[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên

Chương 7 : Linh khí

Người đăng: Bạch Anh

.
Biến cố bất ngờ khiến cho Lâm Hiên sợ ngây cả người. Thanh âm của Trương Vũ gián đoạn vang lên: “Tốt, rốt cuộc…rốt cuộc ta đã nhìn nhầm…ngươi muốn độc chiếm báo vật một mình?” “Không sai.” Thanh âm của Chu Yến vẫn kiều mị như trước. Bất quá, trong đó ẩn chứa một tia âm lệ, hung ác: “Sư tôn, ngài đối xử với ta không tệ. Nhưng mà kẻ mang bảo vật liền có tội, đạo lý này ngài hẳn hiểu rõ. Nể tình ngày xưa, ta sẽ cho ngài được toàn thay.” Nghe hai người nói chuyện với nhau, Lâm Hiên ngoại trừ hiếu kỳ ra còn một chút tò mò. Chu Yến có thể làm ra việc phản sư, trời đất bất dung như thế hòng để muốn đoạt lấy bảo vật…đến tột cùng là cái bảo vật kia có sức hấp dẫn như thế nào nhỉ? Tuy rằng rất muốn biết, nhưng hắn cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Thủ đoạn của vị sư tỷ này thật độc ác, tu vi lại trên mình. Lâm Hiên cũng không nghĩ bởi vì một điểm hiếu kỳ mà đem mình nhảy vào hoàn cảnh nguy hiểm. “A!” Tiếng kêu bi phẫn, thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe. Lâm Hiên chứng kiến Chu Yên đã đâm xuyên qua ngực của sư phụ nàng. Một đoàn hoàng sắc quang mang từ trong thân thể của Trương Vũ xuất ra, hoảng loạn như muốn chạy trốn. “Nguyên thần xuất khiếu, vọng tưởng!” Chu Yến sớm đã có chuẩn bị. Vươn bàn tay phải ra, ngón tay ngọc thoáng cái đã bắt được đoàn hào quang. Liều mạng giãy giụa, đoàn hào quang kia nhảy sang trái rồi lại sang phải, nhưng một điểm hữu dụng cũng không có. Liền rơi vào thế đường cùng, bắt đầu van xin tha mạng: “Yến nhi, nể tình ngày xưa vi sư đối đãi với ngươi không tệ…” Nhưng Chu Yến lại không có mảy may động đậy, dùng một chút lực đem đoàn hào quang kia bóp nát, tiêu tán trong không khí. Lâm Hiên liền thấy một trận ác hàn, dụng tâm của vị sư tỷ họ Chu thật ngoan độc. Mọi người đều biết, vạn vật sinh linh đều do ‘thể’ và ‘phách’ tạo thành. Nếu thân thể chết thì linh hồn có thể đầu thai chuyển thế, còn nếu hồn phi phách tán thì vô pháp tiến nhập luân hồi. Người tu tiên mặc dù có chém giết lẫn nhau nhưng cũng không có hủy hồn phách của người ta. Mà Chu Yến lại hạ độc thủ với sư phụ của mình như thế. Sau khi giết thầy, thần sắc của Chu Yên vẫn như thường, bắt đầu lục lọi trên người Trương Vũ. Một lát sau, trên mặt nàng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên: “Tìm thấy rồi!” Tuy là biết rõ nguy hiểm, nhưng Lâm Hiên vẫn không chịu được sự cám dỗ của lòng hiếu kỳ mà đưa đầu ra nhìn. Chỉ thấy trên tay Chu Yến cầm một chiếc hộp, cái hộp được dùng mộc Đàn tốt nhất để điêu khắc mà thành, chế tác lại rất tinh mỹ. “Ai?” Đột nhiên, sắc mặt của Chu Yến chợt đổi, vẻ mặt âm lãnh nhìn đây đó. Trong lòng Lâm Hiên kêu khổ, cũng không phải lỗi tại Lâm Hiên không cẩn thận tạo ra tiếng động, mà đúng lúc thỏ rừng từ bên kia đi qua, tạo thành sự chú ý. Người tính không bằng trời tính, chỉ có thể đổ lỗi do vận khí không tốt! Tâm trạng của Lâm Hiên nhanh chóng biến đổi, thần sắc cũng theo đó mà trầm xuống. Vừa mới tận mắt chứng kiến Chu Yến giết sư, nếu dùng lời lẽ ba hoa để cầu xin tha mang thì vô dụng. Rất nhanh đã đưa ra quyết định, Lâm Hiên từ trong chổ ẩn núp bay lên, tay phải vung ra, một điểm hàn quang hướng Chu Yến kích xạ. Chu Yên hừ một tiếng, tay nắm pháp quyết, một tầng hồng sắc hộ thân xuất hiện xung quanh cơ thể của nàng. Bang bang vài tiếng, mấy hạt băng châu bị đánh rơi lăn lóc trên mặt đất. Dùng linh lực hộ thuẫn để đỡ lấy công kích, trên mặt của Chu Yến lộ ra một tia băng lãnh cùng tiếu ý. Thở phào nhẹ nhõm, từ một kích vừa nãy đã đoán được pháp lực của đối hương rất yếu, tu vi cao nhất cũng chỉ là Linh Động tiền kỳ mà thôi. Sau khi dùng băng đạn thuộc pháp quyết thủy thuộc tính để công kích. Lâm Hiên không có dừng lại một tí nào mà xoay người bay đi, thực lực của hai bên kém nhau rất xa, dù có liều mạng thì phần thắng chỉ là con số không. Bản thân gia trì thêm một cái pháp thuật thuộc tính phong tên là ‘Khinh thân thuật’ nên chỉ trong mấy giây thì hắn đã bỏ chạy được gần trăm mét. Hơn nữa, hướng chạy của Lâm Hiên không thẳng băng, bởi như thế rất dễ bị đuổi kịp. Mà hắn lợi dụng địa hình quen thuộc mà đảo đi mấy vòng, tận lực kéo dài khoảng cách. Nếu như thế thì phải buộc đối phương dùng thần thức truy tung, bởi trong hoàn cảnh không thuần thục thì muốn tìm người cũng phải tổn hao tinh lực rất lớn. Sau khi chạy được một khoảng thì Lâm Hiên không tiếp tục đào tẩu mà đột ngột dừng lại. Quan sát bốn phương một chút, hắn lại ngồi xổm xuống mặt đất lục lọi thứ gì đó. Không thể nghi ngờ là cử động này của hắn rất quỷ dị, người khác khó lòng mà giải thích được. Chu Yến chuẩn bị đuổi tới nơi, mà Lâm Hiên lại dừng chân ở chổ này. Để cho hắn làm ra hành động như thế thì hiển nhiên sẽ có mục đích. Bởi vì sao khi lục lọi một chút, Lâm Hiên thì thào một câu: “Còn chút nữa.” Sau đó thì gương mặt nhăn nhúm đã giãn ra, thần sắc bắt đầu trấn định. Tiếng bước chân truyền đến bên tai, Chu Yên đã đuổi tới bên cạnh. Lâm Hiên đứng lâm, trên mặt có chút thất kinh…Bất quá lúc này lại có vài phần giả tạo. “Muốn chạy hả?” Thanh âm kiều mị vang lên mang theo một tí ngoan độc cùng đùa cợt. Nhìn thoáng qua phục sức của Lâm Hiên, quả nhiên là đệ tử của bổn môn, nhưng mà công lực của tên sự đệ này quá yếu, chỉ có Linh Động kỳ tầng hai. Thấy rõ tu vi của Lâm Hiên, biểu tình của Chu Yến thập phần thoải mái. Giết một kẻ như thế hòng diệt khẩu, quả thật là một chuyện chẳng cần tiêu hao một tí khí lực nào. Nhìn thấy trong mắt đối phương biểu lộ sự khinh thị thì trong lòng Lâm Hiên không những không tức tối mà còn rất vui mừng. Bởi đối phương khinh thường mình thì ý nghĩ giết người bịt miệng cũng sẽ lớn hơn, như thế thì kế hoạch nọ cũng có vài phần nắm chắc. Đương nhiên, hắn không dễ dàng đem suy nghĩ của mình biễu lộ mà vẫn cứ giữ bộ dáng lo lắng như cũ: “Sư tỷ…người…người đừng giết ta!” Lắp bắp cầu xin tha mạng, kết hợp cùng thần sắc hoảng loạn. Quả thật, tài diễn xuất của Lâm Hiên không thể chê một điểm. Nhưng mà, hai chân của hắn lại lại nhẹ nhàng thối lui. “Hừ, thấy được bí mật của ta mà còn muốn sống sao?” Nói đến Chu Yến thì có thể sử dụng lòng như xà như hạt để hình dung. Đến cả chuyện giết sư đoạt bảo còn có thể làm được, như thế nào lại tha mạng cho tên đồng môn chưa bao giờ gặp mặt này được. Tay trái vung lên, một thanh tiểu kiếm lớn chừng một thốn chỉ trong tích tắc đã dài chừng trượng. Kiếm quang hỗn loạn hướng về phía Lâm Hiên mà bay đi. Linh khí…biểu tình của Lâm Hiên nhất thời trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Món Linh khí này cũng là một loại pháp bảo đơn giản, chuyên để cho các tu chân giả cấp thấp sử dụng. Nhưng ngàn lần không thể xem thường uy lực của nó. Tuy rằng không thể bài sơn đào hảo, nhưng lại có thần thông rất lớn. Phi thiên độn địa, thần diệu không gì sành bằng. Luyện tâm pháp đến tầng thứ tư Linh Động kỳ, liền có thể thao túng linh khí. Tuy nhiên, trên lý luận thì linh khí còn kém xa pháp bảo, nhưng lại rất trân quý. Nói như thế cũng bởi vì chỉ có tu sĩ Trúc cơ kỳ mới có thể sở hữu linh khí. Còn như các tay mơ Linh Động kỳ thì ngoại trừ những kẻ được kế thừa di vật của tổ tiên hay là người có tư chất tuyệt đỉnh, nhận được sự ban tặng thì những người khác đừng hòng có được linh khí. Chu Yến ra tay rất độc ác, tuy nhìn ra được công lực của Lâm Hiên không cao. Nhưng chiêu thứ nhất sử dụng lại là đòn sát thủ, đem linh khí của mình xuất ra! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang