không gian chung quanh không cho người khác nghe thấy.
- Thanh Sơn, ta chuẩn bị ngày mai sẽ phá toái hư không, ly khai thiên địa Cửu Châu.
- Ngày mai?
Đằng Thanh Sơn chấn động.
- Nhanh vậy sao?
- Nếu không phải vì con gái ta thành thân, e rằng sau khi ta đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, đã ly khai rất nhanh rồi. Bây giờ con gái đã thành thân, ta cũng không còn gì lo lắng... Thật sự ta rất muốn biết, thiên địa ở ngoài Cửu Châu rốt cuộc là ở đâu. Những người Đại Vũ, Doanh Chính, Lý Thái Bạch đã đi nơi nào rồi.
Trong mắt Bùi Tam có vẻ chờ mong.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng nổi lên chút tò mò.
Đúng, phá toái hư không xong sẽ đi đâu?
Buổi tối cùng ngày, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân không về Hình Ý Môn mà ở lại Thiên Thần cung.
Dù sao ngày mai, Bùi Tam sắp phá toái hư không, ly khai thiên địa Cửu Châu rồi. Tự nhiên Đằng Thanh Sơn muốn đưa tiễn.
- Thanh Sơn!
Lý Quân và Đằng Thanh Sơn đang nằm với nhau, Lý Quân chợt hỏi:
- Bùi Tam phá toái hư không, ly khai thiên địa Cửu Châu. Huynh... huynh chắc không ly khai đó chứ?
- Đừng nghĩ lung tung.
Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ ôm Lý Quân.
- Bức ta đi, ta cũng không muốn đi. Ngoài thiên địa Cửu Châu, cũng không hề có được người vợ tốt như vậy, con cái ngoan như vậy.
Lý Quân híc híc cười:
- Đã là Chí Cường Giả rồi, miệng còn bôi mỡ như vậy.
Đằng Thanh Sơn cười cười, không nói gì.
- Được rồi, Thanh Sơn. Huynh nói xem...
Lý Quân nhíu mày:
- Sau khi phá toái hư không, Chí Cường Giả sẽ tới nơi nào?
- Huynh cũng không biết.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Huynh thấy khối đá do Lý Thái Bạch lưu lại, hắn cũng không biết. Đây là một con đường không ai biết, nếu không tự mình đi, thì căn bản là không biết đường này đi thông tới đâu. Nhưng, một khi đi con đường này, có thể không có cách nào quay trở lại.
Lý Quân gật gật đầu.
Trong lịch sử, không có lấy một Chí Cường Giả nào có thể trở về cả.
- Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung.
Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng cười nói.
Đêm tối đã qua, hừng đông.
Trên bãi đất trống ngoài hậu viện Thiên Thần cung, bọn người Đằng Thanh Sơn, kể cả Bùi Tuyết Liên, Lý Triều vừa mới thành thân đều đứng đây. Nhưng “Bùi Tam”, người muốn phá toái hư không, lại vắng mặt.
- Đó là cấm địa của cha, cấm bất luận kẻ nào đi vào.
Bùi Tuyết Liên nhìn cửa hậu viện.
- Ta chỉ biết là đó là một lăng mộ, nhưng lại không biết lăng mộ của ai.
- Ngươi được bao tuổi rồi?
Lý Triều bên cạnh cười nói:
- Trước khi ngươi sinh ra, trước khi thu ta làm đồ đệ, sư phụ khẳng định đã trải qua một quá trình gì đó. Mọi người ai cũng có bí mật, không cần suy nghĩ nhiều.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân bên cạnh chỉ lẳng lặng cùng đợi.
Khoảnh khắc sau...
Bùi Tam mặc áo đen từ cửa hậu viện đi ra, nhìn đám người cười cười:
- Thanh Sơn huynh đệ, để ngươi phải đợi lâu.
- Không vội!
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Tuyết Liên!
Bùi Tam nhìn con gái.
Bùi Tuyết Liên không kìm được vùi vào lòng cha. Bà biết... cha bà mà đi, sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.
Ôm lấy con gái, để yên cho con gái khóc trong ngực, mắt Bùi Tam cũng hơi rơm rớm. Dù sao đây là con gái ruột của hắn.
- A Triều!
Bùi Tam nhìn Lý Triều, cười nói:
- Ta giao Tuyết Liên cho ngươi, ngươi đừng làm cho ta thất vọng.
- Yên tâm đi, sư phụ.
Lý Triều tự tin cười nói.
Bùi Tam hài lòng gật gật đầu, hắn nhìn Lý Triều rất lâu. Hắn hiểu rõ tính cách Lý Triều.
- Ừm.
Bùi Tam nhìn về phía đệ tử Tô Mông Đặc, Thú Vương Ô Hầu bên cạnh cùng với huynh đệ “Bùi Hạo” của mình...
- Lão Ngũ, ta đi trước đây!
Bùi Hạo khẽ gật đầu, than thở:
- Mấy người đại ca đã đều đi rồi! Nếu họ biết Tam ca có thể đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, nhất định sẽ rất vui.
Bùi Tam gật gật đầu, tâm tình cũng rất phức tạp.
Dù sao cả đám thân nhân, đều đã thay nhau qua đời.
- Thôi, không nói nhiều nữa!
Bùi Tam nhìn Lý Triều, Bùi Tuyết Liên.
- A Triều, binh khí của ta, Chí Cường chiến giáp đều lưu lại cả. Chí Cường chiến giáp, ta giao cho ngươi giữ.
Lý Triều gật gật đầu.
- Cha, người phá toái hư không, rốt cuộc là đi đâu, con... con...
Bùi Tuyết Liên muốn nói gì đó, lại không biết nên nói như thế nào.
- Ngươi hỏi Thanh Sơn huynh đệ xem! Cho dù là Chí Cường Giả, cũng không biết bước qua cửa này, rốt cuộc sẽ đi đâu.
Bùi Tam cười nói:
- Tốt lắm, nhiều bí tịch, Chí Cường chiến giáp vân vân, ta đều lưu lại rồi. Ta chỉ mang theo một thân áo vải, còn có một cái tiểu đỉnh luôn luôn đi cùng ta.
Từ trước ngực Bùi Tam xuất hiện tiểu đỉnh màu đen hầu như giống hệt của Đằng Thanh Sơn.
- Kiếp trước lẫn kiếp này, nó luôn luôn cùng ta. Bảo vật hữu linh, cho các ngươi, nó cũng sẽ đi. Ta đã muốn phá toái hư không, nó cũng không ly khai ta. Nên nó đi cùng với ta.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Hắn nghe hiểu ý. Kiếp trước Bùi Tam Bùi Tam chính là Hạng Phàm Trần, đã có tiểu đỉnh màu đen. Sau khi chuyển sang kiếp khác, tiểu đỉnh màu đen vẫn đi theo hắn.
- Thanh Sơn huynh đệ, ta phải đi rồi. Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có đồng ý cùng đi với ta, ly khai thiên địa Cửu Châu, cùng lang bạt với ta không?
Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.
Lý Quân không khỏi hơi biến sắc.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Bùi Tam, sau đó quay đầu nhìn vợ. Thấy khuôn mặt lo lắng của vợ, Đằng Thanh Sơn chỉ nắm tay nàng, lập tức cười nhìn Bùi Tam:
- Bùi lão ca, đối với ta thì bất luận ở đâu, cũng không có gì quan trọng bằng gia đình! Nhà của ta ở Cửu Châu, ta sẽ không ly khai.
- Bất luận ở đâu, cũng không có gì quan trọng bằng gia đình?
Bùi Tam lắc đầu thở dài.
- Thôi, đợi năm trăm năm nữa, ngươi muốn hay không cũng phải ly khai rồi. Thanh Sơn huynh đệ, ta xin đi trước một bước.
Hắn lập tức xoay người, tay phải cao giơ lên cao, lực nguyên thủy hỗn độn lập tức quán thâu vào tay phải, bắn ra mạnh mẽ!
Xoạt... lập tức phía trước xuất hiện một lỗ đen dài chừng ba trượng, không gian bên trong lỗ thủng tối đen, căn bản nhìn không thấy gì.
- Con người ta là trần trụi mà tới, lại trần trụi mà đi. Ta sinh ra đã có Cửu Châu đỉnh, bây giờ mang theo Cửu Châu đỉnh rời đi, ha ha...
Bùi Tam cười to, bước lên một bước, lao thẳng vào hắc động. Sau đó hắc động thu nhỏ lại nhanh chóng, cho đến lúc biến thành một điểm đen, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
- Cha!
Bùi Tuyết Liên nhất thời đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ xuống.
- Sư phụ.
Lý Triều, Tô Mông Đặc, Thú Vương Ô Hầu cũng đều quỳ xuống.
Hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân vẫn đứng.
- Thanh Sơn, Bùi Tam đi rồi. Năm trăm năm tới, huynh cũng phải ly khai hả?
Lý Quân vội hỏi dồn.
- Ừm, đúng...
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Chí Cường Giả không thể vĩnh viễn đứng ở Cửu Châu. Nhiều nhất là sống đến năm trăm tuổi, buộc phải ly khai Cửu Châu. Nếu không, cho dù ta không ly khai, thiên địa Cửu Châu cũng sẽ đuổi ta đi. Đây là quy tắc thiên địa. Đến lúc đó ta cũng sẽ làm giống như Bùi Tam, ly khai Cửu Châu. E rằng đến lúc đó, ta cũng mang theo tiểu đỉnh đồng thời ly khai.
Vẻ mặt Đằng Thanh Sơn lập tức đại biến.
- Thanh Sơn, làm sao vậy?
Lý Quân bị vẻ mặt Đằng Thanh Sơn làm kinh sợ.
Đằng Thanh Sơn vung tay lên, bên cạnh hắn dễ dàng hiện ra một hắc động tối đen.
Đằng Thanh Sơn nhìn như đóng đinh vào hắc động thần bí, căn bản nhìn không ra bên trong rốt cuộc là cái gì, lẩm bẩm nói:
- Ta luôn luôn không biết, tại sao Cửu Châu đỉnh lại xuất hiện ở thế giới đó, bây giờ ta biết rồi...
- Thanh Sơn, Thanh Sơn?
Lý Quân bị vẻ mặt Đằng Thanh Sơn dọa khiếp.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân, mỉm cười:
- Tiểu Quân! E rằng ta đã biết sau khi Chí Cường Giả phá toái hư không, rốt cuộc phải đi nơi nào rồi.
HẾT TOÀN BỘ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện