[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Chương 8 : – Chính Dương đao ( Trung )
Người đăng: ngoctay
.
Tra Cực mỉm cười, hướng về hắn phất phất tay : “ Đi đi, đi đi, sư phụ chờ ngươi “.
Niệm Băng đáp ứng một tiếng, thu lại tâm tư của chính mình, đứng lên bước nhanh ra ngoài. Nhìn lưng của Niệm Băng, trong mắt Tra Cực toát ra quang mang vui mừng, " Hài tử, sư phụ đã không nhìn lầm, mặc dù ngươi tâm cơ thâm trầm, nhưng vẫn là kẻ chí tình chí tính, có đồ đệ như thế, ta còn có cái gì lưu luyến nữa đây ? “. Tay run rẩy cầm lấy Chính Dương đao, than nhẹ một tiếng, viết lên trên mặt đất, mặc dù chữ viết nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể phân biệt được.
Niệm Băng chạy nhanh đến bờ sông, để nhanh chóng nấu món canh cá cho sư phụ, hắn trực tiếp nhảy xuống nước mò cá, mấy năm nay sinh sống ở đây, hắn sớm đã luyện được một thân thủy tính, một lát sau, đã bắt được hai con cá lớn trở lại bờ, nhìn cá đang giãy loạn trong tay, hắn mặc kệ trên người còn dính đầy nước, lẩm bẩm : “ Hôm nay có cá tươi, sư phụ, ta nhất định sẽ nấu món canh cá khiến người hài lòng “.
Vừa nói, Niệm Băng vội vàng chạy về đào hoa lâm, chẳng mấy chốc hắn đã đi tới trước mộc ốc, " Sư phụ, sư phụ, người xem, ta bắt được hai con cá lớn, hôm nay người sẽ được ăn no cá, sư phụ … ".
Khi Niệm Băng đi tới phòng của Tra Cực, hắn đột nhiên ngây dại, toàn thân giống như bị đóng băng, cứng ngắc bất động. Tra Cực vẫn nằm thư thái trên ỷ như trước, nhưng là, mắt hắn đã nhắm chặt, thần thái an tường dường như đang ngủ, nhưng Niệm Băng lại biết rõ, đó tuyệt không phải tư thế ngủ của Tra Cực, huống hồ, tiếng ngáy của sư phụ không có vang lên như mọi ngày, mà hiện tại, lại …
" Sư … phụ …. ". Cá rơi xuống đất quẫy mạnh, giãy dụa, cố gắng tìm kiếm con đường để sinh tồn, nhưng là, cá rời nước, sao có thể tiếp tục sinh tồn đây ?
Niệm Băng phi thân nhào tới trước ỷ, gắt gao nắm lấy tay Tra Cực, tay hắn run rẩy, tâm cũng run rẩy.
Tay Tra Cực đã có chút lạnh lẽo, ngực không phập phồng chút nào, ngón tay Niệm Băng run rẩy đặt dưới mũi Tra Cực, hắn chờ đợi, hi vọng, nhưng là, sự thật lại tàn khốc là vậy, hết thảy hy vọng đều biến thành bọt nước. Tra Cực đã đi, đi với nụ cười thỏa mãn trong tâm.
Nước mắt, không được khống chế rơi xuống, Niệm Băng trong nỗi đau xót cực độ, khóc không ra tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, trong đầu, từng tình cảnh không ngừng màn mạc hiện lên. Tra Cực cứu hắn, dẫn hắn tới đào hoa lâm, đem một thân sở học dốc túi truyền thụ, mấy năm nay, hắn tựa như phụ thân của chính mình, quan tâm tỉ mỉ tới chính mình, tám năm, tại sao chỉ có tám năm ngắn ngủi ? Sư phụ a ! Niệm Băng còn chờ người thấy ta đạt tới tối đỉnh phong của trù nghệ, người sao lại đi như vậy, chẳng lẽ người không muốn thấy Niệm Băng trở thành trù sư cấp cao nhất sao ? Sư phụ, người tại sao muốn chết, tại sao ?
Tâm Niệm Băng rỉ máu, từ khi sinh ra tới nay, ngoại trừ lúc ở Băng Thần tháp, đây là giây phút bi thương nhất của hắn. Cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt đất, hắn nhìn thấy Chính Dương đao, nhiệt lưu nhàn nhạt quanh thân đao, đó chính là thứ sư phụ yêu quý nhất. Trên mặt đất, mấy dòng chữ nhỏ xiên xẹo hiện ra, " Niệm Băng, sư phụ sợ rằng không đợi được món canh cá ngươi nấu, kỳ thật, sớm khi gân tay ta bị đoạn, tâm của ta đã chết theo đó rồi, làm một trù sư, không thể tự tay làm ra món ăn, so với cái chết còn thống khổ, ta sở dĩ phải giữ chút hơi tàn để mà sống, chính là vì không muốn để cho một thân kỹ nghệ của ta cungx theo ta mà đi, Niệm Băng, sư phụ đã tự tư rồi, lúc này đây, ta xin lỗi ngươi. Sư phụ đi, nhưng là, sư phụ lại để lại kỹ nghệ, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ đem một thân sở học không ngừng phát triển, đem trù nghệ phát dương quang đại, trở thành trù sư vĩ đại nhất. Sư phụ cũng không muốn đi sớm như vậy, nhưng thân thể ta đã sớm không cầm cự được, mỗi lần, ta đều nói với chính mình, nhất định phải kiên trì, kiên trì đến thời khắc ngươi có thể vượt qua ta, trời cao đối đãi với ta không tệ, người đã cho ta kiên trì được tới ngày này, Niệm Băng, ngươi biết không ? Khi ta chứng kiến trù nghệ của ngươi vượt xa ta, lòng ta hưng phấn cỡ nào, so với ta có thể một lần nữa tự mình nấu ăn còn muốn hưng phấn hơn. Đừng đau khổ, nó chẳng có ý nghĩa gì, tất cả tâm tình của ngươi, đều phải tập trung vào tu luyện trù nghệ và ma pháp. Cuối cùng, sư phụ muốn dặn dò ngươi, thù thì phải báo, nhưng là, nhất định phải có được lực lượng, thận trọng, thận trọng. Ta đi, khi ngươi trở về, lấy gì thì lấy, không nên di chuyển thân thể ta, ta thích nằm trên chiếc ỷ này, hãy một mồi lửa thiêu hủy chỗ này, có thể hóa thành tro tàn dưới hỏa hệ ma pháp của ngươi, sư phụ chết cũng được nhắm mắt “. Đọc đến chữ cuối cùng, chính hắn đã thấy phi thường mơ hồ, nếu không phải Niệm Băng đối với nét chữ của Tra Cực phi thường quen thuộc, sợ rằng cũng khó phân biệt được, nhất là chữ cuối cùng, Tra Cực chỉ viết một nửa.
" Sư phụ, người thật sự đi như vậy sao ? “. Nước mắt Niệm Băng đã ướt đẫm ngực áo Tra Cực. Hắn cẩn thận chỉnh lại tóc cho Tra Cực, đứng lên, lui ra phía sau vài bước, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, long trọng hướng về Tra Cực vái chín lần, " Sư phụ, ta biết, người không muốn thấy Niệm Băng hèn yếu, người yên tâm, ta nhất định sẽ kiên cường đứng lên, bắt đầu từ lúc rời khỏi Băng Thần tháp, ta đã tự nhủ, nhất định phải kiên cường, nước mắt chỉ có thể mắt địch nhân chảy ra, nhưng là, ta hôm nay vẫn còn khóc, sư phụ, người yên tâm, chỉ cần Niệm Băng còn có một hơi thở, nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của người, đem trù nghệ phát dương quang đại. Đây là lời hứa của ta với người “.
Đứng lên, đem Chính Dương đao đút vào bao, Niệm Băng kiên cường lau nước mắt trên mặt, cuối cùng nhìn thật sâu vào khuôn mặt của Tra Cực, rồi dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Phong thanh vân đạm, ánh dương quang chiếu xuống đào hoa lâm, bóng cây lòa xòa trên mặt đất, gió nhẹ khe khẽ, mang đến một trận hương hoa đào, Niệm Băng hít một hơi dài, áp chế bi ai trong lòng, dựa theo lời Tra Cực, lấy một ít tử kim tệ từ vách tường trong trù phòng, chuẩn bị một bao quần áo đơn giản rồi đeo lên người.
Từng bước, từng bước, hướng về phía trước. Khi Niệm Băng bước được mười bảy bước, hắn chợt xoay người lại, " Sư phụ a ! Đệ tử đi. Ngày ta học xong, nhất định quay lại nơi này cúng tế vong linh người. Hỏa a ! Thiêu đốt đi, hỏa diễm nóng rực, nhân danh ta, ta lệnh cho ngươi, hỏa diễm bừng bừng mãnh liệt, theo chỉ dẫn của ta, đem hết thảy hóa thành tro tàn. Hỏa Hải Liệu Nguyên “. Chính Dương đao rời khỏi vỏ, hồng quang chợt phóng ra dày đặc, có thể thấy rõ ràng hồng sắc quang điểm hướng về thân thể Niệm Băng ngưng tụ, khí tức nóng rực nhuộm đẫm thân thể Niệm Băng, giống hệt như một pho tượng hỏa diễm chiến thần, Chính Dương đao chĩa ra phía trước, hỏa diễm bừng bừng phóng ra, trong khoảnh khắc gian bao trùm lên hai gian mộc ốc, chỉ để lại trù phòng.
Nhìn ngọn lửa phừng phừng trước mặt, Niệm Băng phảng phất lại thấy được khuôn mặt tươi cười của sư phụ, trước mắt một phiến mơ hồ, nhưng hắn lại cố nén không cho chính mình rơi lệ, trong lòng thầm phát thệ, từ hôm nay trở đi, tự mình phải càng thêm kiên cường, chỉ có kẻ kiên cường, mới có thể sống càng lâu, mới có thể hoàn thành tâm nguyện của chính mình và tâm nguyện của sư phụ.
Hỏa Hải Liệu Nguyên, tứ giai hỏa hệ ma pháp có phạm vi lớn, mặc dù là tứ giai ma pháp, nhưng bởi vì nó bao trùm một diện tích rất lớn, cho nên phải là cao cấp ma pháp sư mới có thể sử dụng được. Hỏa diễm nóng rực nhanh chóng đem mộc ốc nơi Niệm Băng đã sinh sống tám năm hóa thành tro tàn, theo đó, sư phụ Quỷ Trù Tra Cực của hắn cũng rơi vào hoàng thổ.
Hết thảy cũng đã tiêu thất, mắt Niệm Băng hàm chứa nhiệt lệ, bước trên con đường Tra Cực đã an bài cho hắn, hắn không biết phía trước có cái gì đợi hắn, nhưng hắn nhận thức rõ rằng, vô luận gian nan hiểm trở gì, cũng không có khả năng ngăn cản bước tiến của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện