[Dịch] Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - Sưu tầm

Chương 9 : Chương 33

Người đăng: mrdoor

.
Đi vào thang máy, nhìn thấy đại sảnh dưới lầu đã đẹp như vậy, cô không nén được nên bắt đầu mong đợi nhà Đỗ Khang rốt cuộc đẹp đến mức nào, trang hoàng sẽ khí phái ra sao. Bởi vì một tầng chỉ có một hộ, cho nên Hà An Ân vừa ra khỏi thang máy là dễ dàng nhìn thấy cửa nhà anh. Có điều còn chưa tới gần mà cô đã ngửi thấy một mùi hôi thối. Cô sửng sốt, có vẻ không dám tin, lẽ ra vệ sinh ở nơi này phải được làm rất sạch sẽ mới đúng chứ, sao có thể có mùi hôi thối như thế. Song, khi cô từng bước từng bước tới gần cánh cửa kia, mùi hôi cũng càng ngày càng nồng nặc, cô gần như chắc chắn mùi hôi ấy phát ra từ trong phòng. Một ý tưởng không hay lóe lên trong đầu cô, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, vươn ngón tay trỏ đang run run ra, nhấn vào cái chuông cửa màu trắng rất đơn giản kia. King koong… Tiếng chuông cửa vang lên. Không lâu sau, cánh cửa chắc chắn kia được người trong nhà mở ra. Khi nó mở ra, mùi hôi thối nồng nặc cũng theo đó mà ùa vào người cô. Hà An Ân lật đật lùi lại mười mấy bước, lưng dựa sát vào cửa thang máy lạnh tanh, gần như muốn bỏ chạy thục mạng. Trước khi lùi lại, cô liếc mắt thấy được khung cảnh sau cánh cửa kia khủng khiếp đến thế nào. Ai có thể nói cho cô biết sao chỗ ở của một người lại có thể lộn xộn tới mức không giống người ở mà giống kho hàng hơn vậy? “Cô đứng xa vậy làm cái gì?” Thấy bộ dạng như gặp phải ma của cô, chân mày Đỗ Khang không khỏi cau lại. “Anh, anh…” Ngón tay trắng nõn thon dài run run chỉ vào anh: “Sao nhà của anh lại bừa bộn như thế?” Chỉ liếc một cái, cô đã thấy đồ đạc để lung tung, hoàn toàn không thấy được cái sô pha lẽ ra nên đặt giữa phòng khách. “Chẳng phải anh nói có mình anh ở thôi sao?” Thấy cảnh ấy, cô hoàn toàn không có sức mà quét dọn. Cô sống tới bây giờ cũng chưa thấy nhà ai bừa bộn đến thế, thật là đáng sợ, thật sự quá đáng sợ mà. Đỗ Khang nghe cô nói thế thì mặt chợt nóng bừng lên. Đúng vậy, anh thừa nhận anh không có khiếu dọn dẹp nhà cửa. Một căn nhà ngăn nắp cũng có thể bị anh biến thành ổ chó. Đây chính là nguyên nhân bạn bè không muốn đến nhà anh khi anh còn ở nước ngoài, vì đến là phải dọn đẹp giúp anh. Đừng hỏi sao anh không tìm người chuyên quét dọn tới giúp anh thu dọn cái nhà bừa bãi này. Thực tế thì anh cũng có tìm rồi, hơn nữa nhờ người ta cách một ngày đến làm một lần. Nhưng không biết tại sao trong vòng một ngày ngắn ngủi, anh luôn có thể biến căn phòng gọn gàng sạch sẽ này trở thành ổ chó. Chính vì thế, người quét dọn chuyên nghiệp mà anh thuê đều không chịu làm lâu dài. Lần này về nước, anh cứ bận rộn mãi, bắt mình phải thích nghi với hoàn cảnh mới trong thời gian ngắn nhất nên chuyện tìm người giúp việc bị tạm gác lại. Cho nên anh về hơn ba tuần rồi mà nhà cửa vẫn chưa được dọn dẹp. Đúng lúc anh định tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Hà An Ân, cho nên đưa ra điều kiện dọn dẹp nhà cửa giúp anh. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh bắt đầu nghi ngờ phải chăng anh nên tìm người chuyên nghiệp đến dọn qua một lần rồi hãy bảo cô tới? Nhưng vừa nghĩ thế, anh lại nghĩ cuối cùng ngày nào đó cũng cô sẽ biết khuyết điểm của mình, khi đó cô sẽ phải chịu đả kích lớn hơn nữa thì chi bằng bây giờ cứ để cho cô biết anh là người thế nào. “Tôi, tôi cảm thấy…” Chỉ một cái liếc mắt ngắn ngủi nhưng đã làm cho dũng khí của cô bay đâu mất tiêu, Hà An Ân cảm thấy mình không có bản lĩnh dọn dẹp để nhà của anh trở nên gọn gàng sạch sẽ. “Tôi cảm thấy… tôi không đủ năng lực, cho nên có thể, có thể…” “Không được.” Đỗ Khang lập tức cắt bỏ đường rút lui của cô: “Cô quên là chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?” Hợp đồng? Hà An Ân cực kỳ hối hận, tự nhiên đi ký hợp đồng với anh ta làm quái gì trời, bây giờ làm hại mình muốn trốn cũng không trốn được. Cô nhìn kẻ đầu sỏ kia bằng vẻ mặt đưa đám. “Mau vào đi!” Anh lách người qua để nhường đường cho cô bước vào thế giới của sự bừa bộn. Phải chăng đây chính là: kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay? Hà An Ân vừa nghĩ đến cái mùi đáng sợ kia thì mặt lập tức tái mét, vội vã lục túi xách và móc ra một cái khẩu trang mang vào. Nghĩ ngợi một chút, cảm thấy một cái còn chưa đủ, cô lại lấy từ trong túi xách ta cái khăn vốn định để trùm lên đầu, không cho bụi bẩn dính vào tóc và bịt lên mặt, lúc ấy mới lê chân bước về phía anh. “Cô có cần làm tới nước này không?” Thấy cô vũ trang hạng nặng, Đỗ Khang có chút bất lực, hỏi. “Mũi anh có vấn đề sao? Sao có thể nhẫn nhịn mà sống trong môi trường này được chứ?” Không biết sao vẻ lôi thôi này của anh đã làm cho sự kính sợ của Hà An Ân đối với anh bỗng biến mất tăm, thậm chí dám quát nạt anh: “Rốt cuộc nhà anh không được dọn dẹp trong bao lâu rồi?” Đỗ Khang biết mình đuối lý nên vuốt vuốt mũi. Anh biết tình trạng này. Bạn bè anh gọi tình trạng này giống như bước vào cửa hàng cá khô, lâu ngày sẽ không thấy nặng mùi. Anh đã sớm quen với mùi hôi này nên đương nhiên không thấy có vấn đề gì cả. Hơn nữa mỗi khi anh ra ngoài đều mang vẻ sạch sẽ tươm tất, chưa từng có ai nói anh lôi thôi lếch thếch nên anh cũng coi như chẳng có vấn đề gì. “Tôi chưa từng tìm người tới quét dọn.” Anh trả lời với vẻ chột dạ. Nói như thế nghĩa là Đỗ Khang trở về bao lâu thì nhà anh đã lộn xộn bấy lâu. Thế mà anh, chủ của căn nhà lộng lẫy xa hoa này lại có thể chịu được hoàn cảnh như thế, đúng là… không thể tin nổi. Hà An Ân rất muốn hít sâu một hơi, nhưng lại sợ hít phải mùi hôi thối nên chỉ có thể khẽ thở ra một cái, rồi dùng ngón trỏ chỉ vào cái máy lạnh đang làm việc. “Anh tắt máy lạnh trước đi đã, rồi mở hết các cửa sổ ra.” Cô sợ nếu mình làm việc trong môi trường này, còn chưa quét dọn xong đã bị mùi hôi này làm ngất xỉu. Đỗ Khang ngoan ngoãn bước tới tắt máy lạnh, đang định mở cửa sổ ra thì bên tai lại vang lên câu hỏi của cô: “Đỗ Khang, anh để dụng cụ quét dọn ở chỗ nào, tôi tìm không thấy.” Anh mở cửa sổ ra rồi quay người lại, nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội, rồi hỏi ngu: “Dụng cụ quét dọn gì chứ?” “Chổi, cây lau nhà, bình xịt…” Cô lập tức liệt kê ra một loạt mười mấy thứ lát nữa mình sẽ dùng. Chỉ thấy mỗi lần cô nói, Đỗ Khang liền lắc đầu một cái. “Tại sao anh không nói trước với tôi, để tôi mua đến?” Hà An Ân gần như là rít lên, cô điên máu lắm rồi. Ai mà tưởng tượng được một người có bề ngoài tươm tất thế này mà lại không có kiến thức về cuộc sống tới mức ấy. Thật ra cũng không thể trách Đỗ Khang, bình thường anh đều có người giúp việc chuyên nghiệp làm hết cho anh, anh không cần phải để ý tới cái gì là chổi, cái gì là bình xịt vệ sinh… “Anh…” Không nhịn được phải hít sâu vài hơi, nhưng cái mùi hôi nồng nặc kia lại làm cô điên tiết. Cô xông tới trước mặt anh, chìa bàn tay xinh xinh ra. “Đưa tiền đây, tôi phải đi mua đồ.” Mua mấy dụng cụ dọn vệ sinh chết tiệt kia về đây. Đỗ Khang rút ví móc ra mấy tờ 1000 tệ đặt vào tay cô, nhưng nhớ tới số lượng những thứ mà cô vừa liệt kê ra thì không khỏi lên tiếng: “Nhiều lắm, tôi đi chung với cô.” Có nhân công miễn phí, không cần phải mang vác gì, đương nhiên cô mong còn không được. Cô cất tiền, nhét vào trong túi xách của mình, sau đó hình như nhớ tới thứ gì nên chạy tới trước cái tủ lạnh trong nhà bếp. Vừa mở ra, quả đúng như cô dự đoán, trong tủ lạnh chỉ có nước và đồ uống, cùng với mấy món ăn đông lạnh, hơn nữa còn là đồ ăn đã quá hạn. Cô nhíu mày, xách mấy thứ ấy ném vào thùng rác, sau đó trở lại phòng khách, đến trước mặt anh, bình luận một câu với ý mát mẻ: “Sau này, chắc chắn vợ của anh sẽ là một cô giúp việc vạn năng, có thể dùng lâu dài.” Đỗ Khang nghe câu bình luận ấy thì gật đầu, chẳng phải bây giờ anh đang đào tạo cô làm việc đó sao? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang