[Dịch] Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - Sưu tầm
Chương 3 : Chương 13
Người đăng: mrdoor
.
Cô suy đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân khiến anh ta gây khó dễ cho cô, chính là vì cô đòi anh ta trả 200 tệ ngay trước mặt mọi người. Có điều cô không hiểu, thiếu nợ trả tiền là chuyện hết sức hiển nhiên, nhưng sao đến lượt cô đòi nợ thì lại bị người ta chỉnh một cách thảm hại như vậy, còn không dám ho he phản kháng nữa.
Đúng là làm dâu trăm họ mà.
Khó khăn lắm mới hoàn thành xong bảng báo cáo, rồi mất 10 phút để kiểm tra lại xem có bị sai sót chỗ nào không, Hà An Ân nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, thì ra đã hơn 9h tối rồi. Nhưng cô không thấy đói chút nào, chắc là bận ngập đầu nên không biết đói là gì nữa.
Cô click chuột vào lệnh print, máy in chạy rè rè, in tài liệu ra. Cô sắp xếp lại cẩn thận rồi cho vào bìa hồ sơ, xong cắp nó đi tới trước phòng làm việc của Đỗ Khang, lịch sự gõ cửa.
“Giám đốc Đỗ.”
Đỗ Khang đang chăm chú xem tài liệu bỗng ngẩng đầu lên, mặt có vẻ ngạc nhiên, dường như là sửng sốt khi cô còn ở công ty vào giờ này. “Vào đi.”
Hà An Ân bước vào, đặt bảng báo cáo đã làm xong lên bàn làm việc của anh. “Giám đốc Đỗ, đây là báo cáo tài chính mà anh cần.”
“Báo cáo tài chính?”
“Phải, 5h50 phút hôm nay anh đã gọi điện thoại nói là muốn xem bảng báo cáo phân tích tài chính.” Cô nhắc nhở, khi nói tới mấy chữ “5h50 phút” thì nhấn mạnh, như đang nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong lòng: đồ đáng ghét, còn giả vờ giả vịt nữa.
“Tôi không hề nói là cô phải giao ngay trong ngay hôm nay.” Đỗ Khang im lặng một lát, rồi bình thản nói.
Hà An Ân cảm giác như nụ cười trên mặt mình như đơ lại. Đúng là Đỗ Khang không hề bảo cô phải giao cho anh ta ngay, nhưng cũng không cho cô thời hạn, hơn nữa khi nói, giọng anh giống như là cần xem gấp lắm vậy. Cô gào thét trong lòng nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện ra, ai bảo tên đáng ghét trước mặt này là sếp của cô chứ.
“Cũng không sao ạ, nếu tôi làm xong sớm thì anh có thể xem sớm một chút.” Trải qua sự tôi luyện vô tình của xã hội trong suốt 3 năm, bản lĩnh ngụy trang của Hà An Ân tuy chưa bằng những người lão luyện nhưng cô tự cho là cũng không kém, ít nhất sẽ không chống đối cấp trên một cách công khai, cho nên chỉ có thể thầm nghiến răng rồi vừa nói vừa cười.
“Hôm nay tôi sẽ không xem nó.” Nhưng cô không ngờ là Đỗ Khang lại chơi cô một vố đau đớn như thế.
Đây chẳng phải ức hiếp người khác một cách trắng trợn sao? Hà An Ân cảm thấy máu nóng đã bốc lên tới não. Quả nhiên tên Đỗ Khang này không thích cô, thậm chí là ghét cô.
“Nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây.” Hà An Ân nhanh chóng quyết định trước khi mình phát hỏa với anh ta. Đấu không lại thì chỉ có nước đi chứ biết sao?
“Đợi chút đã.” Giọng nói trầm thấp của Đỗ Khang vang lên, ngăn bước chân đang định bước đi của cô.
“Còn chuyện gì sao ạ?” Đã 9 rưỡi gần 10 giờ rồi, còn có chuyện gì bảo cô làm nữa chứ?
Hà An Ân cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Đấu không lại thì thôi, ngay cả bỏ đi cũng không có quyền nữa, trên đời này còn có công lý không đây?
“Đợi tôi 10 phút.”
10 phút? Đợi 10 phút làm cái gì? Hà An Ân nhìn anh bằng ánh mắt dấu chấm hỏi.
“Tôi cũng phải về, tiện đường đưa cô về luôn.”
Hà An Ân ngẩn người, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì từ chối: “Không cần đâu giám đốc, công ty và nhà tôi đều rất gần trạm tàu điện.”
Thật ra, nếu là ngày thường, có xe miễn phí để đi thì chắc chắn Hà An Ân sẽ gật đầu đồng ý ngay mà không cần phải nghĩ, cho dù đó có là người cô ghét chăng nữa. Thế nhưng hôm nay cô đã bị đả kích quá lớn, sợ là lỡ như lên xe bị Đỗ Khang kích thích thêm chút xíu nữa thôi là sẽ nổi cơn tam bành, hóa thành quỷ dữ bóp chết anh.
“Không cần thật sao?” Giọng Đỗ Khang hết sức lãnh đạm, kiểu như ‘tôi chỉ hỏi cho có, cô đừng tưởng thật’.
“Phải, cảm ơn.” Gần như nghiến răng để nói cảm ơn, cô xoay người ra khỏi phòng làm việc, trở về chỗ của mình tắt máy tính, sau đó đi tới thang máy với tốc độ nhanh nhất, cứ như là phía sau có con quái vật gì đáng sợ lắm đang đuổi theo cô vậy.
Đỗ Khang từ phòng làm việc ra sau, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng cuống quýt như chạy trốn của cô.
Anh tựa người vào khung cửa. Nói thật, đúng là anh cũng không thích hành vi đòi nợ công khai trước mặt mọi người của cô. Thử hỏi có người nào bị người ta nhìn với ánh mắt ‘nợ không chịu trả’ mà mặt không đổi sắc không? Nhất là anh không cố ý quỵt nợ cô.
Năm ấy ông ngoại anh đột nhiên bị tai biến, anh và người nhà vội vã lên máy bay sang Mĩ, ai ngờ trước đó ba mẹ anh cũng đã sớm quyết định cho anh sang bên đó du học nên anh vừa đi thì ông bà đã nhờ cậu làm thủ tục thôi học cho anh.
Mới đầu anh cũng canh cánh trong lòng là chưa trả được 200 tệ cho cô gái tốt bụng kia. Nhưng không may là anh vừa sang Mĩ, cần phải thích ứng với hoàn cảnh mới, nên sau đó lỡ quên mất 200 tệ kia đi. Mãi đến hôm ấy, cô gái năm xưa giờ đã trở thành cấp dưới của anh, còn bất ngờ nhào tới đòi nợ, anh mới nhớ thì ra mình còn khoản nợ chưa trả.
Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên, 200 tệ mà có thể khiến một người nhớ mãi trong lòng thế sao? Nhất là với thu nhập của cô bây giờ, 100 tệ chắc chắn không phải là con số to tát gì. Thế nhưng sau khi tiếp xúc với các đồng nghiệp ở bộ phận tài chính, anh đã bắt đầu hiểu ra tại sao 200 tệ lại khiến cô nhớ mãi không quên như thế.
Cô là một người yêu tiền như mạng, đối với cô mà nói tiền có sức hấp dẫn đến nỗi có thể khiến cô nhớ kỹ mỗi một người thiếu nợ, có thể khiến cô làm ra những chuyện làm người ta phải cười sặc sụa như các đồng nghiệp kể. Thêm vào đó cô cũng có thể bất chấp hình tượng, khi người ta gác đũa trò chuyện thì cô còn ăn những món đắt tiền kia một cách hăng say.
Nhớ tới bộ dạng ăn đến nỗi phồng cả hai má của cô, y như con chuột lang đứa cháu anh nuôi thì Đỗ Khang không khỏi cong môi cười khẽ một tiếng.
Xoay người quay vào phòng làm việc, anh nhìn bảng báo cáo tài chính được sắp xếp gọn gàng kia, rồi nghĩ tới việc anh giao thêm việc cho Hà An Ân trong thời gian vừa rồi. Thật ra lúc đầu, anh cũng có ý chơi xấu cô, thêm cho cô chút ít công việc mà thôi, để trả thù chuyện cô làm anh mất mặt.
Nhưng anh ngàn lần không ngờ tới là cô hoàn toàn có năng lực để ứng phó với mọi công việc nhưng lại cố ý giấu tài, có thể làm được 10 điểm thì cố ý chỉ làm tới 7 điểm, khiến người ta tưởng cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhỏ hết sức bình thường.
Thân là cấp trên, cũng là người có quyền lực đề bạt cấp dưới, đương nhiên anh sẽ gắng hết sức để khai thác năng lực của cô.
Ví dụ như bảng báo cáo tài chính trên tay anh, với quy mô của công ty này, cho dù là người có lão luyện cũng cần cả buổi trời để làm. Thế mà cô chỉ cần 3 tiếng rưỡi là làm xong. Điều này chứng tỏ cô gái này cam tâm làm một người bình thường, tích trữ một ít tiền tiết kiệm, nhận một khoản lương ổn định là đã hài lòng, hoàn toàn không tham vọng được nhiều hơn. Đáng tiếc là cô đã gặp phải anh.
Anh biết phó giám đốc bộ phận tài chính sắp về hưu, anh tính đề bạt Hà An Ân ngồi vào vị trí này. Nhưng để ngăn chặn lời ra tiếng vào của những người làm lâu năm hơn cô, không để cô phải chịu những tin đồn nhảm không hay, anh đành phải bắt cô chịu khổ ít ngày, khiến mọi người nghĩ là cô ‘gian nan vất vả lắm’ mới có thể ngồi vào vị trí phó giám đốc.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đến độ sắp nằm xoài ra bàn nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc của cô, anh tin là cô có thể làm được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện