[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên
Chương 5 : Tẩy Tủy Đan
Người đăng: Bạch Anh
.
Lại thất bại!
Thật lâu, Lâm Yên cứ yên lặng không nói, vẻ mặt nhìn không rõ là vui hay là giận giữ, nhưng mà bàn tay lại nắm rất chặt, móng tay đâm sâu vào thịt, môi cũng bị cắn rách.
Nhưng mà tình trạng như thế cũng không có duy trì được lâu. Vài phút đồng hồ sau, Lâm Hiên hít một hơi thật sâu, không nói nửa lời, lần nữa ngồi xuống, tiếp tục cố gắng…
………
Sáng sớm, ánh dương quang vừa mới ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu.
Phi Vân Điện khí thế uy nga, diện tích có thể sánh với một cái sân vận động, là một trong những tòa kiến trúc trọng yếu tại Phiêu Vân Cốc. Vào mùng một mỗi tháng, các đệ tử Linh Động kỳ đều tụ hợp đến nơi đây nhằm nhận tài liệu tu luyện cần dùng đến.
Mặc dù tu hành cho đến nửa đêm, giấc ngủ cũng không kéo đến ba tiếng. Nhưng mà Lâm Hiên vẫn đến Phi Vân điện đúng giờ. Trong đại sảnh rộng lớn có hơn trăm người đang đứng rải rác khắp nơi. Tất cả đều là đệ tử Linh Động kỳ, nhưng mà công lực của mỗi một người đều thâm hậu hơn Lâm Hiên. Sự xuất hiện của hắn khiến cho cuộc thảo luận càng thêm sôi nổi, thỉnh thoảng lại có vài câu nói mang theo không khí châm chọc truyền đến lỗ tai hắn.
“Nhìn thấy chưa, tiểu tử nọ không những không có linh căn, mà còn là một tên phàm nhân mưu toan tu tiên.”
“Hừ, xem bộ dạng cũng chẳng có gì đặc biệt. Hạng người như thế mà ở trong môn phái quả thật là lãng phí đan được.”
“Ai nói không đúng thế hả, nghe nói hắn rất cố gắng nhưng lại là phàm nhân không có linh căn thì sao lại có thể so sánh cùng chúng ta. Ba năm thời gian, vẫn còn dậm chân tại Linh Động kỳ tầng thứ nhất.”
“Không biết trời cao đất dày, y có thể cho là mình có thể phá vỡ quy luật vạn năm không đổi của tu chân giới sao. Phàm nhân tu tiên, nhất định không có một chút thành tựu nào.”
…
Châm chọc, mỉa mai…nhưng thần sắc của Lâm Hiên vẫn không đổi, coi như là mấy con chó điên đang sủa bậy, cứ yên lặng đi tới phía sau đội ngũ.
Một hồi chuông cổ kính vang lên, chúng đệ tử vội vàng đình chỉ bàn tán, đứng xếp hàng ngay ngắn. Một vị lão giả mang theo đồng tử đi vào bên trong đại điện, trong tay của mỗi một đồng tử đều nâng một chiếc mâm, bên trên được bao phủ bằng vải đỏ. Nhưng lại có một mùi hương tản mát ra bên ngoài, làm cho tinh thần kẻ khác được thanh thản.
“Mã sư thúc!” Chúng đệ tử khom mình hành lễ.
“Ừ.” Lão giả kiêu ngạo ngửa đầu, công lực của hắn không cao, chỉ có tu vi Trúc Cơ tiền kỳ mà thôi. Nhưng mà lại chưởng quản hiệu thuốc của môn phái, có thể nói là quyền cao chức trọng.
Tu tiên ngoại trừ tư chất cùng sự cố gắng của bản thân thì đan được cũng là một điều không thể thiếu. Thậm chí có thể nói là phi thường trọng yếu. Lúc tu luyện nếu có phục dụng đan dược thì cơ hội tiến cảnh cũng nhanh hơn rất nhiều. Có thể nói đây là một con đường tắt. Nhưng mà tài liệu luyện chế đan dược lại là một số kỳ hoa dị thảo rất trân quý, cho nên môn phái cũng chỉ có thể cung cấp cho đệ tử một ít đan dược mà thôi.
Dựa theo quy củ của phái, đệ tử Linh Động kỳ mỗi tháng sẽ nhận được hai viên Tẩy Tủy Đan.
Tẩy Tủy Đan, tên như ý nghĩa. Có thể dịch kinh tẩy tủy, hóa giải độc khí trong cơ thể, đồng thời đề cao một chút linh lực. Đương nhiên, tư chất của mỗi người đều không giống nhau nên lượng linh lực gia tăng cũng có sự khác biệt rất lớn. Loại đan dược này đối với đệ tử Linh Động kỳ có hiệu dụng rất lớn.
Khai Hương Đường, bái qua tổ sư, chúng đệ tử xếp thành một hàng tiến lên nhận linh dược từ trên tay lão giả. Trên mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ vui sướng cùng quý trọng tột cùng.
Rất nhanh đã đến lượt Lâm Hiên. Mã trưởng lão nhìn hắn một lần, trên mặt lộ ra một tia khinh miệt. Lấy ra một cái bình ngọc ở trên mâm, đổ ra hai khỏa đan dược rồi đưa đến trước mặt hắn.
“Cám ơn sư thúc.” Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt thì khóe mắt đột nhiên giựt giựt một hồi, nhìn hai khỏa dược hoàn trong tay, đây là…phế đan?
Con đường tu tiên, bao la vạn tượng, công pháp, chế khí, luyện đan, họa phù,..nhiều vô số kể. Mỗi một loại đều bao hàm rất nhiều học vấn.
Ví dụ như luyện đan, ngoại trừ tài liệu trân quý, kỳ hoa dị thảo ra còn cần phải có tam vị chân hỏa để luyện chế. Giống như thế, hỏa hầu, thời gian mở lò, tài liệu làm bảo đỉnh cũng là những điều quan trong để có xác xuất thành công đan được cao.
Cho dù là luyện đan đại sư có kinh nghiệm phong phú đi nữa thì cũng có những lúc thất bại. Đem một đỉnh thiên tài địa bảo, luyện chế thành phế đan không có tác dụng.
Phế đan có rất nhiều tạp chất, thế nên phục dụng đan dược xong không những không có lợi đối với tu vi, ngược lại còn tổn thương đến thân thể. Thường thì đều nhịn đau mà vứt đi.
Mà các tiểu môn phái giống như Phiêu Vân Cốc thì chỉ phân phát đan dược hạ phẩm cho các đệ tử. Nhưng hạ phẩm dù sao cũng là linh dược hữu dụng, mà phế đan…
Người ta rõ ràng cố ý làm khó mình, trong lòng Lâm Hiên xuất hiện một chút lo lăng, nhưng lại không có biểu lộ ra ngoài. Tên họ Mã này quyền cao chức trọng, nếu đắc tội thì quả thật là hồ đồ.
“Sư thúc, chắc ngài có gì nhầm lẫn rồi. Hai viên phế đan này thì dùng như thế nào?”
“Có cái gì mà không thể?” Trong mắt Mã trưởng lão hiện lên một tia miệt thị, chẳng qua chỉ là một tên đệ tử cấp thấp bị vứt bỏ mà thôi…hắn ngửa đầu, kiêu căng nói: “Sao nào, không hài lòng hả?”
“Dù sao thì lấy tư chất của ngươi có dùng linh đan cũng chỉ lãng phí mà thôi. Nói không chừng phế đan lại thích hợp với ngươi. Như vậy đi, sư thúc ta cũng không phải là kẻ không nói tình lý, cấp cho ngươi thêm vài chai nữa.”
Vừa nói, vừa lấy ra hai bình ngọc ném vào tay Lâm Hiên.
“Đệ tử khác mỗi người chỉ có hai viên Tẩy Tủy Đan. Mà ta lại cho ngươi đến hai chai, thế nào, sư thúc ưu đãi ngươi như thế còn gì!”
“Cám ơn sư thúc!”
Ngoài dự liệu của Mã trưởng lão, sự bất mãn trên mặt Lâm Hiên hoàn toàn biến mất, tiếp nhận linh dược rồi cung kinh thi lễ, sau đó rời đi.
“Sao lại như thế?” Ngược lại, vẻ mặt Mã trưởng lão kinh ngạc, ngơ ngác không nói ra lời.
Phế đan, nói đơn giản chính là rác rưởi. Phục dụng vào thì đối với việc tu hành chỉ có hai không có lợi, đừng nói hai chai, cho dù có nhiều hơn nữa cũng không đáng một đồng tiền. Lâm Hiên như thế nào lại…
Hoàn toàn là phản ứng nằm ngoài dự liệu, vốn Mã trưởng lão tưởng rằng chính mình như vậy đối đãi hắn không công bình. Lâm Hiên sẽ tranh cãi kịch liệt, sau đó chính mình liền có thể viện cớ, trị hắn tội bất kính trưởng bối, đem Lâm Hiên đuổi khỏi sư môn.
Việc này cũng không phải do Mã trưởng lão cùng Lâm Hiên có cừu oán. Mà là kẻ này khi vừa sinh ra đã xem thường phàm nhân không có lnih căn, cảm thấy nếu cho Lâm Hiên ở lại môn phái thì là chuyện rất mất mặt. Cho nên mới trăm phương ngàn kế, muốn đuổi hắn đi.
Có thể nói đây là kế hoạch không có một chút sai sót, lại rất tỉ mỉ. Dựa theo môn quy thì hàng đệ tử cấp thấp có thể nhận Tẩy Tủy đan, nhưng hắn lại cố ý làm khó dễ, dùng phế đan thay thế, như vậy là đãi ngộ không có công bằng. Đừng nói một tên thiếu niên mười mấy tuổi như Lâm Hiên, cho dù là lão hồ ly có kinh nghiệm phong phú cũng không thể nhẫn nại được. Chỉ cần hắn phát tác liền có thể mượn được cớ.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Lâm Hiên mặc dù không có linh căn, chỉ là người thường, nhưng đầu óc không có đần độn. Thậm chí là rất thông minh, tính cách lại bền bỉ, có thể nhịn được cái người khác không thể nhịn. Nói năng làm việc, luôn luôn tính toán cẩn thận, không xúc động nhất thời. Mã trưởng lão cho phế đan, hắn quả thật căm phẫn, nhưng lại rất dễ đã bắt đầu đem như vậy tình cảm che dấu.
Từ trong ánh mắt khinh thị của Mã trưởng lão, Lâm Hiên còn nhìn thấy một chút trêu tức, âm mưu. Hắn lập tức đã đưa ra kết luận, mặc dù không biết cụ thể là âm mưu gì, cũng không biết hắn vì sao cần nhằm vào chính mình vô oán vô cừu, nhưng những cái đó có thể điều tra sau, điều quan trọng trước mắt chính là không để lọt vào cạm bẫy.
Cho nên Lâm Hiên không những không có nổi giận. Ngược lại thần sắc như thường mà nhận lấy phế đan, thành công đã tránh khỏi một lần hãm hại. Kế hoạch của Mã trưởng lão thất bại, hãm hại Lâm Hiên không được, chính mình ngược lại tức giận đến đớ người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện