[Dịch] Cực Phẩm Lưu Manh

Chương 4 : Động đất

Người đăng: Cầm

Sau khi tan tiệc, mọi người dìu đỡ nhau ra về, khi đến nhà Trầm Hiên bị ba mẹ quở trách một trận rồi mới được đi ngủ. Thế giới lại trở nên yên bình và ấm áp, những ngọn đèn trong từng ngôi nhà lần được được tắt đi, ban đêm trở nên thanh tĩnh, nhưng không ai biết, sự thanh vắng này thực chất đang ẩn chứa một điều rất kinh khủng. Đến nửa đêm, Trầm Hiên bỗng nhiên mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái, hắn mơ thấy mình bị lạc trên một cánh đồng hoang, xung quanh toàn là sương mù, Trầm Hiên hoảng sợ khóc lớn, đột nhiên hắn chợt nghe thấy những âm thanh kêu gọi dồn dập bên tai: - Hiên... Sau đó hắn cảm thấy thân thể bị lắc lư dữ dội, mở mắt ra hắn chợt thấy mẹ của hắn đang ở đầu giường đang cố gắng lay gọi hắn: - Hiên, động đất rồi, chạy nhanh lên... Trầm Hiên cảm thấy đầu của mình vô cùng đau đớn, hắn loạng choạng đứng lên, mẹ của hắn đang lôi kéo hắn, khi ra khỏi phòng Trầm Hiên hoảng hốt nhìn thấy ba của hắn đang ở trong phòng của Trầm Uyển kéo em gái hắn ra ngoài. Lúc này vẻ mặt của mẹ hắn tràn đầy sự sợ hãi và kinh hoàng, căn phòng bị lay động kinh khủng khiến cho Trầm Hiên ý thức được rằng động đất đã xảy ra, cơn say rượu đã được tỉnh hơn một nửa, Trầm Hiên kéo tay mẹ của hắn rồi hô lớn: - Ba, ba mau dẫn muội muội chạy ra ngoài, con với mẹ ở ngoài cửa chờ ba. Trầm Hiên loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ, khi ra tới phòng khách, một loạt các âm thanh rầm rầm vang lên, đột nhiên một chiếc tủ quần áo đổ xuống, Trầm Hiên né tránh không kịp, trong khoảnh khắc Trầm Hiên chỉ còn biết hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó hắn bỗng cảm thấy bị đẩy mạnh một cái, cả người bay ra ngoài. - Chạy mau! Mẫu thân của hắn nức nở kêu lên, dưới chân bà, máu tươi không ngừng phun ra. Trầm Hiên liều mạng lôi bà chạy ra ngoài, những âm thanh"Ầm ầm" không dứt từ phía sau truyền đến tai hắn, hắn cảm thấy tê liệt cả người, tất cả mọi đồ vật đều đổ sập xuống, tan nát. Lúc này, ngoại trừ suy nghĩ phải nhanh chóng chạy trốn, Trầm Hiên còn tưởng đây chính là ngày tận thế. Thật là thê thảm, thật là đột ngột, cuộc sống tốt đẹp hoàn mỹ giống như một bức tranh đã bị người ta đổ một lọ mực vào, trong khoảnh khắc đã trở nên thảm thương. Lúc này, ba của hắn cũng đã kéo em gái hắn chạy ra ngoài, bỗng nhiên mẹ của Trầm Hiên chợt đầy hắn ra, sau đó kêu lên: - Các người chạy đi, Trầm Hiên mẹ đi lấy tiền đóng học phí cho con, ở dưới lầu chờ mẹ. Trầm Hiên còn chưa kịp ngăn cản thì bà đã đi vào, ở bên ngoài ba của hắn hét to: - Đừng đi vào, bà không muốn sống nữa à? Lời nói của ông còn chưa hết thì bỗng "ầm" một tiếng, cánh cửa đã đổ sụp xuống. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu trong người của Trầm Hiên như trào ra, hắn hét lớn: - Mẹ.... không cần đâu.... Trầm Hiên định liều mạng xông vào chốn nguy hiểm thì bị ba của hắn kịch liệt ôm lấy. Hắn vùng vẫy: - Đừng ngăn cản con... Con muốn đi vào... A... Mẹ.... Bây giờ căn phòng đã có hai khối bê tông đổ rầm rầm xuống... Khuôn mặt của em gái hắn đã đầy nước mắt, Trầm Hiên cảm thấy tất cả như sụp đổ, không ngừng gào thét lên: - Buông con ra.... A.... Hàng xóm xung quanh chạy tới giúp đưa em gái hắn đi xuống dưới lầu. Căn nhà mà Trầm Hiên ở là lầu ba, lúc này ba của hắn đã ôm chặt hắn chạy ra ngoài, Trầm Hiên bây giờ cảm thấy như điên cuồng, dữ tợn cắn vào cánh tay của ba hắn, ba hắn không đề phòng bị cắt một nhát, được giải thoát, Trầm Hiên liều mạng chạy lại vào trong phòng, đầu cũng không quay lại. Đúng vào lúc hắn đi đến trước cửa thì ầm một tiếng, Trầm Hiên cảm thấy một cái gì đó đổ sập xuống, sau đó hai mắt hắn tối sầm lại.... Nhiều năm sau, Trầm Hiên vẫn không thể quên được cảnh tượng này, hắn đã hồi tưởng lại không chỉ một lần, mỗi lần như vậy trong lòng lại cảm thấy đau như cắt, máu như chảy trong người, hoảng sợ giật mình. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang