[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Chương 40 : Làm tốt lắm đây mới là con của ta
Người đăng: Manh Manh
.
- Phế bỏ bọn hắn, về phần ngươi, ta muốn giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi.
Âu Dương Ngọc Long nhìn tay của mình, người giống như điên xông tới. Mà những người Âu Dương gia tộc kia nghe xong, giật mình thoáng một phát, sau đó liều lĩnh xông về phía Tống Phúc cùng Bàn Tử.
- Oanh!
Bọn chúng vừa muốn xông về trước, đột nhiên vách tường bị xuyên thủng, một người từ bên trong trực tiếp dùng thân thể đánh tới Âu Dương Ngọc Long, làm hắn va vào một vách tường khác. Lần này cũng là vô cùng hung mãnh, làm Âu Dương Ngọc Long phun máu tươi, Âu Dương Ngọc Long nhấc chân đá người này bay ra ngoài.
- Túy Miêu. . .
Lúc này Tống Phúc cùng Bàn Tử mới phát hiện, là Túy Miêu. Vừa rồi hết thảy đều quá nhanh, dùng lực lượng hai người căn bản không có cơ hội nhúng tay, nhưng vừa rồi trong nháy mắt Túy Miêu bộc phát lực lượng, vậy mà có thể làm Âu Dương Ngọc Long bị thương.
Những người đi theo Âu Dương Ngọc Long, ngoại trừ Âu Dương Ngọc Hải, mặt khác cũng đều bình thường, nhưng mà so với Tống Phúc cùng Bàn Tử thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng lúc này Tống Phúc cùng Bàn Tử đều liều mạng, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ lâm vào bên trong hỗn chiến.
Nhưng vào lúc này, vô số gạch vụn đánh tới Âu Dương Ngọc Long, Trình Cung đã đứng lên, lập tức ném đan dược vào trong miệng. Không đợi Âu Dương Ngọc Long xông lên, hắn đã vọt lên lần nữa.
Lại một lần, Trình Cung bị Âu Dương Ngọc Long đánh bay ra ngoài, trên người hắn truyền đến tiếng xương gãy lần nữa, mà trên người Âu Dương Ngọc Long cũng thêm một vết thương thấy xương. Bất luận Âu Dương Ngọc Long phòng bị như thế nào, thì đoản đao này vẫn làm hắn bị thương, có thể là khuỷu tay, có lẽ là mũi chân, hoặc là đầu gối, hắn quả thật không biết phòng bị chỗ nào.
Hơn nữa mỗi lần không đợi Âu Dương Ngọc Long đuổi tới, Trình Cung đã ném đan dược vào trong miệng, sau đó xông lên lần nữa. Mỗi lần xông lên, hai đấm của hắn đều trống trơn, nhưng khi hai người tiếp xúc với nhau, đoản đao kia lại bỗng nhiên xuất hiện, lưu lại một vết đao trên thân thể Âu Dương Ngọc Long.
Lần thứ nhất, hai lần, ba lần. . .
Trình Cung lần lượt bị đánh ngã, lại tiếp tục đứng lên, nhanh chóng vọt tới.
Mấy lần về sau, Âu Dương Ngọc Long cũng ngây dại, hắn là đánh không chết sao? Mình đã đánh gãy rất nhiều xương, chẳng lẽ hắn không biết đau? Chẳng lẻ hắn không muốn sống, người này thậm chí có Nguyên khí, lại có nhiều dược vật như vậy, cái kia chẳng lẽ là Quỷ đao, sao lại đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện, hắn không giống như là tùy tùng, rốt cuộc hắn là ai. Hình như mình có chút ấn tượng, hình như. . . hình như. . .
Âu Dương Ngọc Long rất nhanh phát hiện, hắn đã không có thời gian đi suy nghĩ những thứ khác rồi, bởi vì thương thế trên người hắn càng ngày càng nhiều. Máu chảy nhiều hơn, hắn cũng bắt đầu mê muội, làm sao có thể. Mình đường đường là Tẩy Tủy kỳ tầng thứ bảy, lại bị một Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất đánh đến loại tình trạng này. Sao hắn còn có thể đứng lên, chẳng lẽ hắn là bất tử ư, chẳng lẻ hắn không sợ đau, vì cái gì hắn còn có thể đứng lên.
Mình đã trải qua năm năm chém giết trong quân doanh, cho dù có người gia tộc che chở, nhưng mình cũng đã chém giết qua, sao hiện tại lại sợ. Chân của mình đang run rẩy, không ngờ mình muốn chạy trốn. Không, không thể trốn, không giết hắn đi làm sao báo cừu.
Hiện tại hai mắt của Trình Cung đã huyết hồng, muốn giết mình cùng huynh đệ của mình, chết. Từ vừa bắt đầu, hắn đã không coi đây là đánh nhau bình thường, hắn chính là muốn giết người. Về phần xương cốt thân thể vỡ vụn, đối với người khác mà nói, đến loại trình độ này đã không thể cứu, cho dù trị liệu tốt, về sau cũng không có biện pháp tu luyện, nhưng đối với Trình Cung mà nói, đó không phải vấn đề quá nghiêm trọng.
Sự tình phía sau hắn đã nghĩ kỹ, giờ phút này Trình Cung phải làm, là giết chết Âu Dương Ngọc Long này. Ẩn đao ở trong quần áo của hắn, người khác nhìn không thất, địa phương không ngừng thay đổi, sau đó khi hắn va chạm cùng đối phương, nó sẽ lập tức xuất hiện.
Một đao, hai đao. . . mười đao, Trình Cung không ngừng rảo bước tiến về mục tiêu của mình.
Ở bên cạnh Bàn Tử, Tống Phúc còn có Túy Miêu vừa mới phun máu, người đầy mùi rượu, toàn thân đỏ lên cũng bắt đầu nhảy vào chiến đoàn, cục diện đã khó có thể khống chế. Không ngờ lực lượng của Túy Miêu đã tiếp cận Hoán Cốt kỳ tầng tám, ít nhất giờ phút này hắn là bộc phát ra lực lượng Hoán Cốt kỳ tầng tám, điều này cũng làm cho Bàn Tử cùng Tống Phúc không đến mức bị vây công chí tử.
Kỳ thật khi chiến đấu vừa mới bắt đầu, người phụ trách của Tứ Hải Lâu đã đuổi tới, nhưng hắn xuất hiện căn bản không có người để ý tới hắn, mà phiền toái nhất chính là, bất luận người nào ở đây hắn đều không thể trêu vào, hắn có thể làm là khuyên giải, nhưng loại thời điểm này ai còn nghe hắn khuyên giải. Cuối cùng bất đắc dĩ, người phụ trách chỉ có thể cho người nhanh thông tri Thành vệ quân. Hắn biết rõ, coi như là tìm phủ nha, cũng không dám can thiệp vào chuyện này.
Máu trên đao của Trình Cung không ngừng nhỏ xuống, hắn lại đứng lên một lần nữa, thân thể có chút lay động, nhưng xác thực hắn lại đứng lên. Trên người của hắn đều là máu, thời điểm hắn giương mắt nhìn lần nữa, cũng đã nhìn không thấy Âu Dương Ngọc Long rồi, chỉ có ở đằng trước hơn mười thước, một huyết nhân toàn thân đầy vết thương, trên mặt đất cũng toàn bộ là máu. Trình Cung kéo lê thân thể, đi từng bước một về phía Âu Dương Ngọc Long.
- Dừng tay, bắt lại toàn bộ cho ta.
Nhưng vào lúc này, phía dưới có một Tướng quân dẫn theo binh sĩ vây quanh toàn bộ Tứ Hải Lâu, mang người đi lên. Người này từ xa đã thấy Trình Cung cầm đoản đao đi về phía Âu Dương Ngọc Long, khi thấy té trên mặt đất chính là Âu Dương Ngọc Long, chứng kiến đám người đang đánh nhau kia đều là người Âu Dương gia tộc, chân của hắn mãnh liệt đạp mạnh.
- Oanh. . .
Cả lầu các đều đang run rẩy, trên nét mặt mang theo vô cùng phẫn nộ, Thành vệ quân Tây Môn tướng quân Âu Dương Tranh Lãng, là phụ thân của Âu Dương Ngọc Hải, thúc thúc Âu Dương Ngọc Long, nhìn thấy người nhà mình bị khi phụ, sỉ nhục tự nhiên nổi giận. Nhìn thấy Trình Cung, hắn lập tức nhận ra là ai, khi thấy Trình Cung chạy tới bên cạnh Âu Dương Ngọc Long đã ngã xuống đất, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Ở trong Đế đô vậy mà dám can đảm hành hung, lập tức để đao xuống, thúc thủ chịu trói.
Bộ pháp của Trình Cung không đổi, phải giết tên muốn giết Bàn Tử và mình, giết hắn đi. Trình Cung rốt cục đi tới bên cạnh Âu Dương Ngọc Long, nâng đao lên, trực tiếp đâm về trái tim Âu Dương Ngọc Long.
- Phụ thân, nhanh. . .
Lúc này, Âu Dương Ngọc Hải nghe được thanh âm của phụ thân, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời cũng thấy Trình Cung đâm về Âu Dương Ngọc Long.
Âu Dương Tranh Lãng đường đường là Thành vệ quân Tây Môn Tướng quân, nếu như hắn muốn ra tay tự nhiên sớm đã ra tay, vừa rồi thông qua tinh thần lực hắn đã phát hiện thảm trạng của Âu Dương Ngọc Long. Tay đứt rời, gân chân cũng đứt một cây, trên thân hơn chục vết đao, cho dù cứu trở về, đến cùng cũng là phế vật. Hắn đã như vậy, không bằng để cho Trình Cung giết chết hắn, mình thì có thể mượn cơ hội diệt trừ Trình Cung, đến lúc đó cho dù Trình gia đến Ngự tiền cáo trạng mình cũng không sợ.
Nhưng nhi tử hô như vậy, hắn hơi cau mày, không ra tay đã không được. Bất quá cho dù như thế, cũng muốn cho Trình gia các ngươi chút quả đắng, lần này tuy các ngươi thắng một ván, nhưng lại đắc tội bệ hạ cùng Chu gia, Âu Dương gia tộc cùng phần đông gia tộc. Bên kia Trình Vũ Phi diễu võ dương oai đắc thắng mà về, làm cho bệ hạ không thể không công khai ban thưởng, ta bên này lấy cớ thu thập con của hắn, bệ hạ nhất định sẽ rất thích.
- Vô tri tiểu nhi, vậy mà còn không ngừng tay, làm càn, muốn ăn đòn.
Âu Dương Tranh Lãng đưa tay đánh ra một chưởng, nhân lực cực hạn, võ trung Thánh giả, Phạt Mạch kỳ ra tay, nguyên khí cường đại trực tiếp ly thể mà ra, hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về trước ngực Trình Cung.
- Bành. . . Phốc. . .
Trình Cung bị đánh bay ra ngoài lần nữa, lần này tổn thương càng thêm trọng, nhưng mà khi người ngã xuống hắn lại cười, bởi vì đoản đao của hắn đã đâm vào trái tim Âu Dương Ngọc Long.
- Làm con ta bị thương, con mẹ ngươi tìm chết, muốn chết, muốn chết. . .
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến thanh âm quát lớn, thanh âm chấn động vang vọng toàn bộ Vân Ca Thành, không ngừng quanh quẩn trên không.
Giờ khắc này vô số người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đây là sự tình nhiều năm chưa từng có, tiếng rống giận dữ giống như thiên lôi không ngừng quanh quẩn ở chân trời. Sau đó chỉ thấy trong đội ngũ chiến thắng trở về, đang được vô số dân chúng hoan hô, một người cưỡi ngựa đi ở đàng trước phóng lên trời. Kim sắc quang mang chớp động, hai cái lên xuống đã biến mất tại chổ.
Trong nội tâm Âu Dương Tranh Lãng cả kinh, thanh âm này hắn quá quen thuộc, nhớ rõ đã từng có một thời gian ngắn, chỉ cần hắn vừa nghe đến thanh âm này là toàn thân phát run, thậm chí nghe được thanh âm này là đường vòng mà đi. Nhiều năm qua, hắn cho là mình đủ mạnh, thậm chí nhìn thấy con của hắn cũng dám nghĩ biện pháp đối phó, mượn cớ báo thù, nhưng cho tới giờ khắc này hắn mới biết được, hắn vẫn còn rất sợ hãi.
- Oanh.
Nóc phòng cao nhất của Tứ Hải Lâu, trực tiếp bị một cổ lực lượng khổng lồ nhiếp cầm, toàn bộ bay lên không trung. Sau một khắc, Trình Vũ Phi dùng tốc độ cao nhất chạy đến chậm rãi rơi xuống, một thân chiến giáp, áo choàng cực lớn phiêu đãng trong gió. Lửa giận của Bạo Hùng đã thiêu đốt đến đỉnh, đoạn thời gian trước làm nhiều chuyện như vậy, nếu không phải Trình lão gia tử sớm có chuẩn bị, mình ra sức chém giết. Man tộc đã sớm nắm bắt sáu tỉnh Đông Nam, tiến tới uy hiếp toàn bộ biên cảnh Đông Nam, thậm chí có thể đẩy lùi biên cảnh của Lam Vân đế quốc ra sau ba trăm dặm.
Vốn là có thể một lần hành động khai cương khoách thổ ngàn dặm, lại bởi vì đám người xấu xa này nội đấu mà biến thành loại thắng lợi hiện tại. Hiện tại mình vừa mới đắc thắng trở về, liền gặp được Âu Dương Tranh Lãng ra tay đối với con mình.
- Trình. . . Trình Vũ Phi. . . Ngươi làm gì, ta cho ngươi biết, hiện tại cũng không phải là khi chúng ta còn bé, hiện tại ta là Thành vệ quân Tướng quân. . .
Âu Dương Tranh Lãng nhìn thấy Trình Vũ Phi, hai chân đều phát run, thế hệ Âu Dương gia tộc bọn hắn bị Trình Vũ Phi đánh chết có hai người, tàn phế bốn người, bị thương vô số, không sợ mới là lạ.
- Ngươi còn biết khi bé có thể tùy ý đánh nhau sao, bây giờ lại là cái đức hạnh này, năm đó ta chẳng muốn giết loại người phế vật như ngươi, nhưng hôm nay ngươi lại dám ra tay với con của ta. Con mẹ nó chứ, còn chưa nói xong đâu, ngươi là phế vật, Âu Dương gia tộc các ngươi cũng là phế vật, chạy, ngươi cho rằng ngươi chạy thoát sao, đi chết đi.
Trình Vũ Phi chậm rãi nói lời này, rơi xuống bên cạnh Trình Cung, Âu Dương Tranh Lãng điên cuồng phóng ra ngoài, Trình Vũ Phi cách không đánh ra một quyền.
Trong chớp mắt Âu Dương Tranh Lãng đã lao ra trăm mét, liên tiếp đụng nát hơn mười tòa nhà, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, chạy, đến hoàng cung là có thể sống.
- Oanh!
Âu Dương Tranh Lãng chạy được trăm mét, đột nhiên cảm nhận được thiên địa chung quanh buộc chặc, một cổ lực lượng khổng lồ từ sau lưng lao đến, hắn muốn kêu to cũng không được, người đã trực tiếp bạo chết.
Trình Vũ Phi ôm Trình Cung, nhìn thoáng qua đoản đao cắm trong ngực Âu Dương Ngọc Long, khoát tay đã thu đoản đao trở lại trong tay.
- Làm tốt lắm, đây mới là con của ta.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện