[Dịch] Che Trời (Già Thiên)

Chương 351 : Giúp đỡ Thần Vương

Người đăng: hungvu110

.
Sinh linh nhỏ màu vàng nắm nắm tay nhỏ, vung vung về phía Diệp Phàm, sau đó lại nhìn công chúa Đại Hạ, ánh mắt to long lanh trong suốt. Diệp Phàm cảm thấy rất đau đầu, rốt cục là phải xử lý con vật nhỏ này ra sao đây? Hắn cũng không chắc lắm. Rất nhiều thế lực ở nơi này, bao gồm cả người của các đại Thánh địa cùng đều truyền âm cho hắn, muốn mua sinh linh nhỏ màu vàng này. những thế lực lớn này hắn không đắc tội nổi. sinh linh nhỏ màu vàng trước mắt này là một kẻ phá gia chi tử, một viên Thần Nguyên to bằng nửa đầu người cũng không đủ cho nó ăn. - Chẳng lẽ thật sự phải bán sao? Nếu chẳng may tương lai nó thật sự hoàn thành Thần Tàm cửu biến thì... Diệp Phàm lắc lắc đầu, không quyết định mà đi về phía Thác Bạt Xương, thu chiến lợi phẩm. Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên đứng ở đó thấy Diệp Phàm đi tới lập tức sắc mặt tái nhợt. Thua mấy vạn cân Nguyên rồi. Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung cũng có cảm giác muốn hôn mê. Không lâu trước đó thì rơi vào một cái hố to, giờ còn phải giao ra tám vạn cân Nguyên. hắn thật sự muốn hộc máu. Diệp Phàm không để ý tới bọn họ. Chuyện trọng yếu nhất trước mắt lại thu lại khối Thần Nguyên to bằng nửa đầu người kia. Nó lẳng lặng treo trên không trung, tuy rằng được dấu dưới lớp đá nhưng vẫn có ánh sáng thần thánh bắn ra, rực rỡ dị thường. Thác Bạt Xương không cam lòng tới cực độ nhưng cũng không có biện pháp gì, trơ mắt nhìn Diệp Phàm thu khối Thần Nguyên vào trong tay. - Tiểu tử kia, ta ở đây có một khối Thần Nguyên to chưa này, có muốn không? Diệp Phàm hấp dẫn sinh linh nhỏ màu vàng ở cách đó không xa. Vù! Quả nhiên một luồng kim quang vọt tới, nhanh tới tận cùng, làm cho mọi người nơi này không kịp phản ứng. May mắn là Diệp Phàm đã có chuẩn bị trước, vung tay thu Thần Nguyên lại, sau đó chụp về phía nó. Vù! Kim quang nhoáng lên. sinh linh nhỏ màu vàng lại trở về trên đầu vai tiểu ni cô áo trắng, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm. - Thần Tàm cửu biến, truyền thuyết lâu đời này chẳng lẽ sắp ứng nghiệm sao? không biết từ khi nào, Xích Long đạo nhân đã hiện ra trong thạch viên, đồng tử co rút lại, nhìn chằm chằm vào sinh linh nhỏ màu vàng. Cùng lúc đó Lý Hắc Thủy cũng truyền âm cho Diệp Phàm, hư hư thực thực phát hiện ra có kỳ thạch rời khỏi vị trí. Dáng người Xích Long lão đạo khô héo, trên người vẫn mặc đạo bào cũ kỳ như trước. Hắn nhìn chằm chằm vào sinh linh nhỏ màu vàng, trong mắt lóe lên những tia sáng đỏ. Con vật nhỏ bé giống Chân Long có vẻ sợ hãi, hơi tránh về phía sau lưng tiểu ni cô áo trắng, ló đầu ra nhìn trộm, sợ hãi quan sát. - Tiểu ngoan đừng sợ. Tiểu ni cô an ủi, đặt nó lên đầu vai. Xích Long lão đạo vừa xuất hiện liền khiến những lão già tuổi thọ không còn nhiều kia vô cùng kiêng kị, không dám tùy ý mở miệng nói chuyện nữa. những người khác cũng không rõ thân phận của hắn, vẫn tranh luận như trước, thạch viên ồn ào vô cùng. - Thần Tàm cửu biến... Xích Long lão đạo nói khẽ, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại cúi xuống nhìn đất, giống như cảm ứng điều gì đó. Diệp Phàm cũng muốn tới chào hắn nhưng ánh đỏ lóe lên, bóng dáng lão đạo nhòe đi rồi lập tức biến mất, cũng không dừng lại lâu. - Đi nhanh như vậy làm gì... Hắn còn muốn mượn oai Xích Long một chút. Lý Hắc Thủy tiến tới, trợ giúp Diệp Phàm bắt đầu thu Nguyên, thu đủ loại bảo thạch đủ màu sắc trên mặt đất xếp thành một đống. - Đa tạ hai vị liên tiếp tương trợ, hôm nay tặng rất nhiều Nguyên như vậy, đúng là rất trượng nghĩa. Hắn cười ha hả nói. Hai mắt Ngô Tử Minh như phun lửa. Mũi Lý Trọng Thiên suýt nữa là nổ tung. Hai người không nói một lời, nghiến răng nghiến lợi. - Còn có vị lão tiên sinh này, ngài đúng là rất nhiệt tình, trước sau nhiều lần trợ giúp chúng ta. Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt cung tính nóng phát lên, rất muốn tát bay mặt tên tiểu tử mặt đen trước mắt nhưng cũng chỉ nén nhịn lại. Hắn thật sự cảm thấy rõ chữ thảm là thế nào. Chính mình định lừa gạt kẻ này kiếm một khoản, vậy mà trong nửa canh giờ, trước sau lại mất tới hai mươi vạn cân Nguyên. Mà đại đa số trong đó là do hắn mượn được, nửa đời sau nghĩ cũng biết sẽ thê thảm tới mức nào. Hắn suýt nữa là ngất đi, muốn tát cho bản thân một cái tát. - Lão già đừng có run rẩy, tức giận quá mà tổn thương thân thể. Bằng vào sự tháo vát của ngài, ngay cả chiêu đoạt kỳ thạch thất đức thế cũng có thể nghĩ ra, còn sợ không mưu đoạt được Nguyên sao? Lý Hắc Thủy giống như đổ dầu vào lửa, bỏ đá xuống giếng, ra vẻ vô cùng thoải mái, biểu hiện gần bằng Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung cách đó không lâu. Còn cả những người khác cá với Diệp Phàm lúc này mặt mày cũng xám xịt, sắc mặt rất khó coi, hối hận không thôi. Thác Bạt Xương cắt ra một khối Thần Nguyên, bọn họ cảm thấy tất thắng, kết quả vẫn là đại bại. Thế còn có thiên lý nữa không? Ông trời đúng là cố tình gạt người mà. Trên mặt đất có mấy đống Nguyên để một chỗ, tổng cộng chừng mười bốn vạn ba ngàn cân. Bảo thạch năm màu bảy sắc nở rộ sáng rực. Tay áo Diệp Phàm vung lên, thu toàn bộ Nguyên. Giờ phút này rất nhiều người trái tim như ứa máu, khóc không ra nước mắt. - Thác Bạt huynh, dựa theo ước định trước đó thì tiền đặt cược của ngươi là mười vạn cân Nguyên, ngươi định giao cho ta thế nào đây? Diệp Phàm hỏi. Thác Bạt Xương dù là người thừa kế của đệ nhất thế gia Nguyên Thuật cổ xưa cũng chỉ cầm theo mười vạn cân Nguyên mà thôi, mua đá đã thiếu nợ Cơ gia ba mươi mấy vạn cân Nguyên rồi. - Ta viết thạch văn cho người trước, mấy ngày nữa sẽ trả cho ngươi. Diệp Phàm mỉm cười nói: - Hay ngươi cứ viết cho Cơ gia đi. Nợ mười vạn cân Nguyên nữa, sau đó ta lại dùng Nguyên này đổ thạch, ngươi xem có được không? -Tốt. Thác Bạt Xương cắn chặt hàm răng. Nhưng lần này Cơ gia nói gì cũng không đồng ý, hận không lập tức đá hai người đi được. nghiêm khắc mà nói thì Cơ gia cũng không thua nhiều. Diệp Phàm cắt đá đã tốn mất bốn mươi lăm vạn cân Nguyên, Thác Bạt Xương cũng xấp xỉ. Hai người vô cùng điên cuồng, cộng lại đã ném ra hơn chín vạn cân Nguyên. Đương nhiên cắt ra Thần Nguyên và Thần Tàm thì cũng coi là buôn bán có lời. người tháng lớn nhất đương nhiên là Diệp Phàm. Hai khối Thần Nguyên cộng thêm sinh linh nhỏ màu vàng kia đã vượt qua hơn trăm vạn cân Nguyên. có thể gọi là cá cược kinh thế. Diệp Phàm xong việc liền lại bắt đầu chọn đá. Bởi vì lần cuối cùng hắn thanh toán mười hai vạn cân Nguyên nhưng cũng không mua kỳ thạch giá trên trời mà chỉ chọn một vật liệu đá giá trị ba vạn cân. cắt ra tiểu tinh linh màu vàng. - Đúng là quá điên cuồng. Lại còn muốn chọn đá tiếp sao? - Không cắt ra thứ gì quý hiếm tuyệt thế nữa đó chứ? Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào hắn. Liên tiếp cắt được những vật kinh thế, nhất cử nhất động của Diệp Phàm đều được mọi người đặc biệt chú ý. người của Cơ gia thấy kẻ này tiếp tục chọn đá thật sự muốn đá hắn ra ngoài. Đối với thạch phường của Thánh địa mà nói, loại người như vậy là không được hoan nghênh nhất. - Tảng đá dưới cây cổ thụ này, tảng ở trước dây leo kia. còn cả tảng đá kia... Lý Hắc Thủy không ngừng chỉ. Hắn tổng cộng phát hiện ra bảy tám khối kỳ thạch di chuyển vị trí. Diệp Phàm lập tức nhíu mày. Thạch Vương đã thông linh, cố ý lộ ra sơ hở này, tuyệt đối là khiếu khích hắn. - Ta nếu là Nguyên Thiên Sư thì ngươi còn chạy được sao? Trong lòng hắn tự nhủ. Cuối cùng Diệp Phàm lắc đầu. Khối Thạch Vương này đã thành tinh, nhất định đang nuôi dưỡng kỳ trân tuyệt thế, nhưng trước mắt hắn lại không tìm được. Hắn cảm thấy ngay cả phí mấy trăm vạn cân Nguyên. cắt hết trân thạch chữ Thiên ra cũng không biết có thể tìm ra không. Hắn hoài nghi thạch vương chưa chắc đã ở trong thạch viên hiệu chữ Thiên, có lẽ ở trong hồ nước, có lẽ ở trên bờ, rất khó xác định được. Diệp Phàm chọn hai khối vật liệu đá nữa đều không có thứ gì vô cùng quý hiếm, nhưng cũng không chịu thiệt, cắt ra toàn Nguyên dị chủng. Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn về phía tiểu đảo trung tâm. ở dưới cây cổ thụ màu lam kia có một khối tử thạch bóng loáng. người bảo vệ Cơ gia hàng năm đều ngồi xếp bằng trên đó. Hắn nhìn giá cả một chút, nếu mở khối đá này ra thì phải tốn hết cả chín vạn cân Nguyên. - Tảng đá này không thể cắt, là nơi tu luyện của lão tổ. Có người cản. - Không phải cũng đề giá đó sao? Lý Hắc Thủy hỏi. - Cho bọn họ cắt đi. lão già tóc bạc khoát tay áo nói. - Thôi bỏ đi. Đây là nơi tiền bối ngồi, chúng ta không nên mạo phạm. Diệp Phàm lắc lắc đầu. Cuối cùng cũng tiêu hết chín vạn cân Nguyên. không có kỳ trân xuất thế nhưng hấn cũng không phải chịu thiệt, cắt ra một số Nguyên dị chủng. - Cứ bỏ qua như vậy sao, không tìm Thạch Vương kia à? Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm. - Thật ra ta cũng muốn tìm nhưng không phát hiện ra được. Dù có cắt ra được thì sợ rằng cũng không giữ nổi. Tất nhiên nó sẽ là thánh vật kinh thế, hơn phân nửa là dẫn tới hỗn chiến đổ máu. Sau này hãy tới đi. Nếu Xích Long lão đạo không đi thì hắn còn muốn thử một chút nhưng giờ phút này hắn đã bỏ qua ý niệm đó rồi. Một hồi đại chiến đổ thạch đã hạ màn từ đó. Diệp Phàm thu hoạch rất lớn, khiến rất nhiều người đỏ mắt tuy nhiên cũng không cách nào dám có chủ ý xấu. Giờ phút này rất nhiều thế lực lớn, bao gồm cả người của Thánh địa đồng thời vây quanh hắn. vươn cành ô liu ra. -o0o- Thiên tài Nguyên Thuật tại Bắc Vực như vậy thì đối với mỗi thế lực lớn đều là khách quý, rất nhiều bậc cao niên đều muốn mượn sức hắn. Đương nhiên trước mắt sinh linh nhỏ màu vàng cũng bắt đầu bị tranh đoạt rồi. người bình thường không nuôi nổi nó nhưng các Thánh địa tuyệt đối không có vấn đề. - Tiểu hữu. lão phu đã bày bàn tiệc rượu, chốc nữa chúng ta cùng nâng cốc nói chuyện vui vẻ nhé? - Ta đã sớm đặt một thần viên dành cho khách quý ở Túy Tiên Khuyết của gia tộc Hoàng Kim rồi, Cổ tiểu ca nhất định phải tới đó. Ngay cả Lý Hắc Thủy cũng không thể thoát thân, bị một đám lão già nhìn với ánh mắt nóng bòng khiến hắn cũng hơi sờ sợ. Đám người An Diệu Y, Kim Xích Tiêu, Hạng Nhất Phi cũng vô cùng nhiệt tình, tất cả đều muốn mua sinh linh nhỏ màu vàng kia. Trong đó Khương Dật Phi và hoàng tử Đại Hạ là kiên quyết nhất, xem ra không tiếc trả bất cứ giá nào. - Hai vị huynh đệ, các ngươi bán cho ai cũng không thích hợp cả. rõ ràng nên đưa tới Thiên Yêu bảo khuyết của chúng ta bán đấu giá là hay nhất. Yêu nguyệt Không tiến lên đề nghị. - Đừng có đi vào đó...tiền thuê của bọn họ cao nhất thành, Cổ tiểu ca không cảm thấy lãng phí sao? Mấy nhân vật lão làng phản đối. Bọn họ lo lắng tin tức bị truyền ra sẽ khiến nhiều người tới tranh đoạt hơn, khi đó thì giá sẽ tuyệt đối là trên trời. Thi thể cắt ra từ Nguyên đều có thể nói là vật quý hiếm đáng giá nghiên cứu. huống chi đây lại là một con Thần Tàm còn sống. Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy thương lượng rất lâu, thảo luận xem rốt cục có nên bán sinh linh nhỏ màu vàng đi hay không. Thần Tàm cửu biến, trên mặt đất thiên hạ là vô dịch. giá trị không thể đo nổi. Nhưng nói dễ hơn làm. Ngay ở niên đại thái cổ nó còn không dễ thành công, chẳng nói tới thời đại hiện tại. - Ta quyết định không bán con Thần Tàm này. Diệp Phàm mở miệng. Hiện trường hoàn toàn yên lặng, rồi sau đó sát khí lạnh như băng tràn ra. Không dưới mấy chục luồng, không biết từ nơi nào truyền tới. Trái tim Diệp Phàm đập thình thịch một cái. Mỗi thế lực lớn đều muốn có nó, nếu kiên trì không bán có thể sẽ nguy tới tính mạng. - Ta có thể cho thuê nó. Lời này vừa nói ra thì sát khí liền biến mất, khiến mọi người ồ lên kinh ngạc, rất nhiều người đều mở miệng nói. - Lại có thể thuê sao? Nó là vật sống mà. - Thế cũng quá... - Thuê thế nào đây? Rất nhiều người đều bàn luận. Các thế lực lớn cũng bình tĩnh lại, mở miệng hỏi. - Sáu mươi vạn cân Nguyên là khởi điểm, cho tới khi nó phát sinh đệ tam biến thì kết thúc. Diệp Phàm nói. - Thanh niên như ngươi mà miệng rộng nhỉ. Ngày xưa Nguyên Thiên Sư từng nói, một con Thần Tàm chỉ giá trị sáu mươi vạn cân Nguyên. ngươi lại đòi giá thuê cao như thế. Diệp Phàm cười cười, không nói gì thêm. bởi vì hắn hiểu bất kể là thuê hay bán. kết quả đều giống nhau, sau khi tiến vào trong tay những thế lực lớn này đều không có khả năng giao ra nữa. bởi vậy hắn nói ra ngoài là thuê, nhưng lại đồng ý giao dịch với giá bán. Lợi ích trong đó rất nhiều. Một là sẽ không rắc rối, có Nguyên mà dùng. Hai là cách nói thuê này thì tương lai khi hắn cường đại lên rồi có thể tới tận cửa đòi. - Tám mươi vạn cân Nguyên, hoàng triều Đại Hạ chúng ta thuê. Bỗng nhiên một giọng nói uy nghiêm vang lên. Một đám lão nhân đều quay đầu lại. Bên trong thạch viên không biết từ lúc nào đã có thêm một người trung niên. Hắn mặc long y màu vàng, đầu đội long quan, thân hình cao lớn, trông thần võ phi thường, mơ hồ có chín con Chân Long cuốn quanh thân thể. Mà trên long quan trên đầu lại càng có một cái đầu rồng do long khí hình thành, làm cho người ta chấn động tâm thần. - Hoàng thúc... Huynh muội hoàng tử Đại Hạ tiến tới chào hỏi. Hắn gật gật đầu, tỏa ra một luồng khí thế cường đại không gì sáng nổi, áp bức đám lão nhân khác không thể mở miệng nói chuyện. Đây tuyệt đối là nhân vật cấp Thánh Chủ, chỉ có lão già tóc bạc của Cơ gia mới không chịu ảnh hườnạ, bình tĩnh đứng nhìn. - Cơ huynh... Đại nhân vật của hoàng triều Đại Hạ khẽ nhúc nhích môi, rõ ràng đang truyền âm. - Tốt, ta cũng không muốn tranh với Hạ huynh. lão già tóc bạc gật gật đầu. về phần những người khác căn bản không thể mở miệng. Đối mặt với bậc Đại năng như vậy thì những lão nhân kia hoàn toàn bị áp chế. - Tiểu hữu ngươi thấy thế nào? Đại nhân vật của thần triều bất diệt hỏi Diệp Phàm. Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cũng chưa bị áp lực. Hắn không hề do dự nhiều, gật đầu đồng ý. Bất kể là thế nào hắn khẳng định cũng không bảo đảm giữ được sinh linh nhỏ màu vàng này. Bởi vì rất nhiều thế lực lớn đang giống như hổ đói rình mồi. - Tốt, trong ba ngày ta sẽ chuẩn bị đủ tám mươi vạn cân Nguyên. Đại Năng của bất diệt hoàng triều nói xong liền lập tức biến mất. Diệp Phàm cắt ra sinh linh còn quý giá hơn Thần Nguyên. thực sự làm kinh động Thánh thành. Trước có Xích Long lão đao, sau lại có hoàng thúc Đại Hạ lần lượt hiện thân. Tiểu ni cô áo trắng hoan hô một phen, có vẻ cao hứng phi thường. Cho tới lúc này thì những người khác mới thở phào một hơi, có được năng lực nói chuyện trở lại. - Thế này cũng quá bá đạo đi. Lấy thế ép người, căn bản không cho chúng ta nói chuyện nữa. - Chẳng lẽ ngươi còn muốn lý luận với một vị nhân vật cấp Thành chủ sao? Rất nhiều người bất mãn, nhất là những nhân vật của các thế lực lớn nhưng cũng không làm sao được. Đại Năng cao cao tại thượng, căn bản không thể chống lại. Diệp Phàm cho thuê tiểu tinh linh có thể nói là được ba cái lợi. Đầu tiên là dời sự chú ý của các Thánh địa, bằng không tuyệt đối là hắn sẽ bị uy hiếp tính mạng. Tiếp theo là sinh linh nhỏ màu vàng này đúng với cái tên phá tán tài sản, căn bản không thể nuôi nổi, như vậy cũng là có người nuôi nó. Cuối cùng là sau khi hắn tống con vật nhỏ này đi lại có thể có được rất nhiều Nguyên. sau này nếu hắn cường đại lên thì cũng có thể đúng tình hợp lý mà đòi lại. Bị người ta dùng Nguyên thuê, sinh linh nhỏ màu vàng này rất tức giận, trừng mắt không ngừng giơ nanh múa vuốt với Diệp Phàm. - Tiểu ngoan đừng tức nha, ngươi muốn ăn bao nhiêu Nguyên cũng có nữa. Tiểu ni cô áo trắng an ủi. - May mắn là cho thuê được, bằng không với tốc độ của sinh linh nhỏ màu vàng này thì nói không chừng nó bỏ chạy mất đấy. Lý Hắc Thủy nói. Diệp Phàm gật gật đầu nói: - Mặc dù là đi theo ta thật thì e cũng sẽ chỉ vì Thần Nguyên thôi. Một khi nó có được lập tức sẽ rời đi liền. - Đúng vậy, không sợ kẻ trộm tới trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, lúc nào cũng phải đề phòng. Hai người trấn an bản thân. Quyết định như vậy chủ yếu là vì không còn cách nào khác, các Thánh địa không thể cho bọn họ mang đi. - Thần Tàm là của tiểu ni cô, tiểu ni cô phải... Lý Hắc Thủy còn chưa nói xong thì Diệp Phàm đã vội vàng nháy nhó bảo hắn im miệng. Huynh muội đạo trường chạy tới phía sau hắn. Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói: - Huynh đệ, ta không hy vọng về sau lại nghe thấy những lời như vậy nữa. - Tuyệt đối là hiểu lầm thôi... Lý Hắc Thủy vội vàng giải thích. sinh linh nhỏ màu vàng này thật sự hợp duyên với công chúa Đại Hạ, hai mắt to tròn đồng thời chớp chớp, vô cùng có thần vận. Đại chiến đổ thạch đã hoàn toàn hạ màn, qua một thời gian rất lâu mọi người mới tan hết. Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy bị mọi người vây quanh. Dù Thần Tàm đã có chủ nhưng mỗi thế lực lớn đều muốn mượn sức bọn họ. Mấy ngày sau đó hai người bề bộn công việc...các loại xã giao, thường lui tới tiệc rượu của các thế lực lớn. ngày thứ ba, đại nhân vật của thần triều bất diệt tự mình đưa tới tám mươi vạn cân Nguyên. Không quá hai ngày sau Thác Bạt Xương cũng đem mười vạn cân Nguyên trả đủ. Vài ngày sau nữa Diệp Phàm lần lượt vào ba thạch phường của Tàn Dạ, ra tay với bốn phía. Tuy nhiên hắn vẫn chưa cắt được Nguyên tuyệt thế, chỉ cầm Nguyên tinh thuần qua đổ thạch để đổi thành Nguyên dị chủng mà thôi. Cái gọi là kỳ trân kinh thế chỉ có cơ duyên mới gặp, không thể cầu được. Hắn cũng không thể nào cứ cắt trúng mãi được, bằng không thì nó cũng không được coi là quý hiếm nữa. đến tận lúc này Diệp Phàm cũng đã có đủ Nguyên. có thể thăng cấp. Hắn quyết định tạm thời rời khỏi Thánh thành. Bởi vì gần đây hắn quá nổi bật, cần tránh đi một thời gian, tìm một địa phương yên lặng đột phá cảnh giới. Đồng thời hắn còn cần làm một chuyện, trợ giúp Thần Vương Khương Thái Hư thoát khốn. Khương Thái Hư truyền cho hắn Đấu Chiến Thánh Pháp, ân tình đó hắn không thể quên được, luôn luôn muốn báo đáp. Hiện giờ các Thánh địa vận dùng Thánh binh Cực Đạo phá vỡ Tử Sơn, Thần Vương Khương Thái Hư nếu còn sống có lẽ có thể được cứu ra. Hắn cần truyền tin tới Khương gia. Tiểu Đình Đình có khỏe không, Khương lão bá thế nào? Hắn quả thực vẫn rất nhớ họ. Đi vào Bắc Vực thời gian dài như vậy, hắn vẫn chưa tới gần địa vực của Khương gia thái cổ. ở gần Thánh thành, Lý Hắc Thủy đưa tiễn Diệp Phàm hỏi: - Huynh đệ ngươi bao giờ thì trở lại? - Rất nhanh thôi. Ta còn cần nhiều Nguyên hơn nữa. Diệp Phàm nói. - về sớm một chút. Tám người điên kia và vài người của thế gia Nguyên Thuật cổ xưa cùng muốn đại quyết đấu Nguyên Thuật với ngươi. Lý Hắc Thủy nói ra tin tức như vậy. - Cổ Phong tiểu đệ phải rời khỏi Thánh thành sao? Diệu Y cũng đang chuẩn bị đi xa, chúng ta cùng đi nhé. An Diêu Y đi ra từ trong Thánh thành... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang