[Dịch] Cuồng Thần
Chương 13 : Vì không nhận được tin nhắn của gianghoaingoc về việc có dịch tiếp hay không nên tạm thời sẽ post lên những chương mới
.
Cả phòng chỉ còn lại một mình ta. Nhìn lên lên trần nhà, trong lòng ta vô cùng lo lắng cho Tử Tuyết. Nàng sớm cũng không đến, muộn cũng không đến, lại đến ngay lúc Trang lão sư thể hiện tấm chân tình. Tiểu nha đầu này bình thường thì rất nhu thuận, nhưng một khi giận chuyện gì thì thật không dễ gì nài nỉ. Tính ra, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, ta hiện tại trong bộ dạng này liệu có thể làm gì được đây?
Ta ngưng thần kiểm tra tình hình nội thể lúc này, phát hiện trong cơ thể trống rỗng, đấu khí cực yếu nhưng Thiên ma quyết thì vẫn rất tốt, đại bộ phận vẫn giữ nguyên tại địa phương. Ngủ một giấc thôi, cái này không nhất thiết cứ phải tu luyện vẫn có thể hồi phục. Mang theo những lo lắng về Tử Tuyết, ta tiến vào giấc mộng.
Tỉnh lại, tinh thần ta đã tốt hơn nhiều. Bên cạnh, một nữ hộ sĩ xinh đẹp tiến lại, chính là Khắc Lan.
Ta kinh ngạc:”Khắc Lan, là nàng đã chiếu cố ta?”
Khắc Lan giận dỗi: ”Chính là ta. Ngươi thật không có lương tâm mà! Kể từ khi ngươi đi, chẳng một lần quay lại hỏi thăm. Ta đến học viện tìm ngươi, các lão sư bảo ngươi bị cấm bế. Cấm bế hết hạn, ngươi cũng vẫn không đến. Hừ!”
Ta xấu hổ nói: “Không phải, nàng chớ trách lầm ta. Ta vì muốn tham gia một trận đấu quan trọng, một mực chuẩn bị, tu luyện công phu, nên không thể đến được. Không phải trận đấu vừa chấm dứt ta lại ngay lập tức đến đây đấy sao?”
Khắc Lan cười giễu cợt: “ Cũng là bị đánh đến bán sống bán chết mới đến. Thôi, mau ăn đi, cái này là viện trưởng đặc biệt gừi đến đó, muốn cho ngươi bổ sung dinh dưỡng. Ngươi bây giờ đã là khách quý của y viện chúng ta rồi đó. Ta thật không muốn chiếu cố ngươi trong hoàn cảnh như thế này, nhưng nếu không như vậy thì ngươi cũng chẳng đời nào chịu đến thăm ta.”
Khắc Lan đặt chiếc bàn chuyên dụng của y viện lên giường, sắp thức ăn lên trên. Thật xa hoa a, trong một nồi nhỏ là cháo không biết được nấu bằng vật liệu gì, bên cạnh còn có thật nhiều trái cây, bánh mặn, bánh ngọt. Tay ta nhất thời không kiềm chế được, ngón trỏ động đậy.
Khắc Lan nói: “Cháo này là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, gọi là tuyết tử kê chúc. Ta đã dùng tuyết sâm và gà con nấu bằng tuyết suốt một đêm cho ngươi đó.”
Húp một hơi hết sạch tô cháo to, ta thở ra hơi nóng, nhất thời chưa kịp khen đây là tô cháo ngon.
Khắc Lan hài lòng, đưa ta thêm một chén to, nói: “Ngươi ăn thêm đi!”
Tất cả thức ăn đều bị ta chén sạch, cảm giác dạ dày no nê thật là thoải mái a! Ta bỗng nhiên nhớ đến một việc, ta phải đem chuyện của ta và Tử Tuyết thú nhận với Khắc Lan một chút. Tử Tuyết bây giờ đã là cuộc sống của ta, ta không thể nào để nàng lại buồn lòng một lần nữa.
Khắc Lan thu dọn bộ đồ ăn, ngồi bên ta, quan tâm: “ Cảm giác thế nào? Thân thể có thoải mái hơn chưa?”
Ta gật gật đầu, nói: “ Khắc Lan, ta có điều này muốn nói với nàng”
Khắc Lan ừ một tiếng.
Ta nói: “ Hôm đó, ta và nàng đến chuồng ngựa, nhìn thấy một cô gái trẻ, nàng còn nhớ chứ?”
“Là… cô gái trẻ rất xinh đẹp đó ư?”
Ta gật đầu.
Khắc Lan dường như dự cảm được điều gì, bình thản hỏi: “Nàng ấy làm sao?”
Ta thở dài, thu hết dũng khí nói: “Nàng ấy bây giờ là bạn gái ta.”
Khuôn mặt xinh xắn vốn hồng hào của Khắc Lan có chút tái đi, trừng hai mắt nhìn ta. Thật lâu sau, nàng hỏi:” Các ngươi đã bắt đầu từ khi nào?”
Ta không trả lời nàng vấn đề này, mà nói: “ Xin lỗi, Khắc Lan, ta xin lỗi nàng. Ta biết nàng tốt với ta, nhưng …”
Khắc Lan đứng lên “ Ai thèm để ý đến ngươi, ngươi từ giờ đừng bận tâm những chuyện kia nữa. Hãy nghỉ ngơi đi, ta ra đây … có sự tình gì hãy gọi ta”. Nàng tận lực khống chế bước chân mình, cố gắng bình tĩnh bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, nàng tựa lưng vào vách tường, nước mắt không còn khống chế được nữa, chảy dài xuống.
Ta ngồi tựa lên trên thành giường, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Chỉ trong ngắn ngủi hai ngày, ta đã tổn thương trái tim hai cô gái trẻ. Có lẽ ta không nên yêu nữa.
Khắc Lan vẫn như trước, vẫn đưa thức ăn, dược phẩm và chiếu cố đến đời sống hàng ngày cho ta. Nhưng thái độ thì ước chừng lãnh đạm đi rất nhiều. Nàng ít khi cùng ta nói chuyện nhưng thực sự vẫn chiếu cố ta hết sức chu đáo, hàng ngày vẫn nấu cho ta món cháo tuyết sâm tử kê thơm ngon. Ta trong lòng rất ngại ngùng, nhưng ta biết bây giờ tuyệt đối không thể nào mềm lòng được, nếu không, không biết sẽ dẫn đến kết quả gì.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Khắc Lan, ta nhanh chóng khôi phục thể năng, trạng thái cơ bản đã khôi phục lại như xưa. Ngày ta xuất viện, Khắc Lan không đến. Nàng nhờ một đồng nghiệp giao cho ta một bức thư. Trong thư rất đơn giản. chỉ có ba chữ: “Ta hận ngươi”. Khắc Lan, thật xin lỗi nàng, không nói gì thêm, ta lặng lẽ rời y viện.
Từ song cửa sổ lầu hai, Khắc Lan nhìn bóng lưng ta rời đi, nước mắt sớm đã ướt đẫm hai bờ mi.
Ta không có về học viện mà đến ngay phủ công tước, ta muốn giải thích với Tử Tuyết thật rõ ràng. Ta đã làm tổn thương Khắc Lan, tuyệt đối không thể lại để Tử Tuyêt bị tổn thương nữa.
Ta kêu người nhà vào báo tin. Một lát sau, người hầu ra gặp, nói với ta: “Nhị tiểu thư nói rằng nàng không muốn gặp ngài, và xin ngài hãy về đi”.
Ta nói: “Phiền ngươi giúp ta một chút, nói với nàng rằng ta có việc rất trọng yếu muốn nói với nàng”.
Người hầu nói: “Không cần đâu, nhị tiểu thư nói rằng bất luận ngài nói gì bọn ta cũng đừng nghe.”
Xem ra Tử Tuyết rất giận ta, chuyện này biết phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên, thân ảnh Tử Yên xuất hiện trước mắt ta. Nàng lạnh như băng nói: “Lôi Tường, ngươi dám đến tận nhà ta tìm muội muội, ta phải giết ngươi”. Một quang tiễn nhắm hướng ta bắn tới, ta vội vàng né tránh. Tử Yên đang muốn tiếp tục động thủ thì công tước từ trong nhà đi ra, nói: “Đã phát sinh chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy? A, Lôi Tường, tiểu tử này, ta đang muốn tìm ngươi tính sổ đây”.
Trời, tìm ta tính sổ a! Rốt cuộc thì ta đã làm sai cái gì? Ta cung kính nói: “Công tước đại nhân, tiểu điệt đến là để giải thích hiểu lầm”.
Tử Yên cả giận nói: “Có cái gì hay để mà giải thích. Muốn giữ chặt muội muội ta ư? Ngươi và Trang lão sư không biết xấu hổ hay sao!”
Ta trầm mặt xuống nói: “Tỷ hãy nói chuyện khách khí một tí. Ai không biết xấu hổ? Ta không cho phép tỷ vũ nhục Trang lão sư như vậy!”.
Tử Yên đáp lại: “Ta nói sai ư? Nàng ta đúng là không biết xấu hổ, câu dẫn cả đệ tử của mình”.
“Tỷ ….” Ta tức giận.
Công tước nói: “Hừ, không cần nghe hắn giải thích. Người đâu, bắt lấy hắn cho ta!”. Lời vừa dứt lập tức liền bay ra bốn bóng đen, chính là bốn thị vệ, công phu cũng không dưới ta. Lúc này thật là phiền toái mà, chẳng những không thể giải thích mà còn có thể phải đánh nhau nữa.
Bốn thị vệ phi nhanh, xông tới. Công phu bọn họ đều vững chắc vô cùng, bức bách ta khổ sở ứng phó. Nếu không phải ta có sức phòng ngự siêu cường chắc có lẽ cũng chẳng thể duy trì được bao lâu.
Đang khi ta tránh sang một bên thoát khỏi công kích của một thị vệ thì từ ngực áo ta một đạo lam quang rơi ra, tạo ra âm vang rất rõ ràng. Công tước toàn thân run rẩy, hô to: “Dừng tay!”.
Bốn gã thị vệ liền phân khai nhưng vẫn bao vây lấy ta. Công tước giơ tay, thu lấy vật ta làm rơi xuống, chính là chiếc chuông mà mẫu thân đã đưa cho ta lúc trước. Công tước thì thào: “Là nó, …là nó, …chính là nó rồi. Ngươi… ngươi đã lấy nó từ đâu?” Giọng ông ta đã có điểm kích động, không còn mạch lạc nữa.
Ta trả lời: “Trước tiên hãy để tiểu điệt giải thích với Tử Tuyết. Chiếc chuông này xin trả lại cho tiểu điệt.”
Công tước vội vàng nói: “Ngươi trước hết hãy cùng ta nói chuyện này đã. Chuyện của Tử Tuyết cứ giao cho ta. Tử Yên, các người đều lui hết đi.”
Công tước cấp bách kéo ta vào phủ, trong chốc lát đã đi tới một gian phòng chứa đầy giá sách, có lẽ đây chính là thư phòng của ông ta. Vừa bước vào cửa, công tước đóng ngay cửa lại thật chặt, vội vàng hỏi ta: “Mau, nói cho ta biết, ngươi lấy vật này từ đâu?”
Ta trong lòng chấn động, đáp lời: “Trước đây tiểu điệt từng làm bảo hộ cho thương nhân qua thú nhân quốc kiếm sống, tình cờ gặp một lão phu nhân. Nàng đã nhờ tiểu điệt mang chiếc chuông này giao cho một người ở đế quốc tên gọi là Lâm Phong.”
Công tước hai tay chộp vào vai ta, kích động nói: “Ta, ta chính là Lâm Phong đây. Nàng đã nói gì? Ngươi mau hãy nói cho ta biết đi!”
Ta nhíu mày: “ Ngài nhẹ tay một chút”. Người mà mẫu thân bảo ta tìm kiếm không ngờ lại chính là công tước. Thật đúng là tiếu xảo a!
Công tước buông lỏng hai tay, thần tình hết sức kì vọng. Ta thầm quyết định trong lòng, trả lời: “Phụ nhân kia còn bảo ta nói với Lâm Phong, cũng chính là ngài, rằng Linh Linh xin lỗi hắn.”
Công tước nhất thời toàn thân run rẩy dữ dội, không tự chủ được nước mắt nóng rơi xuống từng giọt, từng giọt, cũng không biết đến cạnh sắc của chiếc chuông đang cắt vào bàn tay. Đột nhiên, công tước quơ mạnh hai tay tới, nắm lấy vai ta, tê tái nói: “ Hãy nói cho ta biết, nàng bây giờ ở nơi nào. Ta muốn đi tìm nàng.”
Ta lắc lắc đầu: “ Tiểu điệt gặp nàng lúc đó, nàng đã rất yếu, có lẽ cũng chẳng thể chống đỡ nổi bao lâu thời gian nữa. Vốn tiểu điệt muốn đưa nàng về Long thần đế quốc, nhưng nàng bảo rằng nàng không còn mặt mũi nào trở về nữa, nàng muốn trốn tránh.”
Công tước đau lòng than: “Nàng vì cái gì không muốn trở về chứ? Ta từ khi biết nàng mất tích, ta đã tìm nàng suốt hai mươi năm trường. Linh Linh à, vì cái gì chứ? Mặc kệ nàng biến thành cái gì, chỉ cần nàng có thể trở về, ta đều sẽ nhận nàng.”
Nghe công tước nói như vậy, chẳng lẽ ông ta và mẫu thân là một đôi uyên ương không thành. Ta hỏi: “Ngài làm sao vậy? Ngài và phụ nhân đó có quan hệ gì?”
Công tước hai mắt đã đỏ hoe, thở dài nói: “ Ngươi biết không, năm xưa ta cũng chỉ là một người bình dân.”
Ta kinh ngạc: “ Nguyên lai, ngài cũng là xuất thân từ bình dân”.
Công tước gật gật đầu, tiếp tục nói: “ Ta tên gọi là Lâm Phong, từ nhỏ đã rất thích học văn tập võ. Cha ta thấy ta phi thường tiến bộ, liền bán cả gia sản cho ta lên kinh thành học tập. Nhìn cha già nua, yếu đuối, ta trong thâm tâm thề nhất định phải đạt được thành tựu phi phàm để báo đáp tình yêu sâu thẳm của lão nhân gia.”
Công tước phảng phất như về lại với thời trai trẻ. Trên mặt ông lúc này mang thần sắc thương cảm:
“Ta trong quá trình học tập so với mọi người thì nỗ lực hơn rất nhiều. Vốn thông minh lại thêm chuyên cần, mười bảy tuổi ta đã hiển lộ tài năng bất phàm. Để truy cầu sự tiến bộ trong học tập, ta tự mình kiếm tiền, rồi dựa vào bản lãnh chính mình thuận lợi lọt qua vòng tuyển của Thiên Đô học viện, cùng với một nữ nhân nữa nằm trong hai người đứng đầu. Tại học viện ta tu luyện như kẻ liều mạng. Cũng chính lúc này ta biết được người bạn khác giới dẫn đầu cùng với ta là Linh Linh. Lúc ấy ta cũng chỉ nghĩ nàng là một quý tộc bình thường thôi. Nói ra sợ ngươi cười, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta có một cảm giác mãnh liệt như xúc điện vậy. Trong cuộc đời ta, ngoài tiền tài và quyền lực rốt cục cũng xuất hiện một thứ khác làm ta thực sự quan tâm. Lúc đầu ta chỉ dám ở một bên im lặng nhìn nàng. Rồi theo thời gian trôi qua, mỗi ánh mắt, nụ cười của nàng in đậm trong trái tim ta. Nhờ một cơ hội ngẫu nhiên ta rốt cục cũng nói chuyện với nàng được một lúc. Từ đó về sau, ta càng không thể kiềm chế được tình yêu của mình đối với Linh Linh. Linh Linh thật đáng yêu, ôn nhu, thiện lương. Đêm kết thúc khóa học, Linh Linh cuối cùng đã chấp nhận tình yêu của ta, khiến ta hoan hỉ phát cuồng lên. Lúc ấy, ta đã là một tiểu quan của triều đình, vốn định sẽ nhanh chóng xin hỏi cưới nàng. Nhưng đó cũng chính là lúc ta mãi mất đi hình bóng nàng. Sau này người ta nói cho ta biết, nàng đã mất tích trong cuộc chiến chống liên quân ma thú! Nàng chính là lục công chúa mà tiên hoàng hết mực sủng ái. Chiếc chuông này chính là vật đính ước ta đã trao nàng lúc trước.”
Nghe người tình cũ của mẫu thân kể chuyện cũ của bọn họ, trong lòng ta đấy lên những tình cảm phi thường kì quái.
Công tước lau nước mắt, si mê nhìn chiếc chuông nhỏ lập lòe ánh lam quang.
Ta hỏi: “Sao ngài không đến ma thú lưỡng quốc tìm tung tích của nàng?”
Công tước đáp: “Sao lại không. Ta đã rất nhiều lần cải trang, qua ma thú lưỡng quốc tìm kiếm nàng. Nhưng việc tìm kim đáy biển này không có tí hiệu quả nào, rốt cục đều thất bại”.
Vốn nghĩ rằng công tước là một đại quan giảo hoạt, không ngờ ông ta cũng có một mặt chí tình như vậy. Ta lại hỏi: “Sau này sao ngài lại cưới công tước phu nhân bây giờ?”
Công tước gật gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù ta không thể nào quên được Linh Linh nhưng ta vẫn có cuộc sống của mình. Trí tuệ hơn người, tri thức uyên bác của ta rốt cục cũng được một vị thân vương nhận ra. Ông ta nguyện ý gả nữ nhi cho ta, với điều kiện ta phải đến ở rể nhà vợ. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Tử Yên tỷ muội không thể hài hòa với ta. Có phải ngươi đang nghĩ ta là kẻ vì muốn đạt tới mục đích mà bất chấp tất cả các thủ đoạn. Nhưng ngươi biết không, ta cưới nữ nhi Thân vương và cả quá trình phấn đấu suốt ba mươi năm của ta nữa, nếu Linh Linh có thể trở lại ta sẵn sàng buông thả hết thảy, cùng nàng chung sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Ta tuy không có gì để lưu luyến hết thảy, nhưng là khi xưa ta đã có một lời thề, nên ta đã cưới nữ nhi của Thân Vương, cũng là công tước phu nhân bây giờ. Ta muốn có quyền thế, hoàn thành lời thề của chính mình năm xưa. Nhưng bao nhiêu năm qua ta có vui sướng không? Khẳng định không, chỉ khi nào nghĩ tới cuộc sống trước kia cùng Linh Linh ta mới cảm thấy vui vẻ một chút. Lúc trước, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã hỏi ta, nếu đổi lại là ta, giữa quyền quý và người con gái mình thương yêu ta sẽ chọn cái nào? Câu hỏi đó đã khơi dậy chuyện cũ trong lòng ta. Nếu lúc trước Linh Linh không mất tích, liệu quốc vương bệ hạ có gả Linh Linh cho một quan viên nho nhỏ như ta không? Khẳng định là không. Nhưng tình cảm của ta và Linh Linh không thể nào phai được. Cũng chính vì nghĩ tới điều này, ta đã để cho ngươi và nữ nhi của ta kết giao.”
Nguyên lai là thế này, không ngờ mị lực của mẫu thân lại to lớn đến như vậy. Ta âm thầm thở dài, cho dù mẫu thân có thể trở về thì như thế nào chứ, nàng đã già yếu rồi, còn không bằng công tước phu nhân, công tước làm sao có thể thích nàng chứ. Khó nói lắm, huống chi mẫu thân cũng quyết không muốn phá hư hạnh phúc gia đình của người khác.
Nghĩ vậy, ta nói: “Công tước đại nhân, chuyện cũ của ngài khiến tiểu điệt rất cảm động, nhưng cái gì qua thì cũng đã qua, ngài nên quý trọng cuộc sống trước mặt thì hơn”.
Công tước yên lặng gật đầu, một lúc sau nói: “Cảm ơn ngươi đã đem chiếc chuông nhỏ này đến cho ta. Ngươi và Tử Tuyết đã xảy ra chuyện gì, ta cho ngươi cơ hội giải thích.”
Ta đỏ mặt lên, đem sự tình ngày hôm đó kể lại.
Công tước nghe xong, ngạc nhiên nói: “Nguyên lai là như vậy, ngươi không gạt ta chứ.”
Ta làm mặt nghiêm túc: “Lấy danh dự chiến sĩ tiểu điệt xin thề, nếu tiểu điệt nói dối thì ……”
Công tước phất tay không cho ta nói tiếp, bảo rằng: “Được rồi, được rồi. Ngươi là loại người gì, ta chỉ liếc mắt cũng biết rồi. Hiểu lầm của ngươi, hãy tự đi tìm Tử Tuyết giải thích rõ ràng. Nha đầu này mỗi khi gặp chuyện gì là rất khó thuyết phục, đôi lúc cũng rất quật cường, ngươi nên dỗ ngọt nàng ta. Học kỳ này đã hết, ngươi có dự định gì chưa?”
Ta gật đầu nói: “ Tiểu điệt muốn tìm một địa phương thật yên tĩnh, tu luyện thật tốt một thời gian. Từ sau cuộc chiến với Lý Ngõa, tiểu điệt phát giác thực lực của mình còn rất yếu. Phải đề cao thực lực thì ở đây mới có chỗ đứng vững vãng được.
Công tước đã từ chỗ bi ai tỉnh lai, nghe ta nói vậy, mặt tỏ vẻ tán thưởng: “Ngươi có ý chí như vậy là tốt lắm, ngươi tựa như ta lúc đương niên, một lòng ham muốn tiến bộ. Hơn nữa, ta nghe nói, ngươi có thể chất có thể cuồng hóa, điều này quả thật tốt lắm. Bất quá ta có sự tình này muốn hỏi ngươi cho rõ, mục tiêu của ngươi là cái gì?”
Ta yên lặng một lúc, mục tiêu của ta là cái gì? Thực ra mục tiêu là gì đây?
Công tước giảng giải: “Mỗi người đều có một mục tiêu lớn của riêng mình, chính nó là động lực đưa tới thành công, ngươi hiểu chưa? Như ta lúc trước, mục tiêu của ta là truy cầu đỉnh cao quyền vị. Còn ngươi, mục tiêu của ngươi là gì?”
Trong óc ta là một khoảng mờ mịt, ta có quá nhiều mục tiêu a. Lúc còn nhỏ mục tiêu của ta là trở thành một tuyệt thế cường giả. Nhưng bây giờ thì sao, liệu có còn đơn thuần như vậy nữa không? Không, chỉ như vậy là không đủ.
Công tước nói: “Tiểu tử, đặt ra một mục tiêu chân chánh cho mình không phải là việc dễ dàng. Ta hi vọng nhân kỳ nghỉ này ngươi hãy suy nghĩ cho thật thấu đáo. Nếu ngươi cần một địa phương tu luyện yên tĩnh, ta có thể cấp cho ngươi.”
Ta vội vàng đáp: “Không cần đâu, cám ơn ngài. Việc quyết định con đường đi của mình, ngài nói rất đúng. Tiểu điệt bây giờ đối với tiền đồ của mình rất mơ màng, quả thật cần phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu tiểu điệt ở lại nơi ngài bố trí, căn bản không thể nào chuyên tâm được, bởi vì tiểu điệt thủy chung không thể nào không nghĩ đến Tử Tuyết, rất có thể không khống chế được chính mình mà đi tìm nàng.”
Công tước kinh ngạc nói: “Ngươi không muốn giải thích cùng Tử Tuyết ư?”
Ta đáp: “Nhờ ngài nói giúp tiểu điệt một tiếng với nàng. Tiểu điệt sợ là gặp nàng rồi thì không thể rời đi được nữa.
Công tước mỉm cười: “Ta hứa với ngươi chàng trai trẻ. Ngươi hãy đi đi, hi vọng khi ngươi trở về sẽ có nhiều tiến bộ. Ta rất mong chờ được gặp lại ngươi lần sau đó.”
Ta lấy chiếc vòng cổ mẫu thân đưa cho ta xuống, đưa cho công tước: “ Ngài nên nhận biết cái này.”
Tay công tước run run, tiếp nhận chiếc vòng cổ, cẩn thận nhìn, kích động nói: “Ta đương nhiên nhận biết. Đây chính là sính lễ lúc trước ta trao cho Linh Linh. Như thế nào lại ở trong tay ngươi.”
Ta thở dài: “Là vị phụ nhân kia đưa cho tiểu điệt, nói là thù lao của ta truyền tin tức.” Nói đến đây, âm thanh đau khổ của mẫu thân phảng phất như vang lên bên tai ta.
Công tước thì thào nói: “Nàng như thế nào lại đưa vật này cho ngươi. Lần này vì cái gì. Thật không có đạo lý mà.” Ông ta đương nhiên không biết ta chính là nhi tử duy nhất của Linh Linh.
Ta nói: “Ngài hãy đưa cho Tử Tuyết giúp ta tín vật đính ước này. Chờ tiểu điệt đến lúc công thành danh toại, nhất định sẽ đến xin cưới nàng. Trong khoảng thời gian này tiểu điệt sẽ không trở lại. Tiểu điệt muốn tìm một địa phương vắng bóng người để tu luyện thật tốt. Và như ngài đã nói đó, tiểu điệt thiết nghĩ cần phải đặt mục tiêu cho chính mình.”
Công tước nói: “Ta phải vào cung gặp bệ hạ. Nếu bệ hạ biết tin tức của Linh Linh chắc chắn ngài sẽ vô cùng cao hứng.”
Ta trong lòng cả kinh, việc này sẽ không làm cho nhân loại và ma thú lưỡng tộc phát sinh chiến tranh chứ. Hừm, tính ra, việc này ta cũng không thể khống chế. Việc ta nên làm bây giờ là đề thăng sức mạnh càng nhanh càng tốt.
Cáo biệt công tước, vừa bước ra khỏi thư phòng ta đâm sầm vào Tử Yên. Nàng thần tình đầy địch ý, nhìn ta nói: “Cha ta sao lại thả ngươi đi như vậy?”
Ta bất lực nói: “Tỷ còn muốn thế nào? Giết chết ta hay đánh cho ta tàn phế.”
Tử Yên cả giận nói: “Ý tứ của ta là giết ngươi, hừ”
Ta trầm sắc mặt xuống: “Tỷ, nếu cứ tính tình này không thay đổi thì sau này chẳng ai dám yêu tỷ.” Nói xong, ta xoay người hướng ngoại điện đi ra.
Tử Yên phía sau lưng ta nói: “Ta lấy chồng hay không, không cần ngươi quản. Ngươi cứ như vậy mà đi sao, không muốn gặp Tử Tuyết ư?”
Ta dừng bước: “Tất cả sự tình ta đã giải thích rõ ràng với công tước đại nhân rồi. Tỷ đi hỏi ông ta thì biết. Nhờ tỷ nói giùm lại với Tử Tuyết giúp ta, tình cảm của ta đối với nàng ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Ra khỏi phủ công tước, trong lòng ta cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, nhiệm vụ của mẫu thân giao ta đã hoàn thành. Bây giờ làm gì đây? Trở về học viện, Trang lão sư không phải muốn ta tìm nàng sao? Gặp nàng một lát, rồi ta sẽ bắt đầu chuyến hành trình tu hành của mình.
Học viện không có huyên náo như ngày trước, vườn trường tĩnh lặng như tờ. Ta đi đến phòng thất của Trang lão sư , nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng của Trang lão sư từ trong nhà truyền đến: “Là ai? Vào đi.”
Ta đẩy cửa bước vào, Trang lão sư hình như đang đọc sách, trông hình dáng nàng rất nhàn nhã.
“Là ngươi a, Lôi Tường. Nhanh vào đi, thân thể đã khôi phục rồi chứ?”
Ta gật đầu: “Tất cả đều khôi phục rồi.”
Trang lão sư mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi. Lần này, ngươi tại trận khiêu chiến với Lý Ngõa, biểu hiện rất xuất sắc.”
Ta cười khổ: “Xuất sắc gì? Không phải bị đánh thua sao? Hơn nữa căn bản không có sức mà hoàn thủ nữa chứ.”
Trang lão sư bảo: “Như thế nào lại như vậy? Mặc dù lúc đầu ngươi rơi vào hạ phong nhưng sau khi cuồng hóa, ngươi gây cho Lý Ngõa không ít phiền toái. Điều này khiến mấy lão gia hỏa tại niên cấp ngậm miệng hết lại, không dám cãi với vi sư.”
Trang lão sư đứng lên, đi đến đưa cho ta chén nước. Ta tiếp nhận chén nước, thở dài nói: “Ta bằng vào đặc thù thể chất mới có thể cùng hắn liều mạng. Thực lực của ta bây giờ so với Lý Ngõa còn là cách biệt quá xa.”
Trang lão sư an ủi ta: “Không có quan hệ, hắn lớn hơn ngươi tới bốn, năm tuổi. Bốn, năm năm thời gian sau chẳng nhẽ ngươi không có cách nào tự tin sẽ mạnh hơn hắn sao? Lý Ngõa hiện nay đã thuận lợi bước vào hàng ngũ nhập tuyển Long kị sĩ, tạm thời là kiến tập Long kị sĩ. Mấy ngày này hắn tiến nhập Long cốc, tìm kiếm cự long truyền thừa. Một khi hắn thành công sẽ chính thức trở thành Long kị sĩ. Khi đó lực lượng của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy, ngươi không thể nghỉ ngơi, lấy hắn làm mục tiêu.”
Ta gật đầu nói: “ Người yên tâm đi, ta nhất định có thể đánh bại hắn.”
Trang lão sư trở về ghế, cúi người xuống lấy từ dưới chiếc bàn ra hai cái hộp gỗ. Nàng chỉ vào chiếc hộp bằng gỗ bảo: “Lần này ngươi đạt giải quán quân, đây là phần thưởng dành cho ngươi. Ta giúp ngươi lựa chọn những binh khí tốt nhất của học viện. Đúng rồi, mở ra xem đi.”
Binh khí? Thưởng cho ta? Ta đã sớm quên đi cái sự tình này. Ta bước tới, một tay cầm lấy hộp gỗ, khá là nặng a. Bằng vào sức mạnh của ta, không ngờ lại cánh tay lại bị kéo trầm xuống. Trang lão sư nhìn ta đắc ý cười, ý bảo ta nên mở ra.
Ta mở nắp hộp ra, nhìn vào thấy một thanh trường kiếm toàn thân màu đen, to bản, ngoại trừ trên chuôi kiếm một khối thạch anh màu đen trong suốt, tịnh không thấy điểm nào khác đặc biệt. Nhìn ngắm thật kỹ, ta bỗng phát hiện, trước mặt một cổ hàn khí đậm đặc. Cho dù ta tịnh không biết phân biệt binh khí tốt xấu, cũng không khỏi buột miệng khen: “Hảo kiếm!”
Trang lão sư bảo: “Đương nhiên là hảo kiếm rồi. Thanh kiếm này là một trong những binh khí tốt nhất của học viện, thuộc loại cổ vật đấy. Nếu không phải ngươi biểu hiện khả năng cuồng hóa tại trận đấu cùng Lý Ngõa thì Viện trưởng sẽ không giao nó cho ngươi đâu. Hắn bây giờ đã chọn ngươi làm người kế thừa vị trí của Lý Ngõa”.
Ta cầm thanh kiếm ra khỏi hộp gỗ, cánh tay nắm lấy kiếm cảm thấy phi thường phù hợp, cảm giác hết sức thoải mái. Trường kiếm vừa vào tay ta, một cổ hàn khí từ thân kiếm chỉ trong nháy mắt truyền vào cơ thể ta, Thiên Ma quyết nhanh chóng phát ra năng lượng hưởng ứng nguồn hàn khí này. Trường kiếm trong tay ta liền phát ra một cỗ quang mang màu đen nhàn nhạt.
Trang lão sư kinh ngạc: “Như thế nào thanh kiếm này đến tay ngươi thì dường như đã hoàn toàn thay đổi! Thật không giống với khi ta cầm nó trong tay, nó tịnh chẳng có cái gì biến hóa cả. Kiếm dài bốn thước ba tấc, rộng ba tấc, dày bốn phân, thuộc loại trọng kiếm bậc nhất, tên là Mặc Minh. Nghe nói trước đây nó là vật của Ma tộc, cũng là một trong thất đại danh kiếm đương thời. Thiên Đô có ba thanh danh kiếm, một cấp cho Lý Ngõa, một cấp cho ngươi, còn một thanh vẫn còn lưu lại trong học viện.”
Ta phất phất tay cầm thanh Mặc Minh, kinh ngạc nói: “Không ngờ Viện trưởng đại nhân lại sẵn sàng giao một vật trân quý như thế cho ta, điều này …”.
Trang lão sư mỉm cười nói: “Ngươi cũng không cần phải quá cảm kích lão. Thanh kiếm này nếu giao cho người bình thường sử dụng thì tịnh cũng chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường. Nghe phó viện trưởng nói ngươi đã từng tu mình tu luyện hắc ám ma pháp, rất có khả năng phát huy được uy lực của thanh kiếm này. Viện trưởng đối với thanh kiếm này có cảm giác nó mang điềm gở. Hơn nữa, ngươi biểu hiện thực lực rất mạnh mẽ. Vì vậy nên ông ta mới quyết định giao nó cho ngươi”.
Nguyên lai là như thế này. Chỉ có điều cái mà ta học là tối cao hắc ám ma pháp chính tông chứ không phải là hắc ám ma pháp bình thường mà thôi.
Trang lão sư bảo: “Nghe nói hảo kiếm có thể trích huyết nhận chủ, không biết thanh kiếm này có nhận chủ được hay không. Ngươi thử xem, nếu có thể nhận chủ, trong tay ngươi nó có thê phát huy được uy lực cực đại đấy”
Ta gật đầu, nhẹ nhàng dùng Mặc Minh cắt vào ngón trỏ. Một giọt máu tươi nhập vào mũi kiếm, hắc sắc quang mang của Mặc Minh chợt bùng lên mạnh mẽ, truyền cho ta một loại cảm giác dị thường khoan khoái. Trong cơ thể ta, hắc ám ma lực nhanh chóng bị điều động chảy vào thân kiếm. Cứ mỗi lần tuần hoàn như vậy ta lại thấy hắc ám ma lực càng lúc càng tinh thuần hơn. Một loại cảm giác huyết nhục tương liên xuất hiện giữa ta và Mặc Minh trong lúc đó.
Một lúc sau, hắc mang dần dần phai nhạt, Mặc Minh khôi phục lại trạng thái sơ thủy. Trang lão sư nói: “Nhìn hình dáng nó, nó chắc đã nhận ngươi làm chủ nhân.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm: “ Mặc Minh, ngươi từ nay về sau là bạn đồng hành tốt nhất của ta. Trang sư phụ, cám ơn người đã giao cho ta thanh kiếm tốt như vậy”.
Trang lão sư mỉm cười: “Không cần nói vậy. Ta còn phải đa tạ ngươi vì đã cho ta được nở mày nở mặt. Ta đã từng nói qua, bất luận là ai, chỉ cần có thể thắng niên cấp quán quân, ta đều sẽ có phần thưởng. Hộp phần thưởng này là của ta cho ngươi.”
Ta xua tay nói: “Chuôi Mặc Minh này đối với ta đã vô cùng quý giá rồi, ta như thế nào lại có thể nhận thêm phần thưởng nữa.”
Trang lão sư trầm sắc mặt: “Ta bảo muốn cho là muốn cho, mau cầm đi.” nói xong, liền đưa hộp gỗ tới trước mặt ta.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng như vậy, ta tự giác cầm lấy hộp gỗ. Trang lão sư lúc này mới nở một nụ cười, nói: “Mở ra xem đi.”
Ta mở nắp hộp lên, nhìn vào thì thấy một thủ trạc, mặt trên chạm hình rồng, màu lam tối. Ở giữa thủ trạc có một vòng bảo thạch màu lam, ta đếm có tất cả tám viên. Hình dáng thì quả thật rất đẹp, nhưng một nam sinh như ta mà đeo nó thì có phải là có điểm …. Ta xấu hổ nói với Trang lão sư : “Lão sư , cái này cho nử hài tử dùng a, ta mà đeo nó thì giống như…”
Trang lão sư cả giận nói: “Ngươi, tiểu tử ngu ngốc. Cái này mà nữ hài tử sử dụng à! Thủ trạc này người khác có cầu cũng không được. Ta bảo ngươi mang vào!”
Bất đắc dĩ ta phải đưa tay vào lỗ của thủ trạc, nhưng quả thật là nó quá nhỏ, chỉ có thể đi vào được bốn ngón tay mà thôi. Trang lão sư đột nhiên nhỏ giọng niệm một câu chú ngữ, thủ trạc phát ra thủ trạc lam quang chói mắt, to lên một chút, vừa vặn vào cổ tay ta, hơn nữa vô cùng phù hợp, như một vật bảo vệ nhỏ cho cổ tay vậy.
Trang lão sư đắc ý cười: “Thế nào? Rất là hợp đó. Chiếc hộ oản này, ngươi không cần quản nó. Nó sẽ tự động giúp ngươi gia tăng uy lực ma pháp, bất quá chỉ có tác dụng đối với sáu cấp ma pháp trở xuống, cơ bản chỉ có thể gia tăng thêm một cấp mà thôi. Khi dùng đến cao cấp ma pháp thì nó có tác dụng tăng phạm vi lên rất nhiều.”
Cái gì, gia tăng một cấp a! Thế thì quá tốt! Nói cách khác, nếu ta sử dụng ma pháp cấp sáu thì có được uy lực của ma pháp cấp bảy, hơn nữa, nếu dùng cao cấp ma pháp thì còn có thể tăng phạm vi. Nghĩ vậy, ta nhanh chóng cầm lấy thủ trạc, nhưng như thế nào cũng không thể tháo nó ra được, tựa như đã nhỏ lại như lúc trước rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện