[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 7 : Chờ đợi (phần Thượng)

Người đăng: hoangtuden1979

Cảm giác chờ đợi luôn dài lê thê, huống chi, nơi Vô Kỵ đang ngồi đợi lại là một căn thạch thất bốn bề kín mít. Lúc dẫn Vô Kỵ đến đây, khi băng qua một thạch đạo dài và u ám, Đường Ngạo có hỏi: “Nơi đây giống như ngục thất vậy, huynh có dám ở lại chờ không?” Đối với Vô Kỵ, có điều gì không dám chứ, đã từng can đảm thâm nhập nơi long đàm hổ huyệt như Đường Gia Bảo, một thạch thất nhỏ như vậy, đời nào chàng lại e sợ? Nên chàng mỉm cười: “Ta không có gì phải sợ cả.” Đường Ngạo hỏi tới: “Huynh không sợ ta nhốt huynh trong đó?” Vô Kỵ cười nhẹ: “Huynh đã khám phá ra thân phận của ta, hiện ta muốn ly khai Đường Gia Bảo đã khó như lên trời. Cho ta quay về cũng là ý kiến của huynh, nếu huynh thực sự muốn nhốt ta trong này, ta cũng đành phải tiếp nhận.” Đường Ngạo gật gù: “Nói hay lắm. Ta cho huynh hay, đây là mật thất nơi Đường Gia chúng ta thảo luận những vấn đề trọng yếu, bốn bề đều là đá tảng dày, tuyệt đối không ai nghe trộm được.” Đường Ngạo dẫn Vô Kỵ bước vào thạch thất. Bên trong có một bàn đá, sáu ghế đá, trên bàn có sẵn một bình trà nóng. Đường Ngạo dặn dò Vô Kỵ: “Huynh đợi một chút sẽ có người mang bữa tối lại. Huynh ăn tối xong, người đó sẽ đến gặp huynh, huynh chỉ cần đóng cửa thạch thất lại, sẽ không ai đến làm phiền huynh. Gặp nhau rồi, huynh muốn nói chuyện bao lâu cũng được, nhưng huynh cần nhớ một điều, khi rời đi chỉ một mình huynh được đi mà thôi.” Vô Kỵ thăm dò: “Nếu hai người cùng đi thì sao?” Đường Ngạo khẳng định: “Ta đã hạ lệnh, nếu một người đi thì Đường Gia tuyệt đối không ngăn trở. Nhưng nếu hai người, thì tuyệt bất lưu tình, không màng thủ đoạn, quyết giết không tha.” Vô Kỵ thắc mắc: “Thật ra, người huynh muốn lưu lại là ai vậy?” Đường Ngạo không trả lời thẳng: “Huynh sẽ mau chóng biết thôi.” Hiện tại, trà đã uống cạn, cơm rượu đã được bưng đi, Vô Kỵ cảm thấy như đã trải qua ba ngày ba đêm rồi. Trong khoảng thời gian đó, chàng cố gắng kiềm chế không suy đoán người sắp đến là ai, quyết toàn tâm toàn ý phân tích hành động của Đường Ngạo. Khi phát động tấn công Đại Phong Đường, hắn sẽ công kích cứ điểm nào trước, sử dụng phương pháp tấn công nào? Vô Kỵ đã nghĩ ra một vài chiến thuật phòng ngự, sử dụng cho từng cứ điểm khác nhau. Rốt cuộc chàng phát giác, điều quan trọng không phải là thụ động phòng ngự thế nào, mà là tiên đoán được mũi tấn công đầu tiên của đối phương. Ngày mai Vô Kỵ sẽ rời đi, nơi đặt chân đầu tiên sẽ là cứ điểm Bàn Long Cốc, nhưng chàng cũng có thể đi đường vòng, chưa đến nửa ngày đã đến được thành bảo của Thượng Quan Nhận. Khoảng thời gian nửa ngày đó có ý nghĩa rất quyết định. Nếu chàng tới Bàn Long Cốc trước, nhưng Đường Ngạo lại đem quân tấn công thành bảo của Thượng Quan Nhận đầu tiên, người chưởng quản thành bảo hiện nay là Quách Quan Quần sẽ không kịp phòng vệ. Vì trở tay không kịp, nhiều khả năng thành bảo sẽ bị triệt hạ dễ dàng. Nếu Vô Kỵ tới thành bảo trước, nhưng Đường Ngạo lại tấn công Bàn Long Cốc, hậu quả sẽ chẳng khác bao nhiêu. Thêm nữa, liệu Thượng Quan Nhận có cơ hội báo tin cho người trong các cứ điểm đó hay không? Vô Kỵ còn lo lắng một chuyện khác, chàng e rằng người sẽ gặp chàng lát nữa chính là Thượng Quan Nhận. Chàng lo rằng Đường Ngạo cũng đã phát hiện ra mục đích tiềm nhập Đường Gia của Thượng Quan Nhận. Do đó, gã thu xếp cho hai người gặp nhau xong, tất sẽ bức chàng ra đi, chỉ lưu Thượng Quan Nhận ở lại. Trừ ông ra, Vô Kỵ thật không thể nghĩ ra Đường Gia Bảo cần lưu lại một ai khác. Vô Kỵ trong lòng hỗn loạn, cảm thấy mình như một con rối bị Đường Ngạo thao túng trong tay. Đột nhiên lúc đó Vô Kỵ cảm thấy hối hận, tự trách mình trước kia không chịu gắng công rèn luyện, lại quá mải mê chơi bời. Chàng rất hối hận sao hồi trước không chú tâm học hỏi các mặt quyền mưu và chiến lược. Hiện tại, Đường Ngạo đã bố trí chu đáo mọi bề, khiến cho việc thả chàng quay về Đại Phong Đường chẳng hề ảnh hưởng chút nào tới chiến cuộc. Điều này cho thấy, về mặt chiến lược hay quyền mưu, Đường Ngạo đều vượt xa chàng. Đường Gia Bảo là một nơi rất đáng sợ, tuyệt không dễ đối phó như ban đầu chàng tưởng. Chàng đột nhiên nhận ra phụ thân mình quả là lợi hại, đã lập ra kế hoạch Bạch Ngọc Lão Hổ nhằm thâm nhập vào Đường Môn. Thế nhưng, chàng lại băn khoăn: sự hy sinh của phụ thân liệu có đáng không, bởi Đường Ngạo là một kẻ quá sức lợi hại. Nếu y phát hiện ra ý đồ của Thượng Quan Nhận, hay thậm chí chỉ cần y có ý nghi ngờ, mọi kế hoạch và hy sinh trước đây đều tan như bọt nước. Những hy sinh đó, thà để quyết tử một trận oanh liệt trên chiến trường còn có ý nghĩa hơn. Nghĩ đến đây, Vô Kỵ lại cảm thấy có chút buồn bã. Đúng lúc đó, chàng nghe có tiếng chân bước nhẹ, chàng biết rằng cuối cùng người đó đã đến. * * * Mới chỉ chờ đợi không quá hai thời thần, Vô Kỵ đã cảm thấy thời gian dài lê thê. Vệ Phượng Nương phải chờ từ sáng sớm, cảm giác đợi chờ dằng dặc của nàng, chỉ có thể hình dung bởi thế giới xung quanh dường như ngừng lại. Tâm trạng chờ đợi cùng lo lắng của Vệ Phượng Nương, đều được ghi lại trong nhật ký của nàng. [I] Ngày mùng hai tháng năm. Dù đêm qua thao thức tới gần sáng, nhưng mình không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tuy mình cố nhắm mắt một chút, nhưng vẫn trăn trở không yên giấc. Có tiếng gà gáy từ bên ngoài vọng đến. Nghe tiếng gà, mình lại cảm thấy chán ghét vô cùng, bởi vì lại sắp bắt đầu một ngày mới. Nhưng trong lòng mình lại mong muốn sớm gặp người đó, rất có thể chính là Vô Kỵ. Sau ba tiếng gà gáy, mình quyết định không ngủ lại. Mình trở dậy, đến trước bàn phấn, nhìn vào tấm gương đồng. Mình bắt đầu tưởng tượng người mình gặp chính là Vô Kỵ. Mình chăm chú quan sát những biểu cảm của khuôn mặt mình phản chiếu trong gương. Mình cố gắng tập khống chế tình cảm, để khuôn mặt mình trong gương vẫn duy trì vẻ bình thản. Mình tập đi tập lại nhiều lần, cho đến khi mình tin rằng nếu người đó thực sự là Vô Kỵ, sắc mặt của mình vẫn không đổi như thể gặp một người xa lạ. Đến lúc đó mình mới thôi tập. Tiêu Đông Lâu phái người đến mời mình đi ăn sáng, mình cũng không đi, giả như ngủ say không biết gì. Ngay sau đó mình thấy hối hận. Vạn nhất người cần gặp sẽ cùng ăn sáng thì sao? Mình vội rời phòng, chạy tới chỗ Tiêu Đông Lâu. Mình vừa gõ cửa, ông ta đã nhận ra mình, kêu mình cứ đẩy cửa vào. Vừa gặp ông ta, mình lập tức hỏi khi nào có thể gặp được người đó. Tiêu Đông Lâu nói với giọng trào phúng: “Thấy bộ dạng nàng khẩn trương như vậy, có lẽ người đó chính là Triệu Vô Kỵ rồi.” Mình không để ý đến việc ông ta trêu chọc, tiếp tục truy vấn xem khi nào có thể gặp được. Tiêu Đông Lâu đáp: “Đường Ngạo vừa phái người mời ta đi ăn trưa, bất quá, hắn chỉ mời có mình ta.” Mình hỏi vì sao, ông ta bảo chính ông cũng không biết, mình nói muốn ông ta trong bữa ăn phải ước hẹn rõ với Đường Ngạo, ông hứa chắc chắn sẽ làm. Ông chăm chú nhìn mình, hỏi đêm qua phải chăng mình ngủ không ngon giấc, mình đáp phải, ông bảo muốn mình ngủ một giấc. Làm sao mình ngủ được đây? Cả sáng nay mình ngồi bên cửa sổ, lúc thì nhớ về những phút giây hạnh phúc cùng Vô Kỵ trước đây, lúc lại chạy đến trước gương tập luyện vẻ mặt. Đến trưa, tim mình bắt đầu đập thình thịch. Mình nhận thức được rằng thực ra, ngay từ đầu mình đã khẩn trương đến thế rồi. Mình bắt đầu lo lắng, lo lắng rằng mình không thể chế ngự được tình cảm khi gặp người đó. Mình không muốn ăn trưa, sốt ruột đợi hồi âm của Tiêu Đông Lâu. Thời gian cứ chậm chạp trôi. Dù chậm chạp đến thế nào, cuối cùng cũng phải kết thúc. Tiêu Đông Lâu phái người đến cho biết Đường Ngạo yêu cầu mình tối nay đến gặp người đó. Tại sao lại tối nay? Tại sao lại bắt mình phải đợi tiếp? Đợi chờ quả là điều khiến người ta mòn mỏi. Chờ đợi buổi chiều còn khiến người ta cảm thấy thời gian dài hơn cả buổi sáng. Mình nhớ lại hôm đáng lẽ cùng Vô Kỵ bái đường thành thân, buổi chiều hôm đó mình cũng có cảm giác dài lê thê. Nghĩ đến thảm kịch phát sinh trước khi bái đường, mình không khỏi lo lắng: chiều nay chờ đợi như vậy, liệu có phát sinh sự biến gì như lần trước hay không. Mình thực sự lo muốn chết. Hoàng hôn buông xuống chậm chạp. Đường Gia cho người đến mời mình đi, trong lòng mình khẩn trương hẳn lên. Gia nhân đưa mình vào một căn phòng, bảo mình chờ ở đó. Lại chờ. Có người đến. Mình cứ nghĩ đó là người mình cần gặp, hoá ra lại là gia nhân kia, hắn mang đồ ăn đến cho mình. Mình nhìn, chỉ thấy một bộ bát đũa. Tại sao chỉ có một bộ bát đũa, mình hỏi gia nhân, hắn đáp không biết, chủ nhân hắn chỉ bảo hắn tới đây, mời mình dùng bữa tối. Sau bữa tối thì sao? Hắn trả lời không biết gì cả. Mình quả thật vừa lo vừa bực, làm sao mình còn tâm trí để ăn uống vào thời điểm này? Bất quá mình cũng không bắt hắn đem mâm cơm đổ đi. Hắn cũng chỉ là một bộc nhân, cũng chỉ nhận lệnh của chủ nhân mà thôi. Mình cũng không hề tỏ ý trách cứ hắn, lại còn nhẹ nhàng cảm ơn hắn. Thức ăn rất thơm, rất có hương vị Tứ Xuyên, nhưng mình quả thật không muốn ăn chút nào. Mình đi đi lại lại trong phòng. Đột nhiên, mình nghe bên kia tường có tiếng cãi nhau. Mình đẩy cửa, nhẹ lướt đến phòng kế bên. Đến bên cửa sổ, mình nghe thấy hai người đang tranh cãi, mình nhận ra giọng một người, còn giọng kia mình chưa từng nghe thấy bao giờ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang