[Dịch] Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 70 : Rắn nuốt voi (2)

Người đăng: hungprisoner

Đó là ma thú sao? Dịch Vân rất kinh ngạc. Lúc tên thủ lĩnh và Cáp Nại Cổ đi tới dưới tàng cây bắt đầu nói chuyện, Dịch Vân đã phát hiện con dã thú cường tráng đi theo bên cạnh tên thủ lĩnh. Toàn thân nó đầy lông vàng, thân hình cường tráng to khoảng ba người trưởng thành, lúc nó đứng lên cũng cao bằng một người rưỡi, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, đôi mắt có tính chất đặc biệt của ma thú vô cùng hung dữ, miệng lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn, hai tay nó nhìn qua có cảm giác còn sắc bén hơn cả binh khí, không khỏi làm cho người cảm thấy lạnh lùng sợ hãi. Đúng là ma thú tứ giai Bàn Thạch Bạo Ngưu, ma thú Địa hệ có lực phòng ngự và lực công kích đều đáng sợ như nhau! - Đúng là Bàn Thạch Bạo Ngưu! Chỉ là một tên tứ tinh Võ Đồ, lại có thể có được một ma thú tứ giai, chắc chắn là hắn đã trả một cái giá rất đắt mới có thể mua được! Môn La không khỏi thốt lên kinh ngạc. - Lão Đại, ma thú này quá thần kỳ, ba bốn người ta gộp lại cũng không to bằng nó, ngươi nói nó là Bàn Thạch Bạo Ngưu sao? Dịch Vân cũng tỏ ra hiếu kỳ. Lúc này Môn La lại lắc đầu nói: - Cũng quá khéo léo! Tên thủ lĩnh băng cướp tuy là tứ tinh Võ Đồ, nhưng ngươi có ưu thế có thể dùng ma pháp phụ trợ cho đấu khí công kích, hơn nữa lại đánh lén bất ngờ, muốn bắt hắn cũng không quá khó khăn, nhưng lại xuất hiện Bàn Thạch Bạo Ngưu này… Với thực lực hiện tại của ngươi tuyệt đối là không thể thắng được nó! Thể chất của ma thú chắc chắn là cường đại hơn con người rất nhiều, so sánh giữa con người và ma thú cùng tinh cấp với nhau, ma thú thực sự còn cao hơn con người cùng tinh cấp một bậc. Với tình huống trước mắt của Dịch Vân, nếu như hắn muốn đánh bại con Bàn Thạch Bạo Ngưu này, cho dù là hắn tu luyện tuyệt học Huyết Kế công pháp, ít nhất thực lực cũng phải đạt tới trình độ tứ tinh đỉnh phong mới được! Dịch Vân nghe vậy cũng chỉ có thể cười khổ nói: - Chúng ta không còn cách nào khác, lúc này bọn chúng chỉ có hai người ở đây mà thôi, cơ hội tốt như vậy chỉ đến có một lần, ta cũng không nhất định phải đánh bại ma thú kia, chỉ cần bắt được tên thủ lĩnh và Cáp Nại Cổ là đủ! Vừa nói xong những lời này, Dịch Vân thấy tên thủ lĩnh đang muốn đi triệu tập thủ hạ, biết rằng không thể đợi thêm được nữa, trong mắt chợt loé lên một tia sát cơ lạnh lẽo, nhanh chóng xuất ra Long Phách đao, vận khởi đấu khí trong cơ thể, lập tức bay xuống khỏi cây đại thụ, vừa bay vừa chém một đao về phía tên thủ lĩnh. …… Thế nhưng con Bàn Thạch Bạo Ngưu ấy có phản ứng nhanh hơn, thân hình Dịch Vân còn đang lơ lửng trên không, đao chưa chém tới, Bàn Thạch Bạo Ngưu đã nhảy lên với tốc độ nhanh hơn hắn nhiều, nháy mắt đã tới trước mặt Dịch Vân. Keng! Long Phách đao va chạm với tay của Bàn Thạch Bạo Ngưu giữa không trung, phát ra âm thanh va chạm như kim loại cùng với một chuỗi hoa lửa sáng chói. Hai tay Dịch Vân run lên bị phản chấn trở về, còn Bàn Thạch Bạo Ngưu dường như không chịu ảnh hưởng gì của một kích vừa rồi, hét lớn một tiếng, lại vọt mạnh về phía Dịch Vân. Dịch Vân thấy vậy rất kinh hãi, hắn đã hết sức cẩn thận, nhưng vẫn còn coi thường tứ giai ma thú này, có thể dùng tay không tiếp ma pháp binh khí nhị phẩm trung giai mà không bị thương, thật sự đã ra ngoài dự liệu của hắn! Thấy Bàn Thạch Bạo Ngưu vọt tới quá hung mãnh, muốn tránh cũng không thể tránh, dưới tình thế cấp bách, hắn vội niệm chú ngữ, bàn tay vung lên, lập tức thi triển một cái khiên lửa hình tròn đường kính chừng hai thước che trước mặt. Rầm một tiếng, khiên lửa đã bị phá tan, từng đốm lửa văng ra tung toé khắp nơi như pháo hoa nở rộ. Thế nhưng Bàn Thạch Bạo Ngưu lại không bị hoàn toàn ảnh hưởng gì, lại tiến lên thêm mấy thước về phía Dịch Vân, vung cánh tay tráng kiện to gấp đôi tay Dịch Vân, trong nháy mắt đánh thật mạnh vào người hắn. Lúc này tên thủ lĩnh mới bắt đầu phản ứng, hắn rống to một tiếng:” Có địch!”, nhất thời vang vọng khắp cả ổ cướp, tất cả các thành viên trong băng cướp đều bật người dậy cầm lấy binh khí, cấp tốc chạy về hướng này. Tên thủ lĩnh hét xong, quay sang nhắm chuẩn vị trí của Dịch Vân, chân điểm một cái, lập tức xuất kiếm chém thẳng về phía Dịch Vân. Chỉ trong khoảnh khắc, thế kiếm của hắn đã tới trước mặt Dịch Vân, cùng với ma thú Bàn Thạch Bạo Ngưu của hắn tạo thành thế gọng kìm, công vào hai bên trái phải của Dịch Vân, trong nháy mắt đã chặn tất cả đường lui của hắn. Dịch Vân còn đang ở trên không, lực phản chấn ngược về phía sau đã tiêu mất, thân hình hắn dừng lại, bắt đầu rơi thẳng xuống dưới, rơi vào ngay giữa thế gọng kìm hai bên trái phải. - Chết tiệt! Dưới thế giáp công của một người một thú bọn chúng, ngươi chết chắc, mau mau lui lại! Môn La kinh hoảng gào to. Dịch Vân cười khổ trong lòng, hắn đang ở trên không, cho dù muốn hoạt động thân thể một chút cũng không được, làm sao có thể né tránh? Ma thú tứ giai này thật là đáng sợ, hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn, thân hắn bây giờ lâm vào hiểm cảnh hoàn toàn là do nó mà ra! Hắn xem chuẩn một trảo một kiếm đang công tới, đang định liều mạng bỏ mặc một kiếm của tên thủ lĩnh, muốn dùng Long Phách đao ngăn chặn tay của Bàn Thạch Bạo Ngưu đang đánh tới vô cùng mạnh mẽ. Đột nhiên trong lúc ấy, Cầu Cầu vẫn nằm trong lòng hắn lại vọt nhanh ra khỏi ngực áo, nhanh như tia chớp đón lấy thế công của Bàn Thạch Bạo Ngưu! Vù! Cầu Cầu đi sau mà tới trước, thoáng chốc đã vọt lên trên Bàn Thạch Bạo Ngưu, sau đó cái miệng của nó bình thường chỉ to bằng nắm tay Dịch Vân đột nhiên mở rộng nhìn như chậu máu, rộng đến mức to gấp đôi thân thể khổng lồ của Bàn Thạch Bạo Ngưu, táp một cái về phía Bàn Thạch Bạo Ngưu lúc này còn đang sững sờ kinh hãi. Chỉ trong nháy mắt miệng của Cầu Cầu đã ngoạm lấy trọn thân thể Bàn Thạch Bạo Ngưu rồi nuốt xuống! Cách một tiếng, Cầu Cầu sau khi nuốt chửng Bàn Thạch Bạo Ngưu, miệng to như vậy trong nháy mắt đã trở về nguyên hình nhỏ lại y như lúc trước, còn ngửa mặt lên trời chép miệng khen ngon! Lúc một màn không thể nào tin nổi này diễn ra, Dịch Vân còn chưa rớt xuống đất cùng với tên thủ lĩnh và Cáp Nại Cổ, tất cả đều trợn tròn đôi mắt, miệng há thật to, thiếu chút nữa cả bọn đều trẹo quai hàm. Tên thủ lĩnh vì quá khiếp sợ mà thế công về phía Dịch Vân chậm lại, Dịch Vân nhanh chóng thu lại một đao dự định ngăn chặn Bàn Thạch Bạo Ngưu, đổi hướng bổ mạnh về phía tên thủ lĩnh. Keng một tiếng, giữa không trung vang lên tiếng kim loại chạm nhau. Thanh trường kiếm trên tay tên thủ lĩnh đã bị chặt gãy làm hai đoạn, sắt bình thường sao có thể chống nổi sự va chạm kịch liệt của ma pháp binh khí nhị phẩm. Nếu như không phải hắn có tu vi là tứ tinh Võ Đồ, thực lực đấu khí của hắn hùng hậu hơn Dịch Vân tứ tinh sơ giai, thì lúc này không phải chỉ bị gãy kiếm mà thôi. Hắn bị dư lực một kích của Dịch Vân đánh lui lại, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, lúc đang tìm cách chạy thoát sự truy kích của Dịch Vân, không biết trời xui đất khiến thế nào lại chạy tới trước mặt Cầu Cầu. Cầu Cầu trừng mắt nhìn, tên thủ lĩnh cũng hoảng sợ nhìn lại, hai người bốn mắt chăm chú nhìn nhau, có lẽ như quan hệ giữa tình nhân, à, quan hệ giữa người đi săn và con mồi. Đột nhiên Cầu Cầu lại há to miệng như lúc nãy, lập tức đớp lấy con mồi từ đâu đưa đến tận cửa này. - Không… Tên thủ lĩnh hét to, nhưng chỉ được một tiếng duy nhất mà thôi, sau đó chỉ còn lại tiếng chép miệng khen ngon của Cầu Cầu! - Trời ơi! Đây rốt cục là loại rắn gì vậy? Có thể nuốt chửng Bàn Thạch Bạo Ngưu thân thể to hơn nó gấp mấy chục lần cùng với một người sống, có còn thiên lý hay không? Môn La kêu lên sợ hãi, không khác gì tiếng kêu sợ hãi của tên thủ lĩnh trước khi chết. Dịch Vân cũng nhìn trân trối Cầu Cầu với vẻ không thể nào tin nổi, lúc này sau khi Cầu Cầu đã nuốt xong một người một thú, chỉ thấy thân thể nó cũng y như lúc bình thường. Không ai dám tưởng tượng vừa rồi nó lại làm ra hành động như vậy, nhưng sau đó hình dáng lại không có một chút thay đổi nào cả! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn không thể nào tin nổi chuyện đã xảy ra. Trong thoáng chốc, Dịch Vân và Cầu Cầu đều đã rơi xuống đất, vừa mới chấm đất, Cầu Cầu đã lập tức vọt về phía Dịch Vân, nhanh chóng chui vào lòng hắn, dáng vẻ vẫn bình thường như mọi lần. Dịch Vân kinh hãi phát hiện bọn cướp đang từ bốn phía ào ạt đổ về phía này, hắn vội vàng đem sự nghi hoặc của mình gác sang bên, hai mắt nhìn về phía một bóng người đang tìm cách chạy về hướng trung tâm nơi ở của băng cướp. Vút! Thân hình Dịch Vân chợt loé lên một cái, đã đến trước mặt Cáp Nại Cổ. Không thèm nhìn cặp mắt đầy kinh hãi của Cáp Nại Cổ, một tay Dịch Vân như kìm sắt chụp vào cổ hắn, chỉ dùng một chút lực nhẹ nhàng đã kéo Cáp Nại Cổ đến trước mặt mình, nhẹ giọng nói: - Đều là người sống sót của Yêu Đạt trấn, Cáp Nại Cổ, ta đã cho ngươi cơ hội! - Dịch…Dịch Vân, ta biết sai rồi, xin ngươi hãy tha cho ta một lần nữa… Không đợi hắn nói hết lời, Dịch Vân vận lực vào tay, ‘cách’ một tiếng, cổ Cáp Nại Cổ đã bị hắn bẻ gãy. Buông thi thể đang không ngừng co giật của Cáp Nại Cổ ra, Dịch Vân nhìn vào đôi mắt mở trừng trừng đầy oán hận của Cáp Nại Cổ, cúi đầu nói: - Ai, Cáp Nại Cổ ngươi sao không chịu hiểu… Cơ hội thường chỉ đến có một lần, giống như sinh mạng một con người, cả đời cũng chỉ chết có một lần mà thôi! Dứt lời, Dịch Vân khẽ thở dài một cái, cũng không quay lại nhìn đám cướp đang sắp đuổi tới, nhanh chóng hướng về phía ngoài chạy thẳng ra, chỉ trong khoảnh khắc, bóng Dịch Vân đã mất hút trong rừng rậm âm u. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang