[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 9 : Bộ mặt thật của Dị Bách Kiểm (Phần hạ)

Người đăng: hoangtuden1979

Chương 9 (hạ) Thiếu nữ cười ha hả, nói: “Kỳ thực, toàn bộ sự việc này không có gì đáng sợ cả. Mắt ngươi nhìn thấy mọi thứ, nhưng trong lòng chưa nhận ra đó thôi.” Thoạt đầu Đường Thập Thất ngạc nhiên, chưa hiểu ngay ý tứ câu nói trên, nhưng rồi y lập tức tỉnh ngộ, bật thốt: “Ta hiểu rồi.” “Ta biết ngươi sẽ hiểu”, thiếu nữ nói rồi đưa tay ra sau gáy, dụng lực giật một cái, lập tức kéo xuống một chiếc mặt nạ da người. Xuất hiện trước mắt Đường Thập Thất là một bà lão. Bà lão lại giật lớp da mặt thứ hai, hiện hình thành một bộc nhân trung niên. Đến lượt người này lại bỏ mặt nạ xuống, mới trở thành khuôn mặt thật của Dương Dư Hận. Đường Thập Thất càng thêm tôn kính Dương Dư Hận vì ông đã từng cải trang thành thiếu nữ, chăm sóc tắm rửa cho y trong mọi sinh hoạt hằng ngày. Trong sự tôn kính cũng chứa đựng một phần bội phục. Đeo một lúc ba chiếc mặt nạ da người trên mặt, đây không phải là việc mà một chuyên gia dị dung thông thường có thể làm nổi. Hắn cũng cảm thấy mình quá sức may mắn, đã học xong bộ công pháp tuyệt học này. Dương Dư Hận nhìn Đường Thập Thất, nói: “Ta rất vui khi thấy ngươi đã nghĩ thông. Cừu hận chẳng phải là sự oan tương oan báo, không biết bao giờ mới chấm dứt ư? Ngươi báo thù, người khác cũng sẽ tìm ngươi báo oán, oán thù sẽ truyền từ đời này sang đời khác, sẽ đến lúc muốn cởi bỏ cũng không được nữa rồi, chi bằng cắt đứt ngay từ bây giờ, chẳng hay hơn sao?” Đường Thập Thất không lên tiếng, chăm chú lắng nghe. Dương Dư Hận lại nói: “Hiện tại ngươi đã giác ngộ, ta thấy thực sự vui mừng.” Ông đặt mấy chiếc mặt nạ vừa tháo xuống lên bàn, đẩy về phía Đường Thập Thất, lại lấy trong bọc ra khoảng mười chiếc mặt nạ đưa cho hắn, nói: “Ta tặng ngươi món quà này. Dần dần, ngươi sẽ nắm bắt tường tận bí quyết chế tạo chúng. Tổng cộng có tất cả hai trăm mười bảy tuyệt học. Ngươi là người thứ ba mươi bảy ta đã cứu, sau này ta sẽ không hạ sơn cứu người, cũng sẽ không đem những tuyệt học cuối cùng này truyền lại cho ai nữa.” Ngừng lại một chút, Dương Dư Hận nói tiếp: “Sau khi ngươi xuống núi, hy vọng ngươi sẽ giúp đem lý tưởng ‘không lưu dư hận tại nhân gian’ của ta khuếch trương trên giang hồ. Ôi! Giá như sau này thế gian không còn cừu hận phân tranh thì tốt biết bao!” Ông thở dài đứng dậy, rời khỏi phòng. Đến khi Đường Thập Thất chạy ra định tìm kiếm, đã không thấy tung tích của ông đâu nữa. Đường Thập Thất tìm khắp nơi trong núi, không những không tìm thấy Dương Dư Hận, mà đến một căn nhà khác cũng không gặp. Bốn bề vắng lặng, gió nhẹ mơn man, những ngày vừa qua đối với Đường Thập Thất tưởng chừng như một giấc mơ. Đến khi tỉnh dậy, ân nhân trong mộng đã không còn thấy tung tích, tưởng như đã hoá thành tiên bay đi. Có điều đáng tiếc là hắn vẫn chưa có cơ hội tạ ơn Dương Dư Hận. Tìm kiếm đến mười ngày mà không thấy ân nhân, Đường Thập Thất đành ngậm ngùi xuống núi. Hắn đi về nơi trước đây bị hoả thiêu. Tường nhà đổ nát, trên tường vẫn còn vết cháy đen, nhưng các huynh đệ hắn đều đã hốn mất thân vong. Đường Thập Thất đứng lặng hồi lâu, cảm khái vô cùng, trước mắt hiện lên hình ảnh của những huynh đệ đó lúc sinh tiền, trong lòng hắn lại bừng lên mối hận thù đối với Đại Phong Đường, kẻ đã khởi xướng cuộc tàn sát này. Do vậy, hắn tự mình hoá trang thành một người trung niên, tên là Dị Bách Kiểm, một lần nữa trà trộn vào Đại Phong Đường. Lần này hắn tuyệt không thông báo sự tình cho Đường Gia Bảo, tin rằng làm vậy hắn sẽ được an toàn hơn, càng dễ hoàn thành nhiệm vụ đánh đổ Đại Phong Đường. Sau năm năm, hắn may mắn được tiếp cận với những nhân vật chủ chốt của Đại Phong Đường, được phái làm nhiệm vụ tháp tùng Thượng Quan Nhận. Lại sau một năm nữa, hắn hoàn toàn chiếm được sự tin cậy của Thượng Quan Nhận, rất nhiều vấn đề cơ mật đều được tham gia. Cuối cùng, hắn đã trở thành người thân tín của Thượng Quan Nhận. Vào một đêm không trăng đầy gió, Thượng Quan Nhận gọi hắn vào mật đàm, dùng hết mọi phương pháp để kiểm tra lòng trung thành của hắn đối với ông. Cuối cùng, Thượng Quan Nhận kể cho hắn kế hoạch của mình, hỏi xem hắn có nguyện ý theo mình không. Đương nhiên Đường Thập Thất đồng ý. Thứ nhất, hắn vốn tiềm phục trong Đại Phong Đường để tìm cơ hội làm nội gián cho Đường Gia Bảo. Thứ hai, nếu hắn không nguyện theo, chẳng phải sẽ lập tức bị hạ sát ngay đương trường sao? Thượng Quan Nhận không chỉ nói cho hắn toàn bộ kế hoạch, mà còn muốn hắn tiếp tục lưu lại Đại Phong Đường, vô thanh vô tức, để nếu sau này hắn đột nhập vào Đường Gia Bảo, còn có thể đem lại cho ông ta những tin tức mới nhất về Đại Phong Đường. Thượng Quan Nhận hứa với hắn, khi nào điều kiện chín muồi, sẽ giới thiệu hắn gia nhập Đường Gia Bảo. Do đó, với thân phận Dị Bách Kiểm, hắn bắt đầu qua lại giữa Đại Phong Đường và Đường Gia Bảo, ngoài mặt là giúp Đại Phong Đường nghe ngóng tin tức của Đường Gia Bảo, nhưng kỳ thực là báo cáo tin tức về Đại Phong Đường cho Thượng Quan Nhận. * Nghe xong câu chuyện kỳ lạ của Đường Thập Thất, Đường Khuyết không kìm được, phải hỏi: “Huynh đến báo cáo tin tức cho Thượng Quan Nhận, tại sao lại không nói câu nào với ông ta?” Đường Thập Thất trả lời rất tuyệt: “Không nói, đôi khi có nghĩa là nói rất nhiều.” Đường Khuyết hỏi tiếp: “Hai người có nhiều qui ước mật để báo cho nhau, phải không ?” Đường Thập Thất đáp: “Không phải. Đây là ta nêu một ví dụ thôi. Lần này ta đến, bởi vì không có tin tức gì mới để báo cáo, nên tại tiệm mỳ chỉ trao đổi bâng quơ vài ba câu. Đây là ước định trước đây của chúng ta.” Đường Khuyết lại hỏi: “Đây là lần thứ nhì huynh đến ư?” Đường Thập Thất đáp: “Không, vài lần rồi. Chỉ đến lần này mới bị các huynh bắt được.” Đường Khuyết hỏi vặn: “Vậy tại sao huynh thả bồ câu đưa thư ra?” Đường Thập Thất đáp ngay: “Ta là người của Đại Phong Đường đến đây do thám, đương nhiên phải có tin tức gửi về.” Đường Khuyết hỏi: “Huynh thả bao nhiêu con bồ câu?” Đường Thập Thất đáp: “Ba con.” Đường Khuyết: “Dưới chân chúng đều buộc một tờ giấy như nhau đúng không? Tờ giấy hình trái tim có nghĩa là gì?” Đường Thập Thất hòi lại: “Huynh không nghĩ ra sao?” Đường Khuyết nhún vai, đưa mắt nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo cũng lắc đầu. Đường Khuyết nói: “Quả tình không biết, nếu biết đã không phải hỏi huynh.” Đường Thập Thất giải thích: “Nghĩa là hữu tâm vô lực, không dò xét ra manh mối gì.” Ý tứ này của Đường Thập Thất quả thực quá hay. Trên mặt giấy chỉ là một hình trái tim nhỏ, không biểu thị gì cả. Đường Khuyết chưa thực sự tin hẳn. Hắn đưa mắt nhìn đại ca Đường Ngạo. Đường Ngạo bước tới trước mặt Đường Thập Thất, hỏi: “Tại sao huynh không trực tiếp liên lạc với chúng ta? Như vậy chẳng thuận lợi hơn ư?” Đường Thập Thất giữ nguyên lý do: “Ta sợ rằng nếu Đường Gia chúng ta có gián điệp, nếu thân phận ta bị tiết lộ lần nữa, chẳng phải lại đi theo vết xe đổ bảy năm trước đây hay sao?” Lý do này cũng rất dễ nghe. Đường Ngạo lại hỏi tiếp: “Vậy tại sao bây giờ huynh lại bộc lộ thân phận?” Đường Thập Thất thành thật: “Nếu ta không nói bây giờ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nói nữa.” Thẩm vấn nãy giờ, Đường Ngạo luôn đứng nhìn chằm chằm vào cần cổ Đường Thập Thất. Sau khi Đường Thập Thất nói dứt câu, Đường Ngạo đột nhiên mỉm cười: “Huynh nghĩ rằng chúng ta sẽ tin lời huynh sao?” Đường Thập Thất xác tín: “Mỗi lời ta nói đều tuyệt đối thành thật, huynh có lý do gì để không tin?” Đường Ngạo quay lại hỏi Đường Khuyết và Đường Hoa: “Các đệ tin không?” “Tin”, hai người kia đồng thanh trả lời. “Vậy các đệ nhầm rồi!” Đường Ngạo cười lạnh, vừa nói dứt đã lập tức xuất thủ, vung trảo tấn công Đường Thập Thất. Đường Thập Thất biến sắc, toan nhỏm dậy, nhưng đôi trảo của Đường Ngạo đã chụp cứng eo lưng khiến hắn không thể động đậy nổi. Đường Thập Thất đã tính đường phi thân đào tẩu, nhưng bị Đường Ngạo chế trụ phần hạ thân, lập tức dĩ thủ vi công, vung trảo mổ vào ngực Đường Ngạo. Nhưng tay hắn vừa tung ra, Đường Ngạo đã lập tức liên tiếp điểm vào vô số huyệt đạo trên người, khiến Đường Thập Thất cứng đờ. Lúc này tay phải của Đường Thập Thất cong lại như cánh cung, năm ngón tay co lại giữa không trung, tư thế trông rất hoạt kê, đáng tiếc những người tại đương trường không ai có chút cảm giác buồn cười nào. Đường Thập Thất hiện đã bị điểm huyệt toàn thân, chỉ có huyệt câm vẫn chưa bị động tới. Hắn cất tiếng: “Ngươi muốn gì vậy?” Đường Ngạo cười nhẹ: “Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn xác minh thân phận thực sự của ngươi.” Đường Thập Thất đáp: “Ta chính là Đường Thập Thất, ngươi không tin sao?” Đường Ngạo xác quyết: “Một chút cũng không tin.” Đường Thập Thất hỏi: “Vì sao?” Đường Ngạo trả lời: “Bởi vì lời nói của ngươi đã bộc lộ chút ít sơ hở. Ngươi từng nói Dương Dư Hận cải trang thành bà lão, thiếu nữ, người hầu trung niên, khéo đến nỗi ngươi không tài nào phát hiện ra, có thể nói rằng dịch dung thuật của vị này cao minh tới mức mặt nạ làm không khác gì mặt thật.” Đường Thập Thất không nói tiếng nào, chỉ trố mắt nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo lại tiếp: “Khi ngươi xuất hiện lần đầu, khuôn mặt không biểu lộ chút tình cảm gì. Loại mặt nạ này quá kém cỏi, không thể là do một kẻ cao minh như Dương Dư Hận chế tạo được. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là bộ mặt sau đó của ngươi mới chính là cực phẩm của dị dung thuật.” Nói xong, Đường Ngạo đưa tay ra sau gáy Đường Thập Thất dùng lực giật mạnh một cái, quả nhiên tháo được một chiếc mặt nạ da người. Đường Khuyết, Đường Hoa trợn mắt há mồm nhìn Đường Thập Thất. Điều làm bọn họ kinh ngạc không chỉ vì hành vi của Đường Ngạo thực sự ngoài ý liệu, mà còn là vì gương mặt chân chính của kẻ tự xưng là Đường Thập Thất. Thật không ai ngờ kẻ này lại vẫn là… Đường Thập Thất, chỉ có điều những vết sẹo lồi lõm trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Đường Ngạo cũng sững người kinh ngạc. Hắn đưa tay tra xét kỹ trên cổ Đường Thập Thất một hồi, mới dám khẳng định đây là khuôn mặt thật. Đường Thập Thất cất tiếng: “Ngươi quả thật lợi hại.” Đường Ngạo đáp lời: “Ta không hề lợi hại, chỉ là có chút năng lực phán đoán và nhãn lực mà thôi.” Đường Thập Thất hỏi: “Ngươi làm sao phát hiện ra? Chẳng phải trước đó ngươi đã sờ lên mặt ta sao?” Đường Ngạo đáp: “Khi sờ lên mặt ngươi, ta quả thật không phát hiện ra. Tuy nhiên, nghe câu chuyện của ngươi, ta đột nhiên nghĩ mặt nạ da người của ngươi không thể tệ như thế, nên ngay từ đầu đã chú ý tới phần cổ của ngươi. Ta phát hiện ra khi ngươi nói, gần như toàn bộ cằm và cổ không cử động, hơi khác với người thường, do đó có thể suy luận ngươi còn đeo một bộ mặt nạ khác.” Nói đoạn, Đường Ngạo cười lạnh: “Quả nhiên ta đoán không sai.” Đường Thập Thất miễn cưỡng mỉm cười: “Nhưng ta chính là Đường Thập Thất.” Đường Ngạo đáp: “Giữa một Đường Thập Thất bị hoả thiêu toàn bộ gương mặt với một Đường Thập Thất không bị hoả thiêu, có sự khác biệt rất lớn.” Đường Thập Thất hỏi: “Lớn đến mức nào?” Đường Ngạo mỉm cười: “Lớn đến mức có thể giúp ta phá vụ nghi án bảy năm trước đây.” Nghe tới những lời này, sắc mặt Đường Thập Thất lập tức đại biến. Đường Ngạo cười cười, nói tiếp: “Chúng ta mãi vẫn chưa tìm ra kẻ nào đã bán đứng Đường Môn bảy năm trước đây. Bây giờ ngươi đột nhiên xuất hiện, trên mặt lại không hề có vết bỏng nào, đáp án chẳng quá rõ ràng sao?” Trên mặt Đường Thập Thất không còn chút máu. Đường Ngạo đắc ý cười lớn: “Không ngờ hôm nay từ ngươi lại phá được hai vụ nghi án. Vụ trước coi như đã xong, vụ sau cũng không còn là vấn đề nữa rồi.” Đường Thập Thất trên mặt hiện vẻ thống khổ, nhưng quả thực không còn biện pháp nào khác. Đường Ngạo đưa tay vỗ năm cái lên người Đường Thập Thất, lập tức giải khai toàn bộ huyệt đạo. Hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn tự mình kết liễu, hay để chúng ta ra tay?” Đường Thập Thất ngước nhìn Đường Ngạo, mỉm cười thê lương, không nói một lời, chỉ dụng lực cắn hai hàm răng vào nhau, lập tức khoé miệng bắt đầu chảy máu, khuôn mặt đen xạm lại, ngã vật xuống đất. Đường Ngạo phân phó thuộc hạ đem thi thể Đường Thập Thất đi mai táng, nhưng phải làm thật cẩn thận, tránh để Thượng Quan Nhận biết. Sau đó, hắn ngoảnh lại nói với Đường Khuyết và Đường Hoa: “Không ngờ lần này lại thu hoạch lớn như vậy.” Đường Khuyết nói: “Quả là thế sự như một cuộc cờ, chớp mắt đã biến đổi.” Đường Hoa nhận định: “Sợ nhất là lại có biến hoá đằng sau.” Đường Ngạo vặn lại: “Còn biến hoá gì nữa?” Đường Hoa đáp: “Vạn nhất Đường Thập Thất trước kia là tâm phúc của Thượng Quan Nhận, nhưng đến khi Thượng Quan Nhận làm phản lại chuyển sang thờ Đại Phong Đường. Đến khi bị bắt, hắn lợi dụng cơ hội để khiến chúng ta tin rằng hắn và Thượng Quan Nhận là cùng một bọn, chẳng phải chúng ta đã trúng kế phản gián của hắn ư?” Đường Ngạo tán đồng: “Điều này cũng có lý. Đệ xem chúng ta nên giải quyết thế nào đây?” Đường Khuyết đáp: “Đệ cho rằng tốt nhất là đợi đến khi có kết quả của trận chiến đầu tiên với Đại Phong Đường, xem có điểm gì nghi vấn mới đưa ra quyết định cũng không muộn.” Đường Hoa nêu ý kiến: “Đệ đề nghị chúng ta lập tức tiến hành chiến dịch Bạch Ngọc Điêu Long.” Đường Ngạo hỏi: “Tại sao?” Đường Hoa đáp: “Bởi vì nếu quả thực Thượng Quan Nhận là nội gián, chúng ta có thể dùng kế hoạch Bạch Ngọc Điêu Long diệt trừ hắn.” Đường Ngạo hỏi lại: “Nếu hắn không phải nội gián?” Đường Hoa ung dung: “Vạn nhất không phải, chính là điểm thứ hai đệ muốn nói, sau khi lợi dụng xong hắn, ta sẽ thuận tay kết liễu, giải quyết hậu hoạn.” Đường Ngạo phân vân: “Dùng cách này đối phó với những người đến đầu nhập Đường Gia chúng ta, chẳng phải sẽ làm người trên giang hồ e sợ, không dám đến với chúng ta nữa sao?” Đường Hoa thản nhiên: “Đương nhiên là không, bởi vì kẻ giết Thượng Quan Nhận sẽ không phải là chúng ta.” Đường Ngạo tán thành: “Rất có lý. Ta nghĩ chúng ta cứ quyết định thế đi. Vậy đệ lập tức tiến hành, nhớ cẩn thận một chút.” Đường Ngạo quay lại hỏi Đường Khuyết: “Đệ có ý gì khác không?” Đường Khuyết đáp: “Không có.” Đường Ngạo quyết định: “Vậy chúng ta sẽ mời Thượng Quan Nhận tiên sinh cùng ăn sáng, hỏi ý kiến hắn ta về việc chúng ta cải biến kế hoạch tấn công Đại Phong Đường, xem hắn trả lời thế nào.” Đường Khuyết đồng tình: “Việc này nhất định sẽ rất thú vị.” Đường Ngạo đắc ý: “Việc này mà không thú vị thì còn việc nào mới được coi là thú vị đây?” Hai người kia cùng cười lớn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang