[Dịch] Bá Tước Dracula

Chương 18 : Nhật ký của bác sĩ Seward

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 15:34 23-09-2018

.
NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD Ngày 30 tháng Chín. - Tôi trở về nhà lúc năm giờ, và thấy rằng Godalming cùng Morris không những đã đến, và đã đọc những bản ghi chép cùng những bức thư, không phải từ sau cuộc viếng thăm những người chuyên chở của Harker mà do bác sĩ Hennessey viết cho tôi. Bà Harker pha trà cho chúng, và tôi thành thật mà nói rằng lần đầu tiên trong căn nhà cũ kỹ này lại có một không khí gia đình. Khi chúng tôi kết thúc, bà Harker nói, "Bác sĩ Seward, tôi có thể xin ông một đặc ân hay không? Tôi muốn gặp bệnh nhân của ông, bác sĩ Renfield. Hãy để tôi gặp ông ta. Những điều ông nói về ông ta trong nhật ký đã kích thích tôi rất nhiều!" Cô ấy trông thật là hấp dẫn và dễ thương đến nỗi tôi không thể từ chối cô ta, mà tôi cũng không thể tìm ra được một lý do khả dĩ cho chuyện này, nên tôi mang cô ta đi với mình. Khi vào phòng, tôi nói với người đàn ông rằng có một quý bà muốn gặp ông ta, ông ta chỉ trả lời đơn giản, "Vì sao?" "Bà ấy đi thăm nơi này, và muốn gặp mọi người bên trong nói," tôi trả lời. "Ồ, rất tốt," ông ta nói, "hãy để cô ấy vào, bằng bất kỳ cách nào, nhưng hãy đợi một phút để tôi dọn dẹp phòng ốc đã." Phương thức ông ta dùng để dọn dẹp rất độc đáo, ông ta chỉ đơn giản nuốt gọn tất cả ruồi và nhện trong hộp trước khi tôi có thể ngăn cản. Rõ ràng là ông ta sợ hãi hoặc đang ngờ vực một trở ngại nào đó. Khi đã hoàn thành cái nhiệm vụ kinh khiếp của mình, ông ta nói một cách hoan hỉ, "Nào, hãy mời quý bà ấy vào," rồi ngồi ở mép giường, đầu cúi xuống, nhưng mi mắt nhướng lên để ông ta có thể nhìn thấy khi cô ta đi vào. Trong thoáng chốc tôi nghĩ rằng có thể ông ta đang có ý định giết người. Tôi nhớ lại ông ấy đã tỏ ra yên lặng như thế nào trước khi ông ta tấn công tôi trong phòng nghiên cứu, và tôi cẩn thận đứng ở vị trí sao cho tôi có thể tóm được ông ta khi ông có ý định nhảy đến chỗ cô ta. Cô ấy bước vào với một vẻ duyên dáng đến nỗi ngay tức khắc khiến cho bất kỳ người tâm thần nào cũng phải ngưỡng mộ, vì đức tính như thế sẽ dễ dàng gây ra ngưỡng mộ cho những người điên. Cô ấy bước đến chỗ ông ta, mỉm cười hiền hậu và chìa tay ra. "Xin chào, ông Renfield," cô ta nói. "Ông thấy đấy, tôi biết ông vì bác sĩ Seward đã kể cho tôi nghe về ông." Ông ta không trả lời ngay, nhưng nhìn cô ấy với tất cả vẻ chăm chú tạo nên một sự trầm tư trên khuôn mặt ông ta. Cái nhìn ấy là sự pha trộn giữa sự ngạc nhiên và sự nghi ngờ, và trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi, ông ta nói, "Bà không phải là cô gái mà bác sĩ muốn cưới, đúng không? Bà không thể là cô ta, bà biết đấy, cô ta đã chết." Bà Harsker mỉm cười dịu dàng khi cô ta trả lời, "Ồ không! Tôi đã có chồng của mình, một người mà tôi đã cưới trước khi tôi gặp bác sĩ Seward hoặc ông ấy gặp tôi. Tôi là bà Harker." "Và bà làm gì ở đây?" "Chồng tôi và tôi đang ở thăm bác sĩ Seward." "Vậy thì đừng ở lại." "Nhưng vì sao chứ?" Tôi nghĩ rằng tình trạng của cuộc đối thoại này hẳn không làm bà Harker hài lòng, và với tôi thì còn hơn thế nữa, nên tôi tham gia vào, "Làm sao mà ông biết là tôi muốn cưới ai đó?" Câu trả lời của ông ta rất đơn giản, sau khi ngừng một lúc để mắt ông ta đảo từ bà Harker qua tôi, ngay sau đó những tia nhìn của ông quay trở về chỗ cũ, "Thật là một câu hỏi của loài lừa!" "Tôi không thấy như vậy chút nào, ông Renfield," bà Harker lên tiếng bênh vực tôi ngay. Ông ta trả lời cô ta với sự kính trọng và nhã nhặn ngang với sự khinh thường mà ông ta biểu lộ với tôi, "Tất nhiên là bà sẽ hiểu ngay thôi, thưa bà Harker, rằng khi một người đàn ông đã yêu say đắm như chủ nhà của chúng ta, thì mọi thứ hiện ra trước mắt ông ta là mối quan hệ thú vị của chúng ta. Bác sĩ Seward không chỉ được yêu thương bởi những người trong gia đình và bạn bè ông ấy, mà còn thậm chí bởi bệnh nhân của ông ta, những người mà một số trong bọn họ mất thăng bằng về tinh thần, nên có khuynh hướng bóp méo mọi nguyên nhân và nỗ lực. Do tự bản thân tôi cũng là một bệnh nhân trong cái viện điều dưỡng an thần này, tôi không thể không nhận ra rằng một số bệnh nhân đang có khuynh hướng ngụy biện, dẫn đến những lỗi lầm về việc không có khởi thủy cũng như bỏ qua những mối quan hệ nhân quả." Tôi trợn tròn mắt trước sự phát triển này. Đây là bệnh nhân đáng quan tâm nhất của tôi, một dạng đặc biệt nhất mà tôi đã từng gặp, nếu chỉ nói đơn thuần trên phương diện triết lý, và có vẻ ngoài của một người quý tộc lịch sự. Tôi tự hỏi phải chăng sự có mặt của bà Harker đã làm khơi dậy một cái gì đó trong trí nhớ của ông ta. Nếu hiện trạng này là sự vô ý, hoặc do một sự ảnh hưởng vô thức của cô ta, thì quả thật cô ta có một tài năng hoặc năng lực hiếm thấy. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, và thấy rằng ông ta có vẻ khá chừng mực, cô ta mạo hiểm, sau khi liếc tôi một cách dò hỏi, cô ta bắt đầu hướng ông ta về chủ đề ưa thích của ông ta. Tôi một lần nữa ngạc nhiên, khi ông ta tự mình đón nhận câu hỏi một cách vô tư như một người tỉnh táo hoàn toàn. Thậm chí ông còn lấy mình ra làm ví dụ khi đề cập đến vấn đề này. "Vâng, chính bản thân tôi là một ví dụ về một người có một niềm tin kỳ lạ. Thật sự, không có gì lạ khi bạn bè tôi luôn cảnh giác và khăng khăng muốn khống chế tôi. Tôi đã từng mơ tưởng rằng cuộc sống là một vật thể xác thực và bất diệt, và bằng cách tiêu thụ vô số những vật thể sống, không kể là nó là những sinh vật cấp nào, một con người có thể kéo dài cuộc sống của mình vĩnh viễn. Lúc đó tôi giữ một niềm tin rằng tôi đã thật sự nắm trong tay sức mạnh của con người. Bác sĩ đây sẽ xác nhận rằng tôi đã có trường hợp cố giết ông ta với mục đích gia tăng quyền lực sống còn của tôi bằng cách tiêu hóa trong cơ thể tôi cuộc sống của ông ta qua trung gian là máu ông ấy, điều này là tất nhiên, dựa trên câu nói trong kinh thánh, ‘Cái dành cho máu là cuộc sống.’ Dù sao thì người cung cấp những phương thức lang băm vẩn luôn là kẻ gánh chịu những lời khinh bỉ. Đúng vậy không, bác sĩ?" Tôi gật đầu xác nhận, bởi vì tôi quá kinh ngạc để có thể biết phải nói hay nghĩ gì, thật khó mà tưởng tượng rằng tôi chỉ mới thấy ông ta ăn những con nhện và ruồi năm phút trước đây. Nhìn vào đồng hồ, tôi thấy rằng đã đến lúc phải ra ga đón Van Helsing, nên tôi nói bà Harker là đã đến lúc phải đi. Cô ta đi ngay, sau khi nói một cách vui vẻ với ông Renfield, "Tạm biệt, và tôi hy vọng là sẽ thường gặp ông, nó sẽ mang lại cho ông nhiều niềm vui hơn." Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông ta trả lời, "Tạm biệt, bạn thân mến. Tôi cầu Chúa cho tôi không bao giờ gặp lại khuôn mặt ngọt ngào của bà thêm lần nào nữa. Mong sao Ngài có thể ban phúc và gìn giữ cho bà!" Khi ra ga đón Van Helsing, tôi đã không lôi các bạn tôi theo. Art tội nghiệp đã tươi tỉnh hơn so với lần đầu Lucy bị bệnh, và Quincey đã lại càng hoạt bát hơn so với cái tính nết cố hữu cậu ta cậu ta vốn có trước đây. Van Helsing bước ra khỏi xe ngựa với vẻ hăm hở và lanh lẹn của một cậu bé. Ông ta nhìn thấy tôi ngay và chạy bổ đến, cất tiếng, "A, anh bạn John, mọi sự thế nào? Thế đấy? A ha! Tôi đã rất bận, và tôi chỉ đến ở lại đây nếu cần thiết. Tôi đã sắp đặt xong mọi việc, và tôi có rất nhiều thứ để nói. Bà Mina đã đến chỗ anh? Đúng vậy. Và người chồng tốt bụng của bà cũng thế? Còn Arthur và anh bạn Quincey của tôi, họ cũng đến chỗ anh rồi chứ? Tốt." Trong khi đánh xe về nhà tôi kể lại với ông ấy những gì đã xảy ra, quyển nhật ký của tôi đã được sử dụng theo cách mà bà Harker đề nghị như thế nào, đến lúc đó thì giáo sư ngắt lời tôi. "A, bà Mina thật là tuyệt vời! Bà ấy có khối óc của một người đàn ông, khối óc của một người đàn ông đầy tài năng, và trái tim của phụ nữ. Chúa nhân từ đã có mục đích để tạo ra bà ta, tin tôi đi, khi mà Ngài tạo ra một sự kết hợp tuyệt vời như vậy. Bạn John, đến lúc này thì vận may đã mang đến cho chúng ta một người phụ nữ để giúp đỡ chúng ta, nhưng đến sau đêm nay thì bà ta sẽ không phải làm gì nữa trong cái công việc khủng khiếp này. Sẽ không tốt nếu đưa bà ấy vào một sự mạo hiểm lớn như vậy. Những người đàn ông chúng ta đã xác định, không những thế, chúng ta đã cam kết để tiêu diệt con quái vật này, đúng không? Nhưng đây không phải là công việc dành cho phụ nữ. Thậm chí nếu bà ta không bị thương tích gì, thì trái tim của bà ấy cũng sẽ khiến bà ta quỵ ngã bởi quá nhiều và quá lớn những câu chuyện kinh dị khiến cho sau đó bà ta có thể bị tổn thương cả khi thức tỉnh bởi tinh thần và cả khi ngủ bởi những cơn mộng. Và ngoài ra, bà ấy là một phụ nữ trẻ vừa mới lập gia đình không lâu, và còn nhiều việc khác phải quan tâm sau này, nếu như không phải lúc này. Anh kể với tôi rằng bà ấy đã viết lại tất cả, và bà ấy hẳn có suy nghĩ giống với chúng ta, nhưng từ ngày mai bà ấy sẽ từ giã công việc này, và chúng ta sẽ lên đường một mình." Tôi nồng nhiệt đồng ý với ông, và đoạn tôi nói với ông rằng chúng tôi đã phát hiện ra trong lúc ông vắng mặt, rằng Dracula đã mua một ngôi nhà gần sát ngay nhà tôi. Ông ấy giật mình, và lập tức quan tâm rất chăm chú. "Ôi, giá mà chúng ta biết được điều này sớm hơn!" ông ta nói, "thì chúng ta có thể tóm được hắn kịp lúc để cứu Lucy tội nghiệp. Tuy nhiên, ‘sữa đã đổ ra thì không thể thu lại sau đó nữa,’ như người ta vẩn thường nói. Chúng ta sẽ không nghĩ đến điều đó nữa, nhưng sẽ tiếp tục đi đến tận cùng con đường của chúng ta." Đoạn ông rơi vào trạng thái trầm mặc cho đến khi chúng tôi về đến cổng chính Trước khi chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối, ông nói với bà Harker, "tôi được nghe bạn John của tôi nói là bà và chồng bà đã sắp đặt lại chính xác mọi việc theo thứ tự ngày tháng cho đến lúc này." "Không phải đến lúc này, giáo sư," cô ta hấp tấp nói, "mà đến sáng nay." "Nhưng vì sao lại là không phải đến lúc này? Cho đến giờ chúng ta đã soi ánh sáng lên tất cả mọi vật. Chúng ta đã kể cho nhau nghe những bí mật của mình, mà không ai giữ kín lại điều gì." Bà Harker bắt đầu đỏ mặt. Và rút ra từ trong túi một tờ giấy, cô ta nói "Bác sĩ Van Helsing, xin ông hãy đọc những thứ này và nói với tôi xem nó có cần thiết không. Đó là những ghi chép của tôi ngàu hôm nay. Tôi cũng đã ghi lại mọi thứ đến lúc này, dù là những điều tầm thường, ngoại trừ những điều riêng tư. Liệu nó có cần không?" Giáo sư đọc nó rất chăm chú, rồi cầm nó trở lại, nói, "Nó sẽ không cần thiết nếu như bà không muốn, nhưng tôi cầu mong sao nó có thể. Nhưng nó sẽ làm cho chồng bà thêm yêu bà, và tất cả chúng tôi, những người bạn của bà, càng thêm kính phục cũng như quý mến và yêu thương đối với bà." Cô ta lại một lần nữa đỏ mặt và quay đi với nụ cười rạng rỡ. Và đến lúc này, sau một lúc lâu, tất cả tài liệu đã hoàn tất và sắp xếp lại. Giáo sư lấy ra một bản sao và đi vào phòng nghiên cứu sau bữa tối, vì chúng tôi dự định sẽ họp vào lúc chín giờ. Những người còn lại trong số chúng tôi đã đọc xong mọi thứ, nên khi họp mặt lại chúng tôi đã nắm được các sự kiện và có thể sắp xếp kế hoạch chiến đấu với kẻ thù kinh khiếp và bí ẩn này. NHẬT KÝ CỦA MINA HARKER Ngày 30 tháng Chín. - Khi chúng tôi gặp nhau trong phòng nghiên cứu của bác sĩ Seward hai giờ sau bữa ăn chiều lúc sáu giờ, chúng tôi vô tình đã tạo thành một thứ đại loại như một bộ hoặc một ủy ban. Giáo sư Van Helsing ngồi ở đầu bàn, nơi mà bác sĩ Seward đã ra hiệu cho ông lúc ông tiến vào phòng. Ông đặt tôi ngồi sát bên phải ông, và yêu cầu làm thư ký. Jonathan ngồi sát bên tôi. Đối diện với chúng tôi là Huân tước Godalming, bác sĩ Seward và ông Morris, Huân tước Godalming ngồi bên giáo sư, và bác sĩ Seward ngồi giữa. Giáo sư nói, "Tôi cho rằng mọi người đã biết được tất cả những việc được ghi lại trong những giấy tờ này." Tất cả chúng tôi đều biểu lộ sự đồng ý, và ông ta tiếp tục, "Vậy thì, tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi nói với các bạn đôi điều về cái thứ kẻ thù mà chúng ta đang đương đầu. Tôi sẽ cho các bạn biết một chút về lịch sử của con người này mà tôi đã tìm hiểu được. Sau đó chúng ta thảo luận xem chúng ta sẽ làm gì và đi đến kết luận cuối cùng. "Chúng ta đã dần chấp nhận rằng tồn tại một thứ gọi là ma cà rồng. Thậm chí nếu chúng ta không được chứng minh bởi những kinh nghiệm đau buồn của mình, thì những bài học và tài liệu của quá khứ cũng đủ chứng minh cho những người có đầu óc lành mạnh. Tôi thú nhận rằng đầu tiên tôi cũng hoài nghi. Qua một thời gian dài tôi cố giữ cho mình có một tâm hồn rộng mở, tôi không thể tin được cho đến một khi một cái gì đó như một tiếng sấm vang lên trong tai tôi, ‘Xem này! Xem này, tôi chứng minh này.’ Than ôi! Trước tiên tôi đã biết cái mà bây giờ tôi biết, không những thế, tôi thậm chí còn đoán ra hắn, kẻ có một cuộc sống, kẻ mà sức sống ghê gớm của hắn có thừa để đối phó với chúng ta, những người yêu dấu cô gái ấy. Nhưng tất cả đã qua, và bây giờ chúng ta phải làm việc, để cho những tâm hồn tội nghiệp khác sẽ không bị những nỗi đau khổ này trong khi chúng ta còn có thể cứu giúp họ được. Cái thứ này không phải như loài ong chết sau khi chích lần đầu. Nó chỉ càng mạnh lên, lại càng có thêm sức lực để làm những điều độc ác. Con ma cà rồng này sống giữa chúng ta trong hình hài con người và có sức mạnh bằng với mười hai người, và sự xảo nguyệt của hắn thì càng hơn thế, vì sự xảo nguyệt của hắn ngày càng lớn dần theo năm tháng, ngoài ra hắn còn được trợ lực bởi thuật gọi hồn, có nghĩa là hắn có thể phát ra những thông điệp được đoán nhận bởi người chết, và tất cả những người chết ở gần hắn đều nghe lệnh hắn, hắn là một kẻ độc ác, và hơn cả độc ác, hắn là một tên ác quỷ tàn nhẫn, hắn không có trái tim, trong cơn giận của mình, hắn có thể ra lệnh trực tiếp cho các nguyên tử điện, bão tố, sương mù, sấm sét, hắn có thể ra lệnh cho nhiều động vật khác, chuột, cú, và dơi, bướm đêm, và cáo, chó sói, hắn có thể lớn lên hay bé đi, và hắn có thể tàng hình ngay tức khắc và biến đi không ai thấy. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến để tiêu diệt hắn như thế nào? Chúng ta sẽ tìm hắn ở đâu, và nếu tìm thấy thì làm thế nào diệt được? Các bạn ạ, đó là một nhiệm vụ nặng nề và ghê gớm mà chúng ta phải đảm trách, và sự gánh vác trách nhiệm này sẽ khiến cho những người can đảm cũng phải rùng mình. Bởi vì nếu chúng ta thất bại trong cuộc chiến của mình, nghĩa là nếu hắn chiến thắng, thì kết cục của chúng ta sẽ là gì? Cuộc sống chẳng là gì cả, tôi không sợ về chuyện này. Nhưng vấn đề ở đây là, nếu như thất bại, thì không chỉ đơn thuần là chuyện sống hay chết. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành như hắn, và từ lúc đó chúng ta sẽ trở thành những kẻ ghê rợn trong bóng đêm như hắn, không có trái tim và lương tâm, săn đuổi thể xác và tâm hồn của những người mà chúng ta yêu thương nhất. Với chúng ta, cánh cửa thiên đàng đã đóng lại vĩnh viễn, bởi vì ai sẽ mở nó lại cho chúng ta? Chúng ta sẽ mãi mãi bị ghê tởm bởi tất cả mọi người, sẽ là những vết nhơ trong ánh hào quang của Chúa, sẽ là mũi tên trong tay Hắn để chống lại loài người. Nhưng chúng ta đang mặt đối mặt với bổn phận của mình, và trong lúc này chúng ta rút lui chăng? Với tôi, tôi nói là không, nhưng bởi vì tôi đã già, và cuộc sống, với ánh sáng rực rỡ, những vùng đất tươi đẹp, tiếng chim ca hát, âm nhạc và tình yêu đã trôi xa rồi. Các bạn khác còn trẻ. Một số đã có những ngày đau khổ, nhưng vẩn còn rất nhiều những ngày tươi đẹp trước mặt. Các bạn nói sao?" Trong khi ông ta nói, Jonathan nắm lấy tay tôi. Tôi run rẩy, ôi, tôi sợ ghê gớm, cái cảm giác kinh hoảng tự nhiên về sự nguy hiểm của chúng tôi xâm chiếm lấy anh khi tôi thấy tay anh ấy duỗi thẳng ra, nhưng tôi dường như sống lại khi tôi cảm thấy trong bàn tay ấy sự xúc động, sự mạnh mẽ, sự tự tin vào chính mình, đầy kiên quyết. Một cánh tay của một người đàn ông can đảm có thể nói thay cho anh ta, thậm chí không cần có tình yêu của người phụ nữ để lắng nghe khúc ca của nó. Khi giáo sư nói xong, chồng tôi nhìn vào mắt tôi và tôi nhìn vào mắt anh ấy, và giữa chúng tôi không cần phải nói gì nữa. "Tôi trả lời cho Mina và tôi," anh ấy nói. "Tính thêm tôi nữa, giáo sư." ông Quincey Morris nói, gọn gàng như thường lệ. "Tôi sẽ ở bên các bạn," huân tước Godalming nói, "chỉ vì lợi ích của Lucy, không có lý do nào khác." Bác sĩ Seward chỉ đơn giản gật đầu. Giáo sư đứng dậy, và sau khi đặt cây thánh giá bằng vàng của ông ấy lên bàn, đưa tay ông ấy sang hai bên. Tôi nắm lấy tay phải của ông ấy, và huân tước Godalming nắm lấy tay trái, Jonathan nắm tay phải tôi trong tay trái của anh và vươn tay sang cho ông Morris. Và khi tất cả chúng tôi nắm tay nhau như vậy, xem như một hiệp ước chính thức đã được xác lập. Tôi cảm thấy như tim mình đông lạnh đi, nhưng không hề có một ý nghĩ thối lui. Khi chúng tôi trở về chỗ, và bác sĩ Van Helsing tiếp tục với một vẻ phấn khởi lộ rõ là công việc ghê gớm này đã bắt đầu. Nó được tiến hành với vẻ trang trọng, và có tổ chức, giống như những công việc giao dịch khác của cuộc sống. "Thế đấy, bây giờ thì chúng ta đã biết chúng ta phải chiến đấu với cái gì, nhưng chính bản thân chúng ta cũng không hề thiếu sức mạnh. Về phía mình, chúng ta có sức mạnh của sự hiệp lực, một sức mạnh mà lũ ma cà rồng không có, chúng ta có khoa học, chúng ta tự do hành động và suy nghĩ, và đối với chúng ta ngày và đêm đều như nhau. Như vậy, khi chúng ta triển khai năng lực của mình, chúng được tự do và chúng ta không thể dùng nó mà không hề bị ngăn trở. Chúng ta có sự tận tâm với chính mình, và điều đó cần lẫn đủ để không một ai trở nên ích kỷ. Những điều đó đáng kể lắm chứ. "Bây giờ thì chúng ta sẽ xem xét xem những thế lực đang đối chọi với chúng ta có những giới hạn gì, và không thể làm được những gì. Vậy đấy, chúng ta hãy tập trung vào những giới hạn chung của ma cà rồng, và của tên này nói riêng. "Tất cả những gì chúng ta có dựa trên truyền thuyết và sự mê tín. Trước tiên chúng ta không có gì nhiều, khi vấn đề là sự sống và cái chết, thậm chí còn hơn sự sống và cái chết. Một lần nữa chúng ta phải thỏa mãn với những thứ này, bởi vì thứ nhất chúng không có gì trong tầm tay cả, và thứ nhì, tất cả những truyền thuyết và sự mê tín đều bắt đầu từ sự thật. Không thể tin rằng ma cà rồng sống lẫn lộn giữa mọi người, thậm chí, than ôi, giữa chúng ta, là bọn chúng! Một năm trước ai trong chúng ta có thể tin vào điều này, giữa đầy rẫy những khoa học, những điều hoài nghi, những thực tế đang diễn ra ở thế kỷ mười chín? Chúng ta theo đuổi một niềm tin rằng chúng ta sẽ được chứng minh dưới những sự việc đã được quan sát. Hãy tin rằng có ma càng rồng, và chúng có những giới hạn và khả năng phục hồi khi nghỉ ngơi trong những cơ sở chúng chúng. Để tôi nói các bạn rằng, chúng đã được biết đến ở bất kỳ nơi đâu mà con người đã từng tồn tại. Ở Hy Lạp cổ, ở Rome cổ, chúng phát triển hưng thịnh ở Đức sau đó, ở Pháp, Ấn Độ, thậm chí ở Chermonese, ở Trung Quốc, ở những nơi rất xa chúng ta, và thậm chí dòng giống của chúng vẩn còn ở đấy trong những ngày này. Chúng đã theo những chuyến tàu của người Icelander cáu kỉnh, những người Hun độc ác bẩm sinh, người Slav, người Saxon, người Magyar. "Đến lúc này, tất cả chúng ta đã có cơ sở để hành động, và hãy để tôi nói với các bạn rằng những niềm tin ấy đã được chứng minh bởi những kỷ niệm đau buồn mà chúng ta đã từng nếm trải qua. Ma cà rồng sống mãi, không thể chết đơn thuần bởi thời gian, chúng càng phồn thịnh khi được vỗ béo bởi máu của sinh vật sống. Thậm chí hơn nữa, trong số chúng ta đã có người thấy hắn có thể trẻ lại, sức mạnh sống còn của hắn càng gia tăng, và có vẻ chúng tự phục hồi khi chúng có dồi dào thức ăn. "Nhưng hắn không thể tác yêu tác quái mà không ăn gì, hắn không ăn những thứ gì khác. Thậm chí bạn Jonathan đây đã sống với hắn hàng tuần mà chưa bao giờ thấy hắn ăn, chưa bao giờ! Hắn đi không có bóng, hắn không có hình phản chiếu trong gương, một lần nữa Jonathan có thể xác nhận điều này, Hắn có sức mạnh ghê gớm trong tay, Jonathan lại có thể làm chứng về điều này khi thấy hắn mở cửa với bầy sói, và hắn cũng có một chiếc xe ngựa để dùng khi cần. Hắn có thể biến thành sói, chúng ta biết điều này qua chuyến tàu đến Whitby, khi hắn xé xác một con chó, và có thể biến thành dơi, khi bà Mina thấy hắn bên cửa sổ ở Whitby, khi bạn John thấy hắn bay từ căn nhà gần đây, và khi anh Quincey của tôi thấy hắn tại cửa sổ phòng cô Lucy. "Hắn có thể biến vào trong đám sương mù do hắn tạo ra, người thuyền trưởng trung hậu của chuyến tàu trên đã chứng minh điều này, nhưng chúng ta cũng biết từ đó rằng khoảng cách của đám sương mà hắn tạo ra là có giới hạn, chúng chỉ có thể bao quanh hắn mà thôi. "Hắn có thể đi trong ánh trăng dưới dạng những đám bụi, như Jonathan đã ở những chị em của hắn trong lâu đài Dracula. Hắn có thể trở thành rất nhỏ, như chúng ta đã thấy ở cô Lucy, trước khi cô ấy trở về với sự yên bình, đã biến qua khe hở nhỏ như sợi tóc trên cửa mộ. Một khi đã tìm thấy đường đi rồi, hắn có thể đi vào ra đi ra bất cứ vật gì, bất kể nó được bao bọc như thế nào, hay thậm chí nấu chảy ra trong lửa hoặc hàn kín lại. Hắn có thể nhìn thấy trong bóng đêm, một sức mạnh không nhỏ, trong một nữa cái thế giới không có ánh mặt trời. A, nhưng hãy nghe tôi nói này. "Hắn có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng hắn không phải là kẻ tự do. Thậm chí, hắn còn bị giam hãm còn hơn cả những nô lệ trên những chiến thuyền, những người điên trong ngục. Hắn không thể đi bất kỳ đâu hắn thích, hắn không phải là một sinh vật tự nhiên để tuân theo những quy luật tự nhiên mà chúng ta đã biết. Hắn không thể đi vào bất kỳ nơi nào đầu tiên, trừ phi có một ai trong gia đình mời chào hắn vào, dù sau đó hắn có thể lui đến tùy thích. Năng lực của hắn dừng lại cùng với tất cả những sự việc ma quái khác khi mà ngày mới bắt đầu. "Rõ ràng tại thời điểm ấy tự do của hắn bị giới hạn. Nếu hắn không có một ở bao bọc lấy hắn, hắn chỉ có thể tự biến đổi vào lúc đứng bóng, hay đúng hơn là lúc mặt trời mọc hoặc mặt trời lặn. Những điều này chúng chúng ta đã được biết, và từ những tài liệu của chúng ta, chúng ta có thể suy luận để chứng minh nó. Như vậy, hắn có thể làm được mọi thứ trong giới hạn này, khi mà hắn có một ngôi nhà - đất, một ngôi nhà - quan tài, ngôi nhà địa ngục của hắn, một nơi không linh thiêng, như chúng ta đã thấy hắn chui vào trong một ngôi mộ của một người tự tử tại Whitbym, ở trong đấy đến tận khi thời điểm mà hắn có thể tự biến đổi. Nó cũng nói rằng hắn chỉ có thể đi trên nước theo sự lên xuống của thủy triều. Và còn có những vật khó chịu đối với hắn khiến hắn không còn quyền lực, mà chúng ta đã biết như là tỏi, và những thứ linh thiêng khác, như cái vật này, cây thánh giá của tôi, chúng ta đã biết hoặc thậm chí bây giờ mới biết, đối với chúng hắn chẳng là gì, nhưng khi có chúng thì hắn phải tránh xa, lặng im kính cẩn. Cũng còn có những thứ khác mà tôi sẽ nói với các bạn, để chúng ta nắm giữ phòng khi chúng ta cần đến. "Cành hoa hồng dại nếu đặt trên quan tài của hắn sẽ giữ hắn bất động, một viên đạn làm phép bắn vào quan tài của hắn sẽ giết hắn và khiến hắn có một cái chết thật sự, cũng như đóng một cái cọc xuyên qua hắn, chúng ta đã thấy công việc bình yên này, hoặc là cắt rời đầu hắn ra sẽ cho sự yên nghĩ. Chúng ta đã thấy điều này bằng mắt mình. "Như vậy chúng phải tìm nơi cư trú của kẻ đã-từng-là-người này, chúng ta có thể giam hãm hắn trong cái quan tài của hắn và giết hắn, nếu chúng ta tuân theo những gì chúng ta biết. Nhưng hắn là một kẻ thông minh. Tôi đã hỏi bạn tôi Arminius, của trường đại học Buda-Pesh, để mượn cái tài liệu của ông ta, và từ những thứ này, chúng đã kể lại cho tôi biết về quá khứ của hắn. Thật sự, hắn chính là Voivode Dracula, kẻ đã có được chiến thắng lưu danh trước quân Thổ trên con sông lớn tại biên giới Thổ Nhĩ Kỳ. Nếu đúng vậy, thì hắn không phải là một kẻ tầm thường, bởi vì vào thời điểm đó, vào hàng thế kỷ trước, hắn được nói đến như một người thông minh và xảo nguyệt nhất, cũng như là kẻ can đảm nhất trong những đứa con của ‘vùng đất phía sau cánh rừng.’ Bộ óc ghê gớm cùng quyết tâm sắt thép này đã đi cùng với hắn xuống mộ, và thậm chí bây giờ lại dàn trận chống lại chúng ta. Arminius nói rằng, Dracula là một dòng giống vĩ đại và quý phái, dù thỉnh thoảng vẩn còn sót lại trong tâm tưởng của những người cùng thời là họ phải giao thiệp với Ác Quỷ Số Một. Họ biết được điều bí mật của hắn ở Scholomance, giữa những ngọn núi trên hồ Hermanstadt, nơi mà ác quỷ cầu khẩn nhận được ân huệ thứ mười như hắn. Trong tài liệu đó có những từ như ‘stregoica’ phù thủy, ‘ordog’ và ‘pokol’ Quỷ vương và địa ngục, và trong bản viết tay này, Dracula được nói đến như như là ‘wampyr’ ma cà rồng, mà chúng ta đã hiểu khá rõ. Nó được tạo ra từ thắt lưng của những người đàn ông vĩ đại và những người đàn bà tốt bụng, mà mồ mả của họ trong lòng đất trở thành nơi cho những thứ ghê tởm này có thể trú ẩn đơn độc. Vì nó không phải là lãnh thổ cuối cùng của những thứ ma quái này, nó có nguồn gốc sâu trong tất cả những điều tốt đẹp, trong những nơi cặn bã cằn cỗi mà không một kỷ niệm linh thiêng nào có thể an nghĩ." Trong khi họ đang nói chuyện, ông Morris vẩn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, và bây giờ ông ấy trở nên lặng lẽ, rồi đi ra khỏi phòng. Giáo sư ngừng lại một thoáng và tiếp tục. "Và bây giờ chúng ta phải xác định những gì chúng ta phải làm. Chúng ta đã có nhiều dữ liệu, và chúng ta phải sắp đặt chiến dịch của mình. Từ cuộc điều tra của Jonathan chúng ta đã biết rằng từ lâu đài đã có năm mươi thùng đất được chuyển đến Whitby, tất cả chúng được phân phối đến Carfax, và ít nhất chúng ta cũng biết rằng những thùng này đã được chuyển đi. Đối với tôi, điều đầu tiên nên xác định là còn lại những gì trong ngôi nhà phía sau những bức tường mà chúng ta có thể quan sát thấy từ chỗ này đã được chuyển đi hay không. Nếu còn, chúng ta phải lần theo…" Đến đây thì chúng tôi bị ngắt quãng một cách kỳ lạ. Bên ngoài ngôi nhà vẳng đến tiếng súng lục, kính cửa sổ vỡ loảng xoảng bởi tiếng tiếng đạn, bắn tung tóe từ đỉnh của lỗ châu mai, văng ra từ bức tường phía xa của căn phòng. Tôi sợ là tôi đã nghe thấy tiếng của một tên trộm, nên tôi kêu thét lên. Mọi người nhảy dựng lên, huân tước Godalming nhảy đến cửa sổ và mở cửa chớp. Khi anh ấy làm điều đó chúng tôi nghe tiếng ông Morris vọng lại, "Xin lỗi! Tôi e là tôi đã làm mọi người giật mình. Tôi sẽ đến và nói lại với các bạn chuyện gì đã xảy ra." Một phút sau ông ta đi vào và nói, "Tôi thật là ngu ngốc khi làm điều này, và tôi phải thành thật xin lỗi bà, bà Harker, tôi sợ là tôi đã làm bà chết khiếp. Nhưng mọi chuyện là trong khi giáo sư đang nói thì có một con dơi lớn bay đến và đậu bên ngưỡng cửa sổ. Từ những biến cố gần đây thì cái thứ thú vật kinh tởm này trở nên vô cùng kinh dị khiến tôi không thể chịu nỗi chúng, nên tôi đi ra để bắn nó, giống như tôi đã làm hồi lúc chiều tối, lúc tôi thấy một con. Cậu có thể cười nhạo tớ về việc này đấy, Art." "Anh bắn trúng nó chứ?" bác sĩ Van Helsing hỏi. "Tôi không biết, tôi không thể xác định được, vì nó bay vào rừng mất." Không nói thêm một lời, ông ấy trở về chỗ ngồi, và giáo sư bắt đầu trở lại với ý kiến của mình. "Chúng ta phải lần theo những cái hộp trên, và khi chúng ta làm được, chúng phải hoặc là bắt hoặc là giết con quái vật này trong hang ổ của nó, hoặc chúng ta phải, nói hơi quá lời, làm trong sạch quả đất, để hắn không có một chỗ nào an toàn để ẩn náu. Theo cách đó cuối cùng chúng ta có thể tìm gặp hắn trong hình dạng con người vào những lúc giữa lúc đứng bóng và hoàng hôn, khi đó hắn ở vào tình trạng yếu ớt nhất. "Và bây giờ là đến phần bà, bà Mina, đêm nay sẽ là chấm dứt mọi chuyện đối với bà cho đến khi tất cả đều ổn. Bà thật quá quý giá đối với với chúng tôi trong canh bạc này. Chúng ta sẽ chia tay vào đêm nay, mà bà không được có câu hỏi nào. Chúng tôi sẽ kể lại với bà vào thời điểm thích hợp. Chúng tôi là đàn ông và có thể chịu đựng được, nhưng bà là ngôi sao và niềm hy vọng của chúng tôi, và chúng tôi sẽ hành động thoải mái hơn khi biết bà ở ngoài vòng nguy hiểm khi chúng tôi đang đương đầu với nó." Tất cả mọi người, thậm chí cả Jonathan, đều hài lòng, nhưng điều đó không phải là hay cho tôi khi họ chấp nhận nguy hiểm một cách dũng cảm, và có thể sự an toàn của họ sẽ giảm đi, khi họ dành sức để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho tôi, nhưng tâm tưởng của họ đã quyết và dù đó là một viên thuốc đắng mà tôi phải nuốt, tôi cũng không thể nói gì ngoài việc chấp nhận sự quan tâm hào hiệp của họ dành cho tôi. Ông Morris trở lại cuộc thảo luận, "Bây giờ thì không nên để mất thời gian, tôi đề nghị chúng ta nên quan sát ngôi nhà kia ngay. Với hắn thì thời gian là mọi thứ, và nếu chúng ta hành động nhanh, chúng ta có thể cứu được những nạn nhân khác." Tôi tự cảm thấy rằng trái tim mình đã bắt đầu chịu thua tôi khi mà thời gian hành động đến gần, nhưng tôi vẩn không nói gì, vì tôi lo là nếu tôi xuất hiện như một vật cản hay một chướng ngại trên công việc của mình, thì thậm chí họ sẽ gạt tôi ra khỏi mọi cuộc thảo luận của họ. Bây giờ họ đang đi đến Carfax, với ý định là đi vào ngôi nhà kia. Như những người đàn ông, họ bảo tôi lên giường và nằm ngủ, cứ như là một người phụ nữ có thẻ ngủ khi mà những người thân yêu của cô ta đang trong vòng nguy hiểm! Tôi nằm xuống và giả vờ ngủ, để cho Jonathan đừng thêm bận tâm về tôi khi anh ấy trở về. NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD Ngày 1 tháng Mười, 4 giờ sáng. - Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời nhà, có một thông điệp khẩn cấp từ Renfield được chuyển tới tôi, ông ta muốn gặp tôi ngay vì ông ta có một điều vô cùng quan trọng để nói với tôi. Tôi nói với người chuyển tin là tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của ông ta vào sáng mai, bởi vì lúc này tôi rất bận. Người hầu thêm vào, "Ông ấy trông có vẻ rất nài nỉ, thưa ngài. Tôi chưa bao giờ thấy ông ta hăm hở như vậy. Tôi không biết vì sao như vậy, nhưng mà nếu ngài không gặp ông ấy sớm, thì ông ta hẳn sẽ nổi cơn như trước đây mất." Tôi biết người đàn ông này không bao giờ nói điều gì mà không có lý do, nên tôi nói, "Được rồi, tôi sẽ đi ngay," và tôi nói mọi người đợi tôi vài phút, để tôi đi gặp bệnh nhân của mình. "Cho tôi đi với, bạn John," giáo sư nói,"Trường hợp của người này được miêu tả trong nhật ký của anh làm tôi rất thú vị, và nó có lẽ cũng đáng quan tâm ở mức độ nào đấy trong công việc của chúng ta. Tôi rất muốn được gặp ông ta, đặc biệt khi tâm hồn ông ta đang bị xáo trộn." "Tớ cũng có thể đi chứ?" Huân tước Godalming nói. "Tớ nữa?" Quincey Morris nói. "Tôi có thể đi được không?" Harker nói. Tôi gật đầu, và tất cả chúng tôi cùng đi ra lối đi. Chúng tôi thấy ông ta trong một tình trạng rất kích động, nhưng giọng nói và dáng vẻ của ông ta có một vẻ đầy lý trí mà tôi chưa bao giờ thấy trước đấy. Tự bản thân ông ta có một trí tuệ dị thường, không giống với bất kỳ ai mà tôi đã gặp trong viện điều dưỡng, và ông ta dùng nó để thuyết phục tất cả những người hoàn toàn tỉnh táo khác. Cả năm chúng tôi bước vào phòng, nhưng không ai mở miệng trước. Ông ta yêu cầu tôi thả ông ta ra khỏi viện điều dưỡng và cho ông về nhà ngay. Ông ta hùng hồn tranh cãi rằng ông ta đã hồi phục hoàn toàn, và viện dẫn những lý lẽ chứng minh cho sự tỉnh táo của ông ta. "Tôi khá là lôi cuốn đối với các bạn của ngài," ông ta nói, "và các ngài đây có thể sẽ không phiền khi đưa ra lời phán xử đối với trường hợp của tôi. Nhân tiện, hình như ngài chưa giới thiệu tôi." Tôi khá là ngạc nhiên, bởi vì cái sự việc giới thiệu một người điên trong viện điều dưỡng chẳng làm tôi cảm thấy kỳ cục vào lúc ấy, và ngoài ra, dáng vẻ trịnh trọng tuyệt đối của của người đàn ông khiến ông trở nên ngang bằng với những người bình thường, và tôi giới thiệu ngay tức khắc, "Huân tước Godalming, giáo sư Van Helsing, ngài Quincey Morris, từ Texas, ông Jonathan Harker, ông Renfield." Ông ta bắt tay từng người trong số họ, và nói với từng người khi đến lượt, "Huân tước Godalming, tôi có vinh dự là phụ tá của cha ngài tại Windham, và tôi lấy làm khi được tin từ ngài là ông ấy không còn nữa. Ông ấy là người mà tất cả ai đã biết ông ấy đều yêu thương và kính trọng, và tôi đã từng nghe nói là vào lúc còn trẻ, ông ấy đã sáng chế ra cách uống rượu rum nóng được hoan nghênh rất nhiêu trong các quán ở Derby. Ngài Morris, ngài quả đáng tự hào về bang của ngài. Sự tiếp đón một người con của Hiệp Chủng Quốc tại đây có thể sẽ là một tiền lệ để đạt đến một nỗ lực lớn hơn sau này, khi mà vùng Cực và Nhiệt Đới sẽ trở thành khối đồng minh với mảnh đất Sao và Sọc Vằn. Quyền lực của Hiệp Ước sẽ có thể chứng minh thêm lần nữa trên một phương diện rộng lớn, khi mà học thuyết Monroe sẽ nhận đúng vai trò của nó như là một truyền thuyết chính trị. Và bất cứ ai cũng sẽ nói như thế nào về sự hài lòng của họ khi gặp Van Helsing nhỉ? Thưa ngài, tôi sẽ không xin lỗi vì đã bỏ rơi đến những tước hiệu quy ước cần phải gọi. Khi mà một cá nhân đã mở ra một cuộc cách mạng về chữa bệnh dựa trên sự khám phá về sự hoạt động tiếp diễn trên não bộ, thì những tước hiệu trên là không thích hợp, vì nó có vẻ như giới hạn ông ta trong một tầng lớp nào đó. Ngài, một nhà quý tộc, người đáng được kính trọng ở khắp mọi nơi trên trái đất mà ngài đi đến, bởi quốc tịch, bởi sự di truyền, hoặc bởi sự sở hữu trong tay những món quà của tự nhiên, tôi không nghi ngờ rằng tôi là một người hoàn toàn tỉnh táo như phần lớn những người có đầy đủ tự do. Và tôi tin chắc rằng, ngài, bác sĩ Seward, đầy nhân đạo, một luật sư-thầy thuốc cũng như là một nhà khoa học, sẽ cho rằng đây là một trách nhiệm đạo đức để xem tôi như một trường hợp biệt lệ." Ông ta đưa ra lời thỉnh cầu cuối với một vẻ nhã nhặn, đầy sức thuyết phục mà không mất đi sự quyến rũ của riêng ông ấy. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều do dự. Về phần mình, tôi bị thuyết phục dữ dội, bất chấp những gì tôi biết về tính cách và quá khứ của người đàn ông, rằng lý trí của ông ta đã được phục hồi, và tôi cảm thấy có một sự thôi thúc bốc đồng mạnh mẽ để nói với ông ta rằng tôi rất hài lòng về sự tỉnh táo của ông ta, và sẽ tiến hành những thủ tục cần thiết để giải phóng ông ta vào buổi sáng. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng tốt hơn nên đợi trước khi đưa một quyết định quan trọng như vậy, bởi vì tôi biết người đàn ông già này có thể thình lình biến đổi thành một bệnh nhân đặc biệt là một điều có thể xảy ra. Vì vậy tôi đấu tranh với bản thân để đưa ra một phán định chung rằng tình hình bệnh tật của ông ta đã được cải tiến rõ rệt, và tôi sẽ nói chuyện thêm với ông ta vào buổi sáng, rồi sẽ xem xét xem tôi có thể làm gì với ước nguyện của ông ta. Điều này không làm ông ta thỏa mãn, và ông nói gấp gáp, "Nhưng tôi sợ là, bác sĩ Seward ạ, ngài đã tỏ ra quá nghiêm khắc với ước nguyện của tôi. Tôi muốn được đi ngay lúc này, ở đây, ngay bây giờ, tại giờ này, tại thời điểm này, nếu như tôi có thể. Thời giờ rất gấp, và sự đồng ý của chúng ta bao hàm với một người già là phần chính yếu của thỏa ước. Tôi chắc rằng chỉ cần đưa nó ra trước một con người đáng kính trọng, một bác sĩ đang hành nghề như bác sĩ Seward đây là đầy đủ, và cũng đủ quan trọng cho lời ước nguyện của tôi, để bảo đảm cho nó được thực hiện. Ông ta nhìn tôi đầy sắc sảo, và thấy sự cự tuyệt trên gương mặt tôi, ông quay sang những người khác, và chăm chú quan sát họ. Không nhận được sự đáp ứng như ý, ông tiếp tục, "Có thể là tôi đã phạm sai lầm trong ước đoán của mình chăng?" "Có đấy," tôi nói thẳng, nhưng ngay lúc đó, tôi cảm thấy nóng máu. Sau một lúc ngần ngừ suy xét, ông ấy nói chậm rãi, "Vậy thì tôi nghĩ rằng tôi phải thay đổi cơ sở cho yêu cầu của tôi. Liệu tôi có thể yêu cầu ngài sự nhượng bộ, một ân huệ, một đặc ân hay không. Tôi đang tranh đấu để phải van nài trong trường hợp này, không phải là vì một lý do cá nhân, mà vì lợi ích của những người khác. Tôi không thể cho ngài biết toàn bộ lý do, nhưng ngài có thể tin, tôi đảm bảo với ngài rằng, nó là những điều tốt, lành mạnh và không vị kỷ, và nó xuất phát từ những ý thức cao nhất của trách nhiệm. "Ngài có thể nhìn vào tim tôi đây này, thưa ngài, ngài có thể chứng thực được những tình cảm tràn ngập đang cuộn trào trong tôi. Không những thế, ngài còn có thể liệt tôi vào giữa những người bạn tốt nhất và trung thực nhất của ngài." Một lần nữa ông ta lại nhìn tất cả chúng tôi đầy nhiệt tình. Tôi càng lúc càng nhận thức rõ rằng sự thay đổi thình lình này của ông ta hoàn toàn chỉ là một phương pháp có đầu óc, nhưng lại chính là một phương diện khác trong cơn điên của ông ta, và quyết định để ông như vậy một thời gian, theo kinh nghiệm, ông ta cũng như các bệnh nhân khác, cuối cùng sẽ để lộ con người thật của mình. Van Helsing nhìn ông ta chằm chằm với một sự tập trung cao độ, cặp lông mày rậm của ông gần như chạm vào nhau với sự tập trung ghê gớm trông cái nhìn của ông. Ông nói với Renfield bằng một giọng nói không làm tôi ngạc nhiên lúc đó, nhưng chỉ khi tôi nghĩ về nó sau này, tôi mới thấy ngạc nhiên, bởi vì ông nói như thể nói chuyện với một người ngang hàng, "Ông có thể nói thức với tôi lý do ông muốn được tự do tối nay hay không? Tôi xin hứa là nếu ông thỏa mãn yêu cầu của thậm chí đối với tôi, một người lạ, không có thành kiến gì, người luôn có sở thích giữ một tâm hồn rộng mở, thì bác sĩ Seward sẽ cho ông đặc ân mà ông yêu cầu, với sự mạo hiểm và tinh thần trách nhiệm của ông ấy." Ông ta lắc đầu buồn bã với một vẻ hối tiếc buồn bã trên gương mặt. Giáo sư tiếp tục, "Nào, thưa ngài, hãy suy nghĩ đến bản thân mình nào. Ông đòi hỏi một đặc ân đáng được suy xét ở mức độ cao nhất, vì ông đã gây được ấn tượng cho chúng tôi là ông hoàn toàn có lý do. Ông làm vậy, và những người tỉnh táo chúng tôi có lý do để nghi ngờ, rằng ông chưa được tự do bởi vì những biện pháp y học của chúng tôi có vấn đề. Nếu ông không giúp đỡ chúng tôi trong những nỗ lực của mình để chọn ra cách hành xử đúng đắn nhất, thì làm sao chúng tôi có thể thi hành trách nhiệm mà chính ông đã đặt ra cho chúng tôi được? Xin hãy khôn ngoan và giúp đỡ chúng tôi, và nếu có thể chúng tôi sẽ giúp ông đạt được yêu cầu." Ông ta vẩn tiếp tục lắc đầu và nói, "Bác sĩ Van Helsing, tôi không có gì để nói. Yêu cầu của ngài là đúng đắn, và nếu có toàn quyền tôi sẽ sẽ chẳng hề do dự chút nào để nói cho ngài, nhưng tôi không có quyền quyết định trong trường hợp này. Tôi chỉ có thể yêu cầu ngài tin tôi. Nếu như tôi bị từ chối, thì tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm về việc này nữa." Tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc câu chuyện này, khi mà nó đã bắt đầu trở nên khá là lố bịch, vì vậy tôi đi đến bên cửa, nói một cách đơn giản, "Thôi được, ông bạn, chúng tôi còn có chuyện để làm. Xin chào." Tuy nhiên, khi tôi đi đến gần cửa, một sự thay đổi mới đã diễn ra nơi bệnh nhân. Ông ta phóng đến chỗ tôi thật nhanh đến nỗi trong thoáng chốc tôi sợ là ông ta có lại ý định giết người. Tuy nhiên nỗi sợ hãi của tôi đã không có căn cứ, bởi vì ông ta giơ hai tay một cách van nài, và van xin trong một điệu bộ đầy cảm động. Khi ông thấy rằng những nỗ lực quá mức trong cơn xúc động của ông đã trở nên chống lại ông, vì nó khiến cho chúng tôi nhớ lại mối quan hệ cũ giữa chúng tôi với ông, ông ấy vẩn tiếp tục van nài. Tôi liếc Van Helsing, và thấy sự xác nhận của tôi phản chiếu trong mắt ông ấy, nên tôi cố điều khiển dáng điệu của mình, không còn tỏ ra nghiêm khắc nữa, và ra hiệu cho ông ấy biết rằng những nỗ lực của ông ấy là vô vọng. Tôi đã từng thấy những chuyện xảy ra giống như vậy sẽ khiến ông ta thêm khích động khi ông ta đưa ra những yêu cầu về những việc ông đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như chuyện ông ta muốn một con mèo, và tôi đã chuẩn bị tinh thần để thấy ông ta đổ sập xuống trong buồn bã phục tùng ở trường hợp này. Sự chờ đợi của tôi không xảy ra, vì khi thấy rằng những sự van nài của mình không thành công, ông ta trở nên điên cuồng. Ông quỳ sụp xuống trên đầu gối, giơ cao cánh tay, vặn vẹo chúng trong một sự van xin ai oán, đổ ập ra phía trước trong một cơn thác van nài, với những dòng nước mắt chảy dài trên má, trên cả khuôn mặt ông, biểu lộ một sự xúc động cao độ nhất. "Tôi van nài ông, bác sĩ Seward, ôi, tôi khẩn cầu ông, hãy để tôi ra khỏi ngôi nhà này ngay. Hãy tống tôi vào nơi nào ông vào một bất kỳ đâu và như thế nào mà ông muốn, hãy cho người canh gác tôi với roi da và dây xích, hãy cho tôi mặc áo trói chặt cứng, xích tay và chân bằng thép, thậm chí tống tôi vào tù, nhưng hãy để tôi ra khỏi đây. Ông không biết ông đang làm gì khi giữ tôi ở đây đâu. Tôi nói bằng tất cả những gì sâu thẳm trong trái tim, trong tâm hồn mình. Ông không biết là ông đã làm cái gì sai và như thế nào đâu, và tôi không thể nói với ông. Sao mà tôi khổ thế này! Tôi không thể nói được. Bằng những gì thiêng liêng nhất của ông, bằng những gì thân thương nhất của ông, bằng tình yêu mà ông đã mất, bằng những niềm hy vọng vẩn còn sống trong ông, vì mục đích của đần Toàn năng, hãy mang tôi ra khỏi đây và bảo vệ tôi khỏi tội lỗi! Ông không thể nghe tôi sao, con người kia? Ông không thể hiểu sao? Ông sẽ chẳng bao giờ nhận thức được à? Chẳng lẽ ông không biết là tôi đang rất tỉnh táo và nghiêm chỉnh lúc này à, rằng tôi không phải là người điên và đang lên cơn, mà là một người tỉnh táo đang chiến đấu vì tâm hồn của chính mình sao? Ôi, hãy nghe tôi! Hãy nghe tôi! Hãy để tôi đi, để tôi đi, để tôi đi!" Tôi nghĩ là mọi chuyện càng tiếp tục thì ông càng hoang dại hơn, và còn thể sẽ khiến ông lên cơn, nên tôi nắm tay ông và nâng ông dậy. "Thôi nào," tôi nói một cách nghiêm khác, "không nói về chuyện này nữa, chúng ta đã nói đủ rồi. Hãy trở về giường và cố cư xử đúng mực hơn." Ông ta thình lình ngừng lại và nhìn tôi chăm chú một lúc lâu. Đoạn, không nói một lời, ông đứng dậy và bỏ đi, ngồi xuống bên cạnh giường. Sự đổ sụp đã đến, giống như những trường hợp trước, như là tôi chờ đợi. Khi tôi là người cuối cùng trong nhóm rời khỏi phòng, ông ta nói với tôi bằng một giọng nói êm ả, chững chạc, "Tôi tin rằng rồi đây, bác sĩ Seward ạ, ngài sẽ đối xử với tôi công bằng hơn trong tâm tưởng với những gì tôi đã có thể làm để làm cho ngài tin vào đêm nay".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang