[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên
Chương 3 : Ảo Cảnh Khổ Tu
Người đăng: Bạch Anh
.
Trĩ Ưng Các là một tòa kiến trúc bề thế. Trong đó, chỉ riêng Luyện Khí Đường đã chiếm diện tích đến mấy ngàn thước vuông, tức là nơi luyện công của Linh Động kỳ đệ tử. Đại sảnh lúc này rộng mở, có khoảng hơn mười người đang đứng rãi rác khắp nơi.
Thời gian còn sớm, Trúc Cơ tu sĩ phụ trách việc truyền thụ công pháp còn chưa đến, các đệ tử tụm năm tụm ba vào một chổ, đàm luận chuyện phiếm.
Lâm Hiên yên lặng đi tới một góc có ít người, khoanh chân ngồi xuống. Dự định thời gian còn dư muốn tu luyện một hồi. Đúng lúc này, một trận cước bộ truyền đến lỗ tai.
“A a, đây không phải là Lâm sư đệ sao?”
“Nghe nói lúc trước ngươi bế quan tu luyện còn chưa đột phá tầng thứ hai sao?”
Âm thanh cười cợt mang theo trào phúng. Lâm Hiên chau mày, nhưng bề ngoài lại không có một chút nào phản ứng. Ở trong con mắt của phàm nhân, tu chân giả tiên phong đạo cốt, pháp thuật thông huyền, tựa như thần tiên không màng danh lợi, kỳ thực chỉ là cái nhìn thiển cận mà thôi.
Tu chân giới so với thế tục càng thêm tàn khốc, càng thêm thực tệ, càng hám danh lợi!
Chẳng qua ở chổ này không nói đến chuyện tiền tài, mà lấy thực lực ra làm tiền vốn của quyền thế.
Ai cảnh giới cao, ai có pháp bảo tốt, ai có nhiều đan được, ai là lão đại, lời nói ra cũng là chân lý.
Ba năm thời gian, mặc dù Lâm Hiên nỗ lực tu luyện nhiều hơn người khác. Nhưng lại có khuyết điểm là không có linh căn, chỉ đành để cho đồng môn bỏ hắn phía sau quá xa, điều này làm cho hắn chịu đủ mọi sự ghẻ lạnh.
“Hừ, phàm nhân không có lnih căn thì dù có nỗ lực như thế nào cũng không có khả năng cùng so sánh với chúng ta. Thay vì mất mặt ở trong môn phái mà còn không chịu thức thời mà xuống núi.”
“Đúng vậy, ba năm mà không có đột phá Linh Đồng kỳ tầng thứ hai, căn bản là phế vật.”
…
Đối mặt với sự chế ngạo của các sư huynh, mí mắt của Lâm Hiên không có động một chút, thần sắc như thường, chỉ cảm thấy mấy người này thật quá vô vị. Lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, Lâm Hiên đi qua một bên.
Không tức giận không phải là nhu nhược, sợ hãi, mà là vì mấy tên gia hỏa nông cạn thì căn bản không đáng quan tâm. Lâm Hiên sẽ không bởi vì vài câu thị phi mà ảnh hưởng đến tâm cảnh của bản thân.
Khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thu linh khí. Cứ như vậy, ước chừng nửa giờ thì một hồi chuông truyền vào lỗ tai, các đệ tử vốn đang nói chuyện với nhau nhất thời đình chỉ, đứng ngay ngắn xếp thành hàng. Lâm Hiên cũng đi tới phía sau hàng ngũ.
Một vị trung niên đi tới, theo mà ngoài mà xét thì tuổi trạc bốn mươi. Chẳng qua chưa chắc đã đúng, tu chân gia tùy theo cảnh giới mà đề thăng, thọ mệnh cũng sẽ kéo dài, lão hóa cũng từ từ chậm lại.
“Sư tôn!”
Chúng đệ tử khom người hành lễ, dựa theo quy củ của Phiêu Vân Cốc thì mỗi vị giáo tịch truyền thụ công pháp cho bọn họ thì đều phải xưng hô như thế.
“Ta là Trương Vũ, sẽ truyền thụ cho các ngươi sự huyền ảo của linh khí hộ thuẫn.”
Linh khí hộ thuẫn, tên như ý nghĩa, tức là đem linh khí rải rác xung quanh thân thể, hình thành một cái lồng khí, là pháp thuật phòng hộ tối cơ bản của người tu chân.
Chúng đệ tử tức thì hưng phấn, thì thầm to nhỏ nói riêng với nhau.
Ngoại trừ Lâm Hiên là phàm nhân ra thì đệ tử có linh căn trải qua ba năm tu luyện, đại bộ phận đều đem công pháp luyện đến tầng tứ tư, tiến nhập Linh Động trung kỳ, đã có thể học tập một chút tiểu pháp thuật đơn giản.
“Loạn cái gì, yên lặng!” Thấy tình cảnh hỗn loạn phía dưới, sắc mặt của Trương Vũ trầm xuống.
Thấy giáo tịch nỗi giận, chúng đệ tử lập tức câm miệng.
Tiếp sau đó, Trương Vũ bắt đầu cặn kẽ giải thích, như thế nào chuyển vận linh lực. Trong đó quan trọng chi tiết để ý, Lâm Hiên nghe được thật nghiêm túc. Thật ra lấy hắn tu vi bây giờ, còn không đủ để thúc đẩy linh khí hộ thuẫn, chẳng qua trước hết đem phương pháp tu luyện như thế nào ghi nhớ rõ ràng, sau đó đồng thời công lực đủ mạnh lại chậm rãi tu hành.
“Được rồi, các ngươi tự luyện tập đi.” Trương Vũ nói lời sau cùng liền rời khỏi Trĩ Ưng Các. Sau này có thể luyện thành hay không còn tùy lĩnh ngộ của các đệ tử.
Lâm Hiên cũng theo đó mà rời khỏi, hắn trước tiên là về chổ ở của mình, một căn tiểu mộc ốc đơn sơ. Tu sĩ cao giai đều có động phủ của riêng mình, bất quá hàng đệ tử cấp thấp như hắn thì hoàn cảnh sống cũng rất đơn sơ.
Trong phòng chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế, còn có một chiếc giường gỗ. Lâm Hiên mở khăn trải bàn ra, lấy bút và viết ở bên trong, đem phương pháp tu luyện linh khí hộ thuẫn mà ngày hôm nay nghe được viết lại.
Đây cũng là thói quen trong ba năm của hắn, bởi vì không có linh căn, tốc độ tu luyện không theo kịp đồng môn nên mỗi lần giáo tịch truyền công xong thì Lâm Hiên đại đa số đều ghi chép lại những điều mà mình nghe thấy. Có rất nhiều pháp quyết hiện lại không có cách để tu luyện thì tạm gác lại, sau đó sẽ từ từ nghiên cứu, viết lại trên giấy cũng tránh để quên.
Sau khi ghi chép xong, Lâm Hiên đem đem quyển sách viết công pháp cẩn thận cất giữ, sau đó đi tới Luyện Tâm Lộ ở sau núi, dọc theo thông đạo mà đi vào, tới địa điểm mà hai ngày trước đã tu luyện.
(hình như có sự nhầm lẫn của tác giả, lẽ ra là phải bốn ngày)
Linh khí càng ngày càng trở nên sung túc, Lâm Hiên dừng cước bộ lại ở chính chổ này, không có khả năng đi về phía trước. Càng đi sâu vào Luyện Tâm Lộ thì ảo giác cũng sẽ càng khủng khiếp.
Vù vù, tràng cảnh xảy ra biến hóa, xuất hiện trong mắt hắn là một thế giới trắng xóa, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết trắng, gió lạnh phẫn nộ rào rít.
Chỉ trong chốc lát, Hoa tuyết đã bao phủ mắt cả chân của hắn. Cả người trong thoáng chốc như là bị đóng thành băng. Trong lòng Lâm Hiên thầm rùng mình, chẳng lẽ ảo giác còn có thể tùy thời biến hóa? Lần trước là chịu đựng thống khổ của hỏa thiêu, lần này lại là giá rét vô tận.
Im lặng một chút, sắc mặt Lâm Hiên không chút biểu tỉnh, khoanh chân ngồi xuống mặt tuyết, bắt đầu hấp thụ linh khí xung quanh.
Rất nhanh người đã bị đông cứng, Lâm Hiên tóc cũng ngưng kết thành trụ băng, nhưng hắn như cũ vẫn ngồi ở trong tuyết không nhúc nhích. Kiên trì hơn hai mươi phút, hắn mới chạy ra khỏi huyễn cảnh nghỉ ngơi một chút. Hoạt động thân thể một lát, đợi khi hơi bình phục thì lập tức đắm chìm trong tu luyện.
…
Gió lạnh gào thét, hoa tuyết nhưng ngưng tụ thàh một lưỡi băng đao sắc bén, hướng về phía Lâm Hiên bay tới. Nhưng thiếu niên vẫn như vũ, như một tảng đá nhập định trên mặt tuyết.
Qua hai ngày, Lâm Hiên vẻ mặt không chút biểu tình mà đứng lên. Do dự một lát, tiếp tục hướng vào sâu bên trong Luyện Tâm Lộ mà đi. Chổ này độ tinh khiết của linh khí còn chưa đủ, nếu muốn vượt qua bình cảnh thì, linh khí tinh thuần càng thêm quan trọng. Hắn kiên định hướng chổ có ảo cảnh đáng sợ hơn mà đi tới…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện