[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 7 : Chờ đợi (phần Trung)

Người đăng: hoangtuden1979

Thoạt tiên mình không nghĩ ra người thứ nhất là ai, nhưng sau lại nhớ được đó chính là vị nhân huynh béo tên Đường Khuyết. Câu chuyện của họ như sau: “Đường Khuyết: ‘Đệ chủ trương đánh Triệu Gia Trang trước.’ Người kia: ‘Vì sao?’ Đường Khuyết: ‘Triệu Giản đã chết, Triệu Vô Kỵ lại thất tung, Triệu Gia Trang hẳn đang rất hỗn loạn, tiến công Triệu Gia Trang tất thắng. Trận đầu đã thắng, lại thắng dễ dàng, sẽ nâng cao sĩ khí quân ta.’ Người kia: ‘Nơi nào ta chẳng hạ được? Nhuệ khí của chúng ta chẳng phải cũng đang cao ngất hay sao?’ Đường Khuyết: ‘Đệ không có ý đó.’ Người kia: ‘Ta nói cho đệ hay, tấn công Triệu Gia Trang là vô ích.’ Đường Khuyết: ‘Tại sao lại vô ích?’ Người kia: ‘Triệu Gia Trang là thế lực hậu phương của Đại Phong Đường. Cũng như tiền phương, những nơi đó đều có cứ điểm vững chắc, thêm nữa, trải qua viễn chinh, nhân mã của chúng ta sẽ đều mệt mỏi.’ Đường Khuyết: ‘Vậy huynh muốn tấn công nơi nào?’ Người kia: ‘Đầu tiên phải công đả cứ điểm của Tư Không Hiểu Phong. Thứ nhất, lộ trình gần, thứ hai, số người chúng ta mua chuộc được ở đó nhiều hơn cả, nội ứng ngoại hợp, triệt hạ nơi này dễ dàng hơn nhiều so với Triệu Gia Trang.’ Mình không muốn ghi chép nhiều về cuộc đối thoại của hai người, họ chỉ một mực tranh luận đến cùng về việc phải tấn công nơi nào. Bất luận họ đánh nơi đâu trước, mình đều xem là việc nghiêm trọng, bởi vì mỗi cứ điểm đều là cơ sở của Đại Phong Đường, gia đình của phu quân mình. Tranh luận chán chê, Đường Khuyết dằn dỗi: ‘Huynh là đại ca, đệ nghe huynh là được’”. Mình mới biết người kia chính là Đường Ngạo. Nơi Đường Ngạo định tấn công là thành bảo của Tư Không Hiểu Phong, thời gian dự kiến là mùng Năm tháng Năm. Mình hiện đã biết bí mật của họ, lập tức quay lại căn phòng cũ, cầm đũa lên vờ đang ăn, tim đập thình thịch. May mắn khi đó không có người đến, bằng không, biểu hiện của mình nhất định sẽ lộ ra mình đã nghe được bí mật của bọn họ. Mình tính toán qua lộ trình, hôm nay là ngày mùng Hai, từ đây đến thành bảo của Tư Không Hiểu Phong cần hai ngày. Nếu sáng mai họ xuất quân, ngày mùng Bốn sẽ đến nơi, mùng Năm bọn họ sẽ phát động công kích. Làm cách nào để báo tin này cho Tư Không thúc thúc đây? Mình nghĩ đến Tiêu Đông Lâu, ông ta hẳn sẽ có cách, mình cần phải quay lại khách sảnh tìm ông ta, yêu cầu ông ta giúp báo tin cho Tư Không thúc thúc. Liệu Tiêu Đông Lâu có đáp ứng thỉnh cầu của mình không? Mình nghĩ là có, chỉ cần mình nói nhẹ nhàng một chút, chắc ông ta sẽ nghe mình. Mình vội đặt đũa xuống, rời đi. Mình vừa đi được nửa đường thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra. Mình sợ đến nhảy dựng lên, buột miệng kêu một tiếng. Người mở cửa vội lên tiếng xin lỗi, nói rằng hắn ta nên gõ cửa trước khi vào phòng. Mình quan sát thấy người đó rất cao lớn, rất tráng kiện, rất anh tuấn, khuôn mặt hiển lộ anh khí. Hắn nói hắn tên là Đường Ngạo. Mình cũng định xưng tên, nhưng hắn nói hắn đã biết mình chính là Vệ Phượng Nương, vị hôn thê của Triệu Vô Kỵ. Hắn lại nói, hắn mời mình tới đây, là do Tiêu Đông Lâu đề nghị, chứ không phải chủ ý của hắn. Mình có hảo cảm với Tiêu Đông Lâu, nhưng sau câu nói đó, mình sững sờ cả người. Hắn kể nguyên lai Tiêu Đông Lâu muốn mình xác định một người xem có phải là Triệu Vô Kỵ hay không, nhưng bây giờ hắn không cần mình kiểm chứng nữa, bởi người đó đã tự nhận là Triệu Vô Kỵ ngay trước mặt hắn. Mình sốt ruột lập tức hỏi hắn định xử trí với Vô Kỵ như thế nào. Hắn mỉm cười nói không định xử trí thế nào cả, hơn nữa còn để mình gặp chàng. Ồ, điều hắn nói khiến mình cảm động, nhưng nghĩ lại, không biết việc hắn để mình gặp Vô Kỵ có ẩn chứa âm mưu gì không? Đường Ngạo lại hỏi mình có nguyện ý gặp Vô Kỵ hay không. Đương nhiên mình đáp nguyện ý, mình hỏi lại hắn có mục đích gì khi thu xếp cho mình gặp Vô Kỵ. Hắn thành thật trả lời, hắn có mục đích, có điều kiện. Mình hỏi điều kiện gì, hắn nói sau khi gặp mặt, hắn chỉ cho phép một người rời Đường Gia Bảo. Ngoài ra, hắn để tự mình quyết định người nào được phép rời đi. Mình biết ý định của hắn. Hắn muốn mình quyết định cái chết của Vô Kỵ. Chắc hẳn hắn nghĩ ai ai cũng quý trọng mạng sống của mình, khi chỉ được chọn một người thoát thân, ai chẳng chọn chính mình?! Nhưng mình thì không. Nếu Vô Kỵ bị hại, Đại Phong Đường bị Đường Gia Bảo huỷ diệt, liệu mình sống có ý nghĩa gì? Mình sẵn sàng chết không hối tiếc, chỉ cần Vô Kỵ được sống an lành, hạnh phúc là mình yên tâm. Hơn nữa, mình vừa biết được bí mật về kế hoạch tấn công của Đường Gia Bảo. Chỉ cần mình gặp được Vô Kỵ, báo tin cho chàng, chàng sẽ về Đại Phong Đường, sát cánh với Tư Không thúc thúc, tất có thể đánh bại Đường Gia. Để chàng thoát thân có nhiều điều lợi như thế, mình còn chọn lựa nào khác nữa? Nên mình bảo với Đường Ngạo, mình sẽ ở lại. Đường Ngạo hỏi đi hỏi lại mấy lần, nhưng mình vẫn giữ nguyên quyết định. Cuối cùng hắn bảo sẽ đưa mình đến gặp Vô Kỵ. Hắn dẫn mình ra ngoài cửa, rẽ phải, đi dọc theo hành lang hai mươi lăm bộ*, rẽ trái, đi tiếp mười bảy bộ, dừng lại trước lương đình của một hoa viên. Hắn bước vào lương đình, xoay một chiếc ghế đá, một chiếc bàn đá ở giữa lương đình từ từ dịch chuyển, để lộ một đường hầm. Hắn bước xuống, mình đi theo sau, tổng cộng bước đúng mười sáu bậc, rồi rẽ phải, qua một thạch lộ dài, hai bên tường cắm mười hai ngọn đuốc. Mình hỏi hắn phải chăng Vô Kỵ bị giam giữ ở đây. Hắn cười bảo không phải, đây là Vô Kỵ tự nguyện. Hắn còn giải thích rằng đây không phải là ngục thất, mà là mật thất, nơi hội họp bí mật của Đường Gia Bảo. Hắn chọn nơi đây làm chỗ cho mình gặp Vô Kỵ là để bọn mình an tâm sẽ không bị người khác nghe lén. Hắn lại cười bảo hai người yêu nhau trò chuyện mà để người khác nghe được, thì thật là khó chịu. Mình đỏ cả mặt lên. Đường Ngạo dẫn mình đến cuối thạch đạo, rẽ trái, lại là một thạch đạo cắm mười hai ngọn đuốc. Chỉ có điều, ở cuối thạch đạo này lại có một tấm cửa đá khép hờ. Đường Ngạo chỉ tấm cửa đá bảo Vô Kỵ ở trong phòng đó, hắn không làm phiền hai người bọn mình. Nói xong hắn mỉm cười nhìn mình, rồi xoay người bước đi. Mình đứng nhìn cánh cửa, tim đập dồn dập. Càng bước đến gần thì tim mình đập càng nhanh. Ôi, Vô Kỵ, em sắp được gặp chàng rồi. Cuối cùng mình đã đến trước thạch thất, dụng lực đẩy cửa. Ngay khi cửa vừa mở, trong đầu mình chợt nảy ra ý nghĩ, nếu mình bước vào, liệu Đường Ngạo có sai người đóng cửa nhốt cả hai người không? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, bởi mình lập tức tự nhủ, phải là phúc khí mấy đời mình mới có thể được vĩnh viễn ở cùng chàng một nơi. Cửa đã mở, mình cảm thấy như sắp ngất, không ngờ mình lại có khả năng trấn định cao như vậy. Mình nhìn thấy Vô Kỵ, thấy đôi mắt chàng trước tiên. Mình phát hiện khi chàng thấy mình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, như vậy chàng không biết mình sẽ đến gặp chàng. Tại sao Đường Ngạo không báo trước cho chàng? Mình không nghĩ đến chuyện ấy nữa, vì Vô Kỵ đã mỉm cười đứng dậy, bước về phía mình, hai tay giang rộng. Mình cũng giang tay chạy về phía chàng. Khi tay chàng chạm vào tay mình, mình cảm thấy một nỗi hân hoan vô bờ. Ôi, mình hạnh phúc biết bao. Vô Kỵ ngắm nhìn đôi tay mình, kéo mình đến trước mặt, chàng ngắm mình rất lâu, ngắm tới mức mặt mình đỏ ửng lên, rồi dịu dàng bảo mình gầy đi nhiều. Chàng cũng vậy, mình nói. Chàng cười dịu dàng, kéo tay mình đến ngồi xuống ghế đá, rồi chàng ngồi đối diện, rót cho mình một cốc rượu, nâng cốc của chàng lên, nhìn mình. Mình cũng nâng cao cốc rượu, mường tượng đây là chén rượu giao bái, chầm chậm uống một ngụm rồi hạ xuống. Vô Kỵ cứ ngây người nhìn mình, mãi mới hỏi làm thế nào mình đến được Đường Gia Bảo. Mình kể với chàng mọi sự xảy ra từ khi chia tay, chàng cũng đem câu chuyện của chàng kể sơ qua với mình. Đến lúc ấy mình mới nhớ ra chuyện cực kỳ quan trọng, là thông tin mình đã lén nghe được, lại cả chuyện Đường Ngạo chỉ cho một người bọn mình rời khỏi Đường Gia. Mình nhất nhất kể lại cho chàng rõ. Nghe xong, Vô Kỵ trầm tư rất lâu. Nhìn vẻ mặt chàng, mình biết rõ nội tâm chàng đang có tranh chấp kịch liệt, đầy thống khổ. Mình an ủi chàng, nói rằng mình sẽ an toàn lưu lại Đường Gia Bảo, bởi vì Đường Gia có danh vọng lớn trên giang hồ, sao có thể đang tâm hà hiếp một người phụ nữ yếu đuối như mình? Vô Kỵ bảo rằng mình nói rất có lý, nhưng chàng vẫn có chút không yên tâm. Mình hỏi chàng còn lo ngại gì. Chàng nói chàng sợ rằng Đường Gia có thể giữ mình làm con tin, chỉ chờ khi Đại Phong Đường đánh bại Đường Gia, họ lại sử dụng mình để uy hiếp bọn chàng. Mình kiên quyết bảo Vô Kỵ: “Chàng yên tâm đi. Nếu họ muốn dùng em làm con tin, chàng hãy yêu cầu họ, đầu tiên phải cho chàng gặp em đã rồi mới quyết định.” Vô Kỵ hỏi mình vì sao. Mình đáp: “Đến lúc đó, vì Đại Phong Đường, vì chàng, em nguyện hy sinh. Em sẽ không để Đường Gia đắc ý đâu. Như thế, chàng có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu, không cần lo lắng tới em.” Chú thích: (*) Bộ : Đơn vị đo chiều dài, một bộ bằng 5 thước ta, khoảng 1,6m. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang