[Dịch] Địa Cầu Cao Thủ Tại Tiên Giới
Chương 10 : Đan Lệ Nguồn tangthuvien com Dịch ZoungHyu
Người đăng: zounghyu
.
- Ngươi mà cũng có quang não nữa, tính năng của nó hình như không được tốt lắm, khi nào rảnh ta giúp ngươi cải tiến một chút.
Đan Lệ thuận miệng nói.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Bề ngoài quả thật giống nhau, nhưng quang não này đã được cải tiến đặc biệt, về phương diện tính năng cực kì tốt, nó có chút đặc biệt, cho nên nếu ngươi phát hiện có chút gì đó kì quái thì thật ra là do ta cố ý làm thế, nên không cần thắc mắc.
- Phải không đó? Có thể giúp ta điều khiển người máy kia đứng lên không? Ta đang muốn ráp nó với cánh tay đứt ở phía trên.
Đan Lệ rõ ràng không tin chỗ đặc biệt của quang não Mao Hữu Tài. Nàng nhanh nhẹn leo lên đầu vai của người máy Thiên Giáp.
Mao Hữu Tài chui vào bên trong xe cẩu.
- Ta không biết điều khiển xe cẩu, ta phải làm gì đây?
Tiểu Phi nói:
- Ấn cái nút đỏ khởi động kia kìa, sau đó điều khiển hướng di chuyển của cần cầu, đơn giản lắm, chủ nhân!
Mao Hữu Tài y theo chỉ dẫn của tiểu Phi rất nhanh chóng đem cánh tay người máy bị đứt đến vị trị Đan Lệ cần đặt.
- Mao Hữu Tài, có thể lấy thùng dụng cụ giúp ta được không? Ta quên lấy rồi, nó nằm ngay trong buồng lái xe cẩu ấy.
Đang chuẩn bị ráp lại cánh tay bị đứt thì Đan Lệ gặp vấn đề.
- Được.
Mao Hữu Tài lên tiếng, tìm được thùng dụng cụ, sau đó leo lên đầu vai bên kia của người máy Thiên Giáp.
Có dụng cụ, Đan Lệ bắt đầu đứng lên làm việc. Mao Hữu Tài không có việc gì đành ngồi xem Đan Lệ làm việc. Đan Lệ đứng lên cả người như thay đổi hẳn, trầm mặc mà chuyên chú, giống như quên hết thảy mọi thứ xung quanh. Nàng hồn nhiên không phát giác có một ánh mắt nhỏ đến cực điểm đang quan sát nàng.
- Chủ nhân, ngài xem mông Đan Lệ vểnh cao chưa kìa, hai chân chẳng những thon thả săn chắc, khẳng định còn rất co giãn đó.
Đang xem Đan Lệ nối dây thế nào ánh mắt Mao Hữu Tài nhất thời chuyển đến vùng mông và hai chân Đan Lệ. Vì đang tư thế nửa ngồi nên quả thật mông Đan Lệ có vẻ đặc biệt săn chắc và vểnh cao, thậm chí làm người ta sinh ra một loại ảo giác, nó tùy thời có thể nứt rách quần áo lao động mà lộ ra ngoài.
- Chủ nhân, ngài xem thắt lưng Đan Lệ này thon thả chưa kìa, trông cứ như dương liễu trong gió vậy, chậc chậc, nếu mà ôm được nhất định thoải mái lắm, mà làn da kia nhất định cũng rất trắng mịn.
- Ngươi câm miệng lại cho ta!
Mao Hữu Tài thấp giọng khiển trách nhưng ánh mắt cũng chuyển lên lưng Đan Lệ.
- Được rồi, ta nói lời cuối cùng rồi câm miệng liền, người thấy ngực Đan Lệ không, vừa tròn vừa to, dựa theo cách nói dân gian ở tiên quốc, con gái loại này rất mắn…
Mao Hữu Tài suýt nữa rơi từ đầu vài người máy xuống đất. Bất quá, tiểu Phi miêu tả có một loại dụ hoặc khó có thể kháng cự, ánh mắt hắn vẫn không tự chủ dời lên ngực Đan Lệ. Quả thật vừa to vừa tròn. Bất quá cái đó với chuyện mắn có liên hệ với nhau sao?
Chừng một giờ trôi qua, Đan Lệ và người máy mini từ từ hạ xuống, cánh tay người máy bị đứt cuối cùng đã được ráp lại. Tuy không có hệ thống vũ khí nhưng bây giờ người máy chiến đấu Thiên Giáp đã hoàn hảo vô khuyết. So với các mô hình học tập tay sứt chân đứt trong phong học nó có vẻ đặc biệt uy vũ hùng tráng.
Đan Lệ lau mồ hôi trên trán, tươi tỉnh trở lại cười nói:
- Cuối cùng đã hoàn thành, vì ngươi mà mấy ngày nay ta mệt gần chết.
Mao Hữu Tài nói:
- Đan Lệ, toàn bộ đã hoàn thành rồi, có thể khởi động không?
Đan Lệ lắc lắc đầu:
- Còn chưa được, còn thiếu bước cuối cùng, cũng là bước tối quan trọng, nhưng ta không thể hoàn thành, phải có nhân viên kĩ thuật thông hiểu kí hiệu trận hỗ trợ mới được, à, trong tiểu tổ chúng ta cũng có một tên, hắn chính là tên Tiêu Hướng có hình xăm kia, hắn là tên đáng ghét, ta nhờ hắn hai lần, nhưng hắn muốn ta đáp ứng hắn một điều kiện, đó là mời hắn ăn cơm, hừ, ta sẽ không đáp ứng hắn đâu.
Mao Hữu Tài vốn không có hảo cảm với tên lưu manh Tiêu Hướng, nay Đan Lệ lại đem chuyện này nói ra, hắn lại sinh thêm cảm giác chán ghét. Nam sinh theo đuổi nữ sinh xinh đẹp là chuyện thường tình, nhưng phải dùng phương thức quang minh lỗi lạc mới được, lấy loại chuyện này áp chế một nữ sinh, thật là xấu xa đến cực điểm.
- Ài…
Đan Lệ thở dài một hơi:
- Xem ra ta chỉ còn cách đi nhờ người khác, về kĩ thuật sửa chữa kí hiệu trận ta vẫn chưa đột phá , bất đắc dĩ không có thiên phú về lĩnh vực này, ta đã cố gắng nhiều lần những vẫn không có tiến bộ.
- Thật ra ngươi cũng không cần đi nhờ người khác.
Mao Hữu Tài nói.
- Ngươi là người mới nên không biết tầm quan trọng của kí hiệu trận đối với người máy chiến đấu cơ khí, không có nó, người máy chiến đấu Thiên Giáp này chỉ là một đống sắt vụn.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Ta không phải không biêt tầm quan trọng của kí hiệu trận, mà là ta có khả năng sửa chữa kí hiệu trận, cho nên ngươi không cần đi nhờ tên lưu manh đáng ghét kia, càng không phải đi nhờ người khác.
- Ngươi á?
Đan Lệ nhất thời dùng ánh mắt khác thường nhìn Mao Hữu Tài. Bộ dáng Mao Hữu Tài kì thật rất bình thường, bình thường đến mức nếu cùng đứng trong một đám người thì ngươi nhất định rất khó phát hiện ra hắn, nhưng trên người hắn lại có cái người khác không có, ngươi có năng lực là dễ dàng nhìn ra.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, đám Tiêu Hướng đã đánh xong, vì có lí do nên Tiêu Hướng dạt dào đắc ý đi qua.
- Hắc, Đan Lệ à, cuối cùng cũng hoàn thành rồi, không tệ lắm, nhưng nếu không sửa chữa kí hiệu trận thì người máy này đúng là một đống sắt vụn chân chính nha…
Vẻ mặt Tiêu Hướng đầy kiêu ngạo, hít sâu một hơi:
- Thế nào? Đồng ý cùng ta ăn cơm không? Nếu đồng ý, ta liền giúp ngươi sửa chữa kí hiệu trận.
Sắc mặt Đan Lệ xám xịt nói:
- Cho dù nó biến thành đống sắt vụn ta cũng không đáp ứng ngươi…
Tạm dừng một chút, Đan Lệ đột nhiên tươi cười:
- Mặt khác, Mao Hữu Tài có khả năng sửa chữa kí hiệu trận, hắn đồng ý giúp ta mà không cần điều kiện, cho nên ngươi cứ đứng một bên mà đợi thôi.
- Mao Hữu Tài hả? Có khả năng sửa chữa kí hiệu trận hả? Đan Lệ, ngươi đang đùa sao?
Sắc mặt Tiêu Hướng có chút không tốt nhìn chằm chằm Mao Hữu Tài. Hắn không tin kẻ trước mặt, một kẻ không có chút nổi bật nào lại có khả năng sửa chữa kí hiệu trận, hơn nữa, trong tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp này chỉ có một người có năng lực này, chỉ có thể là hắn Tiêu Hướng.
Đan Lệ từ trên đầu vai người máy trượt xuống, nổi giận đùng đùng nói:
- Sao nào? Không phục hả?
Thật ra trong lòng Đan Lệ lúc không phải toàn là lửa giận, còn có lo lắng thực sự, dù sao nếu lỡ tên Mao Hữu Tài này là một tên đầu bò thì chuyện phân cao thấp lần này chẳng phải thành chuyện cười sao.
Tiêu Hướng cười lạnh một tiếng:
- Được rồi, ta xem hắn sửa chữa kí hiệu trận như thế nào! Bất quá, ta đoán hơn phân nửa là có cơ hội nhìn tên đầu bò này mất mặt rồi.
Đan Lệ nói:
- Được rồi, ngươi có thể đem đồ nghề chuyên dụng cho Mao Hữu Tài mượn dùng một chút không?
- Đùa hả? Đồ nghề chuyên dụng vô cùng quý giá, ta sẽ không cho người như hắn mượn.
- Là ngươi cố ý làm khó dễ, không có đồ nghề thì làm sao Mao Hữu Tài sửa chữa kí hiệu trận?
- Đan Lệ, không cần lôi thôi với hạng người này, hắn có cho ta mượn ta cũng không cần đâu.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Huống hồ ta chưa bao giờ cần dùng dụng cụ chó má ấy để sửa chữa kí hiệu trận cả.
Tiêu Hướng lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Ngươi còn dám nói công cụ chuyên dụng của ta là đồ chó má á? Ta nói cho ngươi biết, cái loại người nghèo kiết xác như ngươi có cày mười năm cũng không đủ tiền mua một bộ đâu.
Mao Hữu Tài khinh thường nói:
- Vậy ngươi cứ giữ thứ chó má ấy mà xài đi, ta cho dù chỉ dùng một ngón tay cũng có thể sửa chữa nó hoàn hảo.
- Ha ha ha…
Nhất thời ba tên nam sinh đều phá lên cười.
Biểu tình Đan Lệ cũng trở nên cực kì xấu hổ, nàng thầm nghĩ: Không ngờ quả nhiên là một tên đầu bò, có điều tên này cũng khoác lác quá mức rồi! Dùng ngón tay sửa chữa kí hiệu trận á, vậy những nghiên cứu chuyên nghiệp trị giá hàng tỉ của đất nước với vô số viện nghiên cứu cao cấp tham gia, chẳng lẽ đều biến thành trò cười sao chứ? Có điều…tại sao người này có thể trầm tĩnh đến như vậy? Mặc dù thổi da trâu đến đẳng cấp này mà da mặt ngay cả một chút hồng cũng không có là sao?
Trong khi ánh mắt Đan Lệ đang tỏ ra kì quái, bọn Tiêu Hướng vẫn đang cười nhạo, Mao Hữu Tài bắt đầu hành động, hắn chọn tư thế sao cho vừa vặn có thể chạm đến kí hiệu trận trên gáy người máy Thiên Giáp.
Dưới sức hút của linh lực, linh hạt từ bốn phương tám hướng ùn ùn tràn về đầu ngón giữa của tay phải Mao Hữu Tài. Linh hạt nhỏ đến mức không thể nhìn ra nhưng nếu tập trung đến số lượng nhất định thì chúng vẫn có thể bị phát hiện, tuy chúng có màu đen thuần khiết nhất của vũ trụ nhưng do có linh tính nên khi tập trung lại trở nên sáng kì lạ. Bất quá Mao Hữu Tài không đợi linh hạt tập trung lại để phát sáng mà lập tức dùng linh lực điều khiển chúng tác động lên kí hiệu trận.
Đối với Tiêu Hướng dùng công cụ chuyên dụng và có một chút thiên phú về kí hiệu nhưng loại công việc sửa chữa kí hiệu trận đơn giản này lại khó khăn đến cực điểm, hơn nữa còn phải dùng đến tài liệu chuyên dùng. Với người như Mao Hữu Tài mà nói, chuyện này đúng là dễ như ăn cháo, bởi vì hắn có linh lực thay thế cho công cụ chuyên dụng, linh hạt thay cho tài liệu chuyên dùng đắt đỏ, hơn nữa không cần động não biên tập lại kí hiệu trận mà chỉ cần dùng linh hạt sửa chữa lại tổn hại, vậy thì chuyện này còn vấn đề gì nữa đây?
- Các người nhìn bộ dạng màu mè đáng khinh của hắn kìa! Mịa kiếp, lần đầu tiên ta mới thấy kẻ không biết xấu hổ như thế!
Tiêu Hướng phì ra một hơi thuốc, hung hăng ném đầu lọc xuống đất rồi dùng chân dí bẹp nhép cho đỡ tức.
Tên béo Phác Văn Chính nói:
- Hướng ca à, nói không chừng tên này cũng có chút bản lĩnh đó, anh nhìn vẻ mặt của hắn cứ như đang nghiên cứu thân thể phụ nữ ấy.
Buck cũng nói:
- Ta cảm thấy rất lạ, nếu hắn thật sự là một tên đầu bò, vậy sao còn nghiêm túc đến như thế?
- Các ngươi không được nói xấu sau lưng người khác, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Bây giờ Đan Lệ đã phải ngồi cùng thuyền với Mao Hữu Tài, tuy nàng không tin Mao Hữu Tài có thể dùng ngón tay sửa chữa kí hiệu trận nhưng trong lòng nàng lại vô cùng tò mò xem cuối cùng Mao Hữu Tài còn đùa giỡn đến khi nào.
Tiêu Hướng cười nhạo nói:
- Thôi đi Đan Lệ, chỉ có ta mới có thể không cần đến hai ngày để sửa chữa động lực kí hiệu trận của người máy này, không phải ngươi nghĩ chúng ta phải đứng đây đợi thằng ngu này hai ngày thậm chí còn hơn chứ hả?
- Đã đánh cược thì phải làm tới cùng, trừ phi ngươi chủ động nhận thua xin lỗi, nếu không thì chờ hắn hai ngày tại đây!
Trong lòng Đan Lệ đã có một chút dự cảm không tốt.
- Ha ha, quả nhiên, hai ngươi…
- Hai ngươi, cái đầu mẹ ngươi!
Đang cười hố hố Tiêu Hướng liếc xéo Đan Lệ một cái nhưng còn chưa kịp nói gì thì tiểu Phi đã bay trên đỉnh đầu hắn mắng xả xuống.
Tiểu Phi tuy mắng chửi người khác nhưng thanh âm vẫn êm tai như trước, nhưng ngữ khí lại làm cho người ta có cảm giác về loại gái phong trần đang chửi đổng, quái dị đến cực điểm.
- Các ngươi…
Tiêu Hướng sửng sốt một lúc lâu mới nói được:
- Vừa rồi các ngươi có nghe nó nói gì không?
Phác Văn Chính, Buck và Đan Lệ đều không chú ý Tiêu Hướng nói gì, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu Phi.
- Nhìn gì thế? Chưa thấy mĩ nữ biết bay à?
- Ta biết rồi, ta biết rồi.
Tiêu Hướng kích động gào lên:
- Đây nhất định là người máy có trí tuệ thế hệ mới phải không? Bắt chước nhân tính rất hoàn hảo, ha ha, mới thấy đã biết là người máy có trí tuệ của một đại nhân vật nào đó, tại sao lại không cẩn thận lưu lạc đến đây nhỉ?
- Lưu lạc á, lưu lạc cái đầu mẹ ngươi ấy! Cái tên ngu ngốc nhà ngươi không phát hiện ra ta chỉ là một quang não thôi sao? Ta xem loại người như ngươi nhất định có IQ tương đương hoặc thấp hơn heo rồi, không ngờ còn sống được trên thế giới này à? Ta khuyên ngươi tự dìm đầu vào cầu tiêu mà chết đuối đi!
Nhất thời mặt Tiêu Hướng ngố xị như thành mặt heo.
Cằm của Phác Văn Chính, Buck và Đan Lệ như chạy sệ tới đất.
Cái này mà là quang não á?
Đúng là quang não cũng có trí tuệ, bất quá chỉ là trí tuệ ở một lĩnh vực nhất định, căn bản không có nhân tính, nhưng mà, quang não trước mắt không chỉ có nhân tính mà còn có cá tính của mụ đàn bà phi thường chua ngoa!
- Ngươi là, ngươi là quang não của ai?
Buck nuốt ực một ngụm nước miếng hỏi.
- Bản đại quang não tên là tiểu Phi, chủ nhân ta đương nhiên là người tốt bụng đáng yêu nhất, đẹp trai hoạt bát nhất, lương thiện chính trực nhất, người gặp thì người thích, xe tải gặp thì xe tải…. là Mao Hữu Tài!
- Hả? Mao Hữu Tài!
Ánh mắt đám người Tiêu Hướng lập tức tụ lại trên người Mao Hữu Tài.
Lúc này Mao Hữu Tài đang vừa phủi bụi trên tay vừa đi tới:
- Được rồi, sửa xong rồi, Đan Lệ ngươi thử khởi động nó xem.
- Điều này không có khả năng!
Tiêu Hướng rất nhanh vọt lại sau lưng người máy Thiên Giáp. Theo sát hắn, Đan Lệ cùng Buck cũng vọt tới. Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm cho cả bốn người sửng sờ, rất lâu không nói được câu nào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện