[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 8 : – Chính Dương đao ( Thượng )

Người đăng: ngoctay

.
" Thập niên luyện trù, thập niên ngộ trù, cô độc nhất sinh, nhất bại vẫn diệt “. Niệm Băng lặp lại lời Tra Cực nói, " Sư phụ, ta hiểu rồi, người yên tâm, ta nhất định sẽ thay người lấy lại danh hiệu Quỷ Trù “. Tra Cực khẽ lắc đầu, nói : “ Không cần. Quỷ Trù là ta, chứ không phải là ngươi. Ngươi đã học xong kỹ nghệ của ta, nhưng cũng không được thỏa mãn với hiện trạng, chỉ có tiến bộ không ngừng mới có thể giúp ngươi đạt tới trù nghệ đỉnh phong. Trù sư, là một chức nghiệp rất bình thường trên đại lục, ngươi phải cố gắng tu luyện ma pháp, chức nghiệp này cũng là sự yểm trợ tốt nhất cho ngươi. Ta tịnh không hận nữ nhân ngày đó, ngươi cũng không cần đi tìm nàng. Chuyện quá khứ cứ là chuyện của quá khứ, nếu không có nàng, có lẽ ta còn chưa thể nào ngộ xuất sự ảo diệu khi kết hợp ma pháp cùng trù nghệ, cũng không thu được một đồ đệ tốt như ngươi “. Vừa nói, bàn tay đầy nếp nhăn lấy từ bên cạnh một vật dài được bao trong vải gai, đưa cho Niệm Băng, " Đây là lão bạn già của ta, sau này sẽ giao cho ngươi liễu. Đến xem đi “. Niệm Băng mở ra, khi tấm vải vừa được tháo tháo ra, một thanh đao xuất hiện trước mặt hắn, một thanh thái đao thường không có vỏ đao, nhưng thanh này lại có, tương tự như Thần Lộ của hắn. Thân đao so với Thần Lộ dài ngắn gần như nhau, chỉ bất quá mũi đao lại hẹp hơn, chỉ chừng bốn tấc, mặt đao dày tới nửa tấc, cầm trên tay, trọng lượng khá lớn, gần gấp ba Thần Lộ đao. Vỏ đao có màu đỏ sậm, trên mặt có hoa văn cổ lão. Niệm Băng cầm chuôi đao, chậm rãi rút ra. Nhiệt khí tức nhè nhẹ theo mũi đao đỏ sậm phả vào mặt, tay Niệm Băng run lên, Hỏa Diễm thần chi thạch trong ngực phát ra một tiếng rít trầm thấp, băng hỏa đồng nguyên ma lực trong cơ thể bị Hỏa Diễm thần chi thạch xao động mà xoay tròn với tốc độ nhanh hơn vài phần. Lúc đao được rút hẳn ra khỏi vỏ, mũi đao hiển hiện một mỹ cảm dị thường, hồng sắc quang trạch lưu chuyển khắp thanh đao, mũi đao góc cạnh rõ ràng, giống hệt như sa ngư ( ND : cá sa ), một đạo lưu tuyến ưu mỹ quấn quanh mũi đao. Nắm nó trong tay, cảm giác liệt hỏa cuồn cuộn không khỏi khiến Niệm Băng nhiệt huyết sôi trào. " Đây là bảo đao ta có được sau khi thành danh, là người bạn già của ta, tựa như huynh đệ của ta, thủy chung đều theo sát bên người ta. Còn nhớ Hoa Thiên không ? Ngoại trừ Thân Lộ của ngươi, đây cũng là một kiện tác phẩm mà hắn đắc ý nhất. Thanh Chính Dương cũng không phải dùng kim chúc đả tạo mà thành, nói chính xác, nó là được điêu khắc mà ra mới đúng. Tài chất cơ bản của nó, là một chiếc sừng của hỏa long “. " Sừng hỏa long ? Sư phụ, thật sự có hỏa long sao ? “. Nhìn hoa văn ưu mỹ trên Chính Dương đao, Niệm Băng tò mò hỏi. " Vấn đề này ta cũng vô pháp trả lời ngươi, chỉ có thể nói là trong truyền thuyết thì có. Cho dù có, số lượng cũng phi thường thưa thớt. Lúc trước, sừng hỏa long là do ta phát hiện trong một sơn cốc, bởi vì sừng phát nhiệt, ta biết, nó tất nhiên phải là một kiện bảo vật, vì vậy, khi ta tìm được Hoa Thiên, cho hắn nhìn một chút. Lúc ấy hắn mới nói với ta, hắn muốn chiếc sừng này, bao nhiêu tiền cho ta tùy ý nói ra. Sư phụ ngươi cũng thật tinh minh a ! Ta nói với hắn, sừng cho ngươi cũng được, bất quá, ngươi phải đả tạo cho ta một thanh đao ngươi đắc ý nhất trong cuộc đời, để ta làm thái đao. Hoa Thiên đã đáp ứng, vì vậy, mới có Chính Dương đao này xuất hiện. Hắn quả thực là một bằng hữu tốt, trực tiếp dùng sừng hỏa long điêu khắc thành bảo đao này, vì được điêu khắc mà ra, cho nên trên thân đao không có một khe hở nào, hơn nữa, nó còn mang trên mình khí tức của hỏa long, bản thân chính là hỏa thuộc tính. Trước đây, trong trận đấu với nữ tử nọ, nếu không phải là ta quá nhường nhịn nàng mà không sử dụng Chính Dương, cho dù nàng có ma pháp nhập trù, cũng không thể đánh bại được ta, danh xưng Quỷ Trù, cũng biến mất từ đó “. Nói đến đây, Tra Cực liền ho khan vài tiếng, nhưng vẻ tự hào trong mắt lại không hề giảm đi chút nào. " Sư phụ, người trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa “. Niệm Băng ân cần vỗ vỗ sau lưng Tra Cực. Tra Cực mỉm cười nói : “ Ta không sao, ta chỉ là quá cao hứng mà thôi. Đồ đệ ta cũng đã xuất sư rồi, ta cuối cùng cũng không phải đem kỹ nghệ của mình vào quan tài rồi. Niệm Băng, sau khi rời khỏi đây, ngươi có tính toán gì không ? “. Niệm Băng ngây ra một chút : “ Sư phụ, ta cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này “. Tra Cực nói : “ Vậy ngươi nghe theo đề nghị của ta đi. Sau khi rời đi, ngươi hãy tới Băng Tuyết thành, không biết Hoa Thiên lão gia hỏa này đã chết chưa, thay ta hỏi han hắn một chút đi, thân là đại lục đệ nhất chú tạo sư, bảo bối của hắn không ít, tuyệt không chỉ có những thứ ngươi thấy năm đó, nói không chừng, ngươi còn có thể lấy được vài thứ tốt “. Niệm Băng nhãn quyển đột nhiên đỏ lên, cầm chặt tay Tra Cực, " Sư phụ, ta không muốn đi, ta thật sự không muốn đi “. Trong mắt Tra Cực lóe ra quang mang khác thường, " Hài tử ngốc, ta không phải nói rồi sao, ngươi không thể vĩnh viễn núp dưới chiếc cánh của ta a ! Tóm lại là phải đi. Trong Băng Tuyết thành, Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai đều là những phạn điếm nổi danh của Băng Nguyệt đế quốc, đó sẽ là trạm thứ nhất của ngươi, ngươi có thể tùy tiện lựa chọn một nơi, tìm biện pháp tiến vào trù phòng, quan sát kỹ nghệ của trù sư nơi đó, có lẽ đối với ngươi sẽ có vài chỗ tốt, bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, một khi ngươi để lộ trù kỹ của mình, lập tức phải rời đi, nếu không, với năng lực hiện tại của ngươi, rất dễ bị người khác chú ý tới, nếu bị quan lại của quốc gia phát hiện, sẽ đem lại rất nhiều phiền toái “. Niệm Băng rưng rưng lệ gật đầu, " Sư phụ, ta nhớ rồi, ta nhất định sẽ học tập tác phong của ngươi lúc xưa, đi khắp ngõ ngách trên đại lục, học tập các cách nấu nướng thức ăn, ta nhất định sẽ không để người thất vọng “. Tra Cực lau nước mắt cho Niệm Băng, hiền lành nói : “ Hài tử ngốc, khóc cái gì, nhớ kỹ như vậy là được rồi. Trong trù phòng, vách tường bên trái bếp rỗng, bên trong ta tích súc được một ít, ngươi có thể mang đi một phần để làm lộ phí. Mặc dù tiền không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng không có nó mọi sự lại khó khăn, mang nhiều một chút cũng không sao. Hết thảy mọi sự còn lại, đều để ngươi tự mình tìm hiểu. Ài, được rồi, ta nghĩ ma pháp của ngươi chỉ là tu luyện ma pháp lực thì không đủ, nếu có cơ hội, hãy là tìm một ma pháp cao thủ có tu vi cao thâm xin chỉ điểm một chút, gặp sự thì cũng phải quyền biến, chỉ cần người ta có thể dạy ngươi điều gì, cứ bái họ làm sư phụ, sống đến già, học đến già, đó là điều mà mỗi trù sư cao cấp phải làm được “. Niệm Băng gật đầu, nhìn hồng quang ẩn hiện trên mặt Tra Cực, nỗi bất an trong lòng lại tăng lên mạnh liệt. Tra Cực nở nụ cười, nụ cười của hắn rất bình tĩnh, " Hài tử, ngộ tính của ngươi so với sư phụ cao hơn nhiều, mặc dù chỉ với tám năm thời gian, nhưng ngươi lại học được hơn nhiều so với ta trong mười năm đầu. Tám năm luyện trù, tám năm ngộ trù, nhưng ta lại không hy vọng ngươi cô độc cả đời, nếu sau này gặp được cô nương thích hợp, nghìn vạn lần không nên bỏ qua, không ngừng theo đuổi, hạnh phúc, là phải dựa vào chính mình tranh thủ “. Niệm Băng đối với việc nam nữ có thể nói nhất khiếu bất thông, " Sư phụ, việc này sau này hãy nói đi “. Tra Cực chính sắc nói : “ Không, chuyện này ngươi nhất định phải đáp ứng ta, cũng là chuyện ngươi phải muốn làm, ta không hy vọng bi kịch phát sinh trên người ta lại diễn lại trên người ngươi, có một gia đình ổn định đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, lúc sau này tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về trù nghệ, cũng có thể giúp tâm của ngươi càng thêm ổn định. A, được rồi, ngươi không phải nói là muốn làm canh cá cho ta ăn sao ? Bây giờ đi thôi, sư phụ thật sự có chút đói bụng rồi. Mấy năm nay, vẫn chỉ ăn đồ hoặc ngươi ta tự mình làm, cũng thấy có chút thực chi vô vị “. Niệm Băng gật mạnh, nói : “ Sư phụ, người yên tâm, ta nhất định làm ra Minh Diễm Ngư Canh thơm ngon nhất để người phẩm thường “.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang