[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 10 : Đau thương

Người đăng: hoangtuden1979

Chương 10: Đau thương Đau thương là một thứ loại cảm giác kỳ lạ. Có người thương mùa xuân, có người tiếc mùa thu, có người ngắm mưa rơi thì chạnh lòng, có người nhìn rừng phong đỏ rực lại sầu man mác. Những cảm giác đó, Vô Kỵ đều chưa từng trải qua. Từ trước đến giờ chàng chưa hề cảm thấy đau thương. Khi chuẩn bị kết hôn với Vệ Phượng Nương rồi lại phải ra đi tầm cừu, vào thời khắc chia tay nàng tại lương đình, chàng không cảm thấy một chút thương tâm nào. Ngược lại, chàng còn thấy đôi chút dễ chịu. Tuyệt nhiên không phải chàng không phải là người bội bạc, tuy nhiên. Có điều chàng cho rằng chia ly là điều nhân sinh tất phải trải qua, không đáng để đau thương. Phụ thân bị sát hại, trong lòng chàng chỉ có bi thống. Bất kỳ ai, bất kỳ sự vật nào đều có lần đầu tiên, đau thương cũng không phải ngoại lệ, Triệu Vô Kỵ lại càng không phải ngoại lệ. Đối mặt với vô số xác chết nằm la liệt, đối mặt với tường thành bị phá huỷ, đối mặt với cổng thành nhuộm đẫm máu tươi, Triệu Vô Kỵ không thể không thấy đau lòng. Bởi vì những tử thi kia đều là huynh đệ Đại Phong Đường của chàng. Bởi vì thành môn bị phá huỷ kia chính là cứ điểm Bàn Long Cốc của Đại Phong Đường. Ở vào hoàn cảnh quốc phá gia vong, trong thiên hạ ai không cảm thấy đau đớn? Có lẽ Cchỉ trừ những người đã nhập đạo, không còn vướng bận hồng trần. Triệu Vô Ky không phải là người xuất gia. Bàn Long Cốc cũng coi như gia đình của chàng, đất nước của chàng. Chàng xem Hhuynh đệ trong Bàn Long Cốc, chàng coi như anh em ruột. Tình cảnh như vậy, làm sao chàng không đau lòng? Ánh nắng tàn loang trên mặt đường đỏ thẫm như máuchiếu vào lá đại kỳ trước mặt. Trời chiều không một chút gió, lá đại kỳ rủ xuống, bị ráng chiều như máu chiếu vào, càng làm tăng vẻ thê lương. Mùng Bốn tháng Năm, món há cảobánh ú dành cho Tết Đoan ngọ ngày mai, nào ngờ huynh đệ Bàn Long Cốc không còn dịp thưởng thức nữa rồi. Bước vào trong thành bảo, nỗi đau của Vô Kỵ càng tăng. Bởi vì chàng thấy cỏ hoa trước mỗi căn nhà đều thấm đẫm máu tươi., những nồi há cảo vừa hạ xuống,Những chùm bánh ú đang treo dưới hiên, những vò trúc diệp thanh chưa kịp đổ rakhui nắp, thảy đều vấy máu. Lại có người trước ngực vẫn đeo túi hương do người yêu tự tay thêu tặng, túi hương cũng nhuộm đỏ màu máu đỏ sậm. Cơ hồ Triệu Vô Kỵ cơ hồ cảm thấy muốn nôn mửa. Chàng cố kìm nén được cơn buồn nôn, nhưng lại không kìm nén nổi nỗi đau. Chàng không dám nhìn cảnh tượng trước mắt nữa, chỉ còn cáchđành quay đầu bỏ chạy thật mau. Chàng chạy miết, cho đến khi khí tàn lực kiệt mới chịu dừng lại. Chàng Ôm một gốc cây đại thụ, hít thở một hơi, cảm giác buồn nôn lại trỗi dậy không cách gì kiềm chế được, chàng liền nôn ồng ộc thốc nôn tháo một hồi. Rồi chàng lại đứng lên phóng chạy mải miết, hướng về phía mặt trời đang lặn. Một hồi lâu, chàng dừng lại nhìn ánh mặt trời đỏ rực. Ánh mặt trời đỏ rực như máu, tim chàng rỉ máu, đôi mắt chàng cũng đỏ như máu. Niềm thương tâm trở thành bi phẫn. Chàng ngửa mặt muốn gào lên, nhưng không cách nào phát ra tiếng. Chàng cảm thấy căm hận cực độ. Đường Ngạo đã lừa chàng. Tại sao hắn nói sẽ tấn công vào tiết Đoan ngọ? Tại sao hắn không giữ lời? Chàng muốn lập tức quay lại Đường Gia Bảo, tìm Đường Ngạo, thanh toán món nợ máu. Tuy nhiên, sau một lúc hồi phát tiết phẫn nộ, chàng cảm thấy bình tĩnh trở lại. QChàng quay lại Bàn Long Cốc, bước vào một căn phòng, chàng tìm một chiếc cuốc và một cây xẻng. Bên sườn núi, dưới ánh trăng sao, chàng bắt đầu cặm cụi đào đất cho đến khi toàn thân ướt đẫm, hai tay rã rời cơ hồ không nhấc nổi cán cuốc, nhưng chàng vẫn mặc kệ, kiên trì tiếp tục đào sườn núi thành một chiếc hố lớn. Sau đó, chàng đem thi thể của các huynh đệ vùi hết vào trong hố, dùng xẻng lấp lại như cũ. Chàng chặt bỏ một thân cây, đẽo một tấm ván gỗ, dùng dao khắc hàng chữ “Đại Phong Đường huynh đệ chi mộ”, sau đó chôn chặt xuống đất. Đến khiLúc đó, trời đã bắt đầu tờ mờ sáng. Chàng lLặng lẽ nhìn tấm bia, một lúc lâu, chàng sau dứt khoát quay lưng bước về phía thành môncửa thành, tìm lại thớt ngựa của mình, nhảy lên yên, hai chân dụng lực thúc nhẹ một cái, lập tức ra roi phóng đi như điên dại. Triệu Vô Kỵ không muốn nghỉ, trong đầu chàng chỉ có một tâm niệm: làm sao về tới Phong Bảo nhanh nhất. Nhưng ngựa hay mấy cũng có lúc mỏi mệt, Triệu Vô Kỵ thỉnh thoảng cũng phải cho ngựa dùng dừng chân. Ngựa uống nước, chàng cũng uống nước, ngựa ăn cỏ, chàng cũng tranh thủ lấy lương khô ra ăndùng. Đến lúc ngựa có khả năng chạy tiếp, chàng lại tiếp tục lên đường. Trưa ngày hôm sau, Triệu Vô Kỵ mình mẩy đầy bụi đường đã đến được Phong Bảo. Cảm giác đau thương lại kéo về. Ác mộng ở Bàn Long Cốc lại xuất hiện trước mặt chàng. Chàng ngồi sững sờ trên lưng ngựa như hoá đá. Chỉ có con ngựa không biết trước mặt đã lại phát sinh thảm kịch, lúc lắc đầu, cất tiếng hý vangthở phì phò. Vô Kỵ bước xuống, dẫn ngựa tiến lạiđếnđi tiếp. Tay chàng vô tình chạm phải một thứ đồ vật dụng đang treo bên mình ngựa. Đó là chiếc cuốc và xẻng, hôm qua sau khi chôn cất huynh đệ Đại Phong Đường, chàng tiện tay treo lên yên ngựa. Không thể tưởng ngờ được những thứ vô ý vật được mang theo một cách vô thức, bây giờ hoá ra lại có chỗ đắc dụng. Trong lòng chàng dậy lên cảm giác kinh hãi, hoá ra việc chàng đến đây, cứ như thể sẵn sàng chuẩn bị thu thập thi thể huynh đệ đồng môn. Trong lòng chàng lại hiện lên một hình ảnh khác, cảnh tượng thì giống nhau, chỉ có nơi chốn khác biệt. Đó là Thượng Quan Bảo, thành bảo của Thượng Quan Nhận. Đường Ngạo nói rằng sẽ tấn công bất kỳ nơi nào trong ba cứ điểm trên, kỳ thực hắn lập tức phát động tấn công cả ba nơi. Cái gã này quả là lợi hại. Vậy bước đi tiếp theo của Đường Ngạo là gì? Ước hẹn quyết chiến giữa mình với hắn ta, liệu có nhất nhất phải diễn ra ở nơi Đại Phong Đường đã từng thảm bại hay không? Trong lúc miên man suy nghĩ, chàng nhận thấy đã dẫn ngựa đi qua đại môn Phong Bảo lúc nào không hay. Chàng bèn dừng ngựa, nhảy xuống, cầm lấy cuốc xẻng rồi bắt đầu đào huyệt. Chàng vừa đào, vừa suy nghĩ. Bước tiếp theo nên đến Thượng Quan Bảo, hay quay về nhà? Nghĩ đến chuyện về nhà, trong lòng chàng không kìm được dậy lên cảm giác bi ai không kìm chế được . Đào xong mộ huyệt, chàng lại tìm một tấm gỗ lớn, khắc chữ rồi cắm xuống như lần trước. Sau đó, chàng đi sâu vào trong bảo, vào một căn phòng có vẻ quen thuộc, đó là một căn hầm rượu. Chàng nhấc lên một vò rượu, tu ừng ực một hồi. Uống hết vò này, chàng lại mở vò khác, uống không ngừng, đến lúc mắt díp lại không mở ra được, mới chịu gục xuống, lập tức ngủ say như chết. *** Món ăn đa dạng, đồ uống trân quý, tại khách sảnh của Đường Gia Bảo đang tổ chứccó một dạ tiệc sang trọng trong khách sảnh của Đường Gia Bảo. Quanh bàn tiệc chỉ có bốn người: Đường Ngạo, Đường Khuyết, Lão Tổ Tông, và Thượng Quan Nhận. Cả bốn người đều vui vẻ, không ngừng nâng cốc chúc tụng lẫn nhau. Bọn họ vui vẻ như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân. Hôm nay là tối mùng Bốn tháng Năm, phi cáp truyền thư đầu tiên đã báo tin về: Bàn Long Cốc đã bị tận diệt. Đường Ngạo quan sát rất kỹ nụ cười của Thượng Quan Nhận. Hắn hy vọng từ vẻ mặt của ông ta có thể biết được ông thực sự vui sướng, hay chỉ giả vờ. Đáng tiếc là hắn nhìn không ra, do vậy hắn vẫn chưa thể khẳng định Đường Thập Thất là đồng bọn của Thượng Quan Nhận, hay chỉ là trước lúc chết hắny vẫn muốn giá hoạọa cho ông ta. Tuy chưa biết Đường Thập Thất đã bị lộ và đã chết, nhưng Thượng Quan Nhận ttuy chưa biết Đường Thập Thất đã chết, nhưng ông tuyệt đối tin tưởng vào tài diễn xuất của mình. Ông tin rằng tất cả mọi người ở đây đều bị lừa gạt bởi nụ cười của mình, đều cho rằng ông thực tình hoan hỷ. Kỳ thực, trong lòng ông đau đớn như dao cắt. Qua bao nhiêu kinh nghiệm lăn lộn trên giang hồ, ông đã học được một điều: tuyệt đối không thể hiện trên mặt những gì mình nghĩ trong lòng. Do vậy, khi phi cáp thứ hai bay về báo tin Phong Bảo cũng bị triệt hạ, Thượng Quan Nhận càng cười cao hứng hơn. Hiện giờ ông đã là người của Đường Gia Bảo, đương nhiên lấy việc tiêu diệt Đại Phong Đường làm cứu cánh của mình. Ông Không những ông cười hớn hở, mà còn lên tiếng tán tụng Đường Ngạo: “Công tử quả là dụng binh như thần, phát động tấn công ngay trước Tết Đoan ngọ, người của Đại Phong Đường sao có thể ngờ được? Ta tin chắc tin tức về Thượng Quan Bảo cũng sẽ sớm về đến đây.” Đường Ngạo đắc ý cười ha hả: “Thượng Quan tiên sinh quá khen rồi. Còn một điều tôi phải xin lỗi tiên sinh.” Thượng Quan Nhẫn hơi kinh ngạc: “ Điều gì vậy?” Đường Ngạo đáp: “Tôi vẫn chưa nói với tiên sinh chuyện phát động công kích ngay trước Tết Đoan ngọ.” Thượng Quan Nhận không hề lưuquan tâm: “Việc đấy có gì phải xin lỗi? Đường đại công tử cao thâm viễn lự, ta chỉ còn cách bái phục từ xa. Nếu tấn công ngày mai, tổn thất của chúng ta không chừng sẽ lớn hơn nhiều.” Đường Ngạo ung dung: “Vãn bối cũng nghĩ như vậy, mới lập tức phát lệnh tấn công. Xin lỗi đã không bàn luận trước với tiên sinh.” Thượng Quan Nhận nhún nhường: “Công tử quá khiêm rồi. Những việc như vậy, ta phải nghe công tử chỉ huy mới đúng.” Hai người nhìn nhau cười vang. Đường Ngạo trong lòng cảm thấy kiêu hãnh vô cùng. Hắn hào sảng uống ực một ngụm rượu lớn, nói: “Về chuyện tấn công đả Thượng Quan Bảo, tiên sinh biết tôi sẽ giải quyết như thế nào không?” Thượng Quan Nhận hỏi: “Như thế nào?” Đường Ngạo đáp: “Đem Thượng Quan Bảo tặng lại cho ông.” Thượng Quan Nhận đột nhiên có đôi chút kích động, không phải là cảm giác hưng phấn, mà là tức giận: “Tại sao? Ta từ nơi đó đến, ngươi lại muốn ta trở về nơi đó ư?” “Tiên sinh chớ hiểu lầm”, Đường Ngạo phân trần. “Thượng Quan Bảo của Đại Phong Đường, với Thượng Quan Bảo của Đường Gia, địa vị hai bênso ra có khác nhau…” Thượng Quan Nhận không ngắt lời, chằm chằm nhìn Đường Ngạo, đợi hắn ta nói tiếp. “Tôi chuẩn bị đặt bộ tư lệnh tác chiến tiên phong tại Thượng Quan Bảo, kính mời Thượng Quan tiên sinh đến giúp chủ trì đại cục, đưa ra quyết sách, góp một tay chấm dứt cuộc chiến tối hậu này.” Thượng Quan Nhận cười sang sảng, nâng cốc lên nói với Đường Ngạo: “Lại đây, ta kính ngươi một chén. Lão phu đầu nhập Đường Gia Bảo, chính là đợi ngày này, để có thể tự tay tận diệt Đại Phong Đường.” “Ngươi vì sao hận Đại Phong Đường đến vậy?” Lão Tổ Tông đột ngột cất tiếng. “Từ khi ngươi đến đây, ta chưa từng hỏi ngươi câu hỏi này.” “Hừ!”, Thượng Quan Nhận bực dọc nói hỏi:. “Năm đó xưa, kiến lập cơ nghiệp Đại Phong Đường, ai là người có công lớn nhất?” Đường Khuyết chen vào: “Đương nhiên là Thượng Quan tiên sinh.” “Không hẳn”, Thượng Quan Nhận nóiđáp. “Nhưng vì sao địa vị của ta lại phải ngang hàng với Triệu Giản và Tư Không Hiểu Phong? Những trận đánh sinh tử năm đó đều do ta và Đường chủ gánh vác. Bọn Tư Không Hiểu Phong và Triệu Giản chỉ có nhiệm vụ canh cửa giữ nhà, bằng cái gì mà dám ngồi ngang hàng với ta?” “Đúng vậy”, Đường Khuyết gật gù. “Ta đã chịu đựng bọn chúng quá đủ rồi”, Thượng Quan Nhận cơ hồ càng nói càng trở nên khích động. Đúng lúc đó, phi cáp truyền thư lại tiếp tục có tin báo về. Đường Ngạo đọc xong, đưa thư cho Lão Tổ Tông. Lão Tổ Tông mỉm cười chuyển cho Thượng Quan Nhận, nói: “Chúc mừng ngươi.” Thượng Quan Nhận cũng cười lớn. Không cần liếc mắt, ông cũng biết đó là tin báo tiệp từ Thượng Quan Bảo gửi về. Ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lòng ông cảm thấy đau thương vô hạn. *** Trong Đường Gia Bảo lúc này, chân chính biểu lộ cảm giác bi ai chỉ có một người: Vệ Phượng Nương. Đường Hoa được giao thực hiện kế hoạch Bạch Ngọc Điêu Long. Bước đầu tiên của kế hoạch này chính là lấy được lòng tin của Vệ Phượng Nương. Do đó, từ chiều đến giờ hắn đều cố bám lấy nàng, đến tối đương nhiên lại tháp tùng nàng đi ăn. Tin các cứ điểm của Đại Phong Đường bị phá vỡ lần lượt đưa về, đều được báo cho Lão Tổ Tông, sau đó mới truyền lan ra ngoài. Tiểu Hồ, Tiểu Điệp khi đóLúc đó đang trong bếp chuẩn bị đồ ăn nên Tiểu Hồ, Tiểu Điệp , nghe thấy biết được tin này, đương nhiên trong bữa ăn, chúng Tiểu Hồ, Tiểu Điệp không thể không thuật lạikhoe khoang báo tin mừng cho với cho vị công tử chủ nhân của mình để lấy lòng. Đường Hoa nghe tin, đương nhiên mừng rõ, nhưng đến khi nhìn thấy vẻ đau đớn của Vệ Phượng Nương, hắn đành phải biến thành bộ mặt đưa đám. “Huynh lẽ ra nên cao hứng mới đúng”, Vệ Phượng Nương nhìn thấy vẻ mặt Đường Hoa,, không kìm được nói buột miệng. Đường Hoa: “Ta biết.”. Vệ Phượng Nương: “Vậy tại sao trông huynh khổ não thế kia?” Đường Hoa: “Bởi vì ta nhìn thấy vẻ mặt nàng, cũng cảm thấy buồn bã lây.” Vệ Phương Nương hơi có chút cảm động, nhất thời không nói được gì. Đường Hoa lại tiếp tục hỏi: “Nàng có sao không?” Thẫn thờ một lúc lâu, Vệ Phượng Nương thẫn thờ một lúc lâu, mới buột miệng buông một câu: “Hoá ra con người huynh cũng không tệ.” Đường Hoa cười: “Con người ta đương nhiên rất tốt. Hơn nữa, vì nàng ta sẽ tìm cách làm việc tốt hơn nữa.” Vệ Phượng Nương hỏi: “Việc gì vậy?” Đường Hoa nói nhỏ: “Ta muốn đưa nàng ra khỏi đây.” Vệ Phương Nương mừng rỡ: “Thật sao?” Đường Hoa khẳng định: “Thật!” Vệ Phượng Nương hơi kinh ngạc: “Huynh không sợ nguy hiểm sao?” Đường Hoa ưỡn ngực: “Chỉ cần có nàng ở bên, ta không sợ bất cứ điều gì.” Vệ Phượng Nương lại càng cảm động. Nàng chăm chú nhìn Đường Hoa. Gã mỉm cười, nói: “Tối nay, ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây.” Vệ Phượng Nương phân vân: “Ngay tối nay ư? Không phảiE rằng có đôi chút nóng vội sao?” Đường Hoa cả quyết: “Không hề. Bởi vì cả ngày hôm nay ta đã suy nghĩ kỹ. Ngay từ đêm qua, ta đã nghĩ về chuyện của nàng. Ta tin rằng, để biểu lộ tấm chân tình của ta đối với nàng, ta phải quyết định dứt khoát.” Vệ Phượng Nương cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt. Đường Hoa khẽ liếc, biết rằng lời nóinhững lời đường mật của mình đã có tác dụng. Hắn tự nhủ, với tính cách của Vệ Phượng Nương, kế hoạch Bạch Ngọc Điêu Long càng dễ dàng triển khai. Do vậy, hắn lại tiếp tục: “Ta đã quyết định giúp nàng trốn thoát. Nàng cũng biết việc ta giúp nàng như vậy, đối với Đường Gia quả là một đại tội.” Vệ Phượng Nương đáp: “Tôi biết.” Đường Hoa nói rõ: “Nếu việc không thành, ta chỉ có con đường chết.” Vệ Phượng Nương cảm động: “Tôi biết. Nếu Nếu bọn họ không giết tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không quên huynh.” Đường Hoa thở dài: “Nếu đào thoát thành công, ta cũng sẽ rất khổ sở. Cả đời ta sẽ phải trốn chui trốn lủi Đường Gia.” Vệ Phượng Nương hỏi: “Tôi rất cảm kích tấm lòng của huynh. Liệu có cách nào để người của Đường Gia không biết huynh giúp tôi trốn thoát hay không?” Đường Hoa đáp: “Tuyệt đối không có cách nào. Trong Đường Gia ai ai cũng biết sự si mê của ta đối với nàng. Nàng trốn đi như vậy, làm sao ta không biết được?” Vệ Phượng Nương hỏi lại: “Vậy mà huynh vẫn giúp tôi trốn đi?” Đường Hoa cả quyết: “Đúng vậy.” Vệ Phượng Nương e dè: “Tôi không thể bảo đảm bất kỳ chuyện gì trong tương lai.” Đường Hoa thông cảmcao thượng: “Ta biết. Ta không phải là người có cao vọng gì. Ta chỉ cần ngày ngày nhìn thấy nàng là đủ mãn nguyện rồi, không cần bất cứ điều gì khác.” Nỗi thương tâm của Vệ Phương Nương cơ hồ đã hoàn toàn tiêu thất. Trong lòng nàng giờ đây chỉ còn sự cảm động trước tấm chân tình của Đường Hoa. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua lại khiến nàng thương tâm trở lại. Lần này không phải thương tâm vì Đại Phong Đường, mà là vì nàng nhớ đến Vô Kỵ. Chẳng phải nàng cũng có điểm giống Đường Hoa hay sao? Chỉ cần nhìn thấy Vô Kỵ là đủ rồi, không cầu gì hơn nữa. Thế nhưng sự thế thường không diễn ra như mong muốn, thậm chí cả đến nguyện vọng gặp được chàng, cũng khó khăn không ít. Nhận thấy vẻ mặt của Vệ Phượng Nương đột nhiên buồn bã, Đường Hoa hỏi dò: “Nàng lại có tâm sự gì sao?” Vệ Phượng Nương cười khổ, thẳng thắn nói: “Tôi lại nghĩ đến Vô Kỵ.” Đường Hoa nín lặng, có điều trong lòng hắn không khỏi dậy lên cảm giác tôn trọng. Phải lừa gạt một thiếu nữ thuần khiết như Vệ Phượng Nương, trong lòng Đường Hoa cũng hơi cảm thấy tội lỗi. Thế nhưng, cảm giác đó chỉ thoáng qua chút ít, Đường Hoa lại quay trở lại về bản chất lĩnh lãnh tĩnh tàn khốc lạnh lẽo của một thành viên Đường Gia. Gã nói: “Nàng không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, nên ăn nhanh nhanh rồi nghỉ ngơi một chút, đêm nay ta sẽ đào tẩu.” Vệ Phượng Nương hỏi: “Bao giờ chúng ta đi?” Đường Hoa đáp: “Sau giờ Tí.” Vệ Phượng Nương không hiểu: “Vì sao phải đợi đến lúc đó?” Đường Hoa giải thích: “Bởi vì giờ Tí là lúc mọi người ngủ say nhất, tinh thần rơi vào trầm mê. Quá khoảng thời gian này, tinh thần tỉnh táo trở lại, các giác quan cũng trở nên linh mẫn hơn, chúng ta khó mà chạy thoát.” Vệ Phượng Nương muốn nắm rõ hơnhỏi thêm: “Mọi người trong Đường Gia Bảo đều vậy ư?” Đường Hoa cả quyết: “Đúng vậy.” Vệ Phượng Nương bèn mau nhanh chóng kết thúc dùng bữa cơm. Nàng ăn rất nhiều, vì nàng biết cần phải duy trì cơ thể khoẻ mạnh mới có sức mà chạy tẩu thoát. Sau khi kết thúc cơm tối, Đường Hoa lập tức đứng dậy, nóicăn dặn: “Nàng nghỉ ngơi nhé. Khoảng giờ Tí ta sẽ đến đánh thức nàng.” “Được”, Vệ Phượng Nương đáp dứt khoát. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang