[Việt Nam] Cha Nuôi! Con Hận Người - Sưu tầm

Chương 11 : Chương 11

Người đăng: truyen_online

Ngày đăng: 11:30 03-02-2020

.
- "Này! Anh đang làm đau em ấy đó!" Tư Vũ dùng lực đẩy mạnh Tạ Phong Lực đẩy mạnh khiến cô bị mất thăng bằng ngã về phía sau nhưng được anh đỡ kịp - "Em không sao chứ?" - "Em không sao! Mình về đi anh!" Cô kéo Tư Vũ quay đi - "Đứng lại! Gọi anh em thân mật quá đấy!?" - "Không liên quan đến ông!" Ánh mắt anh hằn lên tia máu, tức giận kéo cô đi - "Này ông làm gì vậy?" Cô cố sức dãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được Cô quay lại lắc đầu lia lịa nhìn Tư Vũ hàm ý cô không muốn theo người đàn ông này Anh đẩy cô vào xe rồi lao nhanh về hướng Lâm gia Tư Vũ chạy theo nhưng liền bị Hắc Tiệp và Tần Hạo chặn lại, không cho anh ra khỏi cổng Còn cô ả Yến Nhi thì tức tối nhìn anh rời đi, ánh mắt căm giận nhìn theo đến khi xe anh khuất tầm nhìn - ---------------- Lâm gia Anh kéo cô vào phòng đẩy mạnh cô xuống giường, lực đẩy của anh quá mạnh khiến đầu cô có chút choáng váng chưa kịp hoàn hồn thì trên người cô chiếc đầm đã bị anh xé ra thành từng mảnh Cô phát hoảng: - "Không! Đừng mà!!!" Anh im lặng cởi hết quần áo trên người rồi lao vào cô như một con thú đói bắt được mồi Cô vùng vẫy chống cự năn nỉ: - "Đừng mà! Cha! Xin cha đó, dừng lại đi!!!" - "Gọi tiếng cha rồi sao!? Nãy xưng ông tôi ghê gớm lắm!" Cô khóc lóc van xin anh nhưng anh vẫn im lặng dùng chiếc lưỡi của mình liếm khắp cơ thể cô Tay anh xoa nắn đôi gò bồng căng tròn của cô Đôi môi bạc khoá chặt đôi môi anh đào mà nếm hết hương vị trong khoang miệng cô Tay anh di chuyển dần xuống dưới nâng hai chân cô lên Anh nói: - "Tôi trước giờ không thích chia sẻ đồ chơi với người khác!" Nói rồi anh đem cự long đã cương cứng của mình đâm vào hoa huyệt của cô Từng cơn đau nhói hiện lên, cô nhíu mày Thì ra anh chỉ xem cô là thứ đồ chơi!!! Đau quá! Tim cô đau quá!!! Cô yêu thầm anh năm năm rồi nhưng anh chỉ xem cô là đồ chơi!!! Nhếch môi cười, mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà mặc anh đang ra vào trong cơ thể cô Nhận thấy người cô cứng đơ không một chút cảm xúc anh càng tức giận ra vào cô mãnh liệt hơn Người phụ nữ này căm ghét mình đến vậy sao!? Trong đầu chắc đang nhớ đến tên nam nhân kia! Đáng ghét!!! Hoa huyệt khô ráo không chút dạo đầu khiến cơn đau cứ thế dồn dập lên người cô, cô đau nhíu mày nhưng như vầy có là gì so với vết thương trái tim đang rỉ máu của cô Thấy mặt cô trắng bệt, anh có chút đau lòng nhưng nghĩ đến cô cùng tên nam nhân kia thân mật khiến lửa giận anh bùng lên Đến khi cả hai đều thấm mệt, anh mới dừng lại quay sang ôm cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi chìm vào giấc ngủ Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy không thấy anh, cô thở dài lết từng bước xuống giường Cầm điện thoại trên tay nhấn số gọi: - "Tào Khê! Tớ tới nhà cậu được không?" - "Được tớ đợi cậu" - ------------------------------- Ba mươi phút sau Tư Linh tới Tào gia, vừa vào cửa cô đã thấy Tào Khê đi ra Cô liền khóc lớn chạy lại ôm chặt Tào Khê Tào Khê đưa tay vuốt lưng cô an ủi rồi dìu cô ngồi xuống ghế sofa - "Tư Linh! Cậu sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm!" Tào Khê rót ly nước đưa cho cô - "Tào Khê! Tớ nói chuyện này cậu đừng nói ai biết nha" Cô quay sang nắm lấy tay Tào Khê - "Được" Cô kể hết mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho Tào Khê nghe Nước mắt không kìm được rơi xuống - "Cái gì! Cha nuôi đối xử với cậu như vậy sao!? Thôi Tư Linh đừng khóc!" Tào Khê ôm người Tư Linh dựa vào vai mình Lát sau, Tào Khê cầm điện thoại lên nhắn tin: "Lát nữa gặp" rồi vội tắt màn hình Còn cô khóc đến mắt sưng húp mà ngủ lịm đi Tào Khê kêu người làm đưa cô lên phòng mình Lúc này một chiếc lamborghini dừng ngay cổng, Tào Khê bước nhanh lên xe Trong xe, người cao cao tại thượng ngồi bên cạnh Tào Khê không ai khác chính là HẮC TIỆP Mấy hôm trước anh đã xin số điện thoại Tào Khê từ tay Tư Linh, sau đó tán cô những ba ngày nhưng cô vẫn chưa đồng ý Lần đầu tiên ba mươi mốt năm trong đời anh chưa bị người phụ nữ nào từ chối ngoại trừ cô - "Em tìm anh có chuyện gì?" Anh nhìn cô âu yếm hỏi - "Chú chắc biết chuyện của chú Phong với Tư Linh!?" - "Anh biết! Con người Tạ Phong anh biết rõ! Anh nhìn thấy được anh ta yêu Tư Linh rất nhiều nhưng lòng thù hận đã che lấp lí trí nên anh ta không nhận ra tình cảm của mình!" - "Hận!!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tào Khê ngạc nhiên quay sang nhìn Hắc Tiệp - "Em tốt nhất đừng xen vào sẽ càng thêm rắc rối cho Tư Linh thôi!" Tào Khê im lặng Tuy cô mới mười bảy tuổi nhưng suy nghĩ lại rất chững chạc, cô biết được cái nào nên hỏi cái nào không nên hỏi Hắc Tiệp liếc sang phía cô, tay nắm lấy tay cô Anh biết cô đang rất lo cho Tư Linh, nhưng chuyện của họ anh không muốn nhúng sâu vào Để họ tự giải quyết tự nhận ra tình cảm của nhau sẽ tốt hơn - "Mà này em đừng gọi anh là chú nữa, nghe già lắm" - "Chắc anh trẻ Hơn ba mươi rồi" - "Anh thích em xưng hô như vậy" Cô bĩu môi im lặng nhìn ra cửa sổ Hắc Tiệp đưa cô đi ăn, rồi đi dạo sau đó đưa cô về Tào gia - --------------------------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang