[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 257 : Phần Kết

Người đăng: Athox

.
Mười năm sau. Băng Nguyệt đế quốc, Đào Hoa Lâm Hai thân ảnh bé nhỏ lặng lẽ chui từ trong khe hở của bờ rào làm bằng gỗ ra, đó là hai hài tử, một nam một nữ. Chiều cao cả hai không sai biệt lắm, đều khoảng tám chín tuổi, nam hài tử mặc dù tuổi không lớn nhưng tướng mạo anh tuấn, mái tóc ngắn màu lam nhìn qua vô cùng hoạt bát, vầng trán toát lên vẻ thật thà chất phác. Bé gái rất xinh, mái tóc màu lam so với bé trai tối hơn một chút. Khiến người ta chú ý tới nhiều nhất là đôi mắt to toát lên vẻ cổ quái tinh nghịch, hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ trong đó tràn ngập trí tuệ. “Linh Cực, chúng ta cẩn thận một chút thì hơn, ba ba và mụ mụ của ngươi quá lợi hại, chúng ta ngàn vạn lần không được để bọn họ phát hiện, nếu không lần ra ngoài mạo hiểm này của chúng ta sẽ không thành đâu.” Bé gái thấp giọng nói với bé trai. Bé trai ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt tràn qua lỗ mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi đỏ lên. “Khiết Băng, chúng ta thật sự phải đi sao? Ba ba, mụ mụ sẽ lo lắng lắm đấy.” Bé gái cười hi hi nói: “Không sao đâu, không phải ta đã để lại tin nhắn cho bọn họ rồi sao? Kỳ thật ta không nỡ nhất là bữa ăn do ba ba ngươi làm, không biết bên ngoài có đồ ăn ngon như vậy không.” Bé trai tựa hồ có chút bất đắc dĩ.” Đã muốn đi thì đi mau thôi, chờ ngươi chơi đủ rồi chúng ta lại trở về.” Bé gái cười nhẹ nói: “Linh Cực, nếu có phiền toái, ngươi có thể bảo vệ ta không?” Bé trai ưỡn ngực nói: “Đương nhiên rồi, ta là vị hôn phu của ngươi cơ mà! Ta, Dung Linh Cực phát thệ, bất luận xảy ra chuyện gì đều đem toàn lực bảo vệ vị hôn thê của ta, Tra Khiết Băng, cho dù hy sinh tính mạng cũng không hối hận.” Bé gái che miệng bé trai lại nói: “Phi phi phi, không nên nói chuyện xui xẻo như vậy, chúng ta mau đi thôi, cảm giác được ra ngoài thật tốt a. Được rồi, ta bảo ngươi lén trộm đao của ba ba ngươi, có được không? Ta nghe nói trên đao có ma lực, đối với ma pháp của ngươi có trợ giúp rất lớn.” Bé trai cười khổ một tiếng nói: “Không biết sau khi trở về ba ba có đét đít ta không nữa. Đi mau thôi, nếu bị bọn họ phát hiện thì không trốn được đâu.” Hai thân ảnh lặng lẽ trốn về phía nam. Hai đứa trẻ vừa đi khỏi, hai bóng người chợt xuất hiện trong sân. “Niệm Băng, ngươi quản con mình như thế đấy hả, dám dẫn theo con gái ta bỏ trốn.” Tra Cực tức giận nhìn đệ tử của mình. Niệm Băng cười khổ nói: “Sư phụ, người không nên đổ oan cho đệ tử như vậy. Rõ ràng là nữ nhi của người lừa con trai đệ tử đi mới đúng, Linh Cực từ nhỏ đã rất nhu thuận, lá gan của nó cũng không lớn như vậy.” Tra Cực trừng mắt nói: “Vậy vừa rồi sao ngươi không cho ta ngăn bọn chúng lại.” Niệm Băng mỉm cười nói: “Ngăn lại làm gì? Để cho bọn chúng ra ngoài nếm mùi thất bại, chắc gì đã không phải chuyện tốt, năm đó đệ tử sáu tuổi đã cùng cha phiêu bạc. Năm mười tuổi đã bắt đầu cùng người học tập trù nghệ rồi. Trong xã hội, bọn chúng mới có thể phát triển nhanh hơn. Hai tiểu gia hỏa này a! Sư phụ, thật không nghĩ tới người có thể sinh ra một nữ nhi tính cách tinh tinh quái như vậy.” Tra Cực cười ha ha nói: “May là Linh Cực nhà ngươi so với trong tưởng tượng của ta giống nhau, mọi phương diện đều xuất sắc như ngươi năm đó. Kỳ thật, bề ngoài Linh Cực tựa hồ chuyện gì cũng nghe lời Khiết Băng, nhưng nó đúng là đại trí giả ngu, mặc dù nó và Khiết Băng cùng tuổi, nhưng vẫn đối đãi với Khiết Băng như muội muội, mọi chuyện đều nhường cho nó. Bất quá, ngươi không sợ chúng sẽ không an toàn?” Niệm Băng tức giận nói: “Lần này lão nhân gia ngài nói đúng. Tiểu tử Linh Cực này chủ ý cũng không ít. Lo cho sự an toàn của bọn nó? Đừng nói giỡn nữa, người có biết trước khi đi nó lén trộm cái gì từ chỗ đệ tử không? Nó mang đi Phệ Ma đao của đệ tử, một khối cực phẩm bảo thạch triệu hoán Bạo Nãi Kim Ngưu, một phiến Áo Lan đế quốc Miễn Tử Kim Bài của Lạc Nhu, tộc trưởng lệnh phượng tộc của Phượng Nữ, Lãng Mộc đế quốc Kim Cức lệnh bài của Mộc Tinh cùng với Tánh Mạng chi thạch do Tạp Áo ngưng luyện thành sau khi khôi phục lại sinh mệnh năng lượng. Với tính tình con gái người và con trai đệ tử, lại thêm những thứ này, bọn chúng không khi dễ người khác đã là tốt lắm rồi.” “Ta nhổ, con trai ngươi thật lợi hại a! Đã lấy là lấy sạch luôn. Đi thôi, ta không nhìn lầm tiểu tử này, không quản nữa, ta trở lại đi ngủ đây, dù sao nếu con gái ta ở bên ngoài gặp chuyện gì, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.” Nhìn bóng lưng sư phụ rời khỏi, Niệm Băng không khỏi nở một nụ cười nhẹ, đúng lúc này, một bóng xám vọt đi, Niệm Băng nhìn theo hướng hắn rời khỏi. “Tạp Tạp vẫn không yên lòng a! Có hắn đi theo càng đáng tin hơn. Thử hỏi ai có thể là đối thủ của Long Thần tương lai và Hắc Vũ Hoàng đây? Ân, ta cung nên đi thôi, Tam Thiếu lão đại gọi ta tới đánh mạt trượt, không đến sớm một chút thì không xong. Nghe nói lần này Quang Thần Trường Cung Uy, Cuồng thần Lôi Quan Hoài, Tử thần A Ngốc, lại cả cái tên Hải Long Độc Tiên gì gì và Tinh Tế chi thần Thiên Ngân cũng tới. Tam Thiếu lão đại sáng tạo ra sáu người chúng ta, không biết đánh mạt trượt thế nào đây? Chẳng lẽ lại đánh sáu người Ha ha, ta vẫn muốn đấu thử với bọn họ một lần xem ai là người mạnh nhất dưới ngòi bút của Tam Thiếu, ta chính là Tâm Tình chi thần a.” ๑๑۩ Hết ۩๑๑
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang