[Dịch] Bá Y Thiên Hạ
Chương 57 : Cuồng chiến nhất tộc lai hiệu trung
Người đăng: ndphong91
.
Ngày thứ hai, Đoạn Vân một lần nữa tới gặp Tộc trưởng Cuồng Chiến Sĩ Pháp Lạp Kì. Đang ở cùng Pháp Lạp Kì còn có vài lão nhân lớn tuổi, Đoạn Vân đoán đây là các Trưởng lão của bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ!
Sau khi nói vài câu khách sáo chào hỏi hắn, Pháp Lạp Kì vái Đoạn Vân một vái, dùng ngữ khí rất khẩn thiết nói: " Trải qua một đêm thương lượng, chúng ta quyết định thuần phục Đoạn Vân đại nhân."
Nhưng Đoạn Vân còn chưa kịp cao hứng, Pháp Lạp Kì lại lên tiếng: " Bất quá việc làm cho bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ đời đời thuần phục thì không được. Chúng ta chỉ có thể nhận một kì hạn thôi!"
Đoạn Vân cười cười, lạnh nhạt nói: " Nhưng ta lại có thể đem lại những lợi ích vĩnh cửu cho Cuồng Chiến Sĩ! Hơn nữa ta còn có thể làm cho các Cuồng Chiến Sĩ đời đời không nghèo khổ nữa, rốt cuộc không cần phải lưu lạc khắp nơi vì thiếu lương thực nữa!"
Pháp Lạp Kì cau mày, thở dài: " Đoạn Vân đại nhân, nói thật, điều kiện của Ngài thật sự rất hấp dẫn. Được rồi! Ta đồng ý với ngươi! Chỉ cần ngày nào Ngài còn sống, bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ ta sẽ còn thuần phục ngày đó. Đây đã là giới hạn cuối cùng của chúng ta rồi. Ta không có khả năng để cho hậu nhân của chúng ta đời đời thuần phục một tộc khác!"
"Được, hay lắm! Điều kiện đó ta có thể chấp nhận. Ta đồng ý! Tốt lắm, bây giờ các ngươi đi chuẩn bị một nhà kho thật lớn, ta đem lương thực đến cho các ngươi!" Đoạn Vân cười cười, bước đầu tiên thu phục Cuồng Chiến Sĩ đã vô cùng thuận lợi. Chuyện sau này thì để sau này nói lại! Kỳ thật việc này cũng là kết quả lý tưởng đối với Đoạn Vân rồi. Nếu muốn giữ được bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ luôn luôn trung thành thì còn phải xem thủ đoạn của Đoạn Vân sau này nữa.
“Nhưng, xin hỏi một chút, lương thực của Ngài ở đâu ?" Pháp Lạp Kì khẽ giật mình, vì hắn chí thủy chí chung đều không thấy Đoạn Vân có một đội ngũ vận lương nào. Đoạn Vân quơ quơ tay khoe cái Ách Bỉ Đa giới tử trên tay, cười tủm tỉm: "Là ở chỗ này! Được rồi, ta sẽ ở lại đây năm ngày, năm ngày này ta sẽ điều trị cho một nhóm Cuồng Chiến Sĩ trước. Ngươi đi chuẩn bị một chút, ta ước chừng cũng vào khoảng năm ngàn người."
“Thật không?" Pháp Lạp Kì nghe thế rất hưng phấn. Bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ được cứu rồi!
Năm ngày kế tiếp, tình cảnh của Đoạn Vân chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: Khổ! Nhìn một đội ngũ xếp hàng dài rồng rắn chờ đến lượt mình, Đoạn Vân cơ hồ muốn phát cuồng lên. Việc trị liệu của Đoạn Vân cho đám Cuồng Chiến Sĩ rất đơn giản, nhưng cũng rất mệt mỏi, cũng phải lao tâm khổ tứ nhiều. Đơn giản chỉ là châm cứu, mổ xẻ, châm cứu, mổ xẻ, làm tới làm lui, từng bước từng bước giải trừ các vấn đề về cuồng hóa không có lý trí nhưng cũng phải rất cẩn trọng. Trải qua năm ngày liên tục trị liệu, Đoạn Vân rốt cục cũng đạt được dự tính ban đầu: trị khỏi cho năm ngàn Cuồng Chiến Sĩ. Năm ngàn người này đã có thể tự chủ lý trí cuồng hóa rồi.
Đương nhiên bọn họ không phục dụng Tẩy Tủy đan được Đoạn Vân đặc chế, các di chứng sau cuồng hóa vẫn rất nghiêm trọng như trước. Sau khi cuồng hóa cơ hồ toàn thân hư thoát. Bất quá vì việc cuồng hóa họ không đến nỗi chẳng phân biệt được địch ta hồ loạn công kích như trước nữa, thực lực của họ có thể nói là phi thường kinh khủng. Hơn nữa vì chỉ trị liệu có năm ngàn người, do đó, Đoạn Vân chỉ chọn năm ngàn người từ ngũ cấp võ sĩ trở lên. Sau khi cuồng hóa xong thì lực lượng có thể đạt đến mức của Đại kiếm sư. Có thể nói, trong năm ngày này Đoạn Vân đã làm cho năm ngàn dã thú tự bạo diệt biến thành một quân đội năm ngàn người có chiến lực phi phàm. Đoạn Vân dám nói rằng, trên cả đại lục này cơ hồ không có một quân đội nào có thể so sánh về chiến lực với năm ngàn Cuồng Chiến Sĩ này. Nếu đặt họ trên chiến trường tuyệt đối là một cơn ác mộng của tất cả địch nhân. Bất quá, mặc dù thực lực bọn họ đều tăng lên, nhưng bọn họ dù sao cũng không phải là quân đội chính qui, tính kỷ luật cũng rất kém.
Nhìn năm ngàn Cuồng Chiến Sĩ với chiến lực kinh khủng xếp hàng trước mặt mình, Đoạn Vân rất hài lòng. Quay về Pháp Lạp Kì, Đoạn Vân nói: " Tộc trưởng đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Pháp Lạp Kì trong mấy ngày nay đã thấy lối thoát cho bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ. Hơn nữa Tế tự đại nhân có làn da vàng trước mắt đã đốt lên ngọn lửa hy vọng cho bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ. Hắn bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra, chỉ có phục tùng Đoạn Vân, người có năng lực thần kỳ này, mới có thể làm cho bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ bước trên con đường hưng vượng. Hắn rất cung kính nói với Đoạn Vân: " Đoạn Vân đại nhân, Ngài đã đem lại cho Cuồng Chiến Sĩ bộ tộc một hy vọng lớn lao nhất! Ta tin rằng Ngài đúng là Đấng Cứu thế của bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ! Pháp Lạp Kì nguyện ý cả đời thuần phục Đoạn Vân đại nhân, phục tùng Ngài !"
Đoạn Vân cười cười : " Tộc trưởng đại nhân không cần khách khí như vậy, ngươi gọi ta là Đoạn Vân là được rồi."
“Làm sao được?” Pháp Lạp Kì giật mình.
“Làm sao không được chứ, Ngài là trưởng bối, sau này ta gọi Ngài là bá phụ nhé. Đoạn Vân còn trẻ lắm, lịch duyệt cũng không nhiều, sau này có rất nhiều sự tình còn phải nhờ bá phụ chỉ điểm." Đoạn Vân cười vỗ vỗ vai Pháp Lạp Kì, thần sắc rất khẩn thiết.
Pháp Lạp Kì thấy Đoạn Vân xử sự như thế, hắn cũng hào sảng nhìn Đoạn Vân cười: "Được, Đoạn Vân hiền chất! Ngươi có tính toán gì không?"
Đoạn Vân nhìn dãy núi xa xa, trong lòng cảm khái vạn ngàn. Không ngừng suy tư. Suy nghĩ hồi lâu, Đoạn Vân cười cười: " Ta ở đế đô còn có không ít sự tình phải xử lý. Ta phải về trước đây. Ngài yên tâm, bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ đã thuần phục ta, ta tuyệt đối sẽ trở lại. Ta bây giờ là Bá tước của Thiên Long Đế Quốc. A Nhĩ Ti Tư trên danh nghĩa không phải là lãnh thổ của Thiên Long Đế Quốc sao? Sau khi ta trở về sẽ thỉnh cầu Tra Lí Hoàng đế, nhờ hắn phong cho ta là Lĩnh chủ của A Nhĩ Ti Tư. Sau khi ta trở về, Ngài giúp ta hảo hảo tuyên truyền thăm dò các bộ lạc khác, xem bọn họ có bao nhiêu người ủng hộ ta. Ta không hy vọng chỉ là Lĩnh chủ của Cuồng Chiến Sĩ bộ tộc!"
“Đoạn Vân ngươi muốn chinh phục tất cả A Nhĩ Ti Tư? Việc này..., việc này cơ hồ không có khả năng đâu! Trước kia đã có mấy vị Lĩnh chủ đại nhân, nhưng tất cả bọn họ đều bị dị tộc nơi này giết sạch. Mặc dù bộ tộc Cuồng Chiến Sĩ của ta ở đây cũng có thực lực không nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta có thể đối kháng với tất cả các dị tộc khác!" Pháp Lạp Kì giật nảy người!
Đoạn Vân cười cười: " Không có cái gì là không có khả năng cả. Ta đã có biện pháp làm cho cả bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ thần phục, thì sẽ có thủ đoạn làm cho các tộc khác cũng thần phục theo. Nhớ kỹ: thế sự vô thường, không có gì là tuyệt đối cả! Được rồi, mấy hôm trước không phải có mấy Long kỵ sĩ đến tập kích đốt hết lương thực sao? Có đầu mối gì chưa?"
“Không có, mặc dù chúng ta giết được một bát cấp Cự Long của bọn họ, nhưng vẫn không tìm được đầu mối gì!" Pháp Lạp Kì chỉnh sắc trả lời.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói: " Các ngươi trong thời gian sau này cần phải vô cùng cẩn thận, ta phỏng chừng bọn họ sẽ có hành động tiếp theo đó. Được rồi, chỗ lương thực mới đưa tới cần phải tuyệt đối giữ bí mật, ngàn vạn lần đừng cho ngoại nhân biết. Chúng ta phải dĩ bất biến ứng vạn biến! Bọn họ nhất định sẽ có những hành động nữa."
"Rõ, ta đã ra lệnh cho toàn tộc tuyệt đối ngậm miệng về việc này!" Pháp Lạp Kì cung kính nói.
“Được rồi, ta nghe nói Long Tộc cả người đều là bảo bối, vậy đầu Cự Long kia đâu?" Đoạn Vân rất muốn biết đầu cự long trong thời gian một tháng có bị biến chất gì không.
"Bị chúng ta đóng băng cất giữ rồi! Để ta đưa hiền chất đi lấy!" Sau đó Pháp Lạp Kì dẫn Đoạn Vân tới một quáng động thật lớn. Bên trong đang nằm một đầu 'Đại Tích Dịch' (con thằn lằn) dài hơn mười thước màu xám. Chỉ thấy cả người nó đầy kín vết thương cơ hồ không có một chỗ nào nguyên vẹn. Từ đó có thể thấy được các Cuồng Chiến Sĩ khi đó chiến đấu kịch liệt như thế nào. Đoạn Vân cơ hồ có thể tưởng tượng được tràng diện lúc ấy: các Cuồng Chiến Sĩ lần lượt cuồng hóa, chẳng phân biệt được địch ta đánh bừa bãi. Còn con đại Tích dịch này vốn là một mục tiêu quá lớn, thành một mục tiêu công kích chính của Cuồng Chiến Sĩ.
“Chủ nhân, con rồng này là một con Thổ long bát cấp sơ giai đó! Đã trưởng thành rồi. Phỏng chừng là một long kị đến từ Đường Cổ Lạp Sơn." Tiểu Phi Hiệp đã hóa thành hình người giới thiệu với Đoạn Vân. Đoạn Vân cẩn thận xem xét, sau đó phất tay thu vào tất cả vào Ách Bỉ Đa giới tử. Đoạn Vân quyết định đem đầu long này về nhà hảo hảo lợi dụng!
“Đoạn Vân ca ca, ngươi muốn đi hả?" Âu Dã Ny hiển nhiên không nỡ đành xa rời Đoạn Vân, mấy ngày nay nàng cứ một mạch quấn rịt lấy Đoạn Vân, Đoạn Vân có một thời gian rảnh nào là nàng kéo Đoạn Vân ra bắt hắn giảng giải về thế giới bên ngoài. Còn Đoạn Vân cũng rất thích tiểu mỹ nhân da vàng này, hắn cảm thấy có cảm giác nhất kiến chung tình với mỹ nữ này. Dù sao người da vàng rất hiếm có trên thế giới này, còn mỹ nữ da vàng này là một "phượng mao lân giác" (lông phượng sừng lân – ý nói rất đẹp). Do đó mấy ngày này Đoạn Vân tranh thủ giảng giải cho nàng thật nhiều câu chuyện thú vị. Đương nhiên những câu chuyện đó cơ bản đều là những chuyện cổ tích của địa cầu được cải biên thành dị bản mới. Mấy ngày hôm nay nhờ có Âu Dã Ny luôn luôn bên người Đoạn Vân làm vơi đi nỗi vất vả, bằng không Đoạn Vân một mình phải trị bênh cho năm ngàn Cuồng Chiến Sĩ thật sự là một nan đề. Cảm tình hai người cũng ngày càng thêm thắm thiết. Đoạn Vân đa tình sẽ không bao giờ chấp nhận một tiểu khả ái như thế này ngả vào vòng tay người khác. Bản tính chiếm hữu của nam nhân không cho phép Đoạn Vân buông tay.
Đoạn Vân kéo bàn tay Âu Dã Ny, cười nói: " Đoạn Vân ca ca cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ trở về. Ngoan đi, nàng ở chỗ này chờ Vân ca ca, ca ca sẽ trở lại rất nhanh thôi. Ca ca cam đoan lần sau gặp mặt sẽ đem cho nàng thật nhiều đồ ăn ngon hơn nữa."
“Thật không? Đoạn Vân ca ca, ta không muốn ngươi đi đâu! Ta muốn ngươi tiếp tục kể cho ta chuyện Tây Du kí!" Âu Dã Ny kéo tay áo Đoạn Vân.
Đoạn Vân quàng tay ôm nàng vào lòng, hắn nhẹ giọng thủ thỉ: "Ny Ny, ngoan nào! Ở đây hảo hảo giúp cha nàng. Ta sẽ trở về nhanh thôi."
Nói xong Đoạn Vân lấy từ trong giới tử ra một viên Tẩy Tủy đan, đặt vào tay Âu Dã Ny nói: " Cái này là Tẩy Tủy đan, đại khái có thể đề cao thực lực của nàng lên hai giai, còn có thể làm cho nàng trở nên xinh đẹp hơn. Ny Ny khi nào rảnh tìm cơ hội uống vào. Ta hy vọng lần sau gặp lại thấy Ny Ny càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn!"
Nói xong Đoạn Vân lấy ra hai lạp Tẩy Tủy đan có dùng Phi Long huyết làm dẫn dược, thứ nhất cho Pháp Lạp Kì, nói: " Bá phụ, đây là Tẩy Tủy đan đặc chế chuyên môn cho Cuồng Chiến Sĩ, ít nhất có thể đề cao thực lực lên một giai, ngoài ra có thể vĩnh viến làm chậm lại sự suy yếu sau khi cuồng hóa. Vì rất khó phối chế, do đó ngươi và Thước Khắc mỗi người một viên uống vào đi. Những người khác sau này ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Hai tay Pháp Lạp Kì hơi run rẩy tiếp nhận Tẩy Tủy đan từ tay Đoạn Vân, vẻ mặt rất kích động. Nếu như Đoạn Vân nói đúng, đây tuyệt đối là bảo vật giá trị liên thành.
Bởi vì cũng không có nhiều việc ở Gia tộc, Đoạn Vân để Lạp Lực và Khắc La Phu lại đó. Dù sao thực lực bọn họ cũng khá tốt, ở đây hẳn là có thể giúp được một tay. Đoạn Vân và Diệp Cô Thành cưỡi Phi Long Tiểu Phi Hiệp hướng Thiên Long thành bay đi.
oOo
Sinh, dễ. Sống, cũng dễ. Nhưng cuộc sống lại không dễ dàng!
Xin phiếu đề cử đê!
(WM: tác giả quả là khát phiếu cùng cực)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện