[Dịch] Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 26 : Uống rượu có ba cảnh giới!

Người đăng: hungprisoner

.
Lúc này hai người đã đến gần đám đông, bốn phía không ngừng truyền đến tiếng mời rượu chạm cốc, xa xa mơ hồ vọng đến tiếng của thanh niên nam nữ tình tự với nhau, Dịch Vân chỉ cảm thấy mới lạ, Môn La lại tựa như đắm chìm trong hồi ức…. - Lúc đầu chỉ đơn giản là uống, nhưng sau này từng trải nhiều hơn, mới nghiệm ra được ba loại cảnh giới khi uống rượu! - Uống rượu còn có cảnh giới hay sao? Ba loại nào? Dịch Vân trợn mắt lên dò hỏi với vẻ khó hiểu. Môn La nhắm mắt lại lững thững bước về phía trước, miệng chậm rãi nói: - Cảnh giới thứ nhất tức là không có lý trí! Năm đó ta có một người bạn giao tình rất thân thiết sâu đậm, bởi vì đắc tội với một thế gia quý tộc mà bị giết, khả năng ta không thể nào báo thù cho hắn…. bởi vì thế gia kia ngay cả gia tộc bọn ta cũng không dám trêu chọc, trưởng bối gia tộc cùng đặc biệt nghiêm cấm ta không được đi báo thù, lý trí của ta cũng cho ta biết, việc này cũng phải bỏ qua… …Đến ngày an táng hắn, ta ở trước mộ hắn uống say mèm, sau đó, suốt đêm chạy hơn ba trăm dặm đường, chạy đến nhà cừu nhân kia, chém tận giết tuyệt một nhà hơn ba mươi người của hắn, ngay cả đứa bé chưa trưởng thành ta cũng không tha… Dịch Vân nghe thế, toàn thân chấn động mãnh liệt, nhìn lại Môn La với vẻ không dám tin, không tin rằng hắn đã làm ra chuyện như vậy. Chỉ thấy sắc mặt Môn La như thường, lạnh nhạt nói tiếp: - Hôm sau, khi ta tỉnh lại từ trong vũng máu, mới biết mình đã phạm sai lầm lớn, sau đó gia tộc cũng trục xuất ta ra khỏi cửa. Từ đó về sau, ta bắt đầu kiếp sống trốn chui trốn nhủi, nơi nào cũng phải né tránh người của thế gia kia phái ra đuổi giết. Ta tuy đã báo thù cho bằng hữu, nhưng cũng đã giết oan rất nhiều người vô tội… …Vò rượu ngày hôm đó làm cho ta mất đi lý trí, nhưng cũng cho ta cảm giác hối hận và thoả mãn lẫn lộn với nhau! Hai người nhất thời im lặng một chút, lững thững đi xa khỏi đám đông, chuyển hướng qua một con đường khác. Dịch Vân còn trong kinh hoảng, Môn La lại bắt đầu nói tiếp: - Hai năm sau, ta lâm vào trong một tình cảnh rất là nguy hiểm. Một địch thủ mà ta căn bản không dám trêu vào ước hẹn quyết đấu với ta, nếu là ta thắng ta với người ấy sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng nếu ta thua… Ta sẽ phải gả cho nàng! Dịch Vân hơi lảo đảo, cằm suýt chút nữa chạm đất, lúng ta lúng túng lắp bắp: - Ngươi…gả…cho …nàng? Môn La gật đầu, trên mặt hiện rõ nét sợ hãi: - Nàng tuy rằng gương mặt không tệ, dáng người to lớn, hai khối thịt trước ngực như hai trái đu đủ, nhưng là một nữ nhân điên! Đáng buồn chính là, không những ta đánh không lại nàng, ngay cả thế lực sau lưng nàng cũng làm cho gia tộc ta muôn phần khốn đốn! Lúc ấy, mối quan hệ giữa ta và gia tộc cũng đã cải thiện, người trong gia tộc ta cũng đã trả một cái giá rất cao để làm cho kẻ thù của ta nguôi đi lửa giận, khiến cho ta không cần phải chạy trốn như trước kia. Thế nhưng chuyện ấy lại có điều kiện: Gia tộc ta muốn ta phải hy sinh thân mình, gả cho nữ nhân điên kia! Ta đương nhiên cực lực phản đối, nhưng nữ nhân kia lại nói … lấy võ để luận anh hùng gì gì đó, cứ như vậy mà hạ chiến thư với ta. Vào thời của ta, nếu như bị hạ chiến thư mà không đi ứng chiến, sẽ bị toàn đại lục phỉ nhổ, ngay cả gia tộc của mình cũng vì thế mà mất đi thể diện. Môn La nói tới đây bắt đầu nổi cơn tức giận: - Nhưng nếu ta ứng chiến, khẳng định là chỉ thua mà không thể thắng, như vậy là phải gả cho nữ nhân kia, đây không phải nhục hơn một con chó hay sao! Thấy Môn La bị uỷ khuất, Dịch Vân nổi lên sự quan tâm: - Vậy lão Đại, ngươi đã quyết định ra sao? - Lúc ấy ta không còn sự lựa chọn nào khác! Thể diện của ta là chuyện nhỏ, danh dự của gia tộc sao lại để người khác coi thường! Gia tộc cũng vì muốn ta cam lòng ‘ gả’ đi, nên mới đặc biệt chuẩn bị một món ma pháp binh khí lục phẩm cao cấp cho ta làm ‘ của hồi môn’. Khi đó ta cũng đã tiến nhập Tinh Vực sơ giai, cũng vừa lúc cần một món binh khí vừa tay… Có quà tặng tốt như vậy, hơn nữa vì danh dự của gia tộc, ta thật sự là không có đủ dũng cảm mà từ chối! Dịch Vân đảo tròn đôi mắt, thầm nghĩ: - Thật ra vì danh dự gia tộc là chuyện nhỏ, được ma pháp binh khí mới là chuyện lớn chứ gì! Tổ tiên cũng thật sự hiểu rõ cá tính của lão Đại, đưa ra một cái giá xa xỉ như vậy, lão Đại chắc chắn không thể từ chối! - Buổi tối trước ngày ứng chiến, ta đã chịu mệnh, chỉ cần tia nắng đầu tiên của ngày hôm sau chiếu xuống, ta sẽ trở thành nam nhân đầu tiên trên Khung Võ đại lục bị đem gả cho nữ nhân, nhờ vậy mà được sử sách lưu danh!..... Vì thế hôm đó ta muốn uống thật nhiều rượu, uống cho thật là say! Lại là rượu? Dịch Vân nghe ra trong lời Môn La còn có ẩn ý, chẳng lẽ uống rượu thì có thể thắng được nữ nhân kia hay sao? - Vậy, hôm sau ngươi có đánh bại nữ nhân muốn kết hôn kia hay không? Dịch Vân hỏi tiếp. Lắc lắc đầu, Môn La mạnh mẽ nói toạt ra: - Làm sao thắng được! Ta chỉ là Tinh Vực sơ giai, nữ nhân kia lại là Tinh Vực cao giai, mười ta cũng đánh không lại nàng! - Vậy….. Dịch Vân hơi ngạc nhiên. - Đêm đó sau khi ta say mèm, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên tỉnh ngộ: Ta cần gì phải tuân theo điều kiện quy củ cái rắm gì chứ? Cho dù ta mất mặt, gia tộc ta hổ thẹn, còn tốt hơn là phải chôn vùi cả đời mình bên cạnh nữ nhân kia! Vì thế đêm đó ta hạ một quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời ta--- suốt đêm chạy trốn! Dịch Vân nghe biến hoá như vậy, ngây ngẩn cả người. Môn La chắc lưỡi hít hà, nói tiếp: - Sau hôm đó, ta đã bị nữ nhân kia cùng với gia tộc của nàng đuổi giết khắp nơi trên đại lục, cuộc sống so với hai năm trước còn khổ hơn gấp mười lần, gia tộc ta cũng một lần nữa trục xuất ta ra khỏi cửa, cắt đứt quan hệ với ta! - Vò rượu ta uống đêm đó làm cho ta không cảm thấy sợ hãi, dũng cảm hạ quyết định vì tương lai của chính bản thân mình. Tuy rằng ta vượt qua được sĩ diện, nhưng từ đó về sau coi như ở kề cận bờ vực của sinh tử….. Đây là cảnh giới thứ hai của rượu--- Không cần biết đến hậu quả, không sợ hãi bất cứ chuyện gì! Môn La thở dài một tiếng, xúc động nói. Dịch Vân lúc này đã ngây dại! Vốn nghĩ rằng, Môn La dùng phương thức sống bằng linh hồn vào gần bảy ngàn năm sau đã đặc biệt lắm rồi! Lại không thể tưởng tượng được vào thời của hắn, cuộc sống của hắn lại oanh oanh liệt liệt đến vậy, bị gia tộc đuổi ra khỏi cửa một lần nữa, chạy trốn và chạy trốn….. - Lão Đại, ngươi bỏ trốn như vậy, cũng bỏ luôn món ma pháp binh khí lục phẩm cao giai kia hay sao? Môn La liếc nhìn Dịch Vân, dường như hắn không ngờ Dịch Vân lại ngu đến mức ấy: - Ta cũng ngu như ngươi hay sao? Trước sau gì cũng phải trốn, ta đương nhiên là phải mang món ma pháp binh khí ấy đi rồi, sao có thể tay trắng mà đi được chứ! Dịch Vân không biết nói gì….. - Qua vài năm sao, ta lại bị một thần giả cường bí đánh lén, làm cho tan nát linh hồn, sinh cơ đoạn diệt…. Việc này ngươi đã biết rồi! Thế nhưng ta vẫn không nghĩ ra, người thần bí kia rốt cục là ai? Khi đó ta đã thăng cấp tới Tinh Vực trung giai, tuy rằng trên đại lục cường giả vô số, nhưng có thể thắng được ta chỉ có vài người. Mà chỉ với một kích đã có thể đánh trọng thương, đoạn diệt sinh cơ của ta, ta nghĩ đến vỡ đầu cũng không biết là ai? Môn La nói với vẻ mặt khó hiểu. - Chính là nữ nhân muốn lấy ngươi hay sao? Dịch Vân hỏi. Nhanh chóng lắc đầu, Môn La kiên định nói: - Tuyệt đối không thể nào! Nàng nếu như thật sự muốn giết ta, ta đã chết không biết bao nhiêu lần! Mấy năm ấy nếu như không phải nàng muốn bắt sống ta trở về làm ‘ tân lang’ cho nên không làm tổn thương ta, ta cũng không thể trốn thoát hết lần này đến lần khác! Sau khi ta được trưởng bối của gia tộc cứu tỉnh lại, lúc ta biết sinh mệnh của mình chỉ còn lại không đến một tháng, tâm ta như đống tro tàn. Ta vẫn đặt mục tiêu trở thành cường giả, chưa đến ba mươi tuổi đã tiến nhập cảnh giới Tinh Vực thành công, đang lúc cuộc sống đang trên đỉnh điểm, lại phải chấm dứt sinh mệnh…. Đêm đó, ta lại mở một vò rượu, một vò mỹ tửu trăm năm. Không hề oán hận, buông bỏ hết tất cả, cũng không cố ý vì cái gì mà uống rượu, cuộc đời của ta không có chút gì hối hận, chỉ là tại một khoảnh khắc sau cùng của cuộc đời buông bỏ hết tất cả, phóng túng mà nhấm nháp tư vị của rượu ngon, rượu trăm năm tinh khiết nhưng mà cay đắng, lúc ta uống đã cảm nhận được bốn vị đắng, cay, chua, ngọt, giống như mùi vị của cả một đời người! Vào đêm đó, chỉ có một chén rượu nhỏ ta lại uống suốt cả đêm, uống như thế nào cũng không hết nhưng lại say mèm! Đêm đó ta đã mơ một giấc mơ rất dài, dường như trong mơ ta đã trải qua một quãng đời mới…. Hôm sau, đến chiều tối ta mới tỉnh lại, lúc ấy mới phát hiện chỉ qua một đêm mà tu vi của ta không ngờ vọt lên tới Tinh Vực cao giai! Trong giọng nói của Môn La không lộ vẻ gì là vui mừng, vẫn bình thản như mặt nước. - Uống một chén rượu nhỏ kia, ta không hề suy nghĩ chút gì, cũng không cố ý, lại giống như không phải là uống rượu, mà là uống trọn một quãng đời người, đây cũng là cảnh giới thứ ba! Dịch Vân nghe khi hiểu khi không, hắn đem hết những lời Môn La vừa nói hồi tưởng lại một lần, sao nghe giống như nội dung vở kịch mà Phổ Tu Tư đã kể trong những buổi giảng chuyện xưa? Hắn lắc lắc đầu, rồi vỗ vỗ trán, hai mắt toát ra vẻ thắc mắc: - Lão Đại, để ta tìm một chén rượu nhỏ uống, ngươi nói ta có thể nhanh chóng thăng lên nhất tinh Chiến Sĩ hay không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang