[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên

Chương 6 : Thần bí hạp cốc

Người đăng: Bạch Anh

.
Rời khỏi Phi Vân Điện, Lâm Hiên đi đến một chổ không có một bóng người, tiếu ý trên mặt hắn cũng tan biến, đổi lại chính là thần sắc âm trầm, trong mắt còn ẩn hiện sát khí. Lẳng lặng đứng trong chốc lát, im lặng không nói. Có điều tên Mã trưởng lão này đã để lại một hình ảnh khắc sâu vào trong lòng hắn. Hiện tại đương nhiên là không thể làm được gì hắn, nhưng mà sau này khi bản thân có được thực lực thì… Tiếng bước chân truyền đến bên tai. Có người tới, trong lòng Lâm Hiên khẽ động, vẻ mặt âm trầm biến mất rất nhanh. Khi hắn ngẩng đầu lên thì đã trở về nét mặt bình thường, nhìn không thấy một điểm khác thường. “Hắc hắc, ngươi biết không, cái tên phế vật được gọi Lâm Hiên kia nhận được hai bình phế đan.” “Chuyện này cũng không có gì lạ, một tên phàm nhân không có linh căn thì cũng không xứng phục dùng linh dược được luyện chế từ các thiên tài địa bảo.” Tên còn lại không chút cố kỵ mà cười nhạo, không mảy may quan tâm đến đến những người khác đang bàn tán bên cạnh. … Lâm Hiên giống như là không có nghe gì cả, vẻ mặt bình tĩnh lướt qua người bọn họ. Muốn làm được chuyện lớn thì không thể kích động nhất thời, hành động theo cảm tính thì không phải là anh hùng, mà là ngu xuẩn. Đàn ông con trai thì phải nhịn được chuyện mà kẻ khác không thể nhịn, những tên chó vũ nhục mình thì trước tiên phải ghi nhớ thật kỹ… Điều gấp rút nhất bây giờ chính là phải tiếp tục tu luyện. Có được thực lực mạnh mẽ mới chính là chân lý đúng đắn. Vốn hắn dự định nhờ vào Tẩy Tủy Đan mà đánh sâu vào bình cảnh của công pháp tầng thứ hai. Nhưng mà nhìn qua phế đan trong tay, sắc mặt Lâm Hiên tức thì trầm xuống, xoay người về hướng bên ngoài Phiêu Vấn Cốc mà đi. Không có đan được hỗ trợ thì với tư chất thông thường của hắn cho dù có nỗ lực tu luyện tại Luyện Tâm Lộ cũng khó có thể mơ tưởng đến chuyện đột phá bình cảnh. Trải qua một lần suy xét, Lâm Hiên quyết định thử vận khí của mình một lần. Cách bổn môn không xa có một cái khe núi nhỏ, lối vào rất thần bí, không người lui tới. Lâm Hiên cũng là vì trong một dịp tình cờ mới phát hiện được. Ở chổ đó, ngẫu nhiên lại thu hoạch được một số dược thảo trân quý. Tuy xác suất rất nhỏ nhưng Lâm Hiên cũng đã nhìn thấy một vài lần. Mà ngoài trừ linh đan, một ít thảo dược ngàn năm đối với sự tinh tiến của tu vi cũng có trợ giúp rất nhiều. Lâm Hiên cẩn thận suy nghĩ một chút…đây là hy vọng để bản thân có thể nhanh chóng tiến vào Linh Động kỳ tầng thứ hai. Nếu như không tìm được linh thảo thì cũng chẳng mất mác cái gì. Đem chuyện này cân nhắc trong lòng lần nữa, Lâm Hiên liền rời khỏi Phiêu Vân Cốc. Sau khi rời khỏi phạm vi của môn phái, Lâm Hiên cũng không lập tức đến hạp cốc mà là đi dạo vài vòng gần đó. Bởi vì tại chổ khe núi thần bí kia thỉnh thoảng lại hái được thảo dược quý giá nên Lâm Hiên không muốn cho những người khác biết. Lòng vòng hết một tiếng, sau khi Lâm Hiên xác định không có ai chú ý đến mình thì mới lặng lẽ rời khỏi đường lớn, chui vào một con đường nhỏ. Đi vòng quanh trong đó một hồi, cuối cùng cũng đến hẻm núi thần bí. Hoa dại nở đầy trên mặt cỏ, muôn màu muôn sắc. Mùi thơm của hoa dại lan tỏa khắp nơi trong không khí…phong cảnh thật mỹ lệ. Nhưng mà Lâm Hiên không đến đây để ngắm cảnh, y bắt đầu tìm kiếm thật kỹ khu vực gần đây, xem xem có thảo dược nào có thể làm tinh tiến tu vi không. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Hiên vẫn chưa thu hoạch được vật gì. Nhưng hắn lại không nản lòng, tiếp tục tầm hoa. Thế nhưng đúng lúc này có tiếng nói văng vẳng truyền đến bên tai. Lâm Hiên kinh ngạc, liền không do dự núp vào bên trong lùm cỏ bên cạnh. Một đạo hồng quang từ xa bay đến gần đây. Tiếp theo là tiếng Lạch cạch đáp xuống đất. Có hai người đáp xuống bên dưới khe núi, cách chổ của Lâm Hiên không xa. “Sư tôn, vết thương của ngài ổn chứ ạ!” Thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi, trong ngữ khí có vài phần lo lắng. Qua khe hở của lùm cỏ, Lâm Hiên nhìn thấy bọn họ mặc trên người chính là quần áo cùng trang sức của Phiêu Vân Cốc. Là người trong bổn môn, nhưng mà Lâm Hiên lại không ra ngoài gặp mặt. Nhiều thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, cứ nhìn xem chuyện gì xảy ra. “Khụ khụ, vẫn còn có thể trụ được. Yến nhi, sắp tới Phiêu Vân Cốc chưa?” Thanh âm hư nhược, nhưng Lâm Hiên lại nghe rất quen. Chẳng lẽ là vị tiền bối nào trong bổn môn? “Sư tôn yên tâm, chổ này chỉ cách bổn môn vài dặm. Tin rằng địch nhân không dám đuổi theo.” “Vậy thì tốt!” âm thanh hư nhược nọ thở phào nhẹ nhõm, hình có bị thụ thương rất nặng. “Sư tôn, trước hết hãy nghỉ ngơi một hồi!” Tiếng quần áo phất phơ trong gió, nữ tử kia đỡ người bị thương dựa vào một gốc đại thụ mà ngồi xuống. Bởi vì do gốc độ, nên Lâm Hiên vừa khéo lại có thể nhìn thấy dung mạo của bọn họ một cách rõ ràng. “Chẳng trách lại cảm thấy tiếng nói này rất quen.” Chỉ thấy người đàn ông ngồi dưới đất nhìn qua thì khoảng chừng bốn mươi tuổi. Ba chòm râu rất dài, vốn là tiên phong đạo cốt, nhưng bây giờ sắc mặt tái nhợt, trên ngực loang lổ vết máu. Nhìn thấy cảnh đó, Lâm Hiên âm thầm ngao ngán thở dài. Trương Vũ, cũng chính là vị giáo tịch đã truyền thụ pháp thuật linh lực hộ thuẫn vào nử tháng trước. Nghe đâu người này đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trùng kỳ, là một trong những hộ pháp của bổn môn. Còn nữ tử kia Lâm Hiên cũng biết. Chu Yến, là sư tỷ nhập môn trước hắn vài năm. Mặc dù đồng vai, nhưng tu vi của người ta đã đạt tới cảnh giới Linh Động đại viên mãn. Trong đám đệ tử cấp thấp thì nàng ta được liệt vào nhóm ba người đứng đầu. Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn thì vài năm nữa rất có thể sẽ Trúc Cơ thành công. Hai người này đều là nhân vật trọng yếu của bổn môn, sao lại thê thảm chạy đến chổ này như vậy? Hơn nữa, xem biểu tình thần thần bí bí, lo lắng sợ hãi của bọn họ thì lẽ ra đã tiến vào phạm vi thế lực của bổn môn sẽ không cẩn trọng đến như vậy. Chẳng lẽ có bí mật gì không thể để người ta biết sao? Vài giây ngắn ngủn thì Lâm Hiên liền có phân tích như trên. Có suy nghĩ như thế, mặc dù trong lòng thắc mắc, nhưng vì thế hắn lại ẩn nấp càng thêm cẩn thận. Nếu như bọn họ có bí mật, lại bị mình trùng hợp phát hiện thì hai người nọ chắc chắn sẽ giết mình diệt khẩu. Tu chân giới chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, cá bé ngậm cá con, rất khốc liệt. Lâm Hiên không muốn chẳng hiểu vì sao mà rước họa vào thân. Đối mặt với một vị sư tôn Trúc Cơ trung kỳ cùng một vị sư tỷ Linh Động đại viên mãn. Tuy rằng có vết thương trên người nhưng nếu muốn giết hắn thì cũng giống như giết một con kiến. Sau khi phân tích lực lượng của song phương một phen, Lâm Hiên ngưng thần bình khí, thở mạnh cũng chẳng dám. Trong lòng chỉ mong đối phương chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó sẽ nhanh chóng rời đi. “A, có người.” Tiếng hô của Chu Yến làm cho Lâm Hiên phát hoảng, chẳng lẽ nàng ta phát hiện mình. Nhưng mà còn chưa đợi hắn phản ứng thì lại nghe thấy một tiếng kêu thảm. “Ngươi…ngươi dám ám toán ta?” Thanh âm nọ vừa hoảng sợ vừa căm phẫn, còn mang theo một chút không tin tưởng: “Vì…vì sao?” “Hừ, sư tôn, ngươi không phải uổng sức làm gì. Hồn Kim Sách này là do người ban cho ta, chẳng lẽ uy lực của nó người không hiểu. Bằng vào pháp lực hiện giờ của người thì nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng được hai thành, cho dù có vùng vẫy cũng chẳng thể thoát được.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang