[Dịch] Bạo Lực Hồ Tôn
Chương 62 : Chương 62
Người đăng: namlong405
.
Đường đi Ma Vực
Thời gian như thoi đưa, xuân qua thu đến, đảo mắt đã qua mấy tháng thời gian từ trận luận võ với Hải Á.
Tại 1 chổ vắng vẻ trong học viện, Tần Thắng vừa mới hoàn thành một ngày huấn luyện, đang ở đây nghỉ mệt.
Hít 1 ngụm khí, cảm thụ trên mặt có gió mát thổi qua, cả người hoàn toàn thả lõng dưới gốc cây to, bên tai Tần Thắng chợt vang lên thanh âm.
"Khắc Lạp, năm nay ngươi có về nhà không?"
"Ta định trở về, dù sao ở đây lâu rồi, ta rất muốn về thăm người nhà. Còn ngươi có trở về không?".
"Không, nhà của ta xa lắm, trở về phải tiêu tốn nhiều tiền bạc, nhà ta lại chẳng khá giả gì”
Nhà? Về nhà? Hai từ vốn ấm áp, rơi xuống trong lòng Tần Thắng chợt nghe thật xa vời.
Tần Thắng nhớ tới nụ cười hòa ái của nãi nãi, khóe miệng bất tri bất giác cũng mỉm cười.
......
Trong khoảng thời gian này, Tần Thắng phát hiện mình tựa hồ đã đạt tới bình cảnh, tuy có thể cảm giác được thân thể cùng đấu khí tăng lên, nhưng tốc độ tăng lên ngày càng chậm.
Tần Thắng một mực suy nghĩ cách đột phá bình cảnh, nhanh chóng tăng cường lực lượng.
Hắn biết, chỉ có trong hiểm địa, tiềm năng thân thể mới có thể bùng nổ mà đột phá.
Trải qua một phen suy nghĩ, Tần Thắng quyết định tới khu Ma Vực để thí luyện!
Ma Vực núi non, rộng hơn mười vạn công lí, là vùng đất hung hiểm nhất trên Thiên Khung đại lục. Trong phạm vi mấy ngàn lí có vô số ma thú cư ngụ, càng vào sâu bên trong, các loại ma thú cao cấp tăng dần, thậm chí còn có có thể xuất hiện thánh vực ma thú.
Đương nhiên, lấy thực lực hiện tại của Tần Thắng, cũng có thể thám hiểm bên ngoài Ma Vực.
Lạp Tư học viện vốn không bắt buộc việc đi học mà chú trọng tới kết quả, đối với đệ tử mỗi ngày có đi học hay không căn bản không thành vấn đề, chỉ cần hàng năm thông qua kiểm tra của học viện là được.
Ý đã quyết, ngày hôm sau Tần Thắng lên đường, hắn không ghé chổ huấn luyện mọi ngày mà đi vào Thông Thiên thành mua một ít vật phẩm như tiểu đao, hỏa thạch, quần áo. Ngoài ra còn mua cho Tử Văn phi hùng một ít thực phẩm.
Thu thập xong, Tần Thắng chào tạm biệt lão sư cùng nhóm bạn phòng 501, sau đó một mình hướng rừng rậm ma thú đi tới.
......
Đêm, một mảnh tối đen! Gió đêm lạnh lẽo, gào thét khắp đại địa!
Lúc này, một bóng người đi rất nhanh, trên bả vai có 1 con tiểu thú nằm ngủ.
Tính tới ngày hôm nay, Tần Thắng đã đi được 9 ngày, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Ma Vực đâu.
"Nếu có tọa kỵ thì tốt biết mấy!" Tần Thắng thầm nghĩ.
Tại phía sau, bầu trời bỗng nhiên truyền đến 1 tiếng lôi điện ầm vang.
Tần Thắng ngẩng đầu: "Xem ra trời sắp mưa, đã là cơn mưa thứ ba trong chín ngày qua."
Tần Thắng rất nhanh đi về phía trước tìm chổ trú mưa. Vừa may Tần Thắng thấy 1 sơn động, vừa chui vào thì mưa ào ào rớt xuống. Tần Thắng xuất ra hỏa thạch, gom củi đốt lửa.
Khi lửa bốc lên, Tần Thắng lấy từ trong giới chỉ 1 ít thịt để nướng. Một lát sau, mùi thịt nướng đã thơm lừng trong động. Tử văn phi hùng vẻ mặt hối hả chui ra, bắt đầu kêu “Chi chi" thúc giục Tần Thắng cho nó ăn.
"Tên tham ăn, thịt còn chưa chín, chờ 1 lát đi." Tần Thắng mắng nó mà cảm thấy buồn cười. Vài phút sau, thịt nướng xong, 1 người 1 thú ngồi ăn thịt, uống rượu, thống khoái vô cùng.
Bỗng bên ngoài truyền đến 1 giọng nói:
"Thật tốt quá, thực không nghĩ ở đây còn có người, thời tiết thật quỷ quái." Một thanh niên gầy gò chạy đến. Bên hông đeo cung, trên lưng mang cung tiễn, bên hông còn cắm một thanh đao sắc bén, xem ra là một cung thủ.
Tần Thắng không nói gì, chỉ nhìn người mới tới.
Thanh niên gầy gò vẻ mặt hưng phấn: “Thật sự tốt quá, cuối cùng tìm được một chổ trú mưa."
Kỳ thật hắn đích trên người không dính 1 hạt mưa, xem ra cũng là một vị vũ giả thực lực không kém. Hắn vừa nói xong, ánh mắt nhìn đám thịt nướng, không khỏi nuốt nước miếng.
" Ta ăn 1 ít được không? Ta sẽ trả tiền......" Tinh gầy thanh niên nhìn Tần Thắng nói.
Tần Thắng không nói gì, "Ta biết ngươi nhất định đồng ý, ta tới ăn vậy."
Gã thanh niên không chút khách khí, trực tiếp xuất ra tiểu đao, hướng đống thịt cắt ra 1 miếng. Xem hình dáng có vẻ rất đói, hắn nhai ngấu nghiến. Một lát sau, có vẻ đã no, tên thanh niên liếm khóe miệng, nói:
"Thực ngại, ta 1 thời gian dài không ăn gì rồi......"
Hắn nói xong dò xét nhìn Tần Thắng, chỉ thấy vẻ mặt Tần Thắng lạnh lùng, bên cạnh còn có 1 con Tử văn phi hùng đang ngáy ro ro, ánh mắt hắn rất nhanh xẹt qua một tia quỷ dị, hơn nữa vừa thấy trên tay Tần Thắng có giới chỉ, trong mắt hào quang càng sáng hơn.
Tựa hồ cảm thấy cái gì, tên thanh niên vội vàng cúi đầu, tuy nhiên hắn che dấu kỹ, nhưng ánh mắt tham lam đã bị Tần Thắng nhìn ra.
Tên thanh niên lại một lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười thân thiết, nói: " Hôm nay có thể ngủ ngon rồi, hai người dù sao cũng tốt hơn 1 người, không cần cả đêm cẩn thận cảnh giới."
Tần Thắng ánh mắt hướng ra phía ngoài, không nói gì.
......
Màn đên đã hoàn toàn buông xuống. Trong sơn động, đống lửa không biết khi nào đã tàn.
Một thân ảnh gầy yếu, lặng lẽ đứng lên, trong tay nắm một đoản nhận, hướng tới chổ Tần Thắng đang nằm ngủ, trong mắt không khỏi lộ ra một tia tham lam, và hưng phấn, xem hình dáng không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này.
Đột nhiên, đoản đao xẹt ra một đạo hồ quang dày đặc, phi thường thuần thục, không chút do dự bổ vào cổ Tần Thắng
Một đao trí mạng!
Vốn tưởng ngủ say, thân thể Tần Thắng mạnh mẽ bật dậy, một tay bắt lấy ác đao, lạnh lùng nhìn tên thiếu niên, trong mắt lạnh như băng, nói: "Ngươi muốn làm gì! Chẳng lẽ muốn cám ơn ta như vậy?"
" Ngươi--, ngươi không phải đang ngủ sao ?" Người nọ không thể tin tưởng Tần Thắng thế có thể phát hiện đòn tấn công của hắn.
Chẳng qua, thoáng kinh ngạc một chút, gã thanh niên lập tức cười hiểm độc : "Ngươi nói ta muốn làm gì? Ta hiện tại nói cho ngươi, ta muốn giết ngươi."
Người nọ tin tưởng mười phần, thấy Tần Thắng nhiều nhất chỉ hơn mười tuổi, mình là một tam cấp chiến sĩ chẳng lẽ giết không được tiểu thí hài hay sao chứ?
Hắn phát ra đấu khí, muốn đánh văng tay Tần Thắng ra.
" Đi tìm chết đi."
Trên mặt gã thanh niên nét cười âm hiểm còn chưa dứt, lập tức trên mặt bắt đầu hiển lộ ra nét thống khổ, chỉ nghe trong tiếng xương cốt vỡ vụn 1 tiếng hét thảm, tay cầm đao của hắn bị Tần Thắng bóp gãy, đoản nhận cũng vô lực rớt xuống đất.
Cắn răng, gã thanh niên hung tính đại phát, tay trái hoá thành trảo hướng Tần Thắng đánh tới.
" Oanh!"
Chân phải Tần Thắng đá mạnh vào bụng hắn!
Cả người tên thanh niên bị văng ra, đập vào vách sơn động.
Tại thời khắc sắp tử vong, tên thanh niên trong lòng cảm thấy bất cam, không hiểu vì sao lại thất bại.
Tần Thắng nhìn thi thể hắn, thở dài một hơi. Tham tài thì mất mạng, chuyện này kiếp trước làm lính đánh thuê hắn thấy qua không ít lần.
….
Dong binh chi thành nằm gần sát Ma Vực, là thiên đường của mạo hiểm giả đích, đồng thời cũng là một tòa thành thị độc lập, không chịu sự thống trị của quốc gia nào. Trong thành tuy không có quân đội khổng lồ, nhưng lại tụ tập lực lượng mạo hiểm giả khổng lồ, thực lực khó lường, bọn họ lại sinh hoạt cận kề cái chết nên cuồng tính vô cùng, không có quốc gia nào dám đắc tội những người này.
Muốn ở trong này sinh tồn hoàn toàn dựa vào thực lực, bởi vậy trong này có vẻ vô cùng hỗn loạn, long xà hỗn tạp, các loại các dị tộc, nhân loại, các loại thế lực lớn nhỏ cùng nằm một chỗ.
Cho nên thành này còn gọi là hỗn loạn chi thành, hay tội ác chi thành.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện