[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Chương 49 : Nhất Chùy Định Âm Đường
Người đăng: dardia07
.
Giống như là một đứa bé náo muốn đường, kẹo, từ khi cảm nhận được mảnh vỡ ngoại đỉnh bên, nội đỉnh Hư Không Âm Dương Đỉnh ở trong thân thể không ngừng xoay tròn, chỉ cần tinh thần lực của Trình Cung vừa tiến vào trong đó có thể cảm nhận được vị trí mảnh vỡ kia.
Trình Cung vừa hô lên, tiểu Tuyết là người tới trước nhất, sau đó là đội ngũ bưu hãn mà Trình lão gia tử chuẩn bị. Mười mấy người, yếu nhất cũng là Hoán Cốt kỳ tầng bảy, ba người mạnh nhất đều là Tẩy Tủy kỳ, trong đó còn có một gã Tẩy Tủy kỳ tầng thứ chín. Hơn nữa xem xét bọn hắn là có kinh nghiệm sa trường, cũng rất am hiểu liên thủ đối địch, đội ngũ như vậy cho dù gặp phải Phạt Mạch kỳ, cũng có thể ngăn cản một hồi.
Nếu bình thường Trình Cung sẽ không muốn mang theo bọn hắn, nhưng hiện tại là giai đoạn đặc thù, Trình Cung cũng có thể sự hưởng thụ một chút, trực tiếp nằm ở trên mặt ghế làm cho người mang hắn đi ra ngoài, tiểu Tuyết thì cầm một ít hoa quả, ở trên ghế không ngừng đút cho Trình Cung ăn.
Trước kia tuy bị xưng đại thiếu, nhưng thật đúng là lần đầu Trình Cung nhận thức loại cảm giác tiền hô hậu ủng, đại thiếu quần là áo lượt xuất hành này. Đại thiếu muốn chính là loại phong cách này, cùng cái gọi là cảm giác uy phong, tiền hô hậu ủng, nhưng đối với Trình Cung ở kiếp trước mà nói, đó căn bản không coi vào đâu, hắn nhớ có một lần hắn ở trong một quốc gia bế quan luyện đan mấy tháng, toàn bộ mấy trăm tên Đan sư trong quốc gia kia quỳ gối bên ngoài, lúc hắn đi ra, Đan sư, hoàng thất, cộng thêm vô số Dược tề sư, chừng trên vạn người cúng bái, lúc kia không chỉ nói lấn nam bá nữ rồi, hắn muốn cái gì bất quá là sự tình một câu mà thôi. Nhưng đối với luyện đan đạt thành tựu cao, cảnh giới đề cao cùng tánh mạng bất hủ vĩnh hằng, những cái này lại được coi là gì.
- Đợi một chút, đi diễn võ trường.
Ngồi ở trên mặt ghế, vừa mới ra sân nhỏ, Trình Cung đưa tay chỉ chỉ phương hướng diễn võ trường, khóe miệng nổi lên một nụ cười kỳ quái. Bởi vì vừa rồi hắn tản tinh thần lực ra, phát hiện La Anh Hùng ở tại diễn võ trường, giờ phút này đang luyện quyền, mấy cái cọc đá đều bị hắn oanh nổ. Người này so với trước lại tăng lên rất nhiều, hơn nữa lực lượng mơ hồ đã đạt đến Hoán Cốt kỳ tầng thứ bảy.
Tốc độ này cũng là tương đối kinh người rồi, Trình Cung vốn dự tính, dưới tình huống mình trợ giúp cùng La Anh Hùng chịu cố gắng, đến bây giờ hắn có thể đạt tới Hoán Cốt kỳ tầng thứ tư là không có vấn đề. Nhưng hiện tại tốc độ này, thật là làm cho người ta ngoài ý muốn rồi, trong này khẳng định có cái gì mà mình không biết.
- Rầm rầm rầm. . .
Ở bên trong diễn võ trường, La Anh Hùng giống như đang nổi điên, oanh kích từng quyền lên cọc đá, bây giờ hắn còn chưa có đạt tới Tẩy Tủy kỳ, không có nguyên cương hộ thể. Loại oanh kích này, cho dù hắn da dày thịt béo, thì trên nắm tay cũng tràn đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn như không biết, tràn đầy lửa giận không ngừng vung quyền đánh vào cọc đá.
- Đầu bị đông lạnh hư mất rồi hả?
Được đám người khiêng đến diễn võ trường, nhìn bộ dạng La Anh Hùng, Trình Cung như rất là khó hiểu.
Nghe xong thanh âm quen thuộc này, La Anh Hùng mãnh liệt dừng thân hình lại, quay đầu nhìn về phía Trình Cung, khi thấy hắn nằm ở trên mặt ghế, lập tức trong mắt La Anh Hùng hiện lên vô cùng thất vọng. Hắn thật sự bị phế, mình vất vả tu luyện đi ra, vậy mà hắn bị phế. Cho dù hắn không phải Trình đại thiếu, không phải là Thiếu chủ của mình, mình cũng không có khả năng ra tay với một tên phế nhân a, đáng hận. La Anh Hùng tức giận đến oán hận, oanh kích một quyền lên cọc đá lần nữa, hắn đi ra liền biết sự tình Trình Cung bị phế, nhẫn nhịn lâu như vậy không có chỗ phát tiết, về sau cũng không có cơ hội đánh Trình Cung, làm cho hắn phiền muộn như sắp chết.
- Các ngươi đều lui xuống trước, không có mệnh lệnh của ta, không được để cho bất luận kẻ nào tiến đến.
- Vâng.
Theo Trình Cung ra lệnh, trừ tiểu Tuyết ra, những người khác đều lui ra ngoài, Trình Cung thì mắt lộ ra vui vẻ nhìn La Anh Hùng:
- Xem ra vận khí của ngươi cũng không tệ a, ở trong băng động còn có người tương trợ rồi, chỉ tiếc tiến bộ vẫn quá chậm, xem ra người dạy ngươi cũng bình thường, ngươi như vậy, ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi.
Trình Cung rõ ràng chú ý tới, thời điểm mình nói vận khí không tệ, trong băng động có người giúp hắn, thân thể La Anh Hùng căng cứng, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi. Lại đoán đúng, quả nhiên có người giúp hắn, trách không được băng động, Linh Lung Các, nội viện được xưng là tam đại cấm địa của Trình gia. Cấm địa Băng động là ở phía dưới tầng ba, Linh Lung Các là bởi vì có Đông Phương Linh Lung, về phần nội viện là chỗ gia gia tu luyện. Trước kia một mực không biết, còn tưởng rằng trong băng động có vật phẩm trân quý mới bị liệt vào cấm địa, hiện tại xem ra không phải như vậy.
- Một ngón tay bóp chết ta?
La Anh Hùng như là nghe được chuyện cười:
- Đợi ngươi có thể đứng lên, có thể chiến đấu rồi hãy nói loại lời khoác lác này a, sớm biết bây giờ ngươi như vậy, còn không bằng năm đó cho ngươi tự sinh tự diệt.
- Đối phó ngươi không cần phiền toái như vậy.
Trình Cung nói xong, ẩn đao thần bí lập loè, đoản đao đã xuất hiện trên tay Trình Cung, một ngón tay của Trình Cung như là dung nhập cùng đoản đao, thản nhiên nói:
- Chú ý, ta muốn tập kích cọc đá bên cạnh ngươi, thuận tiện cắt đứt đai lưng ngươi, tự mình giữ chặt quần, đừng để nó tuột xuống.
Không có nhìn thấy bất luận động tác vung vẩy gì, khi Trình Cung nói hết lời, đoản đao đã biến mất, ở dưới lực lượng thôi động, đoản đao lập tức nhanh hơn ba phần so với tên rời dây cung.
- Đứt. . . nói chơi. . .
- Bành!
Ngay cả ba chữ “nói chơi sao”, La Anh Hùng cũng chưa nói xong, liền cảm nhận được một cổ uy hiếp, hắn muốn phản ứng đã không kịp, cũng cảm giác đai lưng bên hông buông lỏng, phía sau truyền đến một tiếng va đập. Sau một khắc, La Anh Hùng theo bản năng cầm chặt lấy lưng quần, vô cùng khiếp sợ, vô cùng kinh ngạc chậm rãi quay đầu, bên trên cọc đá xuất hiện một lỗ nhỏ, cũng không phải rất lớn, lại có thể thấy được rõ ràng.
Cái kia phải có tốc độ như thế nào, mình ngay cả nhìn cũng nhìn không thấy, chỉ thấy đoản đao kia biến mất trên ngón tay Trình Cung, lại cảm giác dây lưng buông lỏng, còn có thanh âm cọc đá bị xuyên thủng truyền đến. Đây hết thảy giống như nằm mơ, nếu như vừa rồi một đao kia là bay về cổ họng, hoặc là trái tim của mình, như vậy giờ phút này mình đã sớm chết rồi. Nghĩ như thế, trên đầu không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, pháp thuật, chẳng lẽ hắn biết sử dụng pháp thuật. Rõ ràng hắn đã bị phế, đây là sự tình toàn bộ đế đô đều biết, nhưng mà lực công kích này, đừng nói mình là Hoán Cốt kỳ, coi như là Tẩy Tủy kỳ, lại có mấy người có thể đở nổi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thật là bằng vào thực lực của mình giết Âu Dương Ngọc Long, nếu nói như vậy, cái kia thật là đáng sợ?
Lần thứ nhất bị Trình Cung lấy yếu thắng mạnh, vượt cấp đả bại, lần thứ hai lòng đầy tin tưởng, không đợi xông lên đã bại, lần này còn thảm hại hơn, mình chưa kịp nhúc nhích đã bại, hiện tại hai tay cầm lưng quần, coi như muốn liều lĩnh xông lên liều mạng, cũng không có cơ hội a.
- Cột chặt thắt lưng của ngươi, theo bổn thiếu gia đi ra ngoài dạo chơi, người đâu, đi!
Trình Cung nói xong, đầu ngón tay nhẹ nhàng lật lại, thanh đoản đao kia chuyển động vài cái, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa. Mà Trình Cung thì rất thích ý nằm ở trên mặt ghế, nhắm mắt lại, ăn hoa quả mà tiểu Tuyết đưa tới bên miệng.
La Anh Hùng không biết mình nghĩ như thế nào, tóm lại cuối cùng vẫn cột chặt thắt lưng đi ra, đi theo sau lưng đại thiếu mà trước kia hắn rất xem thường. Chỉ là lúc này mỗi lần hắn nhìn về phía đại thiếu nằm ở chỗ đó, giống như xương cốt toàn thân đều đã gãy, trong nội tâm bay lên một cảm giác đặc biệt. La Anh Hùng tin tưởng, nếu như ai thật sự tin hắn trở thành tàn phế, phế vật, vậy người này nhất định sẽ rất không may.
Lúc này La Anh Hùng rất uất ức, hắn rất muốn nhìn hiện tại Trình Cung mạnh bao nhiêu, chỉ cần biết hắn mạnh bao nhiêu, mình cùng lắm thì dốc sức liều mạng, kém ba tầng cũng phải vật lộn đọ sức.
Đội người Trình Cung vừa ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, lập tức đưa tới không ít người chỉ trỏ, người trên đường thấy đều vọt qua một bên. Trình Cung thì nhắm mắt lại, bộ dạng như rất hưởng thụ.
- Trái.
- Đi lên phía trước.
- Không có tí sức lực nào, đến phía đông nhìn xem.
. . .
Dạo gần một canh giờ, rốt cục đi vào địa phương có cảm ứng mạnh nhất, Trình Cung mãnh liệt mở to mắt, đúng vậy, mình cảm ứng được mảnh vỡ ngoại đỉnh Hư Không Âm Dương Đỉnh ở chỗ này.
- Nhất Chùy Định Âm Đường.
Năm chữ tiêu sái, công trình kiến trúc to lớn so với một ít phủ công tước cũng lớn hơn rất nhiều, chênh lệch một bậc với hoàng cung cùng Liệp Yêu Mạo Hiểm Liên Minh mà thôi. Nhất Chùy Định Âm Đường là phòng bán đấu giá lớn nhất, trận pháp cùng cao thủ bên trong khẳng định rất nhiều, Trình Cung cảm nhận được mảnh vỡ ở bên trong cũng không dám đơn giản sử dụng tinh thần lực điều tra, trong nội tâm lại suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Vào xem.
Nơi này là tổng bộ Nhất Chùy Định Âm Đường ở toàn bộ Lam Vân đế quốc, đồ vật đấu giá cũng đều là cấp cao nhất, Nhất Chùy Định Âm Đường chỉ ở Vân Ca Thành đã có mười sáu phòng đấu giá. Mười sáu phòng đấu giá này phân bố khắp đế đô, đồng thời phân ra ba cấp bậc, mà tổng bộ Nhất Chùy Định Âm Đường này là phòng đấu giá cấp bậc cao nhất. Ở chỗ này, giá khởi điểm rẻ nhất cũng là mươi vạn lượng, cao thì không có định mức.
Lúc này ở trong Nhất Chùy Định Âm Đường đang tiến hành đấu giá, tuy đã mở màn đấu giá, nhưng không giới hạn người đến. Có thể tới đây không phú thì quý, rất nhiều là tồn tại cường đại, cho nên Nhất Chùy Định Âm Đường không quá để ý, ít quy củ, phương thức đơn giản nhất, hết thảy là suy nghĩ cho khách hàng.
- Hậu duệ Thần điểu Phượng Hoàng, bách điểu chi vương trong truyền thuyết,… lông vũ Đan điểu, dung hợp máu huyết của nó, kết hợp thiên ngoại vẫn thạch, trải qua nhiều năm luyện chế mới thành, đã mỹ quan, lại cao quý. Tuy chiếc trâm cài tóc này thoạt nhìn chỉ là một vật phẩm trang sức, nhưng bản thân đã đạt tới trình độ Nguyên khí cấp năm, không thể bỏ qua, giá khởi điểm hai mươi vạn lượng bạc, mỗi lần kêu giá thấp nhất một vạn lượng.
Trên đài đấu giá, đấu giá sư đơn giản cũng rất kích động giới thiệu, lại bắt đầu một vật phẩm đấu giá.
Đây là một không gian cao gần hai mươi mét, chính giữa là một đại sảnh xa hoa rộng rãi, khách nhân đến đều ngồi ở chỗ kia, tự nhiên sẽ có người bê đến các loại điểm tâm cùng nước trà. Chung quanh là một vòng hình tròn, tổng cộng ba tầng, có các phòng lớn nhỏ không đều, Trình gia ở tầng thứ hai có một cái phòng lớn nhất, xa hoa nhất, giờ phút này bên trong rèm nhẹ nhàng nhấc lên một góc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện