[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 3 : Nhật ký của Vệ Phượng Nương

Người đăng: Ba_Van</font>

Chương 3: Nhật ký của Vệ Phượng Nương. Vòng quay cuộc đời thật không biết đâu mà lường. Vệ Phượng Nương, một cô gái xinh đẹp tốt bụng, không màng đến thế sự lợi danh, chỉ cần cưới một người chồng tốt, sống một cuộc sống bình thường là đã cảm thấy mãn nguyện, giờ đây lại gặp phải chuyện hết sức bi thảm, còn chưa kịp làm lễ bái đường thì phụ thân Vô Kỵ đã bị sát hại. Vô Kỵ không hề nhìn nàng đến một lần, thậm chí một câu cũng không lưu lại, lập tức rời nhà đi tầm cừu. Nhưng Vệ Phượng Nương biết rõ Vô yêu nàng, chỉ có một người yêu thật lòng như thế mới có hành động như vậy. Nàng biết vì sao Vô Kỵ không nhìn nàng lấy một lần, không nói với nàng lấy một câu: nhất định Vô Kỵ ngại nếu nàng nói một câu ngăn trở, chàng sẽ không thể đành lòng dứt áo ra đi. Thực ra Vô Kỵ đã nhầm, bất luận chàng làm gì, nàng đều ủng hộ. Chẳng những nàng không hề trách Vô Kỵ, mà không chút oán trách vận mệnh bất công; bởi vì nàng biết hạnh phúc phải tự tay giành lấy mới có, oán trách gì cũng vô dụng, không phải cứ oán trách là có được hạnh phúc. Do vậy nàng cùng em gái Vô Kỵ, Triệu Thiên Thiên, đi tìm chàng. Nhưng hạnh phúc dù phải truy cầu mới có, lại tịnh không nhất thiết cứ truy cầu là gặp được hạnh phúc. Trường hợp Vệ Phượng Nương cũng vậy, nàng không thể ngờ số mệnh mình có quá nhiều ngang trái như thế. Trên đường đi, nàng và Thiên Thiên tìm đến Cửu Hoa Sơn; trên đỉnh Cửu Hoa Sơn, nàng và Thiên Thiên lạc nhau, sau đó nàng gặp Tiêu Đông Lâu . Tiêu Đông Lâu có thể nói là một quái nhân, phải nhờ một cái giá bằng thép mới chống đỡ được thân thể, thế nhưng khí phách của ông thì không ai dám coi thường. Khi Tiêu Đông Lâu gặp Vệ Phượng Nương, ông đang dạy kiếm cho Vô Kỵ, nhưng lại tuyệt không cho nàng biết, chỉ nói rằng nàng cứ ở lại thì sớm muộn cũng có cơ hội gặp chàng. Do khí phách của Tiêu Đông Lâu thập phần tôn quý, Phượng Nương không mảy may nghi ngờ ông, sẵn sàng ở lại Cửu Hoa Sơn. Phượng Nương là người như vậy. Nàng nguyện ý ở lại Cửu Hoa Sơn, không hỏi thêm gì nữa. Đôi khi, nàng nhớ những món ăn quê nhà, chỉ cần nàng nói thích món gì, lập tức hôm sau có món ấy trên bàn. Nàng biết Tiêu Đông Lâu tuyệt đối không phải là người thường, bởi vì sơn động nơi ông ta trú ngụ tuy chưa sánh được với Hoàng cung, nhưng rượu ông ta uống lại là loại thượng đẳng. Thủ hạ của ông ta toàn là cao thủ thượng thặng, nhất là tên mù Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh kia, lại đáng sợ gấp trăm lần người sáng mắt. Đối với quái nhân trong động kia, trong lòng nàng có vô vàn vấn đề muốn hỏi, nhưng đều để lại trong lòng, chỉ còn cách viết vào nhật ký. Viết nhật ký là thói quen lâu nay của nàng. * * *Ngày mùng Một tháng Năm. Cùng Tiêu Đông Lâu rời Cửu Hoa Sơn đã được mấy ngày. Mấy ngày qua, trong lòng mình cảm thấy bất an. Hôm nọ Tiêu Đông Lâu dẫn mình vào căn phòng sâu nhất trong sơn động, gặp một người. Người này đầu tóc bù xù, gầy ốm quắt queo, trầm mê trong kiếm thuật, lại chính là Vô Kỵ mà mình ngày đêm mong nhớ. Những ngày qua, trong lòng mình tình cờ xuất hiện ý nghĩ đó; nhưng hôm nay, sau khi vào trú tại khách điếm, mình đột nhiên nghĩ ra, sao hôm đó mình không gọi một tiếng “Vô Kỵ!” xem hắn phản ứng ra sao? Ôi, Vô Kỵ! Nếu người đó chính là chàng, mình quả thật đã bỏ lỡ cơ hội trùng phùng. Điều duy nhất an ủi mình là Tiêu Đông Lâu từng nói: khi nào Vô Kỵ học thành kiếm pháp, sẽ để cho hai đứa mình gặp nhau. Vậy nếu người đó quả thật là Vô Kỵ, thì mình gọi hay không, liệu có quan hệ gì? Sự hiện diện của mình là vô ích, lại còn quấy nhiễu tâm học kiếm của chàng. Ôi! Những điều mình nhớ lại gần nhất, tại sao toàn là ý nghĩ về Vô Kỵ? Tại sao tình cảm của mình đối với chàng ngày càng sâu đậm hơn? Mình biết Tiêu Đông Lâu rất tốt với mình, nhưng ông ta cũng nên biết rằng trái tim của mình đã thuộc về Vô Kỵ. Mấy ngày nay mình đều theo Đông Lâu, nhỡ Vô Kỵ nhìn thấy, không hiểu chàng sẽ nghĩ gì? Mình không biết; mình chỉ biết rằng lòng mình cảm thấy thanh thản. Viết một chút về những gì xảy ra hôm nay! Hôm nay đến một địa phương rất thú vị; ở đây có một vật gọi là “hoạt can” (kiệu), gồm hai chiếc ghế mây nối với hai cây tre, người ngồi trên ghế, được người khiêng kiệu khiêng lên núi. Đường núi rất khó đi, người khiêng kiệu lại đi vững chãi như bước trên đất bằng, thân thủ quả không đơn giản. Mình biết rằng kiệu tre đó là phương tiện đi lại của vùng Tứ Xuyên, điều này cho thấy mình đã vào đến Tứ Xuyên. Nhưng đến Tứ Xuyên để làm gì, mình không biết, chỉ biết rằng Tứ Xuyên là địa phận của Đường Môn, Thượng Quan đại thúc hiện giờ ở đó. Mình cũng biết nếu Vô Kỵ đã luyện thành kiếm pháp, nhất định chàng sẽ đến Đường Môn tầm thù. Tiêu Đông Lâu đến chỗ Đường Môn? Xem bộ dạng cao ngạo xuất thế, phong thái sinh hoạt đế vương của ông ta, lẽ ra ông không nên đến Đường Môn mới phải. Tuy nhiên, sau khi vào khách sạn, mình nghe thấy Liễu Tam Canh và một gã béo nói chuyện. Liễu Tam Canh: “Chúng ta đã tới.” Gã béo: “Lần này ngươi mang gì tới đây?” Liễu Tam Canh: “Một người.” Gã béo: “Người? Chúng ta không cần.” Liễu Tam Canh: “Người này cũng không thể giao cho ngươi, chỉ là người các ngươi nên gặp.” Gã béo: “Sao?” Liễu Tam Canh: “Các ngươi không phải đang tra xét thân phận của một người sao? Người chúng ta mang tới đây, chỉ cần hắn ra tay, liền điều tra ra ngay thân phận của kẻ kia.” Gã béo: “Người này là ai?” Liễu Tam Canh: “Hắn ta họ Vệ.” Gã béo: “Rất tốt. Thứ các ngươi cần, tối nay chúng ta sẽ mang đến.” Liễu Tam Canh: “Không cần thiết. Địa Tạng Bồ Tát bảo mọi sự để sau sẽ hay.” Gã béo: “Rất tốt, rất tốt, ha ha ha…” Liễu Tam Canh nói tới người họ Vệ, phải chăng chính là mình? Có thật thế không? Mình có thể chứng minh thân phận của ai đây? * * * Vệ Phượng Nương đương nhiên không biết gã béo đó chính là Đường Khuyết. Tiêu Đông Lâu tới là để lấy thuốc giải độc. Từ khi bị ám toán đến nay, năm nào ông cũng phải đến để lấy giải dược của Đường Môn, lại không phải tự mình phục dụng, mà là để cho “Cương thi”. “Cương thi” cũng là một người bị trúng độc, do nội công y quá thâm hậu nên có thể đem độc lực tụ tập lại một chỗ trên cơ thể, nhưng mỗi năm đều phải cần đến giải dược chỉ Đường Môn mới có. “Cương thi” có bản lĩnh đặc biệt, trong một thời gian ngắn có thể điểm liền một hơi tất cả các huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể. Tiêu Đông Lâu mỗi năm cần được đả thông các huyệt đạo một lần để thông suốt kinh mạch, do vậy ông cần giải dược của Đường Môn để làm vật trao đổi với “Cương thi”. Mỗi lần đến Đường Môn, Tiêu Đông Lâu đều mang tới các vật quý để trao đổi lấy giải dược. Lần này, ông ta được tin Đường Môn đang truy tìm một người tên là Triệu Vô Kỵ, do đó mới dẫn Vệ Phượng Nương đến đây. Có phải Vệ Phượng Nương vừa gặp Triệu Vô Kỵ liền xúc động khiến người ta có thể xác định chính gã là Triệu Vô Kỵ hay không? Đương nhiên Vệ Phương Nương không biết điều này. Nàng chỉ viết tiếp trong nhật ký: * * * Bữa ăn tối diễn ra trong một bầu không khí nặng nề, không hiểu vì sao Tiêu Đông Lâu biểu lộ một vẻ mặt hết sức trầm lặng. Ăn xong miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống, Tiêu Đông Lâu ưu tư nhìn mình. Sau một lúc lâu, ông ta mới cất tiếng: ”Vô Kỵ thực sự đã luyện thành kiếm pháp.” Ngay khi nghe đến hai chữ Vô Kỵ, tim mình đập mạnh hơn, cả người cơ hồ đứng phắt dậy. Mình muốn hỏi tất cả những gì ông ta biết, muốn hỏi Vô Kỵ ở đâu, nhưng mình biết nếu hỏi như vậy, ông ta sẽ không trả lời. Ông ta giống như người đang ghen, lại luôn muốn tỏ ra phong độ hơn người, nên mình tự kiềm chế, không hỏi câu nào, chỉ nhìn ông ta chăm chú. Mình nghĩ rằng ánh mắt của mình đã để lộ niềm mong mỏi, mình thấy ông ta có vẻ không vui, nhưng vẻ không vui đó chỉ thoáng qua một chút, lại biến mất. Rồi ông ta hỏi: “Nàng không hỏi vì sao ta biết được chuyện này?” Trước câu hỏi của ông ta, mình suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Tôi có hỏi hay không, ông cũng đều sẽ nói.” Tiêu Đông Lâu mỉm cười: “Nàng thật sự hiểu ta, quả là rất tốt.” Mình không dám nói thêm gì, chỉ chăm chú nhìn ông ta. Ông ta lại nói tiếp: “Bởi vì hắn đã sớm rời Cửu Hoa Sơn.” Mình há hốc miệng, ông ta biết mình định hỏi gì, lập tức trả lời: “Không sai, người nàng nhìn thấy trong sơn động chính là hắn; hắn tới Cửu Hoa Sơn để tìm ta, học kiếm thuật của ta. Hắn biết chỉ có thể học thành võ công tuyệt thế mới có khả năng trả phụ cừu, do đó hắn luyện kiếm cơ hồ không ăn không ngủ. Khi đó nàng không lên tiếng gọi hắn là đúng, nếu không hắn sẽ suy sụp, nhất định rơi vào tình trạng tẩu hoả nhập ma, có thể ảnh hưởng đến tính mạng.” Mình thực sự sợ hãi. Nếu ngày đó mình gọi tên Vô Kỵ, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Hiện tại mình đã nhận ra Tiêu Đông Lâu quả là một người quá sức lợi hại. Ông ta thích mình, lại kiên quyết không sử dụng những biện pháp mạnh để cưỡng ép mình thích ông ta; ông ta biết trong tim mình chỉ có Vô Kỵ, lại cố tình dùng thủ đoạn thâm độc như trên để làm hại chàng. Mình hận ông ta. Dường như ông ta cảm nhận được trong lòng mình nghĩ gì, lại nói tiếp: “Nếu thích một người, nếu muốn giành được một người, đôi khi cần sử dụng đôi chút thủ đoạn. Hơn nữa, Vô Kỵ đối với kiếm thuật trầm mê như vậy, trong mắt ta, hắn không khác gì một phế nhân.” Những lời trên quả không sai, nhưng ông dùng thủ đoạn đó để đối phó với người mình yêu, làm sao mình có thể tha thứ. Tuy nhiên, mình không nói ra ý nghĩ này, chỉ yên lặng nhìn ông ta. Ông ta lại nói tiếp: “Ta không tưởng được rằng Vô Kỵ lại quyết tâm như vậy. Chúng ta rời Cửu Hoa Sơn chưa lâu, hắn đã rời đi, so với dự đoán của ta sớm hơn tới hai tháng.” Nghe tới đây, mình không thể không nảy sinh nghi ngờ, hỏi ông ta: “Ông cố ý dẫn tôi rời Cửu Hoa Sơn? Sợ rằng sau khi chàng luyện thành kiếm thuật sẽ gặp lại tôi?” Ông ta mỉm cười: “Nàng quá xem nhẹ ta rồi. Ta há phải hạng người như vậy? Hơn nữa, trước đây ta đã từng nói nàng không bắt buộc phải đi theo ta.” Tôi hỏi: “Vậy vì sao ông rời Cửu Hoa Sơn?” Ông ta cười khổ: “Nàng có biết rằng, mỗi năm, ta đều cần người giúp ta đả thông kinh mạch toàn thân? Nếu không, ta sẽ phải chết vì khí huyết không thông.” Ta trả lời không biết điều này. Ông nói: “Trong võ lâm hiện thời, chỉ duy nhất có một người mang danh hiệu ’Cương thi’ có khả năng một hơi đả thông kinh mạch của ta. Điều trùng hợp là, ông ta cũng bị trúng độc, mỗi năm đều cần giải dược, chỉ Đường Môn mới có thứ giải dược này.” Mình không nhịn được, hỏi tiếp: “Vậy tại sao phải rời Cửu Hoa Sơn sớm như thế? Chúng ta không phải đi lòng vòng mãi mới tới đây sao?” Ông đáp: “Nàng nghĩ rằng ta muốn đi lòng vòng? Nàng nghĩ rằng ta chỉ cần đến nơi, người của Đường Gia lập tức đưa giải dược cho ta vô điều kiện? Vừa qua, ta đi khắp nơi nhằm tìm kiếm những thứ quý giá có thể đổi lấy giải dược.” Mình hỏi ông ta đã tìm được chưa. Ông bảo đã tìm kiếm nhiều nơi, nhưng chưa tìm ra thứ phù hợp; cuối cùng được biết đã có một người lạ đến Đường Gia Bảo, người Đường Gia đang cố gắng xác minh thân phận của người này, vì họ nghi ngờ đó là Vô Kỵ. Ông nói: “Nàng có biết phương pháp nào hiệu nghiệm tức thì, có thể ngay lập tức chứng minh người đó phải là Vô Kỵ hay không?” Mình đáp: “Phải chăng là đem Thượng Quan đại thúc ra đối chứng?” Ông nói đó cũng là một biện pháp, nhưng nếu Thượng Quan Nhận, vì lý do gì đó không chịu ra mặt thì sao? Mình không hiểu vì sao đại thúc lại không chịu ra mặt, hay vì ông còn hoài niệm đến ân tình của cố nhân? Mình không bàn tiếp vấn đề này, chỉ hỏi: “Vậy còn biện pháp nào khác?” Ông ta đáp: “Nàng.” Ông ta vừa nói ra, mình giật mình kinh ngạc. Nhưng rồi nghĩ tiếp, cho dù Vô Kỵ gặp mình có thể giả bộ dửng dưng như gặp người lạ, nhưng mình gặp chàng, chắc chắn sẽ có phản ứng khác thường. Nghĩ đến đây, mình thấy Tiêu Đông Lâu thật là hèn hạ, nghĩ được biện pháp độc ác đó. Nhưng mình nghĩ lại ngay, nếu ông ta quả là loại tiểu nhân vô sỉ như vậy thì cần gì phải nói với mình, chỉ cần bắt mình mang thẳng đến Tứ Xuyên là xong. Không kìm được, mình hỏi ông ta: “Tại sao ông kể chuyện này cho tôi hay?” Tiêu Đông Lâu lại cười khổ, cơ hồ ông ta rất thích cười khổ, trả lời: “Ta sợ nàng sẽ ghét ta.” Ông ta nhìn mình rất lâu, lại nói: “Đầu tiên khi nghĩ đến việc dùng biện pháp này để đổi lấy giải dược, ta chỉ nghĩ đến bản thân ta, nhưng càng đến gần Đường Môn, ta lại càng cảm thấy bất an.” Mình hỏi vì sao. Ông ta đáp: “Vì điều này có thể coi là lợi dụng nàng; ta làm sao có thể lợi dụng nàng được? Tiêu Đông Lâu ta sao có thể lợi dụng một cô gái?” Mình hỏi: “Ông không muốn lấy giải dược sao?” Ông ta đáp: “Đương nhiên muốn.” Mình nói: “Vậy ông không lợi dụng tôi không được.” Ông ta đáp: “Bởi vậy ta phải nói trước với nàng, để nàng chuẩn bị tinh thần. Đương nhiên ta tuyệt đối không dám khẳng định người đó là Triệu Vô Kỵ. Nếu không phải thì quá tốt, còn nếu phải, ta hy vọng nàng có thể kiềm chế được tình cảm của mình.” Mình có thể kìm chế tình cảm sao? Đã lâu không gặp, trong lòng cảm xúc muôn vàn, làm sao mình có thể kìm nén được? Như hiểu được tâm sự của mình, ông ta bảo: “Nàng có thể không đi.” Mình nói: “Nếu tôi không đi, ông không thể có giải dược.” Ông ta đáp một cách chân thành: “Đương nhiên ta rất hy vọng nàng có thể đi, lại hy vọng nàng có thể khống chế tình cảm, đóng kịch trước mặt Đường gia.” Mình hỏi ông ta, như vậy chẳng phải cố tình đánh lừa Đường gia hay sao. Ông nói: “Việc này khó có biện pháp lưỡng toàn, đôi khi không sử dụng chút tâm cơ không được. Bất quá, để trong lòng ta cảm thấy thoải mái, để nàng không vì chuyện này mà hận ta, ta nhắc lại, nàng có thể không đi.” Mình kiên quyết đáp: “Tôi đi.” Mình không rõ vì sao khi đó mình quyết tâm như vậy; có phải vì ông ta đối với mình quá tốt, mình cần phải báo đáp hay không? Vì sao? Mình không biết, thực sự mình không biết. Lẽ nào đó là định mệnh? Định mệnh muốn mình xác minh xem người đó có phải Vô Kỵ hay không; mà số phận của kẻ đó lại phụ thuộc vào định mệnh đã được an bài của Phượng Nương mình. Ôi! Định mệnh, ngươi thật bất công! Tại sao ngươi bắt ta phải vậy? Trời đã sắp sáng, mình chợt nhớ ra quên chưa hỏi Tiêu Đông Lâu khi nào sẽ gặp người đó. Nếu người đó là Vô Kỵ, mình sẽ làm gì? Mình không biết, chỉ biết nhắm mắt nghe theo số phận an bài. * * * Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang