[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 7 : Chờ đợi (phần Hạ)

Người đăng: hoangtuden1979

Vô Kỵ không nói, ánh mắt lộ vẻ đau thương khôn xiết, chàng cầm cốc rượu uống hết cốc này đến cốc khác. Mình không ngăn cản, nhưng đến khi chàng uống cạn cốc thứ ba, bèn bảo chàng: “Đừng quên chàng phải đi báo tin gấp cho Tư Không thúc thúc.” Chàng lập tức đặt cốc xuống, đôi mắt đầy vẻ cảm kích nhìn mình, mình gượng mỉm cười, tự biết rằng gương mặt mình trông rất đau khổ. Mình không kìm được, nâng cốc uống cạn một hơi, bởi mình đột nhiên nghĩ rằng có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng mình còn ở bên Vô Kỵ. Vô Kỵ cũng như cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng mình, chàng cũng cầm lấy hồ rượu rót đầy cốc. Mình biết rằng không nên để lộ sự buồn đau nữa, mình cần giữ thái độ kiên cường trước mặt chàng, khiến chàng cảm thấy yên lòng, khiến chàng không phải lo lắng, bận tâm về mình. Có như thế, chàng mới có thể toàn tâm, toàn ý đối phó với Đường Gia. Do vậy mình chợt mỉm cười, tận lực đem những hồi ức vui vẻ trước kia kể lại với chàng. Thoạt đầu, chàng tỏ ra hờ hững với chủ đề này, nhưng rồi cũng hồ hởi chuyện trò với mình về những phút giây hạnh phúc ngày trước. Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, nhất là với tâm trạng của bọn mình hiện giờ, sau khi nói hết chuyện vui, sẽ là nỗi buồn thấm thía. Đúng vậy, câu chuyện của chúng mình vừa ngừng, không khí trong gian thạch thất như bị nỗi u sầu đông kết lại. Mình không biết làm sao là tốt nữa, mình cũng chưa tìm ra cách nào để Vô Kỵ tiếp tục vui vẻ. Mình nhìn vẻ mặt của Vô Kỵ, có lẽ chàng cũng nghĩ như mình. Đúng lúc chàng đang cố gắng tìm kiếm một chủ đề vui để khích lệ mình, các ngọn đuốc đột nhiên phụt tắt, thạch thất chìm vào bóng tối. Mình tỉnh ngộ, lập tức nói với Vô Kỵ: “Đuốc tắt, trời sắp sáng rồi. Một ngày mới đã đến.” Vô Kỵ chỉ ừm một tiếng. Mình không nhịn được, cất cao giọng hỏi: “Chàng không nhận ra chuyện gì ư?” Vô Kỵ nhìn mình, có đôi chút ngỡ ngàng. Mình giải thích: “Nghĩa là chàng phải nhanh chóng lên đường tới Thượng Quan thành bảo, chàng không nhớ sao?” Vô Kỵ đứng bật dậy, lại nặng nề ngồi xuống: “Nghĩa là chúng ta phải chia tay rồi!” Nước mắt mình chực trào lên bờ mi, nhưng mình nỗ lực kiềm chế, an ủi chàng: “Nếu hữu duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp lại.” Nói đến đây, giọng mình đột ngột vỡ oà, trở thành nghẹn ngào. Mình không biết Vô Kỵ có cảm xúc như mình hay không, vì chàng đã đứng lên, quay lưng lại với mình, từ biệt: “Nàng hãy bảo trọng!” Chàng không hề quay đầu, kiên quyết tiến về thạch môn, đưa tay mở cửa. Chàng cứ thế bước thẳng, chốc lát đã khuất khỏi tầm mắt mình. Tim mình đập cuồng loạn, suýt buột miệng gọi, nhưng mình tuyệt đối không thể gọi chàng. Mình biết nếu mình gọi, nhất định chàng sẽ quay lại, nhất định sẽ nhìn thấy vẻ bi thương của mình. Hậu quả như thế nào, mình thật không dám nghĩ tới. Nhưng mà chàng cứ thế mà đi sao? Liệu có thể nào chàng cứ thế mà vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời mình không? Trong lòng mình vừa đau thương, vừa cay đắng, không thể kìm được nước mắt. Mình phục lên chiếc bàn đá khóc như mưa như gió, không biết gì đến mọi thứ xung quanh. Rất lâu sau, mở mắt ra, mình thấy một đôi chân đứng trước mình không xa. Thoạt tiên mình cảm thấy vui sướng điên dại, ôi Vô Kỵ! Chàng không bỏ em! Nhưng niềm vui của mình vụt tắt, mình nghĩ Vô Kỵ không nên quay lại, chàng không nên vì chuyện nhi nữ tình trường mà vứt bỏ cơ đồ của Đại Phong Đường. Mình ngước lên, may thay, không phải Vô Kỵ mà là Đường Ngạo. Vẻ mặt Đường Ngạo rất ngượng nghịu, hắn muốn mỉm cười với mình, nhưng mình đang trong tâm trạng như vậy, làm sao hắn cười được? Nhưng nếu không cười, lại không phải là đạo tiếp khách. Do đó, vẻ mặt của hắn nhìn rất hoạt kê, tuy nhiên, trong tình cảnh này, mình mơ hồ có chút cảm giác dễ chịu. Hắn ngượng ngùng lên tiếng: “Ta đưa nàng về”. Mình biết hắn nói là đưa về, thực chất là đem mình lại phòng khách, tuyệt không phải là rời khỏi Đường Gia Bảo. Hắn sẽ giữ mình lại đây, đến khi cần sẽ lợi dụng mình làm con tin. Mình cùng hắn bước ra khỏi thạch thất, lên đến lương đình, hoá ra trời đã sáng rõ. Về đến khách sảnh, mình chợt nhớ tới Tiêu Đông Lâu. Với võ công của Tiêu Đông Lâu, liệu ông có thể chiến thắng Đường Ngạo? Mình tin nếu Tiêu Đông Lâu không bị cột chặt vào cái giá đỡ như thế, nhất định ông có thể đả bại Đường Ngạo. Nhưng trong tình trạng của ông ta hiện nay, mình không dám khẳng định điều gì. Tuy nhiên, thắng hay bại không quan trọng, chỉ cần ông ta có biện pháp đưa mình ra khỏi đây là được. Nghĩ đến đây, lòng mình nảy ra một tia hy vọng mới, không còn thấy buồn, ngược lại có chút phấn chấn. Đường Ngạo đứng trước cửa phòng mình, lên tiếng: “Nàng hãy chuẩn bị thu xếp hành lý.” Mình hỏi tại sao. Hắn trả lời: “Tiêu Đông Lâu đã đi rồi, chúng ta đã chuẩn bị một căn phòng tiện nghi trong hoa viên cho nàng.” Nghe nói Tiêu Đông Lâu đã đi, mình sững sờ. Hy vọng của mình đã tan biến. Mình không kìm được hỏi Đường Ngạo, Tiêu Đông Lâu rời đi khi nào. Hắn cho biết Tiêu Đông Lâu đã lên đường khi trời chưa sáng, nói rằng cần gấp rút tìm Cương Thi để đả thông kinh mạch. Tại sao ông ta lại đi không một lời từ biệt. Đường Ngạo nói ông ấy không tìm ra mình. Tại sao lại tìm không ra? Đường Ngạo nói: “Bởi vì ta nói với với Tiêu Đông Lâu rằng nàng đã cùng Triệu Vô Kỵ rời Đường Gia Bảo.” Mình tức giận trách hắn: “Tại sao ngươi lại lừa dối ông ta?” Đường Ngạo hỏi lại: “Làm vậy không tốt hơn ư? Còn hơn để ông ta đau lòng. Nàng có thể ở cùng ông ta suốt đời sao?” Mình không còn gì để đáp. Đường Ngạo nói đúng, mình không có cớ gì phải gặp Tiêu Đông Lâu. Trái tim mình hoàn toàn thuộc về người khác, hà tất khiến Tiêu Đông Lâu phải khổ đau. Nhưng mình vẫn thu thập hết sức mạnh, tỏ ra ngang ngược nói với Đường Ngạo: “Tôi cao hứng, tôi muốn có người luôn ở bên cạnh tôi, không được sao?” Đường Ngạo đột nhiên mỉm cười, nói một câu ngoài ý liệu của mình: “Thế thì tốt rồi. Ta chỉ ngại nàng không cao hứng.” Mình ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nói tiếp: “Kỳ thực, để nàng đến ở trong hoa viên không phải là ý của ta.” Vậy là ý của ai? “Của Lão Tổ Tông,“ Đường Ngạo nói. “Thực ra không hoàn toàn là ý của Lão Tổ Tông, mà là Đường Hoa đề nghị Lão Tổ Tông phân phó như vậy.“ Đường Hoa ? Đường Hoa là ai? “Đường Hoa là tiểu biểu đệ của ta.” Đường Ngạo giải thích: “Hắn ta thiên tính phong lưu, lại ít đi lại trên giang hồ, nên nhất định là nàng chưa nghe thấy tên hắn. Có điều mấy ngày trước hắn tình cờ nhìn thấy chân dung của nàng, lập tức trở nên si mê, bảo không gặp nàng thì tuyệt không cam lòng. Tới khi nàng đến Đường Gia, hắn biết được, lập tức khẩn cầu Lão Tổ Tông lưu nàng lại đây. Như vậy nàng đã hiểu lý do ta phải giữ nàng ở lại Đường Gia Bảo.” Mình minh bạch rồi, minh bạch tất cả rồi, tại sao mình lại rủi ro thế này? Mình lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cùng với Đường Ngạo đến hoa viên, hắn dẫn mình bước vào một căn phòng rất mỹ lệ. Hắn nói mình nên nghỉ ngơi, chút nữa Đường Hoa sẽ đến bái phỏng mình. Mình tận dụng cơ hội, lập tức ghi lại những gì xảy ra hôm qua. Ai biết được hôm nay sẽ phát sinh những chuyện gì? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang