[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 9 : Bộ mặt thật của Dị Bách Kiểm (Phần trung)

Người đăng: hoangtuden1979

Lập tức Đường Khuyết suy tính, nếu Dị Bách Kiểm tới đây để tìm Thượng Quan Nhận, thế nào tại nơi ở của Thượng Quan Nhận cũng có điểm đáng nghi, nhưng tại sao Quyên Quyên lại không phát hiện ra? Liệu Thượng Quan Nhận có lợi hại tới mức giấu giếm được tất cả hành vi lẫn tâm sự của mình hay không? Hay là Quyên Quyên đang che giấu điều gì? Nếu đúng như vậy, vì sao cô ta làm thế? Đường Khuyết chưa kịp nghĩ dứt, Đường Ngạo đã mở lời: “Các hạ tìm ông ta để làm gì?” Dị Bách Kiểm đáp: “Việc riêng.” Đường Khuyết ngắt lời: “Ta thấy không phải vậy. Theo điều tra của chúng ta, khi các hạ tới đây, các hạ chỉ nói với Thượng Quan Nhận có mấy chữ.” Dị Bách Kiểm bình thản: “Đôi khi không nói gì cũng là một cách thông tin.” Đường Khuyết bắt nọn: “Đúng vậy. Nhưng thông thường đều là thông tin những chuyện bí mật.” Dị Bách Kiểm hỏi lại: “Không sai. Nhưng đây là bí mật giữa tôi và ông ta, các hạ vẫn muốn biết sao?” Đường Ngạo đáp: “Chúng ta muốn.” Dị Bách Kiểm ngang ngạch: “Nếu ta không nói?” Đường Khuyết cười đe dọa: “Tuỳ các hạ. Tuy nhiên, ta cần lưu ý các hạ, Đường Gia chúng ta có một số loại độc dược, khiến người ta đau đớn tới mức không thể chịu nổi.” Dị Bách Kiểm yên lặng nhìn Đường Khuyết, dường như trong lòng ông đang tính toán, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì. Đến giờ Đường Ngạo có thể xác định Dị Bách Kiểm đang đeo mặt nạ. Diện mạo thật của ông ta như thế nào? Đường Ngạo lại không muốn biết. Hắn chỉ muốn biết mục đích thực của ông ta khi đến tìm Thượng Quan Nhận. Dị Bách Kiểm nhìn Đường Khuyết, sau khoảng thời gian gần cạn một chén trà ông mới cất tiếng: “Kỳ thực, ta nói cho các hạ cũng không sao, chỉ có điều ta cảm thấy có lỗi với Thượng Quan Nhận.” Đường Khuyết cười lạnh: “Cảm thấy có lỗi với ai đó, dẫu sao cũng chỉ là cảm giác. So với việc bị tra tấn chết đi sống lại, đến muốn chết cũng không được chết cho, khi đó thì cảm thấy có lỗi hay không cũng không còn là vấn đề nữa rồi.” Thực là một lời đe doạ thẳng thừng, nhưng không ai nhìn thấy Dị Bách Kiểm có sợ hay không, bởi vì khuôn mặt ông cứ mãi duy trì vẻ trơ trơ như gỗ đá. Tuy nhiên, có thể nhận thấy ông không hề sợ hãi chút nào, bởi vì Đường Khuyết vừa dứt lời, ông lập tức lên tiếng: “Người có danh, cây có bóng, trên giang hồ còn ai là không biết Đường Gia đứng đầu võ lâm cả về ám khí lẫn độc hình?” Đường Khuyết hừ hừ hai tiếng, nói: “Các hạ đã biết chuyện đó, vậy ta khỏi tốn công miêu tả nữa.” Dị Bách Kiểm đáp: “Không chỉ nghe đồn, mà ta còn tận mắt chứng kiến.” Đường Khuyết ngạc nhiên: “Hả?” Khuôn mặt lạnh lùng của Dị Bách Kiểm hơi có chút thay đổi, dường như ông đang mỉm cười. Sau đó, ông đưa hai tay ra đằng sau gáy, dụng lực giật một cái, lập tức lột xuống một chiếc mặt nạ da người. Đường Ngạo, Đường Khuyết, Đường Hoa đều kinh hãi, ngây người nhìn bộ mặt thật của Dị Bách Kiểm. Đó là một khuôn mặt bị cháy nham nhở, cơ hồ không có thịt, da mặt bị sẹo lồi lõm kết thành. Nhưng khuôn mặt đó, dù có xấu xí đến mấy, lẽ ra cũng không làm họ kinh hãi mới phải. Điều khiến bọn họ trợn mắt há mồm chính là khuôn mặt này tuy bị thương vặn vẹo, uốn éo, méo mó quá mức, nhưng bọn họ chỉ cần liếc mắt là nhận ra người quen. Đường Thập Thất. Cách đây bảy năm, Đường Gia Bảo được tin Đường Thập Thất đã chết. Bảy năm trước đã xảy ra một trận hoả tai khủng khiếp. Trận hoả tai này do Đại Phong Đường gây ra. Lần đó không biết mua chuộc được kẻ nào, Đại Phong Đường lại đột nhiên biết được thân phận của toàn bộ thám tử Đường Gia Bảo đang nằm vùng. Bọn họ bèn âm mưu tổ chức yến tiệc, lại đem thuốc mê bỏ vào trong rượu, chuốc say tất cả gian tế của Đường Gia Bảo, sau đó nhất tề phóng hoả sảnh đường. Ba mươi tám cao thủ của Đường Gia Bảo đã bị chết cháy. Bảy năm qua, vụ thảm sát này vẫn còn canh cánh trong lòng những nhân vật chủ chốt của Đường Gia Bảo. Mãi đến nay, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra kẻ nào là nội gián của Đại Phong Đường. Bây giờ, đột nhiên một kẻ tưởng rằng đã chết là Đường Thập Thất lại xuất hiện bất ngờ, làm sao bọn Đường Ngạo không khỏi kinh ngạc? Đường Khuyết nhìn chằm chằm người kia, một lúc mới nửa tin nửa ngờ cất tiếng hỏi: “Đường Thập Thất?” Gã gật đầu. “Ngươi chưa chết?” “Người chết còn đứng đây được sao?” Đương nhiên là không. Nhưng sự xuất hiện của Đường Thập Thất quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi bọn Đường Khuyết không dám tin. Nhưng mà, sự thật vẫn là sự thật. Đường Ngạo không nói gì, gã bước đến, đưa tay sờ lên mặt Đường Thập Thất. Quả là bộ mặt thực, tuy là sẹo, nhưng đều là sẹo thật, không phải là mặt nạ tạo thành. Đường Hoa thấy vẻ mặt của Đường Ngạo, biết người kia đích thực là Đường Thập Thất, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Đường Thập Thất thảm não nhếch mép cười: “Chuyện dài lắm.” Sau đó, hắn bắt đầu thuật lại những tao ngộ kỳ lạ trong bảy năm qua. * Do đã uống phải thuốc mê, khi hoả hoạn nổi lên, khói cuộn mù mịt, hắn ngất đi. Trước khi mất hẳn tri giác, hắn thấy các đồng bạn của mình cũng trong tình trạng tương tự, không thể cử động. Trong lòng hắn biết rằng các huynh đệ của mình đều đã lâm nạn. Đến khi thức dậy, hắn nghĩ mình nhất định đang ở dưới địa ngục. Nhưng rồi hắn cũng mở mắt quan sát xung quanh, thấy có ghế tre, cửa tre, xung quanh đều là tre nứa, hắn mới dám chắc chốn này vẫn còn là chốn nhân gian. Rồi hắn thấy trên mặt đau đớn vô cùng, không nhịn được phải cất tiếng rên rỉ. Hắn nghe thấy tiếng cánh cửa tre mở ra, một lão thái bà bước lại. Rồi hắn lại đau đớn ngất đi. Trong trí nhớ, hắn thấy mình khi mê khi tỉnh, mỗi lần tỉnh dậy rên rỉ, lại có người đến chăm sóc. Điều lạ lùng là, mỗi lần đến lại là một người khác nhau, từ người gù tới người què, từ thanh niên tuấn mỹ tới lão thái bà, từ thiên tiên kiều nữ tới ông già râu tóc bạc phơ. Hắn không biết mình hôn mê bao lâu, lại càng không biết bản thân mình đã nhìn thấy bao nhiêu người. Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh lại, đến gặp hắn là một người đàn ông trung niên. Người này mỉm cười với hắn, nói: “Ngươi yên tâm đi, trông ngươi không phải là người xấu.” Hắn biết người này, hoặc là cả gia đình này, đã cứu mạng mình. Hắn muốn gượng dậy cất tiếng cảm ơn một câu, nhưng đến một điểm khí lực cũng không có, muốn mở miệng nói, nhưng không phát ra được tiếng nào. Người kia ấn hắn nằm xuống, bảo: “Ngươi cần nghỉ ngơi trong ba ngày rồi mới có khả năng nói chuyện được. Trong ba ngày đó, ngươi cần nằm yên tĩnh một chỗ, nếu cố gắng di chuyển thì thật không có lợi.” Nói dứt, người đó rời đi. Trong ba ngày đó, ngoài việc ngủ ra, hắn chỉ biết mở mắt nằm yên tĩnh, một điểm khí lực cũng không thể xuất ra. Hắn gặp một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên đến phục vụ hắn, tự tay đút cháo cho hắn. Hắn lại gặp một người đàn ông trung niên, ăn mặc như người hầu, đến giúp hắn thay y phục, lại dùng khăn ướt giúp hắn lau người. Khi hắn hôn mê đều thấy có người đến, nhưng có điều kỳ quái là, những người này đều đến một mình, chưa từng có hai người cùng đến, hơn nữa, luôn luôn sau khi người này rời đi, mới có người khác đến Sáng sớm ngày thứ tư, hắn mở mắt ra, biết rằng mình đã phục hồi, thấy sinh lực trên cơ thể lại tràn trề. Hắn ngồi dậy, nhìn đôi tay, cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Tay chân hắn vẫn nguyên lành, một vết sẹo nhỏ cũng không có. Hắn lại sờ lên mặt, bởi vì trong lúc hôn mê, hắn luôn cảm thấy có người đụng chạm vào mặt mình. Vừa sờ một cái, hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ, bởi vì nhận thấy làn da nhẵn nhụi, chứ không phải thô ráp dị dạng do hoả hoạn. Hắn buột miệng kêu một tiếng. Cửa lập tức mở ra, người đàn ông trung niên ba hôm trước bước đến, mỉm cười: “Đừng sợ, khuôn mặt của ngươi bị phỏng nặng, chỉ có Thiên thủ thần y ta mới có bản lĩnh thay lớp da mặt của ngươi, giúp giữ lại khuôn mặt cũ. Tuy nhiên, lớp da này sau sẽ kết thành sẹo, khuôn mặt ngươi sẽ trở thành lồi lõm dị dạng, trông cực kỳ khó coi.” Đối với hắn, giữ được cái mạng đã là kỳ tích, giờ lại còn muốn đẹp hay xấu sao? Đường Thập Thất lập tức nhảy xuống đất, quỳ xuống, dập đầu mấy cái, cất tiếng: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!” Thiên thủ thần y mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, tốt lắm”, nhưng không nói thêm gì nữa. Đường Thập Thất vẫn quỳ, hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?” “Thiên thủ thần y Dương Dư Hận.” Trong lòng Đường Thập Thất hơi nghi hoặc, y thuật của vị Thiên thủ thần y này cao minh như vậy, tại sao mình chưa từng nghe nói tới ông ta? Vừa nghĩ đến đó, người kia lập tức hỏi: “Ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, tại sao bốn chữ Thiên thủ thần y này ngươi chưa từng nghe nói tới trên giang hồ, đúng không?” Đường Thập Thất vội vàng thanh minh: “Vãn bối không dám.” Dương Dư Hận mỉm cười: “Ngươi lên giường ngồi đi, cơ thể ngươi cần được nghỉ ngơi đã.” Đường Thập Thất cảm tạ, đứng lên, ngồi xuống giường. Dương Dư Hận nhìn Đường Thập Thất, nói: “Ta bình sinh không màng danh lợi, chỉ hết lòng tìm cách cứu giúp những người bị kẻ thù truy sát, nhưng may mắn thoát chết. Ngươi biết tại sao không?” Đường Thập Thất im lặng ngước nhìn Dương Dư Hận. “Bởi vì phụ thân ta đã đặt cho ta một cái tên rất hay: ‘Dư Hận’, có ý không muốn trên đời này lưu lại hận thù. Ta cứu những người dó, trong lòng họ có gì, ngươi biết không? Trong lòng họ nhất định chất chứa hận thù, một lòng muốn tìm cừu gia báo oán.” Đường Thập Thất yên lặng, trong lòng dậy lên cảm giác e ngại. Sao lại có kẻ cứu người nhằm lưu lại hận thù? Dương Dư Hận nhìn thấy vẻ mặt Đường Thập Thất, mỉm cười: “Ngươi đừng hiểu lầm ý ta. Ta chẳng đã từng nói không lưu dư hận lại nhân gian sao?” Đường Thập Thất đăm chiêu gật đầu. Dương Dư Hận lại nói: “Ta cứu ngươi khỏi đám lửa của Đại Phong Đường, ngươi nhất định rất hận Đại Phong Đường, đúng không?” Đường Thập Thất lại gật đầu. Dương Dư Hận mỉm cười: “Ngươi biết câu ‘không lưu dư hận lại nhân gian’ có nghĩa là gì không?” “Không rõ lắm, tại hạ không đọc nhiều sách.” “Ý ta muốn nói ngươi không lưu dư hận lại thế gian này, không để tâm vào việc báo thù.” Đường Thập Thất lúc này không chỉ e ngại, mà còn hoảng sợ. Hắn bị lời nói của Dương Dư Hận làm cho mê hoặc. “Ta mỗi lần cứu người, không chỉ cứu tính mạng hắn, mà còn muốn cứu cả trái tim hắn. Ta muốn hoá giải oán hận trong lòng hắn.” Câu cuối cùng ông ta nói rất chậm, rồi thêm vào: “Kể cả ngươi.” Lần này Đường Thập Thất đã hiểu rõ ý tứ của Dương Dư Hận, ngoài việc cứu hắn, còn muốn hoá giải oán cừu của hắn với Đại Phong Đường. Điều này liệu có khả năng không? Người của Đại Phong Đường đã khiến hắn thành bộ dạng này, liệu hắn không oán hận được sao? Dường như Dương Dư Hận luôn thấu suốt những ý nghĩ trong lòng Đường Thập Thất, bởi vì hắn vừa nghĩ đến đó, ông ta đã lập tức cất lời: “Nếu như ta không cứu ngươi, ngươi đã chết rồi, còn hận người khác được sao? Do đó, ngươi nên nghĩ rằng ngươi đã được sinh ra lần nữa, tất cả đều phải học lại từ đầu. Đặc biệt là tại nơi thâm sơn cùng cốc này, xung quanh chỉ có cây xanh mây trắng, mọi thứ cừu hận ở nhân gian đều không tồn tại, chính là nơi học hỏi tốt nhất của ngươi.” Đường Thập Thất ngây người nhìn vị quái nhân trước mặt, không biết phải nói gì mới đúng. Dương Dư Hận quay lưng bước đi, nói vọng lại: “Ngươi hãy cân nhắc kỹ lời của ta.” Đường Thập Thất ngồi yên lặng đến nửa ngày mới đứng dậy, thẫn thờ mở cánh cửa tre, nhìn quang cảnh bên ngoài. Ngoài sân không có tới một bóng người, trước mặt là một hàng tre xanh chỉnh tề, lá tre nghiêng nghiêng theo gió, có một con đường nhỏ quanh co dẫn ra ngoài. Đường Thập Thất ngần ngừ bước đi, mới bước được hai bước thì nhìn thấy một cô gái, chính là cô nương mỹ lệ đã túc trực bên hắn mấy ngày vừa qua. Hắn mỉm cười nghênh đón cô ta, chuẩn bị lên tiếng cảm tạ, nhưng cô ta lại nghiêm mặt, liếc qua hắn một cái, bảo: “Ngươi quay về phòng suy nghĩ kỹ đi”, rồi quay lưng bước đi. Đường Thập Thất đứng chôn chân một chỗ, không biết phải làm sao. Dương Dư Hận muốn hắn suy nghĩ, nghĩa là muốn hắn trong lòng không còn lưu hận. Cô gái này bảo hắn suy nghĩ, lẽ nào cũng lại muốn trong lòng hắn gạt bỏ hết hận cừu hay sao? Cô ta làm sao biết được hắn đã suy nghĩ thấu suốt hay chưa? Hơn nữa, hận này như trời như biển, bảo sao trong chốc lát đã tiêu trừ được? Đường Thập Thất đắn đo một hồi, lại tiến bước, phía trước lại thấy xuất hiện một lão bà tóc bạc trắng đi tới. Quái sự lại xuất hiện. Hắn vừa mỉm cười, chuẩn bị mở lời, lão bà lại phản ứng không khác gì thiếu nữ kia, nghiêm mặt bảo: “Ngươi quay về phòng, suy nghĩ kỹ càng đi.” Lần này Đường Thập Thất ngạc nhiên càng lâu. Hắn hoàn toàn mơ hồ không rõ Thiên thủ thần y rốt cuộc có ý gì. Cuối cùng hắn quyết định không đi nữa, quay lại căn nhà tre nghỉ ngơi. Trở về phòng, hắn ngồi ngây ngốc bên cửa sổ, nhìn hàng tre dập dìu theo gió, tự hỏi: Thân thể mình đã phục hồi, liệu có nhất định phải đi tìm Đại Phong Đường báo thù hay không? Trời đã dần tối, nhưng hắn vẫn ngồi lặng một chỗ, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Người hầu trung niên đem đồ ăn bước vào, cũng không lên tiếng gọi hắn, mà chỉ đặt lên bàn rồi lui ra. Hắn ăn một vài miếng, cảm thấy mệt mỏi khó tả, liền bỏ cơm lên giường nằm suy nghĩ, lại mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thiên thủ thần y đến gặp hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi bắt đầu nghĩ đến vấn đề cừu hận rồi sao?” Hắn gật đầu. Thiên thủ thần y hài lòng nói: “Sơn cư vô sự, thương thế của ngươi cần tĩnh dưỡng vài ba tháng mới khỏi hẳn, nhân tiện ta muốn dạy ngươi ít tuyệt nghệ.” Đương nhiên Đường Thập Thất hoan hỉ đáp ứng. Hắn nghĩ rằng Dương Dư Hận sẽ dạy hắn y thuật, nhưng không ngờ lại là dị dung thuật. “Nhất định ngươi không ngờ, đúng không?” Dương Dư Hận nói: “Nói về y thuật cao minh như ta, trên giang hồ cũng chẳng có bao nhiêu người, nhưng tại sao cho đến giờ ngươi vẫn chưa nghe thấy tên ta? Tất cả là nhờ dị dung thuật. Mỗi lần ta cứu người, đều dùng các thân phận khác nhau, hơn nữa mỗi người được ta cứu sống lại phải đáp ứng tuyệt đối không tiết lộ thân phận của ta. Ngươi đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Ngươi có đáp ứng không?” Đường Thập Thất đương nhiên không từ chối. Từ đó, hắn được Dương Dư Hận truyền thụ dị dung thuật. Mỗi khi rỗi rãi, hắn lại tản bộ trên con đường nhỏ kia, nhưng chưa bao giờ vượt quá ba trăm bước chân, bởi vì mỗi khi hắn bước đến bước thứ ba trăm, lập tức sẽ có một người, khi thì là một thiếu nữ, khi thì là một bà lão, xuất hiện hỏi hắn một câu như mọi khi: “Ngươi đã nghĩ thông chưa?” Mỗi lần nghe câu này, hắn lại quay về phòng, bởi vì thực tình hắn vẫn chưa nghĩ thông. Vì cớ gì hắn phải ngưng thù ghét Đại Phong Đường? Ngày ngày trôi qua, hắn đã ở trong núi tới hơn trăm ngày. Rồi tới một hôm, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt. Điều hắn thông suốt không phải là vấn đề cừu hận, mà là nghĩ thông rằng, nếu hắn có ý trả thù Đại Phong Đường, hắn tuyệt không có khả năng rời khỏi chốn này. Do đó, khi đi dạo như thường lệ, gặp thiếu nữ hỏi hắn câu hỏi mọi khi, hắn lập tức trả lời: “Ta đã nghĩ thông.” Lần đầu tiên cô gái mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp mê hồn. Cô ta khoát tay, tỏ ý muốn hắn quay trở về phòng. Hắn nghe lời quay về, không ngờ cô gái cũng đi theo, cùng hắn bước vào phòng. Sau khi hai người cùng ngồi xuống, cô gái cất tiếng: “Ngươi thấy toàn bộ sự việc trong những ngày qua có gì kỳ quái không?” Đường Thập Thất: “Đương nhiên có. Tại sao mỗi khi ta đi dạo trên con đường nhỏ đó, các người đều xuất hiện ngăn cản?” Thiếu nữ mỉm cười: “Chỉ điểm đó thôi sao?” Đường Thập Thất lắc đầu: “Ta không thấy có điểm nào khác lạ nữa.” Thiếu nữ: “Ngươi không nhận ra? Ngươi không thấy những người ngươi gặp trước đây, trừ Dương tiên sinh hay vào phòng chăm sóc ngươi, những người khác đều không xuất hiện. Điều này không kỳ lạ sao?” Đường Thập Thất chợt hiểu: “Đúng vậy. Như cô nương chẳng hạn, trừ lúc đến chăm sóc khi ta hôn mê ra, sau đó không hề đến nữa. Tại sao?” Thiếu nữ: “Không tại sao cả. Ngày nào chúng ta cũng đến, có điều ngươi không nhận ra thôi”. Nghe những lời này, lập tức hắn rùng mình kinh hãi. Bằng vào võ công của hắn, dù có ngủ mê mệt chăng nữa, làm sao có người đến mà hắn không biết? Hơn nữa, như lời cô ta nói, bọn họ còn thường xuyên qua lại đây. Điều này quả thực đáng sợ. “Ngươi thấy điều này khá đáng sợ, đúng không?” Cô gái cất tiếng, trong giọng nói dịu dàng lại có chút băng lãnh, Đường Thập Thất không khỏi rùng mình. Cô gái nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhịn không được phá lên cười, không giống tiếng cười của một thiếu nữ, mà lại như của một hán tử thô hào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang