[Dịch] Ma Giới Đích Nữ Tế
Chương 1 : Bị lừa - Đau đớn mà trọng sinh
Người đăng: Good Night
.
Trần Duệ, một gã xử nam bình thường như bao nhiêu gã khác trong cái thế giới này, hai mươi bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn đang thất nghiệp, miễn cưỡng mở được cái quán, sống tạm qua ngày. Đến nay vẫn là điển hình cho một kẻ ba không: không nhà, không xe, không bạn gái.
Một lần, hắn đang trên đường thì nhặt được một cái điện thoại, thậm chí còn có cả camera. Dù cho ngay cái nhãn mác cũng không có (hàng nhái), nhưng dù vậy vẫn là tài phú đến ngoài ý muốn. Trần Duệ lúc này mới đè phím nguồn, chỉ thấy màn hình sáng lên, chính giữa xuất hiện một hộp thoại hình vuông, sáng lên hàng chữ : “Bạn có xác định muốn làm như vậy không?”
Hắn lại bấm phím xác nhận, lúc này hàng chữ lại sáng lên một lần nữa “ Bạn xác định?”
Là thằng nào lại nhàm chán đến mức này chứ? Trần Duệ không nghĩ ngợi một lần nữa bấm phím xác nhận, ở giữa màn hình ngay lập tức xuất hiện “Chúc mừng trúng thưởng. Hoan nghênh sử dụng Siêu cấp hệ thống” Sau vài con chữ to như cái đấu xuất hiện , điện thoại lập tức nổ tung ...
Trần Duệ một câu “C m n bị lừa” còn chưa kịp nói ra miệng, cả người đã mất luôn ý thức...
Không biết đã qua bao lâu, Trần Duệ của chúng ta lúc này mới mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đân dần nhớ tới cảnh điện thoại nổ tung, kết quả là hôn mê. Khi tỉnh lại phảng phất cảm thấy trong đầu có nhiều hơn vài thứ mơ hồ, còn chưa kịp rõ ràng, chợt nghe phía trước có tiếng người hỏi: “Tỉnh chưa?”
Đập vào mắt là một khuôn mặt đen gầy gầy, ngũ quan tuấn tú, mái tóc đen bạc, hai tai nhọn hoắc, con mắt không ngờ là màu xanh da trời, mang trên mặt một vẻ đầy nghi hoặc.
Đối diện với gương mặt khác loại này, Trần Duệ cũng không có vẻ gì quá thất thố. Hắn thường rong chơi trên Inte, cũng đã chứng kiến nhiều kiểu như thế này, những kẻ đam mê anime đến mức thích tự sắm vai nhân vật, cái gì ấy nhỉ, gọi là cosplay thì phải, trông đều bệnh bệnh như vậy. Dù sao thì hắn cũng lập tức mở lời “ Là anh đã cứu tôi sao? Cám ơn nhé!”
“Cứu ngươi?” Chứng kiến bộ dạng cảm kích của Trần Duệ, kẻ mà Trần Duệ nghĩ là đang chơi trò cosplay kia thêm phần kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm “ Chẳng lẽ là thuốc có vấn đề, hay là dùng sai thuốc?”
Một hỏi một đáp, Trần Duệ nghe ra mình cùng đối phương ngôn ngữ đều rất kỳ lạ, trước kia chưa từng biết đến, nhưng không biết tại sao lại có thể minh bạch ý tứ trong đó, tựa hồ như thế này mới là ngôn ngữ thông dụng nhất mà hắn biết vậy.
“Anh bạn, tôi nói này, cái tạo hình tinh linh này của anh, làn da có chút,… có chút hơi tối…” Trần Duệ khó hiểu lắc đầu, cố gắng ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhìn chung quanh một lượt cảm thấy hoàn toàn lạ lẫm : “Đúng rồi, đây là nơi nào?”
“Rõ ràng dám trào phúng màu da của ám tinh linh chúng ta. Đám nhân loại các ngươi thật đáng chết” Gã ám tinh linh lúc này giận tím mặt, hai bàn tay rung động, Trần Duệ chỉ thấy một luồng quang điện lóe lên, lập tức bị đánh bay vài mét, tê liệt toàn thân, không tự chủ được mà run rẩy đứng dậy, trong không khí tràn ngập một mùi khét lẹt. Còn có thể thế nào, đích thị là tóc cháy, da cháy, không chừng còn có thể cháy vài thứ khác nữa.
“Sly, lăn ra đây mau” Kể cả đã trừng phạt Trần Duệ thảm hại, âm thanh bén nhọn của gã tinh linh kia vẫn tràn ngập phẫn nộ.
Một bóng đen thấp bé nửa lăn nửa bò đi tới. Đây là một tên kỳ quái, làn da đỏ bừng, dáng người lùn tịt, tướng mạo xấu xí, trong cái miệng rộng còn ẩn ẩn thấy được hai hàng răng sắc bén.
"Thưa Aldaz đại sư tôn kính, kẻ hầu hèn mọn của người, Sly đang chờ người phân công, người là Đại sư tà ác nhất, vĩ đại nhất của Ma giới này….”
Một loạt thanh âm đầy nịnh nọt vang lên, nhưng tâm tình Aldaz thực sự là rất xấu, căn bản còn không thèm nghe kẻ nhàm chán này này vỗ mông ngựa, quát “Thu hồi bộ dạng dối trá của ngươi đi. Ngươi, tiểu liệt ma lười biếng, tên tạp dịch chết tiệt, vừa rồi ngươi cho hắn uống sai thuốc phải không?”
Sly lại càng hoảng sợ, vội vàng thanh minh : “Tuyệt đối không có, vừa rồi đúng theo lời đại sư phân phó, tiểu nhân cho hắn dùng thuốc cất giữ trong lọ số ba”
“Dùng đúng thuốc sao? Nói như vậy vừa rồi là ta nhầm?” Aldaz ngữ điệu âm trầm lại làm cho Sly nghe mà mồ hôi lạnh tứa ra đầy đầu .
“Ngươi bây giờ mang cái tên đáng chết này đi, lấy một lọ máu, rót thêm thuốc gây tê ở lọ số sáu vào”
Sly nào dám dông dài, lập tức dựa theo phân phó tiến đến bàn chọn lựa thuốc.
Nếu như vừa rồi không có tia chớp, Trần Duệ cơ hồ còn có thể cho rằng đây là một cuộc gặp gỡ của các bằng hữu cosplay ở khắp nơi, hoặc là tại phim trường điện ảnh, mắt chỉ thấy tiểu liệt ma kia nhảy một bước tiến đến gần, trong lòng lập tức sợ hãi, muốn giãy dụa, chỉ là thân thể tê liệt căn bản không còn nghe đại não khống chế.
Sly đến gần Trần Duệ, cũng không cần dùng đến lưỡi đao, duỗi móng tay sắc bén, vẽ một cái trên cánh tay của hắn, lập tức máu tươi chảy ra. Sly hít một khẩu lương khí, một tay đè xuống miệng vết thương, một tay dùng bình thủy tinh lấy huyết.
Cái lọ kia căn bản cũng chẳng nhỏ chút nào, đợi đến lúc nó gần đầy, Trần Duệ thân thể đã muốn phát run, choáng váng não đầu. Thật vất vả mới lấy được một lọ máu, tiểu liệt ma cầm máu tại miệng vết thương, thuận tay đem móng vuốt đưa lên miệng mút vào một cái, vẻ mặt biểu lộ vẻ tham lam, phảng phất như đang nhấm nháp vô thượng mỹ vị, nhìn Trần Duệ “âu yếm” khiến hắn sợ đến rùng mình.
Nhưng mà động tác dư thừa này lập tức làm Aldaz đầy vĩ đại của chúng ta bất mãn, hừ một tiếng, Sly run bắn người , không dám chần chờ, lập tức đem nước thuốc trong lọ số sáu rót vào trong miệng Trần Duệ.
Thuốc này mới nuốt vào có vị nhàn nhạt, hơi ngòn ngọt, nhưng mà khác biệt chính là khi hiệu lực đáng sợ của nó đến, Trần Duệ toàn thân bắt đầu đau nhức kịch liệt, mỗi thốn trên da phảng phất như bị xé nứt ra. Hắn từ lúc chào đời cho đến nay có lẽ là lần đầu tiên gặp loại thống khổ khủng bố như thế, nhịn không được hét thảm một tiếng.
Bộ dáng thống khổ này của Trần Duệ lại làm cho Aldaz lộ ra vẻ giải hận, thỏa mãn gật đầu “Xem ra thuốc tê cũng có chút hữu hiệu a, không biết là thể chất nhân loại đối với loại thuốc này có kháng tính hay không, hay là vừa rồi loại thuốc kia dùng trên người này có chút vấn đề?”
Aldaz biết rõ hiệu lực của loại thuốc tê này vẫn còn, không muốn nghe Trần Duệ rên rỉ, ra lệnh :”Sly, mang hắn đi đến nhà lao, bỏ đói hắn một đêm. Nếu như có một ngày hắn đang trong thí nghiệm mà chết đi, ta không ngại đem thi thể của hắn làm đồ ăn tống cho ngươi”
Sly đại hỉ, liền dùng công phu mạnh nhất của mình là vỗ mông ngựa, lời nịnh như liên nỏ bất tận mà tuôn ra. Chỉ nghe Aldaz âm trầm nói “Nhưng một khi ta phát hiện ngươi có ý đồ ăn vụng, ngươi cứ tin tưởng mình sẽ là vật thí nghiệm tiếp theo!”
Sly thời gian tại phòng thí nghiệm này cũng không ngắn, nghĩ đến thảm trạng của những vật thí nghiệm trước, sợ tới mức lạnh run, gật đầu cuống quít, lập tức kéo Trần Duệ hướng ngoài phòng, nhanh chóng lủi đi.
Tiểu liệt ma khí lực cũng không nhỏ chút nào, mang theo Trần Duệ một đường va va chạm chạm, ném vào một gian tầng hầm âm u ẩm ướt,.
“Nhanh chết đi, thằng khốn. Sly đại nhân ta còn chưa từng nhấm nháp qua hương vị tươi mỹ của thân thể loài người” Tiểu liệt ma lúc này thực sự là trái ngược hẳn với vẻ hèn mọn lúc cung kính khi đứng trước mặt Aldaz, mà hóa thân một bộ dáng hung hăng càn quấy đến cực điểm, tại trên người Trần Duệ đá mấy cước. Vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, liếm liếm từng giọt huyết trên ngón tay, đôi mắt ngỏ chớp động vẻ tham lam, cuối cùng cũng không dám kháng lệnh của Aldaz, đóng cửa nhà lao, một bước nhảy ra ngoài.
Trần Duệ vừa giãy dụa muốn trở mình, thân thể đau nhức bống nhiên gia tăng mãnh liệt gấp mười lần, không khỏi hét thảm, trong đầu bống nhiên vang lên một thanh âm thần bí : “Phát hiện chất độc không rõ, có muốn khởi động khả năng hấp thu của Siêu cấp hệ thống?”
Trần Duệ đang đau đến muốn chết đi sống lại, thuận miệng lên tiếng, ngực tự dưng truyền đến một hồi mát lạnh, nhanh chóng khuếch tán toàn thân, đau đớn cứ như vậy mà giảm bớt.
“Năng lượng cung ứng không đủ, hệ thống khởi động tiến độ 0,5%, cần thêm càng nhiều năng lượng nữa mới có thể hoàn thành” Trong đầu lần nữa truyền đến một tiếng “Đinh” nhắc nhở, rồi lập tức biến mất.
….Hệ thống? Cái này….là cái gì?
Đợi Trần Duệ kịp phản ứng, thanh âm kia đã không còn, chẳng lẽ là ảo giác?
Trần Duệ không kịp nghĩ nhiều, bởi vì trong đầu hắn đã dâng lên một lượng lớn tin tức khiến hắn lập tức sợ ngây người. Trước đây ngay khi vừa thức tỉnh, hắn đã phát hiện trong đầu có nhiều hơn một lượng tin tức mơ hồ, trải qua lần giày vò này, những mảng nhỏ trí nhớ như muốn tự động lắp ghép lại trong đầu hắn.
Nguyên lai hắn không phải là Trần Duệ, mà là một kẻ khác hẳn, một gã gia hỏa nào đó tên là Athur. Nguyên lai nơi này không phải là địa cầu mà căn bản là một thế giới khác.
! Đừng nói là xuyên việt chứ”. Với tư cách là một xử nam nghiện tiểu thuyết mạng, Trần Duệ lập tức hiểu được tình cảnh.
Cha mẹ Trần Duệ mất sớm, thân nhân duy nhất còn lại là ông của hắn cũng bất hạnh mà qua đời vào năm trước, cho nên cũng không có lo lắng quá nhiều. Chỉ là, xuyên việt nghe nói cũng không ít, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng hoàn cảnh lại kinh khủng nhường này. Thực sự là quá c m n đau tim rồi!
Trần Duệ theo như trí nhớ không trọn vẹn của Arthur để lại biết rằng không gian này là một thế giới ma pháp. Arthur, một hậu duệ quý tộc, hai mươi tuổi, cuộc sống gia đình tạm ổn, hai ngày trước ra ngoài du ngoạn, không biết đen đủi thế nào lại bị truyền tống đến một địa phương đầy rẫy ác ma, bị bắt rồi rơi vào tay Aldaz, một tên thí nghiệm sư cuồng si công việc. Haiz, và thế là cuộc sống đầy bi thảm của một vật thí nghiệm sống chính thức bắt đầu.
Arthur sống trong một thế giới bao gồm nhân loại, tinh linh, ải nhân,… mà hôm nay tại cái chỗ này, rất có thể là đã may mắn bị rơi vào tay một chủng tộc trong truyền thuyết cùng nhân loại đối địch-Ma tộc.
Ma tộc là chủng tộc có lực lượng cường đại nhất trong các chủng tộc, từ thời thượng cổ chiến tranh, khi thất bại trước liên quân nhân loại, đã bị khu trục đến thâm uyên thế giới, cửa vào cũng bị kết giới cường đại phong bế.
Mặc dù như thế, nhưng Ma tộc chưa một lần buông tha ý đồ quay trở về mặt đất, mỗi năm trăm năm, kết giới tại cửa vào Thâm Uyên kia đều một lần suy yếu, đó là cơ hội để đại chiến song phương một lần nữa lại bắt đầu. Chỉ là số phận Ma tộc thủy chung quá bi thảm, trong lịch sử cũng chưa một lần thắng lợi.
Ngay tại ba trăm năm trước đây, trong lần đại chiến lần thứ nhất, Ma tộc liên quân do đệ nhất cường giả Bạch Dạ - Lucifer thống soái, làm cho loài người thương vong thảm trọng, nhưng lại một lần nữa đồng dạng thành dĩ vãng, cuối cùng thắng lợi lại rơi vào tay “Quang minh cùng chính nghĩa”. Bạch Dạ - Lucifer bị cường giả loài người diệt sát, đại quân Ma tộc tan tác bị ép rút về Ma giới.
Arthur trong trí nhớ nhận thức đối với Ma tộc cũng là có giới hạn. Kỳ thật trong thế giới loài người, cường giả cấp độ kiếm bổ ngắt dòng, quyền phá đổ núi cũng không hề thiếu. Chỉ là, Arthur loại này quả thật là tiêu chuẩn của phế vật trong phế vật, đấu khí, ma pháp cái dạng gì cũng đều không thể tu luyện, năng khiếu duy nhất tồn tại trên tấm thân được thiên địa ưu ái của hắn chính là một lối sống cực kỳ phóng túng. Nếu như linh hồn Arthur vẫn còn, Trần Duệ sẽ bóp cổ tên này, rống lên mà chửi rằng: Tên khốn, như thế nào lại có thể có được một cái năng khiếu cực phẩm như thế chứ!
Thực tế thì, người này sau khi trả qua sự giày vò triệt để của Aldaz, đã chính thức được giải thoát, kế tiếp kẻ kế thừa đón nhận hết thảy câu chuyện bi thảm chính Trần Duệ của chúng ta.
Một gã nhân loại, lực lượng không đạt đến một mẩu, trong cái thế giới ác ma này sẽ thành cái dạng gì? Vật thí nghiệm? Đồ ăn?
Trần Duệ càng nghĩ càng sợ, đối với hành động của chính mình lúc nhấn phím “Xác nhận” đã hối hận đến cực điểm, trong nội tâm sớm đem cái điện thoại kia mắng đến trăm ngàn lượt, chỉ là không có thuốc nào chữa được hối hận cả.
Kiếp trước hắn là gã xử nam đam mê tiểu thuyết, chơi trò chơi, lướt web thì còn có chút nghề, nhưng võ thuật thì mù tịt. Kể cả có hai tay, tại cái thế giới ma pháp này cũng thành vô dụng. Phải sống sót như thế nào đây?
Trần Duệ nghĩ mãi chẳng ra, thân thể cùng tâm lý thực sự là vô cùng mệt mỏi, cuối cùng lăn ra ngủ mê mệt lúc nào không hay...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện