[Dịch] Bạn Gái Tôi Là Mỹ Nhân Ngư

Chương 8 : Hơi hiện rõ thân thủ

Người đăng: hồly_đángyêu_2210

.
Lâm Tử Phong liếc đối phương một cái, cũng không trả lời, anh nhớ tới mình đã từng xem qua một bài viết trên Forum ở trường học, chính là nói tứ đại Hỗn Thế Ma Vương của Trung học Đệ Nhất, một người trong đó cùng với ba người đứng đầu phía trước có chút giống nhau. Có thể được gọi là đệ nhất trung học tứ đại Hỗn Thế Ma Vương, trừ ngoài trừ bản thân mình làm nhiều việc xấu tiêu biểu, gia tộc sau lưng bọn họ cũng là một cái so với một cái còn vang dội hơn. Có người thừa kế trăm nhà dây chuyền siêu thị trên cả nước, cũng có con trai độc nhất nằm trong 500 xí nghiệp mạnh trên thế giới, còn có công tử ca tỉnh bộ cấp lãnh đạo, thậm chí thái tử gia một trong bảy đội quân khu GZ quân đội quân đoàn Trung Hoa. . . Chỉ có điều Lâm Tử Phong không nhớ người trước mắt này, rốt cuộc là thần thánh phương nào trong bốn đại ma vương? "Tiểu tử, loại mỹ nữ đẳng cấp này ngươi không giữ lại được đâu, hay là ngoan ngoãn thức thời, để lại cho lão đại của chúng ta đi chinh phục cô ta", Hoàng Mao thấy Lâm Tử Phong không đáp lời, liền vừa đấm vừa xoa nói. Sau khi nói xong câu đó, Hoàng Mao quay đầu cùng ngồi với lão đại ở trên thềm đá nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười phóng đãng. " Này, nói chuyện đi, câm sao?" Thốn Đầu Nam la mắng không nhịn được nói: “Lão tử hỏi mày cô ta tên gọi là gì?" Đang khi nói chuyện, Thốn Đầu Nam một tay bắt được cổ áo của Lâm Tử Phong, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt đều là hung ác. Trong lòng Lâm Tử Phong xông lên một cơn giận: “Buông tay!" Anh dùng giọng ra lệnh nói. Vẻ mặt của Thốn Đầu Nam thoáng qua vẻ ngoài ý muốn: “La hét, nhìn không ra còn có chút khí phách, bây giờ mày biết rõ là đang cùng nói chuyện sao? Có tin hay không là lão đại chúng ta nửa phút liền giết chết mày!" Trong mắt Thốn Đầu Nam tràn đầy hung quang: “Cuối cùng hỏi một lần nữa, cô gái này tên gọi là gì?" Trên mặt Lâm Tử Phong thoáng qua vẻ cười lạnh, khoát tay về phía Thốn Đầu Nam một cái: “Tới, tao nói cho mày biết." Thốn Đầu Nam tưởng là đối phương rốt cuộc chịu khuất phục, ở uy hiếp tử vong trước mặt, ai còn nhớ tới sắc đẹp chứ? Anh đem cái đầu to lớn của mình tới gần, lỗ tai tiến đến bên miệng Lâm Tử Phong. . . "Kêu, mày ****!" Lâm Tử Phong dùng giọng nói lớn nhất mắng to trong lỗ tai một câu, cả đầu Thốn Đầu Nam trong nháy mắt một trận vù vù. "Fuck, tiểu tử mày muốn chết!" Hoàng Mao và Thốn Đầu Nam lập tức phát giận, hai nấm đấm từ hai bên trái phải cùng nhau vung tới. Lâm Tử Phong cảm giác được hai quả đấm bên cạnh đều mang một luồng kình phong, rõ ràng hai người này đã không suy nghĩ hậu quả mà đánh ra toàn lực. Hỗn Thế Ma Vương ngồi ở xa xa vừa vặn hút xong thuốc lá trong tay, anh tiện tay ném tàn thuốc một cái, nhìn kịch hay sắp tới có chút hứng thú. Hôm nay anh mang theo hai người hầu tới chặn Lâm Tử Phong, liền đã làm tốt tính toán chặn lại ra tay, mặc dù ở bên trong trường học gây ra chuyện bị phát hiện sau này khó tránh khỏi bị thông báo phê bình, nhưng cái này đối với anh mà nói cũng không phải lần một lần hai rồi, cũng không quan tâm nhiều như vậy một lần. Bên tai của Lâm Tử Phong nghe được nấm đấm mang đến kình phong, tâm niệm vừa động, sau đó thì có một luồng đặc biệt lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ nơi nào đó ở bụng của mình truyền tới trên cánh tay, loại cảm giác này với hôm nay anh dùng bàn tay ngăn cản chiếc xe con mờ hồ như vậy! Thốn Đầu Nam và Hoàng Mao thấy Lâm Tử Phong vừa không che chắn vừa không né tránh, trong lòng cười thầm, một quyền này của mình liền có thể đánh đối phương gần chết, đến lúc đó nhìn anh ta làm sao còn mạnh miệng! Khoảng suy nghĩ tính toán đó, cuối cùng nấm đấm vung ra lại thêm mấy phần sức lực nữa. Vẻ mặt Lâm Tử Phong bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn hai người, lúc nấm đấm muốn đánh đến gần trên người mình, hai bàn tay trái và phải duỗi ra bắt lấy nấm đấm của đối phương tiện thể kéo về sau, thân thể hai người liền bị chuyển động hời hợt đã bay đi ra ngoài. Bịch, bịch, liên tiếp hai âm thanh vật nặng rơi xuống đất, đi kèm theo với tiếng kêu thống khổ thảm thiết, Lâm Tử Phong cũng không khỏi cảm nhận được một trận ê răng. Quay đầu nhìn lại, hai người Hoàng Mao và Thốn Đầu Nam đều bốn chân hướng xuống, thành cái tư thế ngã chụp ếch tiêu chuẩn. Cộng thêm quán tính hai người bay rớt ra ngoài, trong nháy mắt nửa bên mặt bị ma sát đến máu thịt mơ hồ. "Hai cá thùng cơm các ngươi, lão tử bình thường uổng công nuôi ngươi rồi!" Hỗn Thế Ma Vương mắng to một câu, ở trong mắt anh xem ra, hai người hầu kia rất giống là mình té ra ngoài, mà Lâm Tử Phong chẳng qua là thuận tay thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh thêm một chút, căn bản không có sử dụng ra khí lực gì. Hoàn hảo bây giờ ở chung quanh không có người nào, nếu không hai cái thùng cơm kia chẳng phải là vứt hết mặt mũi của anh sao? "Lão, lão đại. . ." Thốn Đầu Nam đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, anh uất ức kêu một tiếng với bọn lão đại, thật ra thì chính anh cũng không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền tới một luồng khí lực lập tức liền mang thân thể anh ra ngoài, cái loại ảnh hưởng lực đó chỉ có ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng dựa vào chính bản thân anh nhưng lại không làm cách nào kháng cự được. "Tiểu tử không tệ nha, còn có bản lĩnh đấy: “ Hỗn Thế Ma Vương đi về phía trước mấy bước nói: “Bây giờ, sẽ để cho mày biết một chút về sự lợi hại của Vương Kiến tao!" Lời còn chưa nói hết, Vương Kiến đã nắm chặt nấm đấm vọt tới, khí thế anh không giống với Hoàng Mao và Thốn Đầu Nam trực tiếp như vậy, hiển nhiên là thực sự có bản lĩnh. Ánh mắt của Lâm Tử Phong ngưng lại, anh phát hiện ở trong tầm mắt của mình đối phương vung tới nấm đấm dần dần biến thành động tác chậm chạp, mặc kệ Vương Kiến này muốn công kích mình nơi nào, bao gồm ý đồ ở bên trong quyền pháp đều bị anh thấy rất rõ ràng. Lâm Tử Phong mừng rỡ trong lòng, khóe miệng cười lạnh một tiếng thân thể vẫn không động không đậy. Cho đến khi mắt thấy Vương Kiến vung nấm đấm càng lúc càng gần, trên mặt biểu hiện một gương mặt thực hiện được ý xấu, đột nhiên một tay vừa mới bắt lấy khuỷu tay của đối phương, tay kia kẹ chặt cổ tay của đối phương, cánh tay nhanh chóng gập lại phía trước, nấm đấm thuận theo tầng tầng lớp lớp đánh một con mắt bên trên. Hơn hết, là con mắt thuộc về của Vương Kiến. "Lão đại, anh làm sao tự mình đánh mình vậy?" Hoàng Mao co quắp ngồi dưới đất, sợ hãi kêu một tiếng. Lần này Lâm Tử Phong ra tay cực nhanh, ngay cả bản thân Vương Kiến cũng còn không có kịp phản ứng nấm đấm của anh như thế nào đánh lên mặt của chính mình, mà Lâm Tử Phong cũng đã hai tay ôm ngang trước ngực, khóe miệng mang nụ cười châm chọc nhìn anh. Bị một trọng quyền đánh trúng mắt trái, Vương Kiến cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, ánh mắt bên cạnh cũng rất nhanh đỏ sưng lên. "Cái đề ma ma, lão tử làm thịt mày!" Vương Kiến ở tứ đại Hỗn Thế Ma Vương Trung học Đệ Nhất trong hạng thứ ba, lúc nào bị khuất nhục như vậy? Nhiều năm như vậy anh ở Trung học Đệ Nhất muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngay cả hiệu trưởng anh cũng không coi vào đâu. Hôm nay, trên tay sao có thể gặp khó khăn tại cái ** tí này? Vương Kiến mắng to rồi lại vọt tới, lần này anh đổi quyền trái thành quyền phải, cánh tay phải gia tăng khí lực lên gấp đôi. Đáng tiếc chính là, Lâm Tử Phong trò cũ làm lại, lại là một tiếng BA~, cái nắm tay phải một lần nữa đánh vào trên mắt phải Vương Kiến. Khí lực Vương Kiến dùng bao nhiêu, liền có khí lực bấy nhiêu hiệu dụng ở mắt phải của anh, ở quyền phải của mình hạ trọng kích xuống, Vương Kiến liền lui về phía sau mấy bước ngay, đầu ở trong trạng thái hoàn toàn mê muội. "Lão đại, tại sao anh lại tự đánh chính mình nữa vậy!" Hoàng Mao không nhẫn tâm kêu lên, anh cho tới bây giờ không có nhìn qua lão đại của mình chật vật như vậy, nửa bên mặt đều đã sưng đỏ đến không thể nhìn thẳng rồi. "Địt, tao, tao làm sao biết tự đánh bản thân mình chứ?" Vương Kiến che lấy ánh mắt của mình đau đớn mắng chửi, chờ lúc anh buông ra, phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đều biến thành hình ảnh trùng lên nhau. "Mày ở đâu, ra đây cho tao, lão tử với mày chưa xong đâu", thân hình Vương Kiến lung lay, hoàn toàn không tìm thấy được phương hướng. "Lão đại, tiểu tử này có chút tà môn, chúng ta lần sau lại tới tìm hắn ta tính sổ vậy", Hoàng mao và Thốn Đầu Nam không nhìn nổi nữa, kéo Vương Kiến đi đến cửa sau trường học đi. Vương Kiến vừa đi, vừa chỉ phía trước một cây đại thụ nói: "Lão tử hôm nay bỏ qua cho ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, lão tử và ngươi chưa xong đâu!" . . . Lâm Tử Phong nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, ngồi lên xe điện ngầm Nhất Ban, đi về nhà.Trước kia anh sau khi tan học về, cho tới bây giờ trong lòng không có lần nào cần phải vội vả chạy về nhà, bình thường đều sẽ kêu Dương Vĩ và Lữ Quang tới tiệm net gần trường học đánh mấy trận anh hùng liên minh, nhưng hôm nay anh lại hoàn toàn không có ý định này. "Không biết một mình Anna ở nhà có hay không rất nhàm chán đây?" Lâm Tử Phong trong lòng thầm nghĩ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang