[Dịch] Bạo Lực Hồ Tôn
Chương 55 : Chương 55
Người đăng: namlong405
.
Khiêu khích
Có lẽ vì vừa rồi chứng kiến bộ dáng uy mãnh của dực long nọ, mấy người không có ma sủng cảm giác buồn bực không vui. Tần Thắng cũng không biết an ủi bọn họ như thế nào, trên bàn ăn không người nào nói chuyện, không khí chẳng vui vẻ như mọi ngày.
Ngay lúc này, bàn bên cạnh vang lên âm thanh làm kẻ khác chán ghét.
“Một năm vào tới sáu người, lần này phòng “501” xem ra là sáu kẻ ba phải thôi, không phải chỉ là mấy tên tiểu tử sao? Ha ha”
“Thật là đám tiểu hài chưa ráo máu đầu, ta xem nên gọi là 6 đầu trư a! Ha ha......”
Tần Thắng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thấy tại bàn đối diện hơn mười thiếu niên quần áo hoa lệ đang ngồi, trước ngực toàn bộ đeo bảng tên học viên năm 3, xem ra khoảng mười bảy mười tám tuổi!
An Đức Lỗ bọn họ hôm nay vì thấy dực long ma sủng, bây giờ đang buồn bực. Lúc này đột nhiên có người đến cửa gây chuyện, không thể nghi ngờ là hỏa tính bộc phát.
Thanh âm khiêu khích còn chưa dứt, giọng Lạp Cơ Tư Đặc đã tức giận vang lên.
“ Ta nói hôm nay xuất môn như thế nào mà mắt trái giật giật, nguyên lai là đụng với mấy đám cẩu a! Các ngươi nói xem, tại sao phạn điếm vẫn cho phép mấy đám cẩu vào đây a! Thật là một đám ẻo lả, mới học năm 3 đã khoác lác chẳng coi ai ra gì.”
Nghe Lạp Cơ Tư Đặc nói, thiếu niên đối diện sắc mặt trở nên xanh đen, nắm chặt nắm tay, âm nghiêm mặt nói: “Tiểu tạp chủng, hôm nay mọi người tâm tình tốt, chỉ cần ngươi quỳ xuống khấu đầu ba cái, kêu ta 1 tiếng đại gia. Ta hôm nay bỏ qua cho ngươi, nếu không, ta sẽ cho các ngươi từ lầu ba rơi xuống.”
Tần Thắng sắc mặt đằng trở nên khó coi, trên người sát khí bắt đầu tràn ngập, làm Lạp Cơ Tư Đặc cũng phải hoảng sợ.
Chậm rãi đứng lên, Tần Thắng hướng thiếu niên kia đi đến.
Tần Thắng chậm rãi nói: “Ngươi vừa rồi mắng cái gì?”
Vị hoa kia dùng thiếu niên chứng kiến Tần Thắng đã đi tới, không giận mà cười, khinh miệt mắng: “Tiểu tạp chủng, ta chửi ngươi là tiểu tạp chủng, thế nào?......A!”
Vị hoa kia dùng thiếu niên còn không có nói xong, đột nhiên biến thành hét thảm một tiếng!
Tần Thắng vươn bàn tay phải, bóp trụ người nọ, nhất hắn lên khỏi ghế, người nọ trong nháy mắt không thể vùng vẩy.
“ Ba” một tiếng.
Đầu hắn bị Tần Thắng đập xuống bàn. Thiếu niên kia vốn kiêu ngạo, bây giờ vẻ mặt kinh hoảng, hắn căn bổn không nghĩ đến Tần Thắng dám động thủ tại đây, không chút nào để ý thân phận của hắn. Tay phải ôm vết thương trên đầu, máu tươi từ tay phun ra, tay trái chỉ vào Tần Thắng quát:
“Tên tiện dân này, dám động thủ với quý tộc, ta sẽ cho ngươi hối hận là đã sanh ra trên đời” Nói xong hung hăng đem đấu khí trên người tụ lại, thân hình như gió, hung hăng tung 1 cước vào Tần Thắng.
Hắn đột nhiên tập kích, kẻ khác khó lòng phòng bị, thiếu niên quần áo hoa lệ trong lòng rất là cao hứng, xem ra, mặc dù Tần Thắng được xưng đệ tử thiên tài, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, vào học cũng chỉ mới mấy tháng. Cho dù là thiên phú cường thịnh, bây giờ nhiều lắm có thể đạt tới tam cấp chiến sĩ, như thế nào có thể ngăn cản đòn của 1 tứ cấp chiến sỹ như hắn.
Nhưng là tục thoại nói rất đúng: “Hy vọng càng lớn, thất vọng càng cao”.
Khi cước hắn cách thân thể Tần Thắng còn không quá một ngón tay, Tần Thắng vươn tay phải tay đón lấy, thuận thế hất lên cao như bứng 1 gốc cây, người hắn bị hất văng vào vách tường.
Một tiếng “Đông” rợn óc vang lên.
Thiếu niên kêu lên thảm thiết, hắn bây giờ không chỉ là đầu chảy máu, cả người tràn đầy vết thương, vẻ mặt ứ huyết, quần áo rách nát.
Mới vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đám bằng hữu tất cả đều bị bọn An Đức Lỗ đánh tới, nằm la liệt trên mặt đất, lúc này hắn đã lâm vào một loại sợ hãi.
Nhìn ma thần Tần Thắng hướng chậm rãi đi tới, tên thiếu niên trên mặt đã sớm không còn dạng kiêu ngạo vừa rồi.
Theo từng bước chân Tần Thắng, thân thể thiếu niên sẽ không tự chủ được run rẩy mãnh liệt, chứng kiến Tần Thắng đi tới trước mặt, dòng nước từ đũng quần hắn không tự chủ chảy ra.
Tần Thắng cúi đầu nhìn kỹ hắn, ngoài miệng ôn tồn nói: “Ngươi cầu xin thì ta sẽ tha cho 1 lần!”
Trong mắt thiếu niên quý tộc, lúc này bộ dáng Tần Thắng quả thực giống ác ma, sắc mặt trắng bệch kêu khóc nói: “Ngươi là đại gia, ta là tạp chủng, ta cũng không dám nữa, ngươi hãy bỏ qua ta một lần đi, huhu......”.
Chứng kiến hắn khóc rống kêu thảm, Tần Thắng nhíu mày, không biết tên này trong lòng thực sự nghĩ cái gì, nhưng Tần Thắng cũng không sợ hắn tìm đến gây phiền toái.
“ Lần sau nhớ kỹ không nên trêu chọc ta, nếu không......”
Nhìn hắn hé miệng muốn nói gì, Tần Thắng cũng không định nghe hắn nói nhảm, trực tiếp đạp 1 cước, thân thể hắn từ cửa sổ bay ra ngoài.
Sau đó chỉ nghe “Phanh” “ A” “ A”
......
Chứng kiến Tần Thắng đem tên cầm đầu đá ra cửa sổ, Ba Khắc bọn họ cười hắc hắc, nhìn nhau nhau một cái, mang mười mấy tên thiếu niên còn lại ném xuống.
“Tần Thắng, cứ như vậy buông tha bọn chúng sao?” Lạp Cơ Tư Đặc hỏi.
“ Vậy thế nào, chẳng lẽ thật sự giết bọn họ sao? Dạy bọn chúng biết cách cư xử vậy đủ rồi.” Tần Thắng tới bàn ngồi xuống, tiếp tục dùng cơm.
Năm người thoáng nhìn nhau, lần lượt ngồi xuống.
Lúc này, ánh mắt người tại tửu lâu kính sợ nhìn về phía Tần Thắng.
......
Không lâu lắm, từ phía trước tửu lâu đi tới không ít người, hùng hùng hổ hổ thét:
“ Rốt cuộc tên tiện dân nào dám khi dễ quý tộc chúng ta, không phải muốn chết sao?”
“ Ngươi nói là ai, chúng ta rửa hận cho ngươi, bắt hắn gọi ngươi gia gia”
Tần Thắng không nhanh không chậm ăn xong miếng cơm cuối cùng trong chén, chậm rãi đứng dậy, tự nhủ: “Ăn no, cũng nên hoạt động 1 chút.”
Thả người nhảy xuống tửu lâu, Tần Thắng giống như ngọn lông tơ bay xuống đất, lặng yên không phát một tiếng động!
Đám quý tộc thiếu niên đang muốn xông lên, đột nhiên, cảm giác được một trận hàn khí, động tác không khỏi đình trệ xuống.
Lúc này, Tần Thắng vốn cúi đầu trầm mặc không nói đột nhiên ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt.
Đám quý tộc thiếu niên vừa rồi vẫn kiêu ngạo vô cùng, lúc này thấy ánh mắt Tần Thắng, không nhịn được lạnh cả người.
Chỉ thấy, trên người Tần Thắng dần dần nổi lên một cổ sát khí của hồng hoang ma thú.
Tinh thần chấn nhiếp!
Đám quý tộc không tự chủ cảm giác một loại sợ hãi thật sâu, nhịn không được lui từng bước về phía sau!
Đây là năng lực đặc biệt lúc Tần Thắng dung hợp Mị nhiêm xà đồng thu được.
Nhìn trước mặt một lũ người sắc mặt trắng bệch, Tần Thắng khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.
Hắn biết, trừ phi có người trợ giúp thực lực cao cường, nếu không bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không còn dám trực diện gây sự!
Mặt không chút thay đổi, Tần Thắng đi qua trước mắt đám người, nhưng không có một ai dám ngăn lại.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện