[Dịch] Cuồng Thần

Chương 17 : Chương 17

Người đăng: ulysse

Lời của Tử Tuyết làm ta trong lòng kích động, ôm chặt lấy nàng, thâm tình nói: - Ngoan nào, ta biết nàng tốt với ta. Vừa rồi viện trưởng cũng đã nói với chúng ta rằng chuyến đi ra tiền tuyến lần này không có gì nguy hiểm, nàng cũng đã nghe thấy. Chúng ta chỉ đi theo long kỵ sĩ, yên tâm đi, sẽ quay về rất nhanh thôi. Tử Tuyết không chịu nói: - Thời gian lâu như vậy, chàng nếu như bị một nữ sinh xinh đẹp câu dẫn thì biết làm sao. Lần này bốn mỹ nữ hàng đầu của học viện đều đi cùng, các tỷ ấy so với muội đều xinh đẹp hơn. Ta véo cái mũi của nàng nói: - Nàng sao lại không tín nhiệm ta như vậy chứ. Huống chi lần này có tỷ tỷ nàng đi cùng, nàng cứ để cô ấy giám sát ta thật chặt. Ta mà là loại người sáng ba chiều bốn hay sao? Tử Tuyết đấm ta nói: - Ai nói như thế. Bất quá, thật sự phải để tỷ tỷ giám sát chàng. Lời nói của nàng khiến ta thầm cười khổ. Vốn Tử Yên đối với ta đã không có ấn tượng gì tốt đẹp. (Ta nhận định như vậy). Nếu lúc quay về lại thêm mắm thêm muối, ta có muốn sống cũng không được. Âm thanh ho khan phía sau chúng ta vang lên, ta vội kéo Tử Tuyết đứng dậy. Thì ra là phó viện trường, ta cười xấu hổ, nói: - Ngài sao lại tới đây? Phó viện trường chỉ chỉ ta, nói: - Tiểu tử ngươi lại bị ta bắt tại hiện trường. May sao không để viện trưởng thấy, bằng không sẽ phải giáo huấn ngươi. Ta đương nhiên phải tới, lần này ra tiền tuyến là do ta dẫn đầu. Ta kinh ngạc nói: - Không phải nói rằng để chúng ta đi theo Long kỵ sĩ hay sao? Sao lại là ngài dẫn đầu. Phó viện trường thở dài, nói: - Các ngươi đều là tinh anh của học viện, đương nhiên phải cố gắng đảm bảo an toàn cho các ngươi. Không có ta dẫn đầu sao được. Tử Tuyết cao hứng nói: - Vậy ngài nhất định phải giúp con chăm sóc tốt Lôi Tường. Nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngài phải giúp con bảo vệ chàng, khi nào về con sẽ theo phụng sự ngài. Phó viện trường cười ha hả nói: - Được rồi, yên tâm đi, ta có thể không sợ Công tước phụ thân của ngươi sao. Ta hỏi: - Sao lần này đột nhiên học viện lại quyết định phái đám người chúng ta ra tiền tuyến vậy? Phó viện trưởng than: - Đây là quyết định lâm thời của chúng ta. Tử Tuyết con cũng biết, vài ngày trước, viện trưởng đã mang theo các tinh anh năm thứ năm tham gia các trận đấu giao lưu của Tứ đại học viện. Vì Lí Ngõa đã gia nhập đội ngũ Long kỵ sĩ, nên thực lực của học viện chúng ta bị giảm đi. Cuối cùng, chỉ thắng được một trận trở về. Viện trường phẫn nộ phi thường, lão đối với tình trạng học tập bây giờ bất mãn phi thường. Để có thể nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi. Mấy lão già chúng ta đã thương lượng hai ngày, mới quyết định cho các ngươi trực tiếp tham gia chiến đấu. Trải qua sự thử thách trong chiến hỏa, các ngươi khẳng định sẽ càng trở nên kiên cường. Chỉ có trên chiến trường các ngươi mới có thể minh bạch đạo lý lúc bình thường đổ nhiều mồ hôi thì khi chiến đấu sẽ đổ ít máu. Ta trong lòng thầm nghĩ, tất cả đều là những lời đường đường chính chính, kỳ thực lại không phải là vì vinh sự của học viện mình ư. Nói thật, ta thật không muốn đi, đặc biệt là sợ phải chống lại Thú nhân tộc. Phỏng chừng phụ thân cũng mang theo Bỉ Mông quân đoàn tham gia vào chiến trường. Bất quá, ta cũng muốn nhìn thấy Ma tộc, đặc biệt là Đọa Lạc thiên sứ của bọn họ xem so với ta có gì bất đồng. Phó viện trường nói: - Lôi Tường à, trở về chuẩn bị cho tốt. Mặc dù ngươi đã khôi phục đại bộ phận công lực, nhưng thương thế dù sao vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Cần phải trị thương nhanh chóng. Còn nữa, các ngươi khi đang ở tại học viện nên bớt phóng túng một chút. Đặc biệt nếu bị các sư phụ khác nhìn thấy sẽ làm ta khó xử. Ta đi trước đây. Đưa mắt nhìn theo thân ảnh rời đi của phó viện trường, ta nói với Tử Tuyết: - Giờ nàng đã yên tâm chưa, ta nhất định sẽ bình an trở về. Tử Tuyết gật gật đầu, nói: - Trời cũng đã tối rồi, muội phải quay về. - Ta tiễn nàng nhé. Ta đưa Tử Tuyết thẳng đến cổng của Công Tước phủ, nhìn nàng biến mất trong đình viện sâu hun hút, rồi mới quay về học viện. Xem ra ta thật không có số đi học. Hơn một học kỳ, thời gian ta chính thức đi học chỉ có hai tháng. Lúc này lại phải đi xa. Phụ thân, nếu ta phải đánh lại người, thì có nên động thủ hay không đây. Cái chết của bà nội thủy chung vẫn đè nặng trái tim của ta. Vì bà nội, một ngày nào đó ta sẽ trả thù. Mặc dù người là phụ thân của ta, nhưng ta cũng sẽ không tha thứ cho việc làm sai trái của người. Mặc dù thân phận của ta bây giờ là gián điệp của Thú nhân, nhưng muốn làm thế nào lại hoàn toàn do bản thân ta quyết định. Ta là một chỉnh thể độc lập, chỉ biết dựa theo sự yêu thích của bản thân mà làm việc. Thời gian trôi qua rất nhanh. Loáng một cái đã trôi qua một tuần. Trong tuần này, ngoại trừ ban đêm, ta với Tử Tuyết cơ hồ như hình bóng không rời. Ngày ngày ở cùng một chỗ, tình thoại nói mãi không hết. Chỉ có thể dùng từ dính như keo sơn để hình dung chúng ta. Trước khi đi, ta để cho tỷ tỷ giúp ta đeo chiếc thủ trạc nàng đã tặng ta. Bởi vì ta lần này chủ yếu dùng Hắc Ám ma pháp, tác dụng của thủ trạc đối với ta không lớn, ta lại tặng nó cho Tử Tuyết. Tử Tuyết tặng lại ta một tấm hộ tâm kính màu đen bóng. Nghe nàng nói, đó là từ Công Tước tổ thượng truyền xuống, có công dụng bảo hộ rất tốt. Hình dáng rất nhẹ nhàng tinh xảo không có chút trọng lượng nào, lại thêm chiếc bì giáp gọn nhẹ, ta dễ dàng đeo nó trên người, lộ ra hai cánh tay tráng kiện. Ta cầm Mặc Minh trong tay, uy vũ không nói nên lời. - Tất cả tập hợp. Một trăm học viên của học viện chuẩn bị tăng viện cho tiền tuyến nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề trên thao trường. Người nào cũng mặt một bộ khôi giáp cao cấp màu trắng mà học viện đã đặc biệt làm riêng cho chúng ta, hình thành một đội hình vuông mười người mỗi hàng. Phó viện trường đứng ở phía trước đội hình, cao giọng hô: - Các tiểu tử và tiểu cô nương của Thiên Đô học viện. Các con hãy dùng thân phận rường cột trong tương lai để tham gia trận chiến lần này, hãy bằng nhiệt huyết tràn trề của chúng ta đối với tổ quốc để tiêu diệt địch nhân. Lời của lão nhất thời kích phát sự đồng cảm của mọi người. Cơ hồ tất cả mọi người đều hô to khẩu hiệu giết địch. Phó viện trường nói: - Tốt lắm, bây giờ xuất phát! Đội ngũ Long kỵ sĩ đang chờ chúng ta, được cùng bọn họ chiến đấu, là vinh sự lớn nhất của các con. Tiến lên! Chúng nhân đồng thanh hô to: - Tiến lên! Chúng ta chỉnh tề nện bước đi theo phó viện trường ra khỏi cổng thành. Trên một vùng hoang dã cách đó không xa có mười Long kỵ sĩ đang cưỡi cự long chờ chúng ta. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là hộ tống vật tư, mà chúng ta chính là một bộ phận của đội hộ vệ vật tư. Lần này chủ yếu vận chuyển các loại khí cụ hỏa tiễn dùng cho phòng ngự. Tổng số ngươi tham gia hộ vệ là một ngàn một trăm người (kể cả một trăm đệ tử binh chúng ta trong đó). Đây thuộc về loại hậu cần bổ cấp. Bởi vì đống vật tư này phi thường trọng yếu, cho nên mới có Long kỵ sĩ đi theo bảo vệ. Rất nhiều đồng môn lần đầu tiên nhìn thấy Long kỵ sĩ. Tất cả kích động phi thường, đều khẳng khái sục sôi nói với bản thân nhưng lời hào ngôn tráng ngữ, thề nhất định phải trở thành Long kỵ sĩ, lại có kẻ thậm chí không tự lượng sức đặt ra mục tiêu trở thành Long kỵ tướng cho bản thân. Khi toàn đội ngũ đã tập kết xong, Tử Yên sử ra công phu Nhuyễn ma ngạnh phao. Phó viện trường đưa nàng an bài bên cạnh ta. Các đồng môn khác đều cực kỳ đố kỵ, khiến ta âm thầm kêu khổ. Bởi vì chúng ta đều là các chỉ huy cấp thấp trong tương lai, hơn nữa học viện vì đảm bảo an toàn cho chúng ta, cho nên đặc biệt chuẩn bị ngựa cho chúng ta. Ta đương nhiên là cưỡi trên Hắc Long của mình. Phó viện trưởng an bài cho ta ở mặt sau của đội ngũ, Tử Yên ở bên trái của ta. Đã ra khỏi thủ đô vài trăm dặm, Tử Yên bên cạnh ta nói: - Lôi Tường, thương thế của ngươi đã đỡ chưa? Ta thản nhiên trả lời: - Gần hết rồi, mà để làm gì? Tử Yên sẳng giọng: - Sao hả, không làm gì thì không thể hỏi sao? Đừng quên, ta là thay cho Tử Tuyết giám sát ngươi. Ngươi mà có thái độ bất hảo với ta, khi trở về ta sẽ nói cho Tử Tuyết, để muội ấy không thèm lý đến ngươi nữa. Ta choáng váng, thật không có biện pháp nào với nàng, ta bất đắc dĩ nói: - Đại tỷ, ngươi rốt cuộc muốn sao đây. Ngươi chẳng nên từ trong nữ đội điều đến bên ta, hại ta thành đích ngắm của mọi người. Ngươi xem ánh mắt bọn họ nhìn ta xem, đều như lang như hổ vậy. Tử yên bật ra một tiếng cười khẻ, nói: - Ngươi sợ sao? Ai cho ngươi có thái độ bất hảo với ta. Ta chính là cố ý làm vậy đấy. Thế nào? Nụ cười của nàng giống như trăm hoa nở rộ, khiến cho ta ngây người ngẩn ngơ nhìn. Nhưng lời nói của nàng làm ta rùng mình, vội chuyển ánh mắt sang bên cạnh, không lí đến nàng nữa. Tử Yên dù sao cũng là tuyệt đỉnh mỹ nữ, ta không thể có lòng không đứng đắn với nàng, như thế là có lỗi với Tử Tuyết. Ngày đầu tiên qua đi rất nhanh, Thiên Phu Trường và phó viện trưởng dẫn đầu đội ngũ thương lượng một lúc, rồi quyết định dựng doanh trại cách rừng cây không xa. Mười Long kỵ sĩ căn bản không hội diện với chúng ta, chỉ tự nghỉ ngơi xung quanh, gánh vác trách nhiệm bảo vệ chúng ta. Đống lửa sưởi ấm cho chúng ta bốc lên hừng hực, mọi người ngồi thành mấy vòng tròn lớn xung quanh ngọn lửa. Tử Yên lấy từ trong túi quần áo ra một cái hộp gì đó đưa cho ta nói: - Cho ngươi, ngon lắm đấy. Ta nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn, bên trong toàn là đồ điểm tâm tinh tế, ta nhíu mày nói: - Đa tạ ngươi, nhưng ta không thể nhận, ngươi tự ăn đi. Tử Yên mím môi, con ngươi đảo một vòng, nói: - Cái này là Tử Tuyết tự mình làm cho ngươi, không ăn thì thôi, trả lại ta Nói xong, vươn tay ra. Vừa nghe là của Tử Tuyết làm, ta lập tức kéo hộp đồ điểm vào trong người, nói: - Đã là của Tử Tuyết cho ta, ngươi sao có thể lấy lại được, không cho. Tử Yên cũng không miễn cưỡng, từ trong túi quần áo lấy hoa quả ra ăn. Ta từ trong hộp cẩn thận lấy ra một cái bánh điểm tâm, đưa vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào của cái bánh mang theo một mùi hương thơm ngát của hoa hồng, nhất thời cả mặt thơm lừng, ta lia lịa kêu ngon. Tử Yên nhìn bộ dạng của ta, trong con ngươi xuất hiện một tia ôn nhu. Khi tất cả ăn uống xong xuôi, phó viện trường phân phó chúng ta về trướng bồng nghỉ ngơi, ta cười nói với Tử Yên: - Ngươi sẽ không đến mức ngay cả đi ngủ cũng phải theo ta chứ. Nếu ngươi nguyện ý đến ta có thể sẽ không phản đối, hắc hắc. Khuôn mặt Tử Yên nhất thời đỏ bừng, nàng bưng mặt nói: - Ngươi không biết xấu hổ. Rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: - Nụ cười của ngươi nhìn rất đẹp. Nghe được lời của nàng ta không khỏi lắc đầu. Ta cảm giác Tử Yên gần đây thay đổi rất nhiều, một chút cũng không giống vẻ lạnh lùng như hồi mới gặp. Ngược lại có vẻ cố ý thân cận ta. Nhất định phải bảo trì khoảng cách với nàng thật tốt. Nếu không lại bị Tử Tuyết hiểu lầm, ta muốn gánh tội cũng không được. Tiến vào trong trướng bồng, Phong Vấn (trướng bồng của chúng ta đều ở trên lưng mình, về cơ bản là hai người một chiếc) nói với ta: - Tiểu tử ngươi được đấy, nhất tiễn song điêu. Đã có Tử Tuyết mà vẫn không buông tha Tử Yên. Học viện đệ nhất mỹ nữ đều đến tay, lợi hại, quả thật lợi hại. Ta phách chưởng tới, bị Phong Vấn lấy tay đỡ lại, ta cười mắng: - Ngươi không được nói lung tung, đến lúc Lí Ngõa tìm ta liều mạng thì ngươi đến mà khiêng nhé. Ta và Tử Yên không có gì. Nàng ta chỉ là thay Tử Tuyết giám sát ta mà thôi, ngươi cho rằng ta nguyện ý để nàng đi theo hay sao? Phiền đến chết, nàng ta ngoại trừ đi nhà xí và đi ngủ không thể theo, thời gian còn lại đều như là bậc cao niên quấn quít lấy ta. Thật sự là tận sức với công việc mà. Phong Vấn cười nói: - Đúng vậy rồi, tỷ muội một nhà cảm tình tốt như vậy. Trong đội ngũ cũng không phải không có nữ hài tử. Nếu huynh chạy theo người khác, Tử Yên trở về làm sao ăn nói với muội muội đây. Ta hừ một tiếng, nói: - Ta là loại người này hay sao? Ngươi lại còn xỏ xiên ta, ngươi sẽ nhanh chóng chẳng khác Phong Vân là bao. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, tiếng cười của Phong Vân từ bên ngoài trướng truyền vào: - Ai nói gì đệ vậy, khẳng định là không có lời tốt đẹp nào. Màn trướng vén lên, Phong Vân chui vào. Vốn trướng bồng đã nhỏ, Phong Vân tiến vào chỉ còn chỗ để ngồi. Ta nói: - Là ta đang nói ngươi, ta nói công phu xỏ xiên người khác của Phong Vấn sắp đuổi kịp ngươi rồi. Phong Vân giả vờ kinh ngạc nhìn Phong Vấn, nói: - Đệ sao lại không biết, đại ca, huynh sao lại học trộm tuyệt thế thần công của đệ. Bộ dạng khôi hài của Phong Vân nhất thời làm chúng ta phá lên cười. Phong Vấn nhỏ giọng nói: - Đáng tiếc không có rượu, nếu không, mấy huynh đệ chúng ta có thể lén uống vài chén trong trướng bồng, cũng là một niềm vui thú không tồi. Nói xong, liếm môi vài cái. Ta nói nói: - Ngươi thành tửu quỷ từ lúc nào thế, uống rượu có tốt không vậy? Phong Vấn cuống quít gật đầu, nói: - Rượu là tinh túy của lương thực, càng uống càng trẻ ra, đạo lý này mà huynh không biết sao? Ta lắc lắc đầu, từ nhỏ ta đã không được sống hưởng thụ, chỉ ngẫu nhiên vài lần có cơ hội thưởng thức qua vị đạo của rượu. Chỉ thấy cay cay, cũng không có điểm gì đặc thù, cũng chẳng làm cho ta hứng thú. Phong Vân đột nhiên thò đầu ra ngoài trướng, không biết hắn nhìn cái gì. Phong Vấn hỏi: - Phong Vân, ngươi làm cái gì vậy? Phong Vân rụt đầu vào, đưa ngón tay đặt trên môi, nói: - Nói nhỏ thôi, huynh xem, đây là cái gì? Nói rồi rút từ phía sau ra một vò rượu nhỏ. Con mắt của Phong Vấn nhất thời sáng lên, vừa kinh vừa mừng nói: - Rượu, ngươi từ đâu mà có. Phong Vân đắc ý nói: - Hắc hắc, đệ ở lớp ma pháp mà, đệ đã nhờ một vị đồng môn cùng đi với chúng ta sử dụng túi không gian giúp đệ mang nó theo. Thế nào, có tiên đoán chính xác không. Phong Vấn cuống quít gật đầu, đoạt lấy vò rượu, nói: - Thật tốt quá, lại đây, chúng ta uống. Rồi mở vò rượu ra, nhất thời mùi rượu nồng nặc xông lên mặt, Phong Vân ngửa đầu uống một ngụm, hô to thống khoái, thần tình hoàn toàn say mê, gã đưa vò rượu cho ta nói: - Uống một ngụm. Ta vốn định cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của gã, lòng mềm ra, tiếp lấy, bắt chước gã uống một ngụm, một vị đạo cay chua khiến ta ho sặc sụa. Phong Vân cười nói: - Lão Lôi, sao thế, huynh đầu to như vậy lại không uống rượu hay sao. Ta cười xấu hổ, nói: - Ngươi tưởng ai cũng như các ngươi, cả ngày chìm đắm trong cái thứ này. Đang nói, từ trong dạ dày bốc thẳng lên một cỗ nhiệt khí, nhất thời làm cho lục phủ ngũ tạng nóng hừng hực như thiêu. Ta trong lòng máy động, dùng Cuồng Thần đấu khí dẫn cổ nhiệt khí này chạy qua các kinh mạch bị thương. Bất ngờ ngoài ý liệu, kinh mạch vốn như đứt như liền bỗng nhiên tốt lên vài phần. Phát hiện này làm cho ta vừa mừng vừa sợ không nói ra lời. Ta lại uống thêm một ngụm rượu lớn nữa, Phong Vân tiếc rẻ nói: - Huynh uống từ từ thôi, đệ không có mang nhiều đâu. Ta nghiêm nghị nói: - Rượu này hình như đối với thương thế của ta có tác dụng trị liệu. Ngươi đừng tiếc, để ta thử lại xem. Nói xong đưa vò rượu cho Phong Vân, nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Nhờ vào nhiệt lực của hai ngụm rượu nóng hổi, qua một đêm công phu, ta lại tiếp tục thành công đả thông một kinh mạch, đưa công lực hồi phục đến bảy thành. Sáng sớm hôm sau, ta bị Phong Vấn gọi, gã hỏi: -Thế nào, có trợ giúp gì cho thương thế không? Ta gật đầu, nói: - Không ngờ rằng rượu còn có công hiệu này, đã làm cho ta khôi phục thêm một kinh mạch nữa, công phu lại khôi phục. Phong Vấn đưa vò rượu cho ta, nói: - Ngày hôm qua nghe huynh nói có thể trị thương, đệ và Phong Vân không uống nữa, giữ lại hết cho huynh. Chúng ta lần này ra chiến trường, thêm một phần công lực thì sinh mạng sẽ thêm một phần bảo đảm. Buổi tối hôm nay huynh lại tiếp tục tu luyện, đến lúc đó, ta sẽ làm hộ pháp cho huynh. Rượu có công hiệu cường gân hoạt huyết, không chừng có quan hệ với chuyện này đây. Ta đưa một tay ra nắm lấy vai của Phong Vân, chân thành nói: - Hảo huynh đệ, cám ơn ngươi. Phong Vân cười ha hả, nói: - Đã là huynh đệ, không cần phải nói nhiều, đi thôi, phải xuất phát rồi, chúng ta nhanh chóng thu lại trướng bồng. Tử Yên mặc dù hôm qua đã bị ta kích động, nhưng qua một đêm, lại như không có phát sinh chuyện gì. Vẫn cưỡi Tảo Hồng mã của nàng đi bên cạnh ta. Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng quét về phía ta, nhìn ta một cách kỳ quái. Ta nhíu mày hỏi: - Ngươi cứ nhìn ta làm gì, trên mặt ta có hoa sao? Tử Yên mỉm cười nói: - Hoa thì không có. Bất quá, một đêm không gặp, khí sắc của ngươi nhìn như đã tốt lên rất nhiều. Cả khuôn mặt toát ra một vầng ánh sáng bóng loáng. Ta đương nhiên không thể nói cho nàng hay là ta uống rượu chữa thương. Trong bộ đội nghiêm cấm uống rượu, ta lạnh nhạt nói: - Không có gì, chỉ là công phu lại khôi phục một chút mà thôi. Tử Yên cao hứng nói: - Thật tốt quá, ngươi phải tiếp tục nhé, khôi phục công lực là việc trọng yếu nhất. Nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, quả thực còn cao hứng hơn cả ta, thật không hổ là nữ nhân sùng bái sức mạnh. (thật sự là thế sao?) Mười ngày sau, ta đã tổng cộng uống hết một nửa số rượu mà Phong Vân đã cất kỹ (ba vò rượu). Công lực của ta không ngờ khôi phục như có kỳ tích. Cảm giác kinh mạch toàn thân thông suốt thật là thoải mái. Ta cảm giác toàn thân tràn trề sức mạnh. Bọn Phong Vân nói, khi ta khôi phục xong công lực, đi đứng đều có phong phạm của một cao thủ nhất lưu. Mỗi tối ta đều phải củng cố tu luyện Cuồng Thần quyết và Thiên Ma quyết. Phong Vấn nói ta quả thực là một cuồng nhân luyện công. Không nghỉ ngơi thì không nghỉ ngơi, gã cũng biết, tu luyện đối với ta mà nói chính là cách nghỉ ngơi tốt nhất. Ta cũng không cầu có sự tiến bộ gì, chỉ mong muốn kinh mạch bị thương khôi phục được trạng thái tốt nhất, nên tận lực củng cố tầng thứ ba của Thiên Ma quyết và Cuồng Thần quyết vốn đã luyện thành. Ta biết, phải luyện tập vững chắc cơ sở mới có thể có được tiến bộ lớn hơn. Bởi vì phải vận chuyển vật tư, lộ trình vốn không đến hai mươi ngày của chúng ta bị kéo ra đến hơn một tháng. Rốt cục cũng tới được cứ điểm Tư Đặc Lỗ vốn là nền móng để tạo thành Tư Đặc Lỗ thành. Trưởng quan tối cao của nơi này là phụ thân của Lí Ngõa, Long kỵ tướng Lí Ốc. Nghe phó viện trường nói, trong cứ điểm có tổng cộng sáu mươi Long kỵ sĩ, cộng thêm mười người đi theo chúng ta tới đây, đã là tập trung đại bộ phận lực lượng của Long Thần đế quốc. Quân thủ thành quân tổng cộng có mười quân đoàn bộ binh, mỗi quân đoàn có ba vạn người,trọng bộ binh năm quân đoàn, khinh kỵ binh năm quân đoàn, trọng kỵ binh năm quân đoàn, ma pháp sư tám quân đoàn, tổng binh lực gần đến trăm vạn. Có thể nói chủ lực của Long Thần toàn bộ tập kết tại đây. Thủ vệ tại các địa phương khác của Long thần đế quốc giờ đây đều do bộ đội dự bị phụ trách, hơn nữa cũng đang tăng cường huấn luyện. Hậu bị vật tư đang cuồn cuộn chuyển về tiền tuyến không ngưng nghỉ. Nếu nói năng lực độc lập tác chiến, binh lính nhân loại không thể so được với Ma tộc, cũng không so được với Thú nhân vốn là các chiến sĩ bẩm sinh. Thế nhưng, nhân loại lại có sự hậu thuẫn của bộ đội ma pháp sư và bộ đội Long kỵ sĩ hùng mạnh, nên luôn bảo trì được ưu thế trong chiến đấu. Long kỵ tướng Lí Ốc tự mình tiếp đón chúng ta, cùng tới còn có cả Lí Ngõa. Long kỵ tướng Lí Ốc đưa chúng ta đến thăm soái phủ của ông ta, cử hành yến hội chào đón thịnh soạn. Lí Ngõa tự nhiên là ngồi cùng với chúng ta. Không ai tranh ngồi cạnh Tử Yên với gã. Ta phát giác, thái độ của Tử Yên đối với gã còn không tốt bằng đối với ta, luôn tỏ ra bộ dạnh thờ ơ không để ý. Bàn của Phó viện trưởng ngồi toàn là các cao quan trong quân đội, trong đó có những học viên tốt nghiệp từ Thiên Đô học viện. Nhìn bộ dạng nói chuyện nồng nhiệt xung thiên của bọn họ, chúng ta biết rằng cuộc sống ở đây từ nay về sau nhất định sẽ tốt phi thường. Ta hỏi Lí Ngõa vối đang toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Tử Yên: - Lí Ngõa, hiện tình hình tiền tuyến ra sao. Đây mới là điều mà ta quan tâm nhất. Lí Ngõa nghiêng người, nói với ta cách qua Tử Yên (theo yêu cầu của Tử Yên, ta ngồi ở phía bên kia của nàng): - Tạm thời chưa có phát sinh chiến dịch lớn nào, vẫn toàn là các cuộc tiến công thăm dò. Bất quá, Bỉ Mông quân đoàn của Thú nhân đã tới, nếu chúng bắt đầu tiến công, sợ là chúng ta phải tung ra bộ đội Long kỵ sĩ mới được. Yên tâm đi, các ngươi đều là học đệ học muội của ta. Tới lúc đó, nhất định sẽ an bài đối thủ tương đối dễ dàng cho các ngươi. Ngoại trừ ta chìm vào trầm tư và Tử Yên thì tâm chẳng ở đây, những người khác đều nói với Lí Ngõa: - Đa tạ học trưởng chiếu cố. Lí Ngõa nói với Tử Yên: - Đây là nơi đánh trận, học viện vì sao lại phái các nàng đến đây? Tử Yên thờ ơ liếc gã nói: - Ta làm sao biết được, ngươi tự đi hỏi phó viện trưởng đi. Lí Ngõa bị đụng phải đinh, bèn nói với mọi người: - Tất cả tự nhiên động thủ, đừng có khách khí, đây đều là các món ăn dân dã quanh vùng, là do ta dẫn cận vệ đoàn mang tới. Phong Vấn hỏi: - Lí Ngõa học trường, nghe nói huynh đã đạt được sự chấp thuận của cự long, chính thức thành Long kỵ sĩ, hãy nói cho chúng đệ được biết, cự long như thế nào? Lời nói của Phong Vấn nhất thời khiến cho mọi người đều hứng thú. Lí Ngõa mỉm cười, khiêm nhường nói: - Kỳ thật không có gì, mọi người các ngươi sau này cũng sẽ có cơ hội. Cự long chấp thuận ta là một cấp tốc long tên là Phong Chúc. Chủ yếu là sử dụng tốc độ tấn công địch nhân, hai cánh của nó chính là vũ khí tốt nhất. Một đệ tử năm thứ ba nói: - Thật hâm mộ huynh, học trưởng, khi nào chúng ta mới có thể có được cự long tốt như vậy. Lí Ngõa cười ha hả, nói: - Không riêng gì các ngươi hy vọng, quốc gia lại càng hy vọng, Long kỵ sĩ càng nhiều sẽ càng giúp cho Long Thần đế quốc chúng ta hùng mạnh. Trong lời nói của Lí Ngõa bộc lộ ra ý tứ của nhất đẳng cao nhân. Mặc dù không nói điều gì rõ ràng, nhưng bộ dáng đắc ý thì ai cũng nhìn ra được. Chúng ta được an bài ở bên trong cứ điểm Tư Đặc Lỗ. Có thể thấy sự trọng thị của Long kỵ tướng Lí Ốc đối với chúng ta. Năm ngày sau, ta rốt cục cũng biết được cái gì là chiến tranh thật sự. Phó viện trường đưa một trăm người chúng ta đứng trên tường thành của cứ điểm. Long kỵ tướng Lí Ốc bên cạnh đang không ngừng phát ra mệnh lệnh. Bên ngoài cứ điểm tràn ngập chiến sĩ của ba tộc ùn ùn kéo đến. Phó viện trường nói với chúng ta: - Mọi người chú ý quan sát. Chủ lực của Thú nhân là bộ đội trọng giáp Hùng nhân và và bộ đội tập kích Báo nhân. Quân đoàn chủ bài là Bỉ Mông quân đoàn và Cuồng Sư quân đoàn của Thú hoàng. Còn Ma tộc lại dùng các loại chủng tộc phối hợp tấn công, đặc biệt là bộ đội Ám Hắc pháp sư và Đọa Lạc Thiên Sứ là lợi hại nhất. Long kỵ tướng Lí Ốc ra mệnh lệnh: - Truyền lệnh, các quân đoàn bộ binh số ba, sáu, tám nhanh chóng tăng viện cho hai quân đoàn bộ binh trang bị nặng bên cánh trái. Quân đoàn khinh kỵ binh số hai toàn thể xung phong, đánh thẳng vào trung ương của bộ đội Ma tộc. Quân đoàn ma pháp sư số bốn, số năm hỗ trợ hỏa lực. Trên chiến trường tràn ngập các loại ma pháp bay tán loạn ra xung quanh. Trận chiến này kéo dài hết một ngày, bên ta tổng cộng tổn thất gần một vạn người, mà Ma, Thú lưỡng tộc càng tổn thất lớn hơn. Nhưng tựa hồ tất cả đều có ước hẹn ngầm, không bên nào phái ra quân đoàn chủ bài của mình. Trong một trăm người từ học viện, ngoại trừ ta ra, mỗi người đều có sự khó ở bất đồng riêng. Bất quá cũng khó trách bọn họ. Tất cả đều là đệ tử chưa đến hai mươi tuổi, lại phải đối diện với cục diện huyết tinh như thế. Bên ngoài cứ điểm quả thực tựa như cỗ máy nghiền thịt. Mỗi một giây đều gia tăng không ngừng số người tử vong. Bởi vì đều là kẻ địch nhiều năm nay, trên chiến trường, cơ hồ không có tù binh, những kẻ không quay về hầu như đã trận vong. Kẻ đã nhìn qua huyết tinh như ta đương nhiên sẽ không để ý đến việc này, Tử Yên nôn mửa đến sắc mặt tái nhợt còn nói ta máu lạnh. Ta đã từng một tay giết mấy trăm người, cục diện người chết đối với ta mà nói đã sớm trở nên quen thuộc. Phó viện trường để chúng ta sắp xếp nghiêm đội hình, rồi nghiêm túc nói với chúng ta: - Hôm nay, tất cả đã nhìn thấy cái gì là chiến tranh chân chính. Trong chiến tranh nhân từ đối với địch nhân chính là bỏ đi sinh mạng của bản thân. Chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất chấm dứt tính mạnh của đối phương, bản thân mới có thể sinh tồn. Ta hôm nay đã bàn với Lí Ốc Nguyên soái. Ngày mai, các ngươi sẽ cùng tham gia chiến đấu. Cho nên có thể còn sống trở về hay không phải xem bản thân các ngươi. Lời của Phó viện trường nhất thời khiến cho chúng ta dao động. Tất cả đều đã biết chiến tranh không phải là trò chơi, so với diễn tập huấn luyện tại học viện hoàn toàn khác biệt. Sắc mặt của Tử Yên càng thêm trắng bệch. Ta nói khẽ với nàng: - Ngày mai nàng cứ theo sát bên cạnh ta. Yên tâm đi! Không có việc gì đâu. Tử Yên đưa ánh mắt phức tạp liếc nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu. Một gã đệ tử nói: - Phó viện trưởng, chúng ta có thể không tham gia chiến đấu được không? Phó viện trường lớn tiếng quát: - Ngươi đang đùa đấy à? Hiển nhiên là ngươi tự nguyện báo danh, nên đã có sự chuẩn bị tham gia chiến đấu. Bây giờ, các ngươi đã chẳng những là đệ tử của Thiên Đô học viện, mà còn là bộ đội chống cự sự xâm lược của ngoại tộc. Khiếp đảm là đáng xấu hổ nhất. Ngươi đã hiểu chưa? Nếu ai còn dám nói những lời như vậy, lập tức xử trí theo quân pháp. Lão thật là ngoan độc. Kỳ thật, tâm tình của lão ta rất hiểu. Để có thể giúp chúng ta có được sự tiến bộ hơn nữa trong thực tế chiến đấu, phó viện trường lúc này đã làm ra bộ mặt giận dữ. Sau khi giải tán, ta gọi Phong Vân, Phong Vấn hai huynh đệ tới trong trướng bồng, nói với bọn họ: - Ngày mai là lần đầu tham gia chiến đấu của chúng ta. Các ngươi ngàn vạn lần không được hoảng hốt, nhớ kỹ, ngay khi chạm mặt đối phương, các ngươi phải ở hai bên của ta, địch nhân trước mặt sẽ do ta ứng phó, các ngươi phụ trách những con cá lọt lướt ở, Tử Yên sẽ ở phía sau chúng ta sử dụng Quang Minh ma pháp giúp sức các ngươi. Can đảm tấn công, phó viện trưởng nói rất đúng, nhất định không thể nương tay. Phong Vấn gật đầu, nói: - Chúng đệ nghe lời huynh, lão Đại, ngày mai chúng ta nhất định đều có thể sống sót trở về. Phong Vân vốn luôn luôn thích náo nhiệt cũng bắt đầu nghiêm túc, gã nói: - Ba huynh đệ chúng ta cùng tiến cùng lui. Cảm tình của Phong Vấn và Phong Vân đối với ta thật chân thành, ta đương nhiên tìm biện pháp bảo vệ bọn họ, mà Tử Yên là tỷ tỷ của Tử Tuyết, lại là mỹ nữ, đương nhiên cũng phải chiếu cố một chút. Còn những người khác, có thể sinh tồn hay không phải xem tạo hóa của bản thân bọn họ. Chỉ cần Ma Thú lưỡng tộc không xuất ra bộ đội chủ bài, bằng thực lực bây giờ của ta, căn bản không cần sợ cái gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang