[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Chương 70 : Phá phủ Quốc trượng
Người đăng: dardia07
.
Bởi vì nguyên nhân đặc thù, hôm nay sự tình phải giải quyết trên triều cũng rất nhiều, cho nên mọi người dậy rất sớm. Mà ngay cả Chu thái phó bình thường không vào triều, giờ phút này cũng đang nghe báo cáo.
- Đây là dị tượng ngàn năm chưa từng có qua, ba tháng sau Văn Khúc Tinh, Văn Xương Tinh song tinh chiếu rọi, ngoài Vũ khúc Tinh giáng phúc ra, Văn Khúc Tinh cùng Văn Xương Tinh đều là ngôi sao may mắn, đây là sự tình ngàn năm không có. Báo hiệu Lam Vân đế quốc ta văn võ hưng thịnh. Cho nên thần đề nghị, hoãn kỳ thi cuối năm lại ba tháng, mong bệ hạ chuẩn tấu.
Hai gã quan viên Khâm Thiên Giám hưng phấn nói nửa canh giờ, cuối cùng tổng kết vài câu, mới khiến cho người trên triều nghe rõ.
Ngoại trừ thi ân khảo ra, thời gian kỳ thi cuối năm là sớm có định số, tự nhiên không thể đơn giản sửa đổi, nhưng lý do của Khâm Thiên Giám rất tốt. Cộng thêm mọi người thấy sắc mặt hoàng đế bệ hạ vui mừng, tự nhiên không có người đi ra cản trở, chuyện này lập tức chuẩn tấu.
Hôm nay Hoàng đế bệ hạ rất vui vẻ, thấy Chu Tùng đứng hơi xiu vẹo, nội nói:
- Chu thái phó tuổi già công cao, đặc biệt ban thưởng ghế ngồi.
- Tạ long ân bệ hạ.
Chu Tùng vội vàng tạ ơn, sau đó có thái giám chuyển một cái ghế đẩu, Chu Tùng không khách khí ngồi xuống.
- Thái Phó, giải thi đấu cầm kỳ thư họa chuẩn bị như thế nào, vài chục năm nay hình như chưa từng có người đạt được tam liên quan, trẫm cũng rất chờ mong. Sau giải thi đấu, tứ đại tài tử cũng phải tham gia kỳ thi cuối năm, tin tưởng kỳ thi cuối năm năm nay sẽ rất náo nhiệt.
Chu Tùng bề bộn bẩm báo:
- Tạ bệ hạ quan tâm, kỳ thật thần cũng đang định bẩm báo việc này, bởi vì Lôi Hạo Uy trong tứ đại tài tử phải nửa tháng sau mới có thể trở về, nếu như không sẽ là tứ đại tài tử tam liên quan, giai thoại thiên cổ này sẽ được mọi người ca tụng, nhưng nếu chờ hắn lại xung đột với thời gian kỳ thi cuối năm. Vốn lòng thần còn có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại bệ hạ quyết định trì hoãn kỳ thi cuối năm ba tháng, vậy cũng đúng lúc thần có thể lui giải thi đấu cầm kỳ thư họa lại hai tháng.
- Ha ha. . . Tốt, tốt. . .
Hoàng đế rất hài lòng nói.
- Báo. . .
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có người vọt đến:
- Quân tình khẩn cấp, Trấn Quốc Công điều động năm ngàn tinh binh Bắc Đại Doanh vào thành, trong đó có một phần ba là tướng lãnh Bắc Đại Doanh, hôm nay đã tiến vào Vân Ca Thành, giờ phút này đang chạy tới. . . phủ Trịnh quốc trượng.
- Điều động quân đội, hắn điên rồi.
- Chẳng lẽ Trình Tiếu Thiên hắn muốn làm phản sao, quả thực hồ đồ.
- Thần khải tấu bệ hạ, lập tức đuổi bắt Trình Tiếu Thiên.
. . .
Hoàng đế không có lập tức lên tiếng, chỉ là mặt trầm như nước, trước kia hắn cũng biết tin tức Trình Cung gặp chuyện không may, trong nội tâm còn âm thầm cảm thán. Tên phá gia chi tử này của Trình gan cũng quá lớn, không có năng lực gì còn đi gây Cuồng Phong Mã Bang, cái này thì tốt rồi. Từ trong nội tâm mà nói, hắn đối với chuyện này là âm thầm vui vẻ, mặc dù Trình Lam có dã tâm, nhưng mà không khó khống chế, tuy hiện tại Trình gia thế lớn, đời thứ ba chết một người, bị mình khống chế thoáng một phát, Trình gia sẽ triệt để không cần lo lắng.
Nhưng lại không nghĩ rằng, sự tình trong nháy mắt biến thành như vậy. Ánh mắt của hắn quét về phía Lôi Nhạc, cái này hôm nay cũng cố ý đến, tựu hồ rất cao hứng. Nhưng Lôi Nhạc lại như chưa tỉnh ngủ, hơn nữa thân thể còn có chút lay động, ý tứ kia là, tuy lão tử là võ tướng, nhưng tuổi không kém Chu Tùng lão nhân bao nhiêu, đứng thời gian dài cũng có chút đứng không vững ah!
- Bành. . .
Thấy phía dưới kêu loạn, hoàng đế phẫn nộ quát:
- Câm miệng, người đâu, lập tức điều tra rõ ràng, truyền khẩu dụ của trẫm, bảoTrấn Quốc Công lập tức đến yết kiến.
Lôi Nhạc nghe xong lông mi có chút giật giật, con mắt mở ra một chút nhìn lướt qua hoàng đế, hoàng đế ngược lại rất thông minh. Không có lập tức tranh luận, càng không có điều động quân đội, nếu không những quân đội kia không nghe chỉ huy thì chuyện càng lớn.
Đến cùng Trình lão điểu muốn làm gì, chẳng lẽ cháu hắn thực xảy ra chuyện gì rồi hả?
. . .
Trịnh phủ vừa mới kiến tạo không lâu, vô cùng xa hoa, nghe nói ngay cả hoàng cung cũng có vẻ không bằng.
- Oanh. . .
Lúc này đại môn Trịnh gia còn chưa mở, Trình Tiếu Thiên cưỡi ngựa đạp đại môn Trịnh gia, đại môn kia được đúc bằng tinh thiết, cho dù võ trung Thánh giả dùng hết sức cũng chưa hẳn có thể oanh mở, lại bị Trình Tiếu Thiên một cước đạp bay. Cái môn này bay tới trong sân, sau đó Thiên Long Câu lao lên trước, trực tiếp vọt vào.
Bốn ngàn binh sĩ phía sau bao vây Trịnh gia, một ngàn người còn lại thì theo Trình Tiếu Thiên vọt vào.
- Người nào, biết rõ đây là địa phương nào không?
- Các ngươi muốn chết?
. . .
Giờ phút này, một ít gia đinh cùng hộ viện của Trịnh gia vọt ra, cả đám đều vô cùng hung hãn, cho dù thấy đối phương ăn mặc quân trang cũng không sợ. Những năm gần đây Trịnh gia quật khởi, đánh nhau cùng gia tộc khác cũng không ít, những người này đã sớm dưỡng thành coi trời bằng vung.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh ngã toàn bộ rồi nói sau, loại chuyện này chẳng lẽ còn cần đại soái phát lệnh à. Làm một quân nhân ưu tú, các ngươi nhất định phải biết rõ ai cần ăn đòn, đánh, đừng cho ta mặt mũi, dùng sức đánh.
Sau khi xông vào Trịnh gia, Trình lão gia tử tiện tay buông Bàn Tử, Bàn Tử đang suy nghĩ lấy lòng lão gia tử như thế nào, giờ phút này thấy những gia đinh của Trịnh gia xông lên ngăn đón đại quân, hắn lập tức cáo mượn oai hùm nói.
Mấy người cầm đầu đều nhìn thoáng qua Trình Tiếu Thiên, thấy Trình Tiếu Thiên cũng không có lên tiếng, những người này không nói hai lời xông tới. Gia đinh hộ viện của Trịnh gia cũng có ba bốn trăm người, trong đó cũng có một ít cao thủ Trịnh gia mời đến. Nhưng mà Bắc Doanh Đại tướng quân Bạch Khải Nguyên cầm đầu đám người kia là ai, là nhân vật bách chiến sa trường, tên nào cũng hung hãn, giống như một đám lang vây quanh bầy dê, tiếc nuối duy nhất đúng là không đủ chia cắt, có ít người còn chưa xông lên, chiến đấu cũng đã xong.
Trình lão gia tử cưỡi Thiên Long Câu không nhanh không chậm tiến vào bên trong, trên đường người đi ra ngăn trở toàn bộ bị đánh ngã, giờ phút này phía sau Trịnh gia cũng nhận được thông tri, Trịnh Tam Nguyên quần áo không chỉnh tề mang theo một đám người vọt ra, thỉnh thoảng còn nói gì đó cùng người bên cạnh, những người kia vội vàng chạy đi làm việc.
- Trình Tiếu Thiên, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì, ngươi biết này là địa phương nào không?
Trịnh Tam Nguyên phẫn nộ nhìn Trình Tiếu Thiên, mình đường đường là Quốc trượng, không ngờ lão thất phu này dám mang người nhảy vào trong phủ của mình.
- Làm càn!
Bắc doanh Đại tướng quân, có danh hiệu Hung Thần Bạch Khải Nguyên một thân sát khí, một tới trước một bước quát lớn. Thanh âm kia làm mấy gia đinh sau lưng Trịnh Tam Nguyên choáng váng, Trịnh Tam Nguyên thì bị chấn sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Năm đó giết mười vạn quân địch, bảy ngày tàn sát sáu tòa thành trì Đồ Đằng Đế Quốc, trên thảo nguyên hỏa thiêu ngàn dặm, sát khí kia ngay cả cao thủ cùng cấp bậc ở bên cạnh cũng không thoải mái, lúc này quát lớn lại ẩn chứa khí thế, Trịnh Tam Nguyên há có khả năng so sánh.
Bạch Khải Nguyên là dòng chính tuyệt đối của Trình gia, Trình Vũ Phi trấn thủ đông nam Man tộc, Trình Vũ Dương trấn thủ tây phương Đồ Đằng Đế Quốc, nếu như quân công đơn thuần, Bạch Khải Nguyên cần phải trấn thủ Tây Bắc Thảo Nguyên. Nhưng nếu như nói như vậy, quân đội cũng hoàn toàn bị Trình gia khống chế, cho nên chỉ có thể tìm cớ triệu Bạch Khải Nguyên về, để cho người của Lôi gia trấn thủ Tây Bắc Thảo Nguyên.
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, tục danh đại soái há là ngươi có thể gọi.
Bạch Khải Nguyên thân cao hơn ngựa, quan trọng nhất là khuôn mặt hắn nhìn rất hung dữ, hài tử thấy hắn không phải dọa khóc, thì trực tiếp sợ tới mức hôn mê, coi như là thủ hạ thân tín của hắn quanh năm ở bên cạnh, cũng không dám nhìn thẳng vào. Bạch Khải Nguyên hung hãn nổi danh, nghe nói có không ít người thực lực không sai biệt nhiều cùng hắn, thậm chí cao hơn, lúc chiến đấu cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hung đến loại trình độ này, quỷ thần né tránh, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng chưa bao giờ triệu kiến hắn, có thể thấy được trình độ hung của hắn. Lúc này đột nhiên xông lên, chợt quát một tiếng, chấn Trịnh Tam Nguyên thiếu chút nữa thổ huyết, sau đó thấy được bộ dạng của Bạch Khải Nguyên, ba hồn bảy vía giống như cũng bị dọa mất, người thiếu chút nữa ngã quỵ về sau.
Bàn Tử vốn là muốn cáo mượn oai hùm lần nữa, nhưng thấy hung thần này đi ra, hắn lập tức trung thực đứng ở bên cạnh Thiên Long Câu. Tuy hiện tại Trình lão gia tử buông hắn xuống, nhưng mà hiện tại hắn đã có kinh nghiệm, một mực đứng ở bên cạnh lão gia tử, hắn biết rõ lão gia tử là có ý gì, dù sao chỉ có mình mới có thể tùy thời liên hệ cùng Tống Phúc, mà Tống Phúc thì có thể tùy thời liên hệ cùng đại thiếu.
- Đi ra, các ngươi là binh sĩ quân doanh, biết rõ nơi này là chỗ nào không? Ai cho quân lệnh các ngươi, ai cho phép các ngươi vào đế đô?
Nhưng vào lúc này, từ phía sau có một đám người vọt lên, đúng là binh sĩ tuần tra bình thường ở phụ cận phủ Quốc trượng, bọn hắn chừng hai trăm người vọt đến.
- Chu giáo úy, ngươi đã đến thì thật tốt quá, nhanh. . . mau bắt những người này lại, lão phu đã sai người thông tri bệ hạ, một hồi ta sẽ đến Kim Loan Đại Điện tìm bệ hạ nói rõ lí lẽ.
Vừa nhìn thấy Chu giáo úy này đã đến, lập tức Trịnh Tam Nguyên bớt lo lắng. Thông thường ở Lam Vân đế quốc, chỉ có Thiên phu trưởng mới xưng là giáo úy. Chu giáo úy này là giáo úy tuần tra đội trông coi khu vực này, bản thân lại là đệ tử tôn thất, bình thường cũng rất diễu võ dương oai.
Cộng thêm bình thường thu không ít chỗ tốt của Trịnh Tam Nguyên, nhận được Trịnh Tam Nguyên thông tri, lập tức dẫn đầu hai đội người chạy đến, tuy thấy cờ hiệu Trình gia hắn cũng có chút bồn chồn. Nhưng nghĩ đến mình cũng có chức có quyền, nói như thế nào thái gia gia mình đã từng là Vương gia, hôm nay cha mình cũng kế thừa tước vị, mình là dòng họ hoàng thất. Hơn nữa đế đô quy củ sâm nghiêm, dám mang quân đội tiến đến, có thể coi là tạo phản, cho nên hắn cũng bớt lo lắng một chút.
Nhưng mà xét đến cùng, loại người như hắn cùng Trịnh Tam Nguyên, căn bản không biết Trình gia ghê ghớm như thế nào.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Trình lão quốc công, Trình lão quốc công muốn làm gì, hiện tại lập tức thu binh khí theo ta đi gặp bệ hạ, nếu không sự tình náo lớn hơn, cho dù Trình gia cũng không đảm đương nổi tội danh tạo phản.
Chu giáo úy đi đến phía trước, thấy Trình Tiếu Thiên vẫn ngạo nghễ nói như cũ.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ béo tiểu tử nói các ngươi không nghe thấy ư, nếu như sau mười tức, ngoại trừ lão hỗn đản Trịnh Tam Nguyên kia ra, còn có một người nào có thể đứng, toàn bộ xử trí theo quân pháp.
Trình Tiếu Thiên là người thế nào, đối với loại tiểu thí hài này hắn sao đi để ý. Trên thực tế, bởi vì nhiều năm không lên tiếng, rất nhiều người ở đế đô đối với truyền thuyết của hắn đã coi là truyền thuyết, thực tế người trẻ tuổi, chỉ sợ e ngại đối với hắn còn không bằng đối với Trình Cung.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện