[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Chương 6 : – Băng Tuyết nữ thần đích thán tức ( Hạ )
Người đăng: ngoctay
.
Niệm Băng liếc nhìn Tra Cực một cái, trả lời : “ Dường như đã có từ trước, ta cũng không biết lấy từ đâu “.
Tra Cực kinh ngạc đích nhìn hắn, hỏi : “ Cái này vẫn ở trên người ngươi sao ? Ta sao không có nghe ngươi nói tới “.
Niệm Băng trả lời : “ Sư phụ, ta chỉ biết là dùng khối bảo thạch này thì tốc độ tu luyện ma pháp dường như nhanh hơn, người không có hỏi ta, nên ta cũng chưa nói ra. Tiền bối, có thể khảm cái này vào không ? “.
Hoa Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ linh tính mênh mang trong Băng Tuyết nữ thần chi thạch, thanh âm của hắn có chút run rẩy, “ Được, đương nhiên được. Chúng nó có thể kêu gọi lẫn nhau đã chứng tỏ hết thảy. Trời cao a ! Ngươi thật sự sẽ thành toàn cho ta sao ? Có tài chất tốt như vậy, ta rốt cục có thể luyện chế một thanh đoạt thiên chi nhận, Hoa Thiên ta, cả đời trí lực đều dành cho chú tạo, rốt cục cũng có ngày này. Các ngươi đi theo ta “.
Thân hình lóe lên, Hoa Thiên nhanh chóng từ trong phòng lao ra, Tra Cực liếc nhìn Niệm Băng một cái, ánh mắt Niệm Băng cũng có chút mờ mịt nhìn hắn, Tra Cực nói : “ Đi thôi, xem ra, tiểu tử ngươi vận khí cũng thật tốt “.
Khi bọn họ đi tới sân, chiếc bếp lò vốn nằm ở một góc đã được chuyển ra giữa sân, Hoa Thiên không biết lấy từ đâu ra một cái ống bễ, nối vào phía dưới bếp lò, đổ một đẫy bột gì đó vào trong lò, quay về phía Niệm Băng nói : “ Tiểu bàn tử, ngươi lại đây giúp ta kéo ống bễ. Cửu Ly thiên hỏa mặc dù vô pháp làm tan chảy hàn đao, nhưng lại có thể khiến nó mềm đi, đó là lúc chúng ta sẽ khảm. Cửu Ly đấu khí, thăng “. Hoa Thiên toàn thân tản ra khí tức nóng rực, may là Niệm Băng ở bên kia bếp lò, mới không bị nhiệt khí trên người hắn ảnh hưởng. Hồng sắc quang mang nhàn nhạt xuất hiện chung quanh thân thể hắn, tay chỉ về phía trước, một đạo hồng quang nhất thời bắn vào trong bếp lò. Lửa hừng hực bốc lên, cũng không phải hồng sắc hỏa diễm bình thường, lửa có màu trắng, chiếu sáng khắp sân.
“ Đẩy ống bễ “. Hoa Thiên hét lớn một tiếng, tay trái cầm mũi đao, đưa chuôi đao đặt lên ngọn lửa trên lò, tay phải để xa xa lò, một luồng Cửu Ly đấu khí đấu khí nóng rực không ngừng rót vào bên trong.
Niệm Băng lần đầu tiên nhìn thấy đấu khí như vậy, nhất thời hứng thú đại thăng, một bên dùng sức đích đẩy ống bễ, một bên nhìn Hoa Thiên thị uy.
Bếp lò này không biết chế từ cái gì, mặc dù nhiệt độ hỏa diễm bên trong cực cao, nhưng ở bên ngoài lại không cảm giác được chút nào, chỉ thấy ngọn hỏa diễm vốn màu trắng dần dần chuyển thành màu xanh, chuôi của hàn đao được luyện chế lại vẫn y như trước, không có phát sinh biến hóa gì. Trên trán Hoa Thiên bắt đầu xuất hiện mồ hôi ròng ròng, hồng sắc khí lưu chung quanh thân thể cũng dần dần chuyển sang màu xanh. Bếp lò càng ngày càng xanh, khi đấu khí chung quanh thân thể Hoa Thiên còn đang nhanh chóng chuyển sang xanh, hỏa diễm đã chuyển hóa thành một màu xanh thẫm, nhìn qua cực kỳ quỷ dị, dưới ngọn hỏa diễm xanh thẫm, chuôi của hàn đao rốt cục bắt đầu có biến hóa, dần dần đỏ lên, hỏa diễm xuyên thẳng vào lỗ hổng trên chuôi đao, Hoa Thiên điều chỉnh để mọi chỗ trong lỗ hổng đều được nung đều.
“ Dĩ huyết vi dẫn, Cửu Ly thiên hỏa “. Hoa Thiên phun mạnh một ngụm tiên huyết vào trong bếp lò, hỏa diễm màu xanh thẫm chợt thu liễm, ngay sau đó, màu xanh thẫm trong nháy mắt đã chuyển thành đỏ tươi, hỏa diễm một lần nữa rực lên, tại giờ khắc này, cả chuôi của hàn đao cũng đã chuyển sang màu đỏ giống như hỏa diễm. Hoa Thiên cổ tay run lên, Băng Tuyết nữ thần chi thạch như điện bắn ra, xuất hiện chuẩn xác trên lỗ hổng, chuôi đao được nung mềm phát ra một tiếng chói tai, hơi nước bắt đầu tràn ngập, cả bếp lửa trong nháy mắt trở nên lờ mờ, một tầng thanh lam sắc quang mang phiêu phù bay lên, dày đặc phóng thẳng lên cao.
Hoa Thiên tay nắm mũi đao, thân thể đột nhiên vọt đến bên cạnh Niệm Băng, Cửu Ly đấu khí trên người hắn đã thu liễm, tay trái kéo mạnh Niệm Băng từ trên mặt đất đứng lên, Niệm Băng chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh truyền đến, cổ tay nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó chảy ra. Tra Cực đứng một bên thấy rõ ràng, Hoa Thiên dùng móng tay cắt vào uyển mạch của Niệm Băng, một cổ tiên huyết trực tiếp bắn mạnh tới chỗ Băng Tuyết nữ thần chi thạch được khảm vào hàn đao, tiên huyết nhanh chóng bị chuôi đao hấp thu, Băng Tuyết nữ thần chi thạch hoàn mỹ khảm trên chuôi đao. Màu đỏ tiêu thất, hàn đao từ màu đen chuyển thành màu xanh biếc, thu hoa như thủy ( ND : sắc thu như nước ), hàn khí tỏa ra bốn phía, ánh đao phóng lên cao, nhập thẳng vào màn đêm. Trong phút chốc, bầu trời bừng sáng, mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng đã đại biểu cho sự xuất hiện của một thanh tuyệt thế bảo nhận.
oOo
Băng Tuyết thành vũ kỹ công hội phân hội, một hoa phục lão giả lưng đeo trường kiếm đứng trên nóc tòa nhà công hội chắp tay, thân thể ổn định như bàn thạch, hàn tinh trong hai mắt bắn về phương xa, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó. Đúng lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện, một đạo thanh lam quang hoa cách đó không xa phóng lên cao, trong màn thanh lam tựa hồ pha thêm một tia hồng tuyến nhàn nhạt, khí chất sắc nhọn băng lãnh rõ rệt như vậy, khiến hắn kinh hãi trong lòng, đưa mắt tìm kiếm tung tích thanh lam quang mang, hít một hơi lương khí, “ Thần binh xuất thế huyết quang hiện, chẳng lẽ đại lục sẽ không còn cảnh thái bình nữa ? “.
Trường kiếm trong bao làm bằng da sa ngư ông lên một tiếng, rồi lại khôi phục yên lặng, hoa phục lão giả vỗ vỗ nó, “ Lão hỏa kế, ngươi tựa hồ lại sợ hãi, đây rốt cuộc là thần binh gì xuất thế ? Cũng có thể khiến ngươi tỏ ra sợ hãi. Ngươi với ta tâm thần hợp nhất, với năng lực vũ thánh của ta, chẳng lẽ còn sợ một kiện thần binh sao ? Cho dù là thần binh, cũng phải xem nằm trong tay ai a ! “.
oOo
Băng Thần tháp.
Ở giữa lam sắc lục mang tinh đường kính hơn mười thước, lam quang bốc lên, một nữ tử tóc trắng như tuyết mở bừng hai mắt, tóc nàng mặc dù trắng như tuyết, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ lại chỉ như người mới hai tám, trong đôi mắt màu lam tràn ngập vẻ lạnh lùng, trường bào màu trắng nạm vàng trên người tỏ rõ địa vị tôn quý. Tay phải dương ra, một thủy tinh cầu trong suốt xuất hiện trên bàn tay, “ Đây là tiếng ngâm của nữ thần, chẳng lẽ trấn tháp chi thạch không có thất lạc trong Thiên Thanh hà ? Với danh nghĩa của Băng Tuyết nữ thần, tiếp dẫn đi, khí tức của nữ thần “.
Bạch quang đại phóng, trên thủy tinh cầu hiện ra một tầng vụ khí, trong vụ khí đột nhiên xuất hiện một đạo thanh lam quang mang. Đinh một tiếng nhỏ, tay nữ tử chấn động, thủy tinh cầu hóa thành từng mảnh nhỏ rơi trước mặt nàng. “ Khí tức thật sắc bén, quả thực là Băng Tuyết nữ thần chi thạch. Hừ, người đâu “. Thanh âm không lớn, nhưng phảng phất có một loại ba động chấn nhiếp linh hồn người khác. Cánh cửa lớn mở rộng, hai nữ tử mặc trường bào trắng từ bên ngoài đi vào, nhìn qua chừng sáu, bảy mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, trông thật già nua.
“ Băng Tuyết nữ thần tế tự vĩ đại, người có gì phân phó ? “.
Bạch phát nữ tử thân hình nhẹ nhàng đứng lên, lạnh nhạt nói : “ Ta cảm nhận được phương vị của Băng Tuyết nữ thần chi thạch, lập tức phái mười hai Băng Tuyết tế tự, do các ngươi hai người tự mình dẫn đầu đi tới Băng Tuyết thành, phải đem Băng Tuyết nữ thần chi thạch thu hồi, tôn nghiêm của nữ thần, không được để cho bất luận kẻ nào tiết độc “.
“ Vâng, Băng Tuyết nữ thần tế tự vĩ đại “. Hai lão phụ khom người hành lễ, lui ra khỏi phòng. Hàn quang trong mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự đại phóng, toàn thân bốc lên một tầng lam sắc vụ khí, “ Linh nhi, ngươi sao lại khổ như vậy ? Chẳng lẽ tình yêu đối với ngươi lại quan trọng như vậy ? Với tư chất của ngươi, nếu buông bỏ hết thảy để tiếp nhận giáo đạo của ta, không đến hai mươi năm, ngươi có thể trở thành thần giáng sư. Sao lại phải khổ như vậy ? “. Thở dài một tiếng, khí tức chung quanh theo đó ba động, trên vách tường trong phòng đều ngưng kết một tầng băng cứng dày đến một thước.
oOo
Thủy Hóa Binh Khí Điếm, Hoa Thiên ngồi trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã phi thường mệt mỏi, nhưng cặp mắt già đục của hắn lại tràn ngập quang mang hưng phấn và vui sướng, nhìn một giọt hơi nước ngưng tụ trên đoản đao trong tay, thanh âm run rẩy nói : “ Thành công rồi, thành công rồi. Thu thủy bạch lộ, một thanh tuyệt thế thần nhận. Không nghĩ rằng linh tính trong băng thạch còn mãnh liệt hơn so với ta tưởng tượng, ta rốt cục đã chế tạo được một thanh tuyệt thế thần nhận, rốt cục đã theo kịp thần chú sư trong lịch sử, ha ha, ha ha ha ha “.
Niệm Băng bịt chặt cổ tay, thì thào ngâm đọc, “ Ôn nhu chi thủy, thỉnh người đem nụ cười nhu hòa phủ lên vết thương, trị liệu thuật “. Lam quang nhàn nhạt phủ lên vết thương trên cổ tay hắn, vết thương trong nháy mắt khép lại, mặc dù vẫn để lại sẹo, nhưng máu cũng đã ngừng chảy. Thủy cùng băng đồng nguyên, một nhất giai trị liệu thuật không khó đối với Niệm Băng.
Hoa Thiên run rẩy từ mặt đất đứng lên, nhìn chiếc nhận trong tay, ánh mắt rơi trên người Niệm Băng, “ Tiểu bàn tử, ta dùng tiên huyết của ngươi để đao khai quang ( ND : phát sáng ), sau này, chỉ có ngươi mới có thể đem toàn bộ uy lực của nó phát huy ra, ngươi nhất định phải đối xử tốt với thanh đao này, thẳng thắn mà nói, ta thực không muốn đưa nó cho ngươi, để thần nhận như vậy trở thành một thanh thái đao, thật sự là minh châu mông trần ( ND : minh châu bị bụi phủ ) a ! “.
Tra Cực cười ha ha, “ Mông cái đầu ngươi, bảo thạch đó cũng là của đồ đệ ta, không có băng thạch, bản lãnh ngươi có cao cũng luyện chế không ra hảo đao như vậy, đừng nhiều lời, một trăm tử kim tệ đây, cho ngươi “. Nói xong, hắn lấy từ trong lòng một túi tiền, ném cho Hoa Thiên.
Hoa Thiên hừ một tiếng, đem túi tiền ném mạnh lại cho Tra Cực, “ Bảo nhận xuất thế, há có thể bị tiền bẩn triêm nhiễm, lần này thật tiện nghi các ngươi. Bất quá, ta khuyên đồ đệ ngươi tốt nhất dùng vải bọc chuôi đao lại, đừng để bảo thạch lộ ra ngoài, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nếu bị người đoạt, thật uổng phí một phen ta tân khổ “.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện