[Dịch] Bất Diệt Thánh Linh

Chương 24 : Chết không có gì đáng tiếcspan

Người đăng: vipnd2003

.
"Sưu!" Ba tấc hàn mang xuất hiện, xẹt qua đêm tối, bắn thẳng về phía của Sài Thiệu Kiệt. "Xì! Lại là chiêu đó sao!" Sài Thiệu Kiệt không thèm nhúc nhích, trong mắt Thiên Lạc công chúa cũng lộ ra nét châm chọc. Chỉ thấy trung niên thư sinh bên cạnh bọn họ khẽ giơ tay nhẹ phẩy, một bức tường vô hình lập tức sinh ra, đem ba tấc hàn mang cản trở ở phía ngoài. Đối diện với thực lực tuyệt đối, tất cả các kỹ xảo thủ đoạn đều không tính là gì. Ám khí có lẽ hữu dụng với tiên đạo tu sĩ bình thường, nhưng đối địch với tiên đạo cao thủ mà nói cũng chỉ là trò trẻ con thôi. "Tên nhà quê, ngươi. . ." Sài Thiệu Kiệt đang muốn mở miệng chế giễu mấy câu, lại thấy Vân Phàm không hề do dự xoay người chạy trốn, ngược lại với hướng Tiểu Hỏa Vân bọn họ ly khai. Chạy trốn. . . Chạy trốn sao! ? Sài Thiệu Kiệt cùng Thiên Lạc công chúa ban đầu khẽ ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó cũng không thấy bất ngờ. Dưới tình huống không thể địch lại, chạy trốn tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, xem ra tiểu tử nhà quê này vẻ ngoài tuy đần độn , trên thực tế cũng không ngu ngốc chút nào. . . Chẳng qua là tiểu tử này thật sự nghĩ rằng mình có thể thoát được khỏi tay của tiên đạo cao thủ hay sao? Quả nhiên là ngớ ngẩn đến mức khôi hài. Cũng được, vậy để cho hắn chạy đi, thuận tiện đùa giỡn một phen. Nếu không đêm dài đằng đẵng, thật sự cô phụ ánh trăng tuyệt mỹ hôm nay. . . . Vân Phàm tự nhiên không ngốc nghếch. Dựa vào trực giác nhạy cảm của mình, hắn có thể nhận ra trung niên thư sinh bên cạnh Thiên Lạc công chúa, khẳng định không phải cao thủ bình thường, mà hẳn là tiên đạo cao thủ! Vì vậy hắn không tính toán muốn giết người, mà thầm nghĩ kéo dài thời gian để cho bọn họ truy bắt chính mình, giúp cho Hỏa Vân cùng Tiểu Vân Mục có cơ hội trốn thoát. Về phần biên quân cấm vệ cùng biên quân cao thủ đuổi theo bọn họ, Vân Phàm cũng không cảm thấy quá mức lo lắng. Mấy ngày qua vẫn giao thủ cùng với Hỏa Vân, Vân Phàm tự nhiên hiểu được Hỏa Vân sau khi biến thân sẽ kinh khủng cỡ nào. Dựa vào lực lượng, năm ba người như mình cũng chưa hẳn là đối thủ của nó. Đừng tưởng Tiểu Hỏa Vân bây giờ chỉ là nhất tinh linh thú, bản năng chiến đấu của nó cho dù là tam tinh linh thú cũng không sánh kịp. Vân Phàm tuyệt đối tin tưởng, cũng chắc chắn phải có lòng tin như vậy. Mà ý nghĩ của Sài Thiệu Kiệt, vừa vặn trái ngược với Vân Phàm, biên quân cấm vệ chính là quân nhân vạn người mới chọn được một, chẳng những đều là võ đạo đại sư, còn có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú cùng ý chí thiết huyết, đừng nói đối phó với nhất tinh linh thú, cho dù là nhị tinh linh thú cũng có thể hoàn toàn áp chế. Cũng vì vậy, Sài Thiệu Kiệt không có nửa điểm băn khoăn. . . . Sự thật đúng như Vân Phàm dự đoán, biên quân đuổi theo Hỏa Vân cùng Tiểu Vân Mục mặc dù người đông thế mạnh, nhưng không một ai địch lại được Hỏa Vân. Cho dù là Lãnh Phong cùng Biên Hỏa hai đại cấm vệ, đều bị Hỏa Vân một quyền đánh bay. Huống chi, Hỏa Vân không chỉ lợi hại bằng nắm đấm, nó còn có thân thể đao thương bất nhập cùng với nanh vuốt sắc bén. Tiểu Vân Mục ôm chặt lấy cổ của Hỏa Vân, trong mắt từ lâu đã không còn nước mắt, chỉ hiện lên cừu hận và tức giận. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn nghe theo lời của Vân Phàm, ngoan ngoãn đi theo Hỏa Vân rời đi. Tiểu Vân Mục rất hiểu chuyện, vẫn luôn hiểu chuyện, cho nên nàng hiểu được nỗi khổ của ca ca. Đây là cơ hội mà Vân Phàm phải rất gian nan mới tạo ra được, làm sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ được, thậm chí. . . nàng không có tư cách để từ bỏ nó. "Cảm ơn ngươi, Hỏa Vân!" Tiểu cô nương nhẹ giọng lẩm bẩm, Hỏa Vân tựa như hiểu được tâm ý của cô bé, nổi giận gầm lên một tiếng tiếp tục lao ra vòng vây của địch. . . . . . . Trên vách núi cao, gió rét lạnh tới thấu xương. Vân Phàm đang muốn nhảy khỏi vách đá, nhưng một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, chặn đường đi của hắn! "Làm sao? Muốn tự sát hay sao?" Sài Thiệu Kiệt không nhanh không chậm bước từ phía sau tới, giọng nói trêu chọc: "Tiểu tử ngươi không phải là luôn tỏ vẻ cương liệt hay sao, vì sao không dám liều mạng với chúng ta? Cho dù chết, ít nhất cũng phải chết thật oanh liệt, tự sát quả thật là một hành động hèn nhát." "Vậy ngươi dám đánh với ta sao?" Giọng nói của Vân Phàm vô cùng bình tĩnh, không hề có cảm xúc ba động. Khi một người ngay cả chết cũng không còn vướng bận, cần gì phải tức giận với một kẻ không đáng là gì. "Liều mạng với ngươi ư?" Nghe thấy Vân Phàm khiêu khích, Sài Thiệu Kiệt khẽ nghẹn lời, một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên đầu. Tiểu tử này rõ ràng đã bị dồn vào bước đường cùng, lại còn dám xem thường chính mình sao. . . Ha ha, có ý tứ! Thật sự rất có ý tứ! Lúc này, Thiên Lạc công chúa vẫn đứng ngoài xem cuộc vui nũng nịu quát lớn: "Tên nhà quê, ngươi có tư cách gì dám khiêu chiến với Kiệt ca ca? Kiệt ca ca chính là thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường, có một số chuyện ngươi sẽ không bao giờ hiểu được."( Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: thành ngữ trích trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên thời Tây Hán – nghĩa đen: người có thân thể đáng giá ngàn vàng, không ngồi dưới hiên nhà – nghĩa bóng: thân thể của người có tiền thì cực kỳ đáng quý) "Đúng vậy! Ta không hiểu, ta cũng không rõ. . ." Vân Phàm tâm trầm như hải, một cỗ khí tức thê lương tràn ngập thiên địa: "Ta không rõ thế giới này thế nào, ta không rõ vì sao các ngươi phát cuồng lên như vậy, ta vẫn không rõ vì sao tiên đạo cao thủ lại dung túng người ta làm chuyện ác. . . Trong thiên địa liệu có lương tâm hay không? Còn có đạo lý sao? Các ngươi làm như thế chẳng lẽ không sợ báo ứng ư?" "Báo ứng? Ngươi lại đi tin tưởng vào thứ đó sao? Nếu báo ứng có tác dụng, vậy thì toàn bộ yêu ma cũng nên chết hết rồi!" Trung niên thư sinh vốn dĩ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, tựa như khinh thường với thứ gọi là nhân quả báo ứng, hơn nữa đối với yêu ma càng cừu hận tới thấu xương. ". . ." Khẽ trầm mặc, Vân Phàm thì hỏi: "Cho dù yêu ma đều chết hết rồi, các ngươi vẫn sẽ làm như vậy, phải không?" "Sao?" Trung niên thư sinh cau mày, tựa như không nghĩ tới Vân Phàm sẽ hỏi vấn đề như vậy, mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày như vậy. Vân Phàm nắm chặt hai tay, quả đấm khẽ rung động: "Các ngươi vốn cho là mình cao cao tại thượng, vốn nghĩ rằng mình có thể nắm giữ sinh mạng của người khác, đùa bỡn tình cảm của người khác hay sao. . . Các ngươi đều được ăn ngon, mặc đẹp, sống tốt, nhưng bên trong lại hèn hạ làm cho người ta kinh tởm. . . Các ngươi như vậy có khác gì yêu ma chứ? Ít nhất bọn họ ăn thịt người vì muốn sống, mà các ngươi giết người, chính là muốn chơi đùa. . ." "Câm mồm!" Trung niên thư sinh mày kiếm mắt lạnh, vung tay lên, tầng tầng khí lãng vô tình phóng mạnh về phía Vân Phàm. "Oành!" Một tiếng trầm đục vang lên, Vân Phàm bị đánh văng ra trên mặt đất. Không thể địch lại! Vô cùng cường đại! Một cảm giác vô lực dâng lên từ đáy lòng của Vân Phàm, đối phương chỉ phất tay nhẹ nhàng đã làm cho mình không thể phản kháng được, nếu như triệu hồi tiên linh thì sẽ kinh khủng tới mức này? Người này rốt cuộc là ai? Hắn đạt đến cảnh giới gì rồi? "Ngươi. . . là ai?" Vân Phàm cực nhọc bò dậy, uy thế vô hình ép tới làm cho hắn không thở nổi. Nếu không phải thân thể của hắn cứng rắn, ý chí có thể so với võ đạo tông sư, sợ rằng đã không chống đỡ được nữa rồi. "Ta là ai?" Trung niên thư sinh tóc dài bay ra, trên trán không giận tự uy: "Bổn tọa Hoằng Văn Nho, là tả ty nghiệp của La Thiên tiên viện, vốn nắm giữ trách nhiệm giới luật. . . Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã làm đầy việc ác, còn dám nhắc tới nhân quả báo ứng trước mặt người ta sao? Ngươi biết thiên đạo là gì sao? Ngươi có biết thiên tâm là gì chứ? Thời điểm yêu ma gây loạn ngươi ở nơi đâu? Thời điểm mà ngoại tộc hung hăng ngang ngược ngươi lại ở chỗ nào? Nếu như không có Đế quốc che chở, các ngươi cho rằng mình có thể an ổn mà sống hay sao?" Dừng một lát, Hoằng Văn Nho lạnh giọng quát lớn: "Ngươi cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, lại dám chỉ trích người khác? Đáng hận nhất chính là ngươi dám đả thương Đế quốc công chúa, loạn dân giống như ngươi, tự nhiên tội ác liên lụy tới cả nhà. . . Đám người sơn dã này, biết rõ ràng tin tức của ngươi, lại không báo lên trên, có thể nói là dạng vô quân vô phụ, chết không có gì đáng tiếc!" "Chết không có gì đáng tiếc. . . Chết không có gì đáng tiếc. . ." Vân Phàm lập lại mấy chữ này, huyết quang trong mắt càng ngày càng nặng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang