[Dịch] Bạo Lực Hồ Tôn
Chương 59 : Chương 59
Người đăng: namlong405
.
Hải Á Đức
“ Bồng......”
1 tiếng đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, tại chổ 2 người giao tranh hiện ra 1 làn sóng thật lớn, từ hướng bốn phương tám hướng lan truyền ra. Đất đá xung quanh lập tức biến thành bụi phấn, cả đấu trường bị bao trùm trong đám bụi mịt mù.
Khi khói bụi từ từ tan ra, Tần Thắng thân vững như núi, đứng yên bất động. Thân thể Mạt Khắc tựa như 1 quả banh nhỏ, văng ngược về phía sau, máu huyết phun ra khắp nơi.
“ Phanh” một tiếng, Mạt Khắc một lần nữa té ngã xuống đất, hồi lâu không thấy đứng lên!
Mọi người có thể rõ ràng chứng kiến, cánh tay phải Mạt Khắc vốn tráng kiện giờ bị ứ huyết khắp nơi, cánh tay rũ xuống vô lực, xem ra đã bị gãy xương.
Tất cả người đang xem cuộc chiến không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
“Người nầy so với man nhân còn cuồng bạo hơn, căn bản là một ma thú hình người.”
“ Mạt Khắc cùng Mạt Lạp sau khi cuồng hoá còn dùng dung hợp nhất thể, vậy mà vẫn bị Tần Thắng một quyền đánh bay, thật sự là quái vật!”
“Thật nhìn không ra trong thân thể gầy yếu của hắn, như thế nào ẩn chứa lực lượng cường đại như thế ”
“Xem ra cho dù là Hải Á Đức tới, chỉ sợ cũng sẽ bị nguy hiểm!”
......
“ Bây giờ ta mới biết được, Tần Thắng kinh khủng tới mức nào!” Chứng kiến tình cảnh này, An Đức Lỗ vẻ mặt kinh hãi nói.
Bốn người bên cạnh nhìn nhau một cái, không khỏi đồng loạt gật đầu.
“May là ngày đó không hướng Tần Thắng khiêu chiến, nếu không chẳng biết hậu quả ra sao” Lạp Cơ Tư Đặc nhỏ giọng than.
Tần Thắng lẳng lặng đứng ở giữa sân, quần áo tung bay, kình khí bao quanh, gây cho người khác cảm giác vô cùng áp bức. Đây là một loại khí thế tự nhiên mà thành!
Lúc này hình tượng Tần Thắng hoàn hoàn là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ, các nàng thần sắc kích động, ánh mắt loé quang mang, hoan hô long trời lở đất.
“Mạt Khắc, các ngươi có sao không!” Hồng y thiếu nữ Hải Luân rất nhanh hướng giữa sân chạy tới.
“Hắn đã hạ thủ lưu tình, nếu không chúng ta đã không còn sống.” Trong sân Mạt Khắc lảo đảo đứng lên.
“Uy, chỉ là luận bàn một chút, Tần Thắng ngươi lại xuống tay quá nặng!” Hải Luân vẻ mặt tức giận, nhưng không dám động thủ, nàng đã biết Tần Thắng lợi hại, sợ động thủ sẽ tự tìm khổ!
Tần Thắng mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nhìn Hồng y thiếu nữ một cái, sau đó trực tiếp xoay người hướng đại môn đi đến.
Là một gã có tâm lý thành thục, đối với tính tình Hải Luân, Tần Thắng không có chút hảo cảm nào. Huống chi, chuyện này là bởi vì tính điêu ngoa của nàng gây nên, bên trong võ trường vốn không phân tốt xấu, chỉ dựa vào bản lãnh chân chính.
Mặt khác, bọn Mạt Khắc không có nửa điểm hạ thủ lưu tình, Tần Thắng không có nhân cơ hội hạ tử đã là phá lệ khai ân. Mà bây giờ, Hải Luân còn dám chất vấn mình, điều này làm cho Tần Thắng càng thêm phản cảm.
Chứng kiến Tần Thắng đối với nói lời nói của mình như gió thoảng, Hải Luân khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng, tức giận nói: “Ngươi......ngươi dám khinh thường ta, ta phải cho ngươi biết tay!”
Hồng y thiếu nữ khẽ kêu một tiếng: “Xem chiêu!” Lời còn chưa dứt, thân thể u linh hướng Tần Thắng đánh tới.
Nàng lấy chân trái là làm trụ, chân phải lăng không nhanh như tia chớp hướng đầu Tần Thắng đá tới!
Thân thể nàng nhẹ nhàng nhưng dị thường nhanh chóng. Hiển nhiên Hồng y thiếu nữ đã đạt tới tứ cấp đỉnh phong, chỉ là cùng Tần Thắng so sánh vẫn còn kém nhiều lắm.
Nhíu mày, thân hình Tần Thắng có chút nhoáng lên, cả người đột nhiên biến mất không thấy bóng.
Một khắc sau, một cổ lực mạnh mẽ bay đến, Tần Thắng đẩy một chưởng trực tiếp đem thân thể Hải Luân đánh bay ra ngoài. Đồng thời thụ chưởng thành đao, trong nháy mắt từ của bên tai nàng xẹt tới, một trận gió nhẹ thổi qua, nửa lọn tóc của Hồng y thiếu nữ bị chém đứt, bay bay rơi xuống trên mặt đất.
......
Đột nhiên, Tần Thắng nhướng mày, thân hình chợt lóe, một đạo tia chớp vô thanh vô tức xẹt qua người hắn, biến mất vô ảnh vô tung.
1 tàn ảnh màu trắng thoáng hiện, chẳng biết khi nào, trước mặt Tần Thắng đột nhiên xuất hiện một thanh niên mười bảy mười tám tuổi. Hắn nhìn thập phần tuấn tú, hẳn là một hỗn huyết nhi, tóc dài màu lam, con ngươi màu đen, tựa hồ có một tia kiêu ngạo trời sanh.
Tên thanh niên kia nhìn thẳng Tần Thắng, Tần Thắng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt song phương không ngừng đối kháng.
Tiểu nha đầu nhìn thấy cứu tinh, vội chỉ vào Tần Thắng nói: “Đại ca, hắn khi dễ ta.”
“Ta là Hải Á Đức, Hải Luân là muội muội của ta.” Thanh niên tóc lam nhàn nhạt nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện