[Dịch] Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 66 : Đồng hương

Người đăng: hungprisoner

.
Dịch Cầu cốc cách Yêu Đạt trấn chỉ hơn bảy mươi dặm mà thôi, với tu vi tứ tinh Võ Đồ hiện giờ của Dịch Vân, chỉ tốn thời gian hơn nửa canh giờ đã tới nơi, bây giờ, hắn đang đứng trên lối vào Yêu Đạt trấn. Đi đến cửa trấn đã nghiêng ngả xiêu vẹo, bên cạnh cửa có một tấm bia đá khắc ba chữ to ‘Yêu Đạt trấn’. Dưới chân bia đá cỏ dại mọc thành bụi lớn, có vài cọng đã bò lên, quấn xung quanh bia đá, ngay cả ba chữ trên bia cũng bị cỏ bò ngang, nhìn qua cảm thấy có một vẻ thê lương khó tả… Dịch Vân lấy tay vén sạch cỏ dại phủ trên bia, làm cho ba chữ ‘Yêu Đạt trấn’ có thể ‘thấy ánh mặt trời’. Hắn lại nhìn ra phía sau, quá nửa nhà cửa quán xá trong trấn cũng đã sụp đổ ngả nghiêng, phần còn lại cũng không được nguyên vẹn, nếu không phải ngả tường thì là tróc nóc, toàn trấn so với phế tích cũng không kém là bao…. Ni Tư từng nói qua cho hắn biết, lúc đầu khi Yêu Đạt trấn mới vừa bị người ta tàn sát, đế quốc đã từng phái quân đội tiến vào chiếm giữ nơi đây, lục tìm dấu vết hung thủ ở khắp nơi. Nhưng sau một thời gian điều tra không có kết quả, một, hai tháng sau đó đã triệt thoái quân đội, để mặc cho nơi đây dần dần hoang phế. Bởi vì nơi đây đã từng có hai ngàn người chết oan uổng, trong lòng tất cả mọi người, Yêu Đạt trấn chính là một vùng đất dữ. Chính vì lẽ đó, dù là thương đội hay khách qua đường có việc phải đi ngang qua đây cũng cố ý chọn đường vòng mà đi, trải qua mấy năm, nơi này hoang vắng không ai lui tới coi như đã trở thành phế tích… Nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn còn sót lại những nét quen thuộc trong trí nhớ, trong lòng Dịch Vân không khỏi âm thầm thổn thức… Hắn đi chậm rãi về phía trước, không ngờ chỉ vừa bước được vài bước, đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm của Môn La: - Dịch Vân, đằng sau căn nhà phía trước có người đang trốn! Dịch Vân sửng sốt, thân thể nhất thời đứng sững ngay tại chỗ. Sau khi Môn La nhắc nhở, lúc này hắn cũng đã phát giác phía sau một gian nhà đổ nát có vài tiếng hít thở rất khẽ truyền lại. - Tất cả có bốn người, bọn họ đã sớm phát hiện ra ngươi, hình như là đang có ý định đánh lén ngươi đó! Nếu như không phải ngươi đang lúc tâm thần bấn loạn, có lẽ cũng không cần ta phải nhắc nhở ngươi, chính ngươi cũng có thể phát giác! Môn La còn lẩm bẩm bên tai hắn. Dịch Vân hít sâu một hơi, lấy Long Phách đao trong Hồng Liên ra, đi về phía trước trầm giọng quát: - Là ai trốn trong đó, ra đây đi! Bốn người đang trốn rất ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới lại bị người ta phát hiện, cùng nháy mắt ra dấu với nhau, nhanh chóng từ phía sau xuất hiện trước mặt Dịch Vân. Bốn tên nam tử đứng cách Dịch Vân chừng mười thước, cẩn thận nhìn Dịch Vân chằm chằm, lúc nhìn lại thấy chỉ là một thiếu niên mới chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bọn họ lập tức yên tâm trở lại, chậm rãi bước về phía Dịch Vân. Dịch Vân lúc này cũng đang nhìn bọn họ, chỉ thấy trong số đó có một đại hán trung niên trong tay cầm một cây đại phủ, còn lại ba người kia trong tay đều cầm đại đao, nhìn qua là thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi. Binh khí trong tay bốn người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đã tuốt trần, đúng như lời Môn La vừa nói, đang muốn đánh lén Dịch Vân. Dịch Vân nhíu mày, nhìn bốn người càng ngày càng đến gần, nghĩ không ra mình đã gặp qua bọn họ bao giờ, họ có lý do gì để đánh lén hắn… - Ôi? Dịch Vân nhìn một thanh niên có dáng người mập mạp trong số đó, cảm thấy có vẻ rất là quen mắt. Một gương mặt quen thuộc đột nhiên hiện lên trong đầu, hắn chững lại một chút, đột nhiên hô lớn: - Cáp Nại Cổ? Ngươi là Cáp Nại Cổ sao? Bốn tên nam tử đồng thời sửng sốt, ba cái đầu đều quay nhìn lại tên thanh niên mập mạp kia, hắn đang bước từng bước về phía trước, thần tình nghi hoặc nhìn Dịch Vân, hỏi: - Ngươi là ai, vì sao lại biết tên ta? - Quả nhiên ngươi là Cáp Nại Cổ! Ta là Dịch Vân, ta đã từng làm chung nghề rèn với ngươi ở Yêu Đạt trấn! Dịch Vân lúc này hơi kích động, hắn không ngờ có thể gặp lại đồng hương tại đây. - Dịch Vân… Cáp Nại Cổ lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ tới bóng dáng của một đứa trẻ năm nào: - Chính là đứa nhỏ đi theo Ba Đức Lợi đại thúc? Cháu ngoại của trưởng trấn Phổ Tu Tư? Cáp Nại Cổ rất là kinh ngạc! Năm đó hơn hai ngàn người của Yêu Đạt trấn đều đã chết, ngay cả những người thân của mình cũng vậy. Thật không ngờ một đứa trẻ con khi ấy mới chừng mười tuổi lại vẫn còn sống. - Đúng! Đúng! Dịch Vân mừng rỡ gật gật đầu. - Ngươi quả thật là Dịch Vân sao? Vì sao lại thay đổi nhiều như vậy, ta không nhìn ra bộ dáng của ngươi chút nào cả! Cáp Nại Cổ tỏ vẻ không tin nhìn Dịch Vân, lập tức lại hỏi: - Đúng rồi, làm sao ngươi thoát được trường đại kiếp năm xưa? Năm nay tuy Dịch Vân chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng hắn tu luyện liên tục nhiều năm, đấu khí và thiên địa nguyên tố đã cải tạo và cường hoá thân thể hắn rất nhiều. Tuy rằng Cáp Nại Cổ lớn hơn Dịch Vân mười mấy tuổi, thế nhưng ngược lại bây giờ Dịch Vân còn cao hơn hắn một chút, cũng khó trách hắn không thể nhận ra. - Lúc ấy ta không ở trong trấn, vài ngày sau mới trở về, Yêu Đạt trấn đã biến thành như vậy! Dịch Vân giải thích một cách đơn giản câu hỏi của Cáp Nại Cổ, sự thật trong đó chỉ mình hắn biết là đủ, nếu như tiết lộ ra ngoài, ngược lại sẽ làm hại đến bản thân bọn họ. Sau khi nghe Cáp Nại Cổ giải thích, Dịch Vân mới hiểu được, vốn là lúc trước Cáp Nại Cổ chỉ làm nghề rèn một năm đã không chịu nổi công việc nặng nhọc như vậy. Dưới sự sắp xếp của phụ thân, từ đó về sau hắn tham gia vào đội ngũ đi thu mua nguyên liệu vật tư của Yêu Đạt trấn, qua lại giao dịch các loại vật tư, vải vóc, lương thực… ở các thành thị lớn gần đó. Lúc trong trấn xảy ra kiếp nạn, hắn đang đi mua vật tư ở thành khác, cho nên mới thoát khỏi hoạ tàn sát năm ấy. Sau đó, hắn không còn chỗ dung thân liền đi lang thang khắp nơi, quen biết với các loại du đãng, bốn năm trước đã gia nhập vào một tổ chức. Cho đến gần đây mới theo đoàn thể đi đến vùng lân cận Yêu Đạt trấn, cho nên nhân dịp này cùng với các đồng bọn trở về thăm lại nơi đây, vì thế cho nên mới gặp được Dịch Vân. - Tổ chức? Cáp Nại Cổ ngươi gia nhập tổ chức gì vậy? Dịch Vân tò mò hỏi. - Chuyện này… Khó nói lắm, dù sao cũng chỉ là cuộc sống trên đầu đao mũi kiếm mà thôi. Cáp Nại Cổ có vẻ lấp lửng không muốn nói. Gật đầu, Dịch Vân thấy Cáp Nại Cổ không muốn nói rõ, cũng không dây dưa với vấn đề này nữa. Lúc ấy, tên đại hán trung niên lẳng lặng đứng bên cạnh, hai mắt nhìn Long Phách đao trên tay Dịch Vân, bỗng nhiên thốt lên: - Hắn là người của gia tộc Tư Đạt Đặc sao? Trên tay hắn… Vừa nói đến đây, Cáp Nại Cổ đã đưa mắt ra hiệu cho hắn, đại hán trung niên vừa thấy vậy đã lập tức im bặt không nói nữa. Thấy Dịch Vân quay sang nhìn tên đồng bọn vừa lên tiếng của mình, Cáp Nại Cổ vội hỏi: - Như vậy.. Dịch Vân, ngươi lần này vì sao lại trở về đây? Dịch Vân nghe vậy nhìn Cáp Nại Cổ cười: - Vài năm nay ta vẫn ở Đa Ni Tạp thành, lần này là trở về đây tế bái ông ngoại và cậu. - Là trưởng trấn Phổ Tu Tư và đại thúc Ba Đức Lợi sao? Nhưng thi thể của bọn họ đã bị quân đội vùi lấp cùng với dân trong trấn, lần này ta cũng vốn định trở về tế bái người thân, cũng không biết là họ được chôn cất ở đâu? Sự việc này Dịch Vân cũng đã nghe Ni Tư kể lại, chỉ biết là quân đội tuỳ tiện tìm một nơi hẻo lánh nào đó ngay trong núi rừng mà vùi lấp, còn như chỗ đó ra sao, ngay cả bản thân Ni Tư cũng không biết rõ. - Lúc trước ta đã tự tay đem ông ngoại các người chôn trong trang viên nhà mình, cũng có phần may mắn, nếu không lúc này cũng không biết đến đâu để tìm nữa! Dịch Vân thầm cảm thấy hài lòng với quyết định của mình khi trước, cười nói. - Quả nhiên là như vậy! Cáp Nại Cổ thầm nghĩ trong lòng, lén lút liếc nhìn Long Phách đao trong tay Dịch Vân một cái, chợt thu hồi ánh mắt nhìn Dịch Vân nói: - Ta cũng là một thành viên của Yêu Đạt trấn, cũng muốn cùng ngươi đi bái tế trưởng trấn Phổ Tu Tư, có được không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang