[Dịch] Bất Diệt Thánh Linh

Chương 2 : Chuẩn bị đi xa

Người đăng: traitimbanggo

Ở chỗ sâu trong Thanh Mộc Lâm là nơi hung cầm mãnh thú tụ tập, hiếm có dấu chân người thường lui tới. Trong không khí ẩm ướt tràn ngập một mùi đất tanh tưởi nồng đậm đến gay mũi. "Sa sa ~~~ " Tiếng bụi cỏ va vào nhau vang lên truyền ra một đợt động tĩnh. Không bao lâu, có một Bạch Văn Hùng lông đen rất cao từ trong bóng râm của rừng cây chậm rì rì tiêu sái đi ra, như là đang tìm kiếm đồ ăn cho mình. . . . Đúng vậy, hôm nay quả thật là ngày không tệ! Không chỉ thợ săn mới nghĩ như vậy, mà dã thú cũng là nghĩ như vậy. Ngày giống như vậy đi ra phơi nắng phơi nắng, tìm chút thực vật để ăn thì không còn gì tốt hơn . Như vậy, lão hùng ta đây cần nghĩ cho kỹ xem hôm nay nên ăn cái gì đây? Con nhím. . . Ách, mùi vị không ngon cho lắm. Sói đỏ. . . Phi! Gia hỏa này thật sự rất xú . Hắc Bì Ngưu thật ra mùi vị cũng không tồi, đáng tiếc da quá dầy, không dễ cắn đâu. Ai, có thể ăn rất nhiều thứ cũng là rất phiền não nha! . . . Nghĩ nghĩ, Bạch Văn Hùng đột nhiên ngửi được một mùi thịt, nhất thời cái miệng ham ăn mở rộng ra, nước miếng chảy ròng. Là Hương Thảo Thỏ, nhất định là mùi vị của Hương Thảo Thỏ. Bạch Văn Hùng không có chút do dự, tựu như vậy nghênh ngang đi tới nơi truyền đến hương vị. . . Nguy hiểm? Đùa cái gì vậy, chính mình là cường giả trong mảnh rừng rậm này, ai dám khiêu khích hùng uy của mình. . . . Xuyên qua bụi cỏ rậm rạp liền thấy dưới một cây đại thụ cách đó không xa có một thân ảnh béo mập liều mạng giãy dụa. Quả nhiên! Quả nhiên là Hương Thảo Thỏ! Thịt ngon, da xương giòn. . . Chỉ là ngẫm lại cũng mời Hùng ca chảy nước miếng, căn bản không kìm được a! A? Không đúng! Trước kia Hương Thảo Thỏ vừa giảo hoạt vừa linh hoạt, nhưng. . . Nhưng con Hương Thảo Thỏ kia vì sao lại tự buộc mình lên cây mây nhỉ? Thật là con thỏ kỳ quái! Chẳng lẽ, là bởi vì vì hắn biết lão hùng ta muốn ăn hắn, cho nên tự dâng chính mình lên? Rống rống, nhất định là như vậy, Hùng ca uy vũ! Được rồi, một khi đã như vậy thì lão hùng ta đành mở lòng từ bi, hảo hảo nhấm nháp một phen thịt thỏ tươi nhé! "Rống rống rống —— " Bạch Văn Hùng tràn đầy sự đắc ý căn bản không có phát hiện ở chỗ sâu trong bụi cỏ đang có cặp mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn. . . . "Lạch cạch —— lạch cạch —— " Bạch Văn Hùng từng bước tiến lên khiến cho Hương Thảo Thỏ sợ tới mức co rúm toàn thân, người run lẩy bẩy. "Ba!" Ở khoảnh khắc Bạch Văn Hùng đi đến trước mặt Hương Thảo Thỏ, dưới chân đột nhiên bị xiết lại, cả thân mình bị treo lơ lửng tại giữa không trung. "Rống —— " Tiếng gầm rú phẫn nộ làm chim muông trong rừng kinh sợ mà bay đi. Dây thừng phi thường rắn chắc, Bạch Văn Hùng dùng sức giãy dụa nhưng người ở giữa không trung nên căn bản không thể dùng lực được. Đột nhiên, một chút ánh sáng lạnh phá không mà đến, bắn thẳng vào yết hầu Bạch Văn Hùng. "Xuy!" Tên nhanh mà sắc nhọn nhưng lại bị lớp da thật dày của Bạch Văn Hùng cản lại, chỉ là khẽ rách da một chút. "Rống —— rống —— " Ăn đau Bạch Văn Hùng càng thêm điên cuồng, hai mắt dần dần đỏ đậm, không ngừng đong đưa thân mình, khiến cho dây thừng run rẩy vang lên những tiếng ong ong. . . . "Cung tiễn quả nhiên không được, xem ra vẫn là tự mình lên." Một cái lắc mình, Vân Phàm từ trong lùm cỏ nhảy ra, hướng tới Bạch Văn Hùng thẳng đến mà đi, không thấy nửa điểm khiếp đảm. . . Cùng lúc đó, một thanh tiểu đao ba tấc xuất hiện tại trong tay Vân Phàm, di chuyển trên đầu ngón tay tựa như tinh linh. Thân hình càng lúc càng nhanh, cước bộ càng ngày càng nhẹ. . . Nhìn đúng thời cơ, Vân Phàm chợt bạo phát lực lượng và hóa thành một đạo tàn ảnh! "Phốc xuy!" Ba tấc hàn mang, xẹt qua cổ cự hùng, lưu lại một vết máu thật sâu. Khác với bình thường, lúc này trên mặt Vân Phàm không có nụ cười nào, hai mắt trầm tĩnh lộ ra một chút lãnh ý. "Rống —— " "Phốc!" Tiếng rống giận của Bạch Văn Hùng đột nhiên im bặt, một dòng máu tươi từ cổ cự hùng phun ra! Hơn nữa, bởi vì thân thể đảo ngược, máu tươi trong cơ thể Bạch Văn Hùng trào ra như suối. . . Càng giãy dụa thì máu chảy càng nhiều. "Phốc phốc phốc!" Một lúc sau, Bạch Văn Hùng rốt cục không hề nhúc nhích, màu đỏ tươi trong mắt cũng theo đó mà biến mất. . . . Mọi âm thanh đều im bặt, sơn dã không tiếng động. Vân Phàm thật cẩn thận quan sát trạng thái của cự hùng, đến khi trên người đối phương không còn nửa điểm khí tức sinh mệnh thì hắn mới đến gần sát từng chút một. "Xem ra, đại gia hỏa này thật sự chết đi ! Phù ~~~ " Lúc này Vân Phàm cuối cùng lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó lau sạch sẽ vết máu trên tiểu đao, rồi thả lại vào bên trong túi da. . . Ai mà ngờ được tiểu đao chẳng có chút bắt mắt nào, ngoại trừ dùng để điêu khắc thì lại là một thanh hung khí sắc bén. "Tiểu gia hỏa, hôm nay thật sự là vất vả cho ngươi . . . Hiện tại ta sẽ tha cho ngươi, nhanh về nhà đi!" Vân Phàm cởi trói cho Hương Thảo Thỏ, nhưng nó tựa hồ còn đắm chìm tại trong nỗi sợ hãi vừa rồi nên vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ. "Đại gia hỏa, tuy rằng ta giết ngươi, nhưng là rất cảm tạ ngươi mang đến tài phú cho ta, hy vọng kiếp sau ngươi có thể trở lại làm người và sinh vào một nhà giàu có." Vân Phàm nói thầm hai câu rồi sau đó buộc chặt Bạch Văn Hùng và khiêng cự hùng rời đi. . . . ———————————— Thanh Mộc Thôn từ trước đến nay vốn cằn cỗi, thôn dân sinh hoạt tại trong này đại đô số là người nhà quân hộ. Bởi vì càng ngày càng nhiều người lựa chọn rời đi, chỉ để lại một chút người già, phụ nữ và trẻ em nên hôm nay nhân khẩu Thanh Mộc Thôn chỉ khoảng trăm hộ, có lẽ không được bao nhiêu năm, trong này sẽ trở thành một thôn trang hoang vu, biến mất tại bên trong sông dài lịch sử của đại lục. . . . Đi vào thôn, dưới chân là con đường nhỏ quen thuộc, chung quanh là mùi vị quen thuộc. "A, Tiểu Phàm săn bắn đã trở lại, hôm nay sớm như vậy có vẻ rất thuận lợi nhé!" "Thuận lợi thuận lợi, cám ơn Trương lão thúc quan tâm." . . . "Yêu a, Tiểu Phàm lại đem một đầu đại gia hỏa trở về kìa, không sai không sai!" "Lưu đại gia, ngài là muốn đi trấn trên sao? Thuận tiện mua giúp ta hai lượng rượu hoa điêu nhé, buổi tối làm thịt gấu, tới nhà của ta ăn một chút." "Được được, không thành vấn đề, lão nhân nhất định đến, ha ha!" . . . "Tiểu Phàm, vài con gà bông nhà ta đẻ không ít trứng, tí bảo Mục Mục đến lấy, lần trước các ngươi giúp ta xây chuồng xong rồi đi luôn, sao lại thế chứ!" "Vương di, ngài rất khách khí, hai huynh muội chúng ta đều lớn lên dưới sự chăm sóc của ngài, giống như người một nhà mà." "Được rồi được rồi, một khi đã là người một nhà, vậy đừng khách khí với Vương di." "Ha hả, vậy đi, tí ta kêu Mục Mục đi tới một chuyến." . . . "Tiểu Phàm, hôm nay thu hoạch không tệ nhé, đã ăn cơm trưa chưa? Qua chỗ thẩm thẩm cầm cái bánh bột mì mà ăn." "Tiểu Phàm ca ca đã trở lại, Tiểu Phàm ca ca hảo." "Là Tiểu Phàm a!" . . . Dọc theo đường đi, tất cả thôn dân nhìn thấy Vân Phàm đều rất nhiệt tình chào hỏi, đây là yêu thích phát ra từ nội tâm. Đối với sự nhiệt tình của các thôn dân, Vân Phàm tất nhiên đáp lại với tấm lòng ấm áp. Trong này dù rất nghèo rất khổ, nhưng là nhân tâm hướng thiện, thuần phác đơn giản, có thể ăn no mặc ấm, chính là hạnh phúc lớn nhất của các thôn dân. Cũng chỉ có lúc này, Vân Phàm nhìn mới giống thiếu niên bình thường, sáng sủa, sinh động, ngại ngùng. . . . Cuối thôn trang là nơi lão thôn trưởng sinh sống. Dưới tàng cây hòe già trong sân, một vị tố bào lão nhân ngồi ở trên xích đu, lắc lắc lư lư ngủ gật. Cách đó không xa, Mục Mục đang sửa lại hàng rào. "Mộc gia gia. . ." Vân Phàm bước nhanh vào sân, tùy tay đem đại hùng vứt sang một bên, tự nhiên như đang ở trong nhà mình: "Mộc gia gia, hôm nay ngươi xem như có có lộc ăn, xương Bạch Văn Hùng nấu thang vừa bổ khí lại cường thân, ăn có thể trường sinh. . . Mục Mục, đến giúp một tay nào!" "Ca đã trở lại. . . Oa, là cái đại gia hỏa, ca ca giỏi quá!" Thấy Vân Phàm trở về, tiểu nha đầu quyết đoán bỏ việc đang làm lại trong tay, chạy về phía huynh trưởng. "Ách, là Tiểu Phàm đến đây a ~~~ " Lão thôn trưởng ngáp một cái, chậm chạp đứng dậy, đi ra trước mặt Bạch Văn Hùng lật tới lật lui vài cái: "Không sai không sai, tay nghề Tiểu Phàm quả thật không sai. . . Miệng vết thương chỉnh tề, bề ngoài hoàn chỉnh, chắc chắn có thể bán được giá tốt." "Mộc gia gia, lần này cũng không mang ra ngoài bán." Vân Phàm khoát tay áo, cười nói: "Mấy năm nay, ít nhiều có Mộc gia gia cùng mọi người, bằng không năm đó hai huynh muội chúng ta chỉ sợ sớm đã chết đói. Con Bạch Văn Hùng này coi như lễ vật Tiểu Phàm tặng cho Mộc gia gia nhé! Về sau, Mục Mục còn cần ngài cùng mọi người chiếu cố đâu." "A? Lễ vật?" Lão thôn trưởng ánh mắt híp lại: "Tiểu Phàm, có phải ngươi có quyết định gì không?" "A? !" Mục Mục nghe vậy sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Vân Phàm. "Vâng, là muốn đi một chuyến xa nhà." Vân Phàm không có kiêng dè muội muội mình mà nói thẳng: "Mấy năm nay thật vất vả tiết kiệm được chút tiền chắc đủ cho cuộc sống của Mục Mục. Bản thân ta quyết định một lần, năm nay ta đã mười lăm tuổi , mà vào Thánh Miếu phải dưới mười sáu tuổi, đây là cơ hội cuối cùng của ta cho nên ta muốn đi thử một lần. . . Nếu không thể thức tỉnh thiên phú thì ta sẽ trở lại, thanh thản ổn định sống với Mục Mục qua ngày, nếu có thể thức tỉnh thiên phú. . ." Dừng một chút, Vân Phàm vỗ nhè nhẹ đầu Mục Mục nói: "Ta từng đáp ứng mẫu thân, muốn bảo hộ muội muội thật tốt, để nàng sống những ngày thật vui vẻ, vì mấy cái này, ta phải khiến chính mình trở nên càng mạnh mẽ hơn. Dù sao một ngày nào đó Mục Mục sẽ trưởng thành, nàng sẽ có một mảnh bầu trời của chính mình, nếu mà ta quá yếu ớt thì sau này sao có thể chắn gió che mưa cho nàng." "Ca ca, Mục Mục về sau cũng ở bên cạnh ngươi, cả một đời cũng không ly khai ngươi." Mục Mục đỏ bừng hai mắt, cố gắng không để mình rơi lệ, hai tay lại nắm chặt vạt áo Vân Phàm. Nàng không có mở miệng ngăn cản ca ca rời đi, nàng biết, chỉ cần mình mở miệng cầu xin thì ca ca mình khẳng định sẽ vì mình mà ở lại. Nhưng nàng không thể làm như vậy, không thể ích kỷ như vậy. Mục Mục tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng là nàng rất hiểu Thánh Miếu đối với ca ca có ý nghĩa như thế nào, một người cả một đời tựu chỉ có một lần cơ hội, ca ca năm năm trước nên đi rồi, hắn đã trả giá nhiều như vậy, mình sao có thể tiếp tục liên lụy ca ca nữa chứ. "Mục Mục ngoan, đừng nói ngốc như vậy. . ." Tất nhiên Vân Phàm hiểu rõ tâm ý của muội muội, vì thế hắn ôm muội muội ở trên người, lẳng lặng trấn an . "Hảo hài tử, nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, vậy hãy đi đi. . . Trong nhà có mấy lão già chúng ta chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu." Lão thôn trưởng thở dài, cũng không nói thêm cái gì nữa, hắn biết thiếu niên trước mắt này rất quật cường, một khi có quyết định cũng sẽ không dễ dàng thay đổi. "Tiểu Phàm cám ơn Mộc gia gia!" "Ai, hài tử này khách sáo với lão nhân quá. . ." Kỳ thật, đối với ý tưởng của Vân Phàm, lão thôn trưởng cũng hiểu rất rõ. Dưới cái nhìn của hắn thì Vân Phàm có thiên phú vô cùng tốt, lại rất cố gắng, hôm nay một thân thể thuật lực lượng có thể so với lão quân hộ. Chỉ tiếc, thể thuật chi đạo ở thời đại này thủy chung là mạt lưu, cường đại hơn nữa cũng không thể siêu thoát gông cùm xiềng xích sinh mệnh. Thế giới này, chỉ có tiên đạo mới là căn bản hết thảy. Không vào tiên đạo, cuối cùng chỉ là phàm tục! . . . ————————————
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang