[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Chương 35 : Bạo bạo bạo
Người đăng: Manh Manh
.
Ranh con, vậy mà. . . thậm chí có tâm tư này, lại gạt ta. Giờ phút này Trình Tiếu Thiên đứng ở đằng xa nhìn, thân hình có chút rung rung, Trình Cung nói như vậy, thật sâu đả động tâm tư của Trình lão gia tử, làm cho lão soái thống lĩnh hơn trăm vạn quân đội này vô cùng kích động.
Tuy bao che cho con cháu, nhưng đôi khi có một số việc quả thật làm cho người căm tức, rất tức giận, mượn chuyện hôm nay mà nói. Bệ hạ mượn cơ hội này đưa ra trao đổi, nhượng hắn một ít quân quyền, cái này Trình Tiếu Thiên cũng không thèm để ý.
Dù sao Trình gia đã khống chế nhiều hơn phân nửa quân đội Lam Vân đế quốc, ba thành còn lại là bị Lôi gia khống chế, tuy hôm nay bệ hạ cũng có hùng tâm tráng chí, nhưng Man tộc, Thảo Nguyên Vương Đình, còn có địch nhân cường đại nhất Đồ Đằng Đế Quốc, bọn hắn phát triển cũng rất nhanh chóng.
Năm đó Trình Tiếu Thiên giúp Lam Vân đế quốc khai cương khoách thổ, Thảo Nguyên Vương Đình thì nhất thống thảo nguyên, bên trong Man tộc cũng xuất hiện Man Vương mới, Đồ Đằng Đế Quốc càng là trước sau tiêu diệt mười tiểu quốc chung quanh, hôm nay bốn thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau, muốn có động tác lớn đều rất khó. Cũng chính bởi vì loại tình huống này, bệ hạ mới muốn làm suy yếu ảnh hưởng của Trình gia trong quân đội, cân đối thế lực thoáng một phát, điểm ấy Trình Tiếu Thiên sớm có chuẩn bị, cũng không có quá để ý.
Chính thức làm cho hắn lo lắng chính là, hiện tại mình che chở Trình Cung như thế nào cũng được, nhưng vạn nhất ngày nào đó thực xảy ra chuyện gì, không có người che chở, hắn phải làm sao bây giờ. Nhưng hôm nay nghe Trình Cung nói, Trình Tiếu Thiên rốt cục yên tâm, trưởng thành, thật sự trưởng thành.
- Lão gia, cái này ngươi nên yên tâm a, bất quá cũng đừng quá kích động, dù sao vài ngày trước ngươi trùng kích thất bại, thân thể còn chưa có khôi phục.
Lão La thấy con mắt Trình lão gia tử hồng hồng, vành mắt ướt át, trong lòng của hắn cũng rất cảm động.
- Cái gì kích động, ta chỉ là bị bụi vào mắt mà thôi, ở đây gió quá lớn, chúng ta đi.
Trình lão gia tử nói xong quay người rời đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ngươi thấy không, tiểu tử thúi này vẫn là cần ăn đòn, chính mình gây sự, làm ẩu còn tìm cớ. Ta mỗi ngày quân vụ nhiều như vậy, sự tình bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ đấu cùng hắn, tiểu tử chết tiệt, ngươi nói có nên thu thập hay không.
Lão La ở sau lưng cười mà không nói, trong miệng Trình lão gia tử nói như là thở phì phì, nhưng bộ dạng lúc này nào có một chút tức giận, đoán chừng trong nội tâm cười nở hoa. Cũng không biết tiểu tử nhà mình thế nào, hai viên Hộ Tâm Đan hắn đã sớm phục dụng, nếu không cũng không ở được trong băng động tầng hai. Cũng không biết đại thiếu cho hắn uống gì, vậy mà hơn một tháng nay tiểu tử này lại cao lên một ít. Hiện tại hắn đã quen tu luyện trong băng động, cũng không biết có cơ hội lọt vào mắt xanh của ông bạn già kia hay không, nếu như hắn có thể ra tay chỉ điểm một chút, vậy tiểu tử này đã có phúc rất lớn rồi.
- Hình như gần đây tiểu tử Anh Hùng kia cũng rất liều, ta hơi mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi một chút, ngươi đi xem hắn a.
Đi trên đường, Trình Tiếu Thiên khoát tay để cho lão La ly khai, một mình hắn nghĩ nghĩ lại quay người đi về phía tiểu viện của Trình Cung.
Dưới tình huống hắn không muốn cho người biết rõ, những thị vệ kia căn bản không biết Trình lão gia tử ở bên trong, Trình Tiếu Thiên ở trong tiểu viện chờ một hồi lâu, một trận gió thổi qua, hắn lau mắt nhè nhẹ, sau đó biến mất khỏi sân nhỏ.
Trong tầng hầm ngầm bí ẩn nhất của Trình gia, Trình lão gia tử ôm hai bình rượu, quay mắt về phía một cây cung và một túi tên, không kiêng nể gì cả uống rượu...
- Có người kế nghiệp, có người kế nghiệp, chúng ta có người kế nghiệp, bằng hữu cũ, trong nội tâm ta rất vui vẻ, đến, chúng ta làm một chén.
Nhìn một cây cung, một túi tên, Trình lão gia tử không ngừng lầm bầm lầu bầu, dưới tình huống không vận công bức rượu, rất nhanh hắn đã uống say như chết, cuối cùng hắn ôm cung, tên khóc rống, khóc như là tiểu hài tử.
. . .
Trình gia, Linh Lung Các.
Cảm giác giống như là Đông Phương Linh Lung kia cho người ta, xinh đẹp động lòng người, lại lãnh đạm như băng tuyết, hoàn cảnh chung quanh này cũng rất đẹp, lại không có nhân khí gì. Đa số Luyện đan sư đều là như thế, cho nên ở trong mắt mọi người, Luyện đan sư rất cao ngạo. Trình Cung xem như là dị loại, dấu chân hắn trải rộng thiên hạ, càng kết giao vô số bằng hữu.
Nếu không thời điểm hắn tranh đoạt Hư Không Âm Dương Đỉnh, hắn cũng không có thể thuận lợi như vậy, vốn là có gần một phần ba cường giả muốn tranh đoạt đỉnh kia thấy hắn muốn, đều ra tay giúp hắn. Chính bởi vì đột nhiên có một cổ lực lượng ngưng tụ như vậy, hắn mới có thể thuận lợi đoạt được Hư Không Âm Dương Đỉnh, tràng diện lúc đó hắn vĩnh viễn nhớ rõ, đời đời kiếp kiếp cũng khó quên.
- Ah. . . Là ngươi, thật tốt quá.
Trình Cung mới vừa vào sân nhỏ, Đông Phương Thanh Mai thấy hắn liền kích động trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, nguyên khí trong cơ thể chấn động, hào quang màu xanh lập tức bao trùm rất nhiều địa phương trên thân thể nàng, Hoán Cốt kỳ tầng thứ bảy. Đông Phương Thanh Mai tự tin đưa tay về phía Trình Cung làm thủ thế khiêu chiến, tràn đầy đắc ý nói:
- Ngày đó không tính, chúng ta so lại một hồi, có dám so hay không, nếu như ngươi lo lắng lực lượng chênh lệch quá lớn mà nói, ta có thể áp chế thoáng một phát, nhường ngươi một chút.
- Thanh Mai tỷ tỷ, đừng gây chuyện.
Bởi vì Trình Cung đạt thành hiệp nghị cùng Đông Phương Linh Lung, gần đây tiểu Tuyết cũng dần dần thân thiết cùng các nàng. Biết rõ tuy Đông Phương Thanh Mai rất xúc động, nhưng người lại không xấu, hơn nữa rất hoạt bát. Hơn nữa niên kỷ không sai biệt lắm cùng tiểu Tuyết, nên hai người chơi với nhau rất thân.
Đông Phương Thanh Mai khoát tay chặn lại:
- Tiểu Tuyết ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương hắn đâu, gần đây tiểu thư bảo ta học khống chế tinh thần lực cùng lực lượng, ta có nắm chắc.
- Không phải. . .
Tiểu Tuyết rất sốt ruột, cũng không biết nên nói như thế nào, trong lòng tự nhủ ta là vì muốn tốt cho ngươi!
Trình Cung ngẩng đầu nhìn, Đông Phương Linh Lung ngồi ở chỗ kia như trước, đưa lưng về phía cửa sổ đọc sách, lại nhìn bộ dạng Đông Phương Thanh Mai, Trình Cung cười lắc đầu.
Lập tức nguyên thể trong cơ thể tăng vọt, trên người Trình Cung bị nguyên khí màu hỏa hồng bao phủ.
- Hoán Cốt kỳ tầng một. . .
- Hoán Cốt kỳ tầng hai. . .
- Hoán Cốt kỳ tầng ba. . .
. . .
- Hoán Cốt kỳ tầng tám. . .
- Hoán Cốt kỳ tầng. chín . .
Nguyên khí trong cơ thể Trình Cung không ngừng tăng vọt, hào quang trên thân thể không ngừng gia tăng, rất nhanh đã đạt đến Hoán Cốt kỳ đỉnh phong. Trình Cung không có ngừng lại, cuối cùng hào quang chung quanh thân thể lập tức ngưng tụ, hoàn toàn tập trung ở trên cánh tay Trình Cung, hình thành một tầng nguyên cương hộ thể trong suốt nhàn nhạt.
- Nguyên cương hộ thể, Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất.
Đông Phương Thanh Mai sững sờ ở đó, nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin trước mắt là thật, mình có thể ở trong hơn một tháng tăng lên hai tầng, cái này đã là rất nhanh rồi. Đây là bởi vì tiểu thư cho mình hai hạt đan dược Nhân cấp hạ phẩm, mình mới có thể tăng lên nhanh chóng như thế, vốn cho là lần này có thể hảo hảo giáo huấn Trình Cung thoáng một phát, nhưng hiện tại. . .
Lúc ấy hình như hắn chỉ có Hoán Cốt kỳ tầng thứ hai a, ngón tay của Đông Phương Thanh Mai không tự giác động lên, tâm trong lặng lẽ tính toán, tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm. . . . suốt chín cấp, hắn vậy mà tăng lên chín cấp, lại vượt qua một đại cảnh giới, hắn còn có phải là người hay không ah! !
Khóe mắt Trình Cung liếc qua đã thấy rõ ràng, khi mình bộc phát lực lượng đến Tẩy Tủy kỳ tầng thứ nhất, Đông Phương Linh Lung có chút nhúc nhích. Trình Cung cười nhạt một tiếng, nguyên lai tâm tình của nàng đều là biểu đạt như thế này, xem ra nàng đã quen áp chế tâm tình của mình, nhưng chỉ cần để ý sẽ phát hiện ra sơ hở.
Trình Cung thu hồi nguyên khí, đi qua bên cạnh Đông Phương Thanh Mai đang ngây người, trực tiếp đi xuống phòng luyện đan dưới mặt đất.
- Ta vừa rồi muốn nói với ngươi là cái này.
Tiểu Tuyết đi qua bên cạnh Đông Phương Thanh Mai, gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói một câu, sau đó bước nhanh chạy theo Trình Cung.
Hơn một tháng tăng lên chín cấp, còn vượt qua một đại cảnh giới, không đúng, nếu quả thật như thế mà nói, nghe lão gia tử nói thời điểm hắn cưỡng gian công chúa, hắn chỉ là Thoát Thai kỳ tầng thứ tư, nếu như tính từ lúc này, chẳng phải nói hắn không đến hai tháng, đã vượt qua hai đại cảnh giới. Nghĩ đến chỗ này, Đông Phương Linh Lung một mực lẳng lặng ngồi ở bên trong, cũng chậm rãi thả thẻ tre trong tay ra.
Loại tốc độ này, cho dù là những thiên tài bên trong gia tộc cũng không làm được, chỉ có chút ít tồn tại nghịch thiên trong truyền thuyết mới làm nổi. Nhưng mà những người kia, không phải có thiên đại kỳ ngộ, thì có được thể chất cùng trí tuệ nghịch thiên, mỗi một cái đều là cấp quái vật, còn có bối cảnh cùng thế lực cường đại. Chỉ cần không xảy ra vấn đề, từng cái sẽ là tồn tại danh chấn thiên hạ.
Nhưng Trình Cung này bất quá là cháu trai Trấn Quốc Công của Lam Vân đế quốc, làm sao hắn có bản lĩnh này. Còn nữa, lần này hắn đi luyện đan, nhưng trước kia căn bản chưa nghe nói qua hắn biết luyện đan. Cho dù dùng lực lượng của Đông Phương gia tộc, cũng không có biện pháp làm cho người ta trong thời gian ngắn tăng lên nhanh như vậy, cho người ta đơn giản học luyện đan như thế, hiện tại xem ra, sau lưng của hắn khẳng định có một cao nhân siêu cấp cường đại, nếu không căn bản không có biện pháp giải thích, hắn có thể tiện tay sáng tạo ra hơn mười loại dược tề mới, càng không có biện pháp giải thích hắn biết luyện đan, cùng trong thời gian ngắn lực lượng tăng mạnh như vậy.
Đông Phương Linh Lung càng nghĩ càng cảm giác mình đoán không lầm, quay đầu nhìn về phía luyện đan thất, nàng một mực cảm giác trên người Trình Cung có một loại gì đó nói không nên lời, hôm nay suy nghĩ rất lâu, rốt cục nghĩ được một từ phù hợp “ngông nghênh”, đó là một loại tự tin kiêu ngạo, kể cả nhìn thấy dung mạo của mình cũng không để ý chút nào, loại chuyện này là trước kia Đông Phương Linh Lung chưa từng gặp qua.
Hơn nữa Đông Phương Linh Lung có một loại cảm giác, bất luận là Trình Cung nhìn mình luyện đan hay là nhìn dung mạo của mình, ánh mắt kia cao cao tại thượng, như là trưởng bối đối đãi vãn bối. Giống như là một Đan đạo tông sư nhìn một Luyện dược sư ưu tú, có khen ngợi, thưởng thức, thậm chí có cổ vũ, nhưng trừ những thứ đó ra thì không có những thứ khác. Loại cảm giác này càng ngày Đông Phương Linh Lung càng thấy chân thật, làm cho nàng rất kỳ quái cùng không thoải mái, cho dù gặp Đan đạo đại sư cũng không có loại cảm giác này ah, nhưng mà người kia lại làm được?
Trong đôi mắt đạm mạc của Đông Phương Linh Lung nhiều hơn một tia nghi hoặc, khó hiểu, nàng tin tưởng cảm giác của mình, nhưng cũng khó hiểu Trình Cung là một thiếu gia ăn chơi, tại sao có thể có loại cảm giác kỳ quái này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện