[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 9 : Bộ mặt thật của Dị Bách Kiểm (Phần thượng)

Người đăng: hoangtuden1979

Sương mù buổi sáng rất dày, mọi vật ngoài năm trượng đều không thể thấy rõ. Đi lại trong thời tiết như vậy, nhất là trên sơn lộ, quả là việc vừa gian khổ, vừa nguy hiểm. Nhưng Dị Bách Kiểm lại không nghĩ như thế, ông cho rằng đi đường núi vừa thoải mái, vừa an toàn. Bởi vì đã lén trốn khỏi phạm vi Đường Gia Bảo thì càng ít người thấy càng tốt, hơn nữa, bằng vào võ công của ông, đi đường núi cũng không phải là việc vất vả nguy hiểm gì. Ông nhẹ nhàng thi triển khinh công trên sơn lộ, cước bộ như khiêu vũ. Có điều ông không nhận thấy cách đấy ngoài năm trượng có bốn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Bốn người này đều mặc đồ đen, đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Bọn họ vốn đã đợi ở đây, ngày nào cũng phục kích trên quãng đường này từ nửa đêm tới sáng sớm, năm năm nay chưa từng bỏ sót buổi nào. Họ là những phần tử trung kiên của Đường Gia, cùng lứa tuổi với Đường Ngạo. Trước đây họ là binh tướng dưới cờ của phụ thân Đường Ngạo, giúp ông chinh phục thiên hạ. Bây giờ họ cũng không phải là thuộc hạ Đường Ngạo, chỉ duy nhất tuân lệnh Lão Tổ Tông. Cách đây năm năm đã có bốn cao thủ Đường Gia bị giết khi đang làm nhiệm vụ mai phục tại con đường yết hầu này. Khi không có ai nguyện ý muốn thay thế, bốn người bọn họ đã tự nguyện xung phong. Thật tình mà nói, đây là một công việc khổ ải, lại đòi hỏi võ công cao cường, nhưng phàm là cao thủ tiền bối, mấy ai không muốn yên ổn hưởng phúc lúc xế chiều, ai lại muốn dãi nắng dầm sương làm nhiệm vụ canh cửa giữ nhà thế này? Mai phục trên con đường núi yết hầu nối với Đường Gia Bảo, thực ra là cao kiến của phụ thân Đường Ngạo lúc sinh tiền. Ban ngày ban mặt thì không cần có người trấn giữ, chỉ cần canh giữ từ lúc nửa đêm đến tang tảng sáng, bởi vì người nào rời khách điếm trong Đường Gia Bảo từ nửa đêm, thì nhanh nhất phải đến gần sáng mới đến được địa điểm này. Ra đi khỏi Bảo từ nửa đêm, trừ những người có nhiệm vụ khẩn cấp, ắt hẳn chỉ còn những kẻ lén lút trốn đi. Lén lút trốn đi là hạng người nào? Nếu không phải là phản đồ của Đường Gia, thì cũng là điệp viên của các bang hội khác, giả dạng thương nhân trà trộn vào Bảo. Loại người như thế, Đường Gia Bảo buộc phải đuổi tận giết tuyệt. Chính vì thế, cần phải cho người mai phục trên con đường này. Khi Đường Gia phát hiện có người trốn khỏi Bảo vào ban đêm, hoặc nghi ngờ thân phận của người nào đó, họ sẽ bắn một hoả tiễn màu đỏ lên trời. Bốn người bọn họ nhìn thấy tín hiệu này, lập tức tăng cường giới bị. Nửa đêm hôm trước, Đường Khuyết đã bắn một hoả tiễn như vậy. Thấy tín hiệu, bốn người bọn họ lập tức chia nhau luân phiên quan sát sơn lộ, không hề xao lãng một phút. Bốn người bọn họ nguyên là cô nhi vùng Xuyên Thục, được cha của Đường Ngạo thu nhận từ bé, được ông ta đích thân dạy võ công cùng với Đường Ngạo. Ông dùng tên của bốn loại cây để đặt tên bọn họ, theo thứ tự là Đường Phong, Đường Mai, Đường Miên và Đường Tang. Đường Phong lớn tuổi nhất bọn, thiện nghệ dụng kiếm, ám khí sử dụng đương nhiên là quả phong. Vật gọi là quả phong, kỳ thực là lấy theo hình quả cây phong, hình cầu, xung quanh đầy gai nhọn, chỉ cần cắm vào người sẽ móc sâu vào da thịt, nếu dùng vũ khí ngăn lại sẽ lập tức nổ tung, chất độc bên trong sẽ bắn toé khắp nơi, không sao tránh nổi. Vũ khí của Đường Mai là một thanh mai hoa đao, trên thân đao có năm chiếc vòng, chỉ cần hơi dụng lực, năm chiếc vòng sẽ tự bắn ra, trên mỗi chiếc vòng đều có năm chiếc ám khí tẩm độc hình hoa mai, sức sát thương cực lớn. Đường Miên chỉ dùng một đôi nhục chưởng, cải biến từ bộ Miên chưởng của phái Võ Đang. Đối phó với người thường, Đường Miên chỉ cần dùng tay không, nhưng khi gặp đối thủ lợi hại, hắn liền đeo bao tay, trên mỗi ngón tay đều có gắn độc châm của Đường Môn, có thể dùng nội lực tuỳ ý bắn ra, khiến địch nhân không thể tránh nổi. Có thể coi bộ Miên châm chưởng pháp này là một bộ chưởng pháp danh phù kỳ thực. Đường Tang sử dụng một cây lang nha bổng, đầu bổng cắm toàn lang nha độc châm, điều này cũng chưa thật đáng sợ, đáng sợ nhất là còn pha lẫn hồng tang châm. Lang nha độc châm và hồng tang châm đều có thể tuỳ thời bắn ra đả thương người. Bọn Đường Phong bốn người đã chờ đợi ở đây được năm năm. Trong năm năm đó, trên đường núi này đã xuất hiện nhiều chuyện không đếm hết. Cho nên bốn người bọn họ đã rèn luyện được nhãn lực cực kỳ tinh diệu, có thể từ đỉnh núi biết được người đi dưới núi là nam hay nữ. Do đó lúc Dị Bách Kiểm phi thân đến, bọn họ đã nhìn thấy từ xa. Chúng đã sớm chia nhau phục kích hai bên đường, Đường Phong và Đường Miên nấp bên phải, Đường Mai và Đường Tang nấp bên trái. Tuy nhiên, bốn bọn họ lại không ở cùng một vị trí. Đường Phong, Đường Mai phục ở phía trước, trong khi Đường Miên, Đường Tang nằm phía sau, cách hơn hai trượng. Dị Bách Kiểm vừa nhanh nhẹn phi thân qua chỗ ẩn nấp của Đường Phong, Đường Mai, thình lình phát sinh sự biến. Đột ngột, Đường Miên và Đường Tang phi ra chặn đường, mục đích nhằm kinh động Dị Bách Kiểm. Ông lập tức dừng bước, toan dịch bước về phía sau, nhưng kịp đình lại vì đằng sau cũng có tiếng động. Ông không ngoảnh lại, lập tức rút từ thắt lưng ra một thanh nhuyễn đao, nắm chắc trong tay. Ông cũng không hô lên, đao vừa vào tay, người đã lập tức phi về bên trái. Ông phóng về bên trái cũng có lý do, bởi vì ông thấy Đường Tang cầm lang nha bổng, trong khi Đường Miên chỉ dùng tay không. Vừa áp sát Đường Miên, nhuyễn đao đã phạt ngang, công thẳng vào eo Đường Miên. Đường Miên không dám ngạnh tiếp chiêu này của Dị Bách Kiểm, mà nhảy về phía sau hai bước. Trong lúc Đường Miên lùi lại, Đường Tang đã lao hai bước về phía trước, lang nha bổng vẽ một vòng cung từ trái sang phải, chặn đứng đường tiến của Dị Bách Kiểm. Dị Bách Kiểm chỉ còn nước lùi lại. Đường Phong đứng sau vẫn sừng sững bất động, nhưng Đường Mai vung mai hoa đao chém hai đường trái phải vào Dị Bách Kiểm, tiếng đao phá không vang lên vù vù. Dị Bách Kiểm đột nhiên chuyển thân, hoành nhuyễn đao đỡ lấy cây mai hoa đao của Đường Mai. Đường Phong vẫn đứng bất động, chỉ chắn giữa đường, Đường Miên và Đường Tang cũng bất động, án ngữ đường chạy trốn của Dị Bách Kiểm. Đây là quy ước ngầm của bốn người bọn họ, nếu không đến lúc cấp bách thì không hợp công, chỉ để một người ra đấu. Nếu đối phương dùng đao, bên mình cũng để người dùng đao ra ứng phó. Võ giả nào cũng có lòng tin tuyệt đối đối với võ công của mình. Đường Mai cũng không ngoại lệ, không những thế còn đặt ra một cái tên rất đặc biệt cho đao pháp của mình. “Mai hoa tam lộng” là một trong thập đại danh khúc của Trung Hoa. Tuy Đường Mai không thích nhạc khúc, nhưng danh tự trên lại rất hợp với cây mai hoa đao của Đường Mai, lại thêm ám khí gã sử dụng có hình hoa mai, có tất cả mười ba chiêu, nhưng biến hoá tới vô cùng, do đó gã lấy tên đao chiêu của mình là Mai hoa tam lộng. Mười ba đao chiêu đều hiểm độc, trong ba chiêu cuối, mỗi chiêu đều có hai thức, mỗi thức đều có thể thuận tay bắn ám khí, lấy cái tên Mai hoa tam lộng thật là ý tứ thâm trầm. Đường Mai chém về phía Dị Bách Kiểm một đao, chính là đệ nhị chiêu “Mai khai nhị độ”, lưỡi đao chém xéo ngang hông Dị Bách Kiểm. Bất luận chém trúng đối thủ hay không, thức thứ hai lại tiếp tục công cực nhanh vào vị trí cũ, khiến đối thủ muốn tránh cũng không được, do đó được gọi tên Mai khai nhị độ. Thuật dị dung của Dị Bách Kiểm thiên hạ vô song, đao thuật cũng không tệ. Chỉ thấy ông chém mạnh cây nhuyễn đao trên tay xuống đánh ‘keng’ một tiếng, cản thế công thứ nhất của Đường Mai. Đường Mai lập tức thu đao, lại tiếp tục chém vào hông Dị Bách Kiểm. Dị Bách Kiểm cũng rất nhanh, không ngờ lại dùng chiêu cũ cản lưỡi đao của Đường Mai. Lại một tiếng ‘keng’ nữa vang lên. Cả hai đều lùi lại một bước. Tuy chỉ giao đấu có một chiêu, nhưng cao thấp đã rõ. Đệ nhị chiêu của Đường Mai, một đâm một chém, cự ly đều rất ngắn, trong khi chiêu thức của Dị Bách Kiểm phải thi triển ở cự ly dài hơn, nhưng thời gian phát xuất lại đồng thời, hai ngọn đao đều chạm đích cùng một điểm. Điều này chứng tỏ đao pháp của Dị Bách Kiểm cao hơn Đường Mai nhiều. Đường Mai trong lòng đã có tính toán, do đó xuất ra đợt công kích thứ hai, là chiêu thứ mười ba trong Mai hoa tam lộng, tên gọi là “Đạp tuyết tầm mai”. “Đạp tuyết” là một việc rất cần sự dung hoà. Nếu bước đi quá mạnh, không cẩn thận sẽ ngập trong tuyết, không rút chân lên được; còn nếu bước đi quá nhẹ, không cẩn thận sẽ trơn trượt ngã lăn trên tuyết. Do đó, lúc cần nặng thì phải nặng, lúc cần nhẹ lại phải nhẹ, hành động thực sự chính xác, cẩn thận mới có thể thành công. Nửa chiêu đầu của “Đạp tuyết tầm mai” có tên là “Đạp tuyết”, đao pháp trong sự khinh xảo lại có sự ổn định. Đao xuất ra nhẹ nhàng, nhưng tuỳ thời lại có thể bạo phát, quan sát đối phương có đôi chút sơ hở, lập tức trầm tĩnh chém ra một đao. Đao này không trúng cũng không cần khẩn trương, bởi vì hãy còn nửa chiêu sau, gọi là “Tầm mai”. Mai là một thứ ám khí tẩm độc hình hoa mai, nhỏ rứt, chạy theo mạch máu đối phương. Trừ người phát ám khí ra, còn ngay cả người đứng ngoài quan sát cũng không thể nhìn rõ. Do đó, trước nay chưa ai tránh khỏi chiêu Đạp tuyết tầm mai của gã. Thế nhưng, việc gì cũng phải có lần đầu tiên, kể cả việc thất thủ cũng không phải ngoại lệ. Chiêu Đạp tuyết tầm mai của Đường Mai lần đầu tiên thất thủ. Hắn sử Đạp tuyết rất lâu, nhưng đao pháp của Dị Bách Kiểm quá kín kẽ, một khe hở cũng không lộ. Cuối cùng, không thể chờ đợi được nữa, hắn buộc phải xuất chiêu Tầm mai. Hắn dụng nội lực một cái, hai khoen tròn trên thân đao lập tức bay ra, những ám khí tẩm độc hình hoa mai trên khoen tròn cũng đồng thời bắn ra như mưa. Trong lúc hắn vận nội lực, cũng đồng thời huy động đao ảnh làm rối loạn tầm nhìn của đối thủ, trong tâm gã tin rằng nhất định Dị Bách Kiểm không thể tránh được chiêu này. Nào ngờ trong tay trái Dị Bách Kiểm đột nhiên xuất hiện một chiếc túi vải, chỉ thấy ông ta khoa tay một cái, tất cả những ám khí đều bị thu vào trong túi. Đường Phong thấy tình thế không hay, lập tức vung tay trái lên, ám khí hình quả phong phóng vào ngực phải Dị Bách Kiểm. Việc hắn nhắm vào phía ngực phải của Dị Bách Kiểm là có dụng ý, bởi vì ông ta cầm túi bên tay trái, đao bên tay phải. Thông thường một người phản ứng với ám khí, tất sẽ dùng thứ vũ khí bên tay thuận để ngăn đỡ. Một khi Dị Bách Kiểm huơ đao cản ám khí của Đường Phong là ông đã trúng kế, bởi vì ám khí sẽ nổ tung, bắn chất độc ra khắp nơi. Đường Phong quả nhiên tính đúng phản ứng của Dị Bách Kiểm. Mắt thấy cây nhuyễn đao của Dị Bách Kiểm sắp chạm vào quả phong, bọn Đường Phong bốn người không khỏi cảm thấy đắc ý, trên mặt Đường Mai bất giác cũng hiện lên nét tiếu ý. Dị Bách Kiểm nhìn thấy nụ cười hiểm độc trên gương mặt Đường Mai, nhuyễn đao đang ở tư thế đỡ gạt, lập tức chuyển thành chém ra, vận nội lực khoa một vòng. Ám khí bị nội kình của ông cản phá, lập tức bay chậm lại, theo kình lực rơi xuống. Lúc này Dị Bách Kiểm mới vung túi vải trong tay trái ra, thu tóm toàn bộ quả phong của đối phương. Đường Mai, Đường Phong không giấu được vẻ mặt kinh hãi. Đường Miên và Đường Tang đang chặn sau lưng Dị Bách Kiểm, ngay khi thấy sắc diện của hai người bọn Đường Phong, biết ám khí của bọn họ đã bị vô hiệu hoá, lập tức phi thân về phía Dị Bách Kiểm. Đôi nhục chưởng của Đường Miên lập tức công ra bốn chiêu, tiếng gió nổi lên vù vù, lợi hại phi thường. Cùng lúc, cây lang nha bổng của Đường Tang cũng nhằm sau lưng Dị Bách Kiểm bổ xuống. Thanh kiếm của Đường Phong và cây mai hoa đao của Đường Mai cũng công thẳng vào thân hình Dị Bách Kiểm. Lúc đó bọn họ đã bất chấp quy củ giang hồ, chỉ còn nghĩ đến quy củ của Đường Môn, nếu một người đánh không lại thì hai người, hai người cũng không địch nổi thì tất cả cùng lên. Trước sự hợp công của bốn đại cao thủ, Dị Bách Kiểm chỉ còn cách chống đỡ chật vật. Sau vài chiêu, Dị Bách Kiểm đột nhiên hét lớn: “Ngừng tay!” Cả bốn người đều đình thủ, nhưng vẫn vây chặt Dị Bách Kiểm. Dị Bách Kiểm tự biết có đấu nữa cũng không thắng nổi bốn người bọn họ, bèn hạ đao xuống, nhìn thẳng vào Đường Phong hỏi: “Các người muốn gì?” Đường Phong: “Muốn mời các hạ quay lại Đường Gia Bảo.” Dị Bách Kiểm: “Tại sao?” Đường Phong: “Không tại sao cả. Tất cả những ai đêm hôm lén lút rời Đường Gia Bảo, chúng ta đều có trách nhiệm lưu lại, đưa về Đường Gia Bảo chờ xử lý.” Dị Bách Kiểm: “Để thẩm vấn ư?” Đường Phong nhếch mép: “Điều này còn phải xem mức độ hợp tác của các hạ như thế nào.” Dị Bách Kiểm không nói thêm, đút nhuyễn đao vào vỏ, khoát tay tỏ ý muốn đi. Bọn Đường Phong lập tức nhường lối. Dị Bách Kiểm đi trước, bốn người kia theo sát phía sau. Khi Dị Bách Kiểm bị áp tải trở về Đường Gia Bảo, cũng là lúc Quyên Quyên đẩy cửa bước vào phòng. * * * Đường Ngạo, Đường Khuyết ngẩng đầu nhìn Quyên Quyên. Đường Khuyết hỏi: “Có phát hiện được gì không?” Quyên Quyên lắc đầu: “Không có”. Đường Hoa chen vào: “Thượng Quan Nhận có khoẻ không?” Quyên Quyên: “Rất khoẻ, cường tráng không khác gì thanh niên.” Đường Hoa và Đường Khuyết nghe vậy đều không khỏi nhếch mép cười nham nhở, chỉ có Đường Ngạo vẫn giữ vẻ lãnh tĩnh. Đường Khuyết khoát tay nói: “Muội đi nghỉ đi, nếu có tin gì lập tức báo lại.” Quyên Quyên dạ một tiếng, quay lưng đi ra. Cô bước rất chậm rãi, khi bước đến cửa cũng thoáng chút do dự, nhưng rồi dứt khoát đẩy cửa bước ra. Cô thực không nỡ tố giác Thượng Quan Nhận. Nếu cô tiết lộ những gì đã phát hiện đêm qua cho Đường Khuyết, chắc chắn gã sẽ không tha cho ông, nhưng nếu như vậy cô cũng mất cơ hội có những giờ khắc khoái lạc với Thượng Quan Nhận như trước đây. Không thể từ bỏ lạc thú, cô buộc phải nói dối Đường Khuyết. Cô không biết rằng Dị Bách Kiểm hiện đã bị bắt. Nếu Dị Bách Kiểm khai nhận toàn bộ mục đích đến Đường Gia Bảo, chắc chắn cô sẽ gặp họa sát thân vì hành vi lừa dối này. Về điểm này, còn phải xem Dị Bách Kiểm lựa chọn như thế nào khi phải đối mặt với Đường Ngạo. * Tuy Quyên Quyên không biết, nhưng bọn Đường Ngạo lại đang cao hứng phi thường, bởi vì ngồi trước mặt bọn họ chính là nhân vật Dị Bách Kiểm vừa bị đưa về. Trên mặt Dị Bách Kiểm không lộ vẻ gì, điều này khiến Đường Ngạo không khỏi hoài nghi, bộ mặt trước mắt liệu có phải là mặt nạ? Tuy nhiên, câu hỏi này cũng không mấy quan trọng, điều quan trọng là tra hỏi được mục đích của ông ta khi đến Đường Gia Bảo. Đường Ngạo vừa chuẩn bị mở miệng hỏi, Dị Bách Kiểm đã lập tức chặn trước: “Các hạ muốn biết tại sao ta đến Đường Gia Bảo, đúng không?” Chưa chắc khai là đúng. Đường Ngạo nghĩ bụng người này quả là thông minh, không nên phí sức tra bức để thẩm vấn ông ta. Vấn đề là làm cách nào để phân biệt trong lời khai của ông ta, điều nào là chân, điều nào là giả. Sau khi bọn họ gật đầu, Dị Bách Kiểm nói tiếp: “Nếu tôi nói rằng đến đây buôn bán, nhất định các hạ không tin, đúng không?” Điều này cũng đương nhiên đúng, bọn Đường Ngạo chỉ còn cách gật đầu. Dị Bách Kiểm lại hỏi: “Như vậy các hạ hy vọng tôi đến đây để làm gì?” Cái gã này thật lợi hại, Đường Ngạo nghĩ. Hắn không đáp, quay lại nhìn Đường Khuyết. Bắt gặp ánh mắt của đại ca, hiểu rõ ý tứ của hắn, Đường Khuyết liền đáp thay: “Chúng ta đương nhiên hy vọng các hạ đến đây để buôn bán, nhưng không phải, đúng không?” Dị Bách Kiểm gật: “Một điểm cũng không sai”. “Vậy các hạ đến đây tìm người?” “Đúng vậy.” “Tìm ai?” “Thượng Quan Nhận.” Không khí trong phòng đột nhiên như đông cứng lại. Đây chính là đáp án mà Đường Gia bọn họ muốn nghe, tuy nhiên Dị Bách Kiểm lại nhanh chóng khơi khơi thừa nhận khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang