[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm

Chương 9 : Quyển II Văn chương thời loạn

Người đăng: door

.
Tiếng người ồn ào truyền ra trong tửu điếm, dù trời đang rét đậm nhưng sinh ý nơi này vẫn rất thịnh vượng Chỉ nghe một khách nhân ở một cái bàn kêu lớn: - Tiểu nhị nhanh một chút! Lão gia chúng ta ngồi cả buổi mà chưa có món nào mang lên. Một người nhìn giống như chưởng quỹ vội vàng cúi người tạ lỗi. Chỉ thấy một tên tiểu nhị nhanh chóng bưng hai chén canh từ sau phòng bếp lên: - Đại nhân, ngài chờ một chút. Tiêu nhị kia chuẩn bị đặt đồ ăn nóng trong tay lên bàn. Lúc này không biết đụng phải cái gì mà thân hình chợt loạng choạng. Hai chén canh nóng trên tay chao đảo, tung tóe lên người hắn. Mặc dù đang là tiết đại hàn nhưng hai tay tiểu nhị vẫn bị bỏng sưng lên. Chúng khách nhân thấy bộ dạng chật vật của hắn liền cười ha hả. Chỉ một người hảo tâm nói: - Cẩn thận một chút, có bị phỏng không? Tiểu nhị quay đầu trở lại thì thấy một gã lưu manh đang duỗi chân ra dưới bàn, đích thị người này đã làm hắn bị vấp. Tiểu nhị khởi thân nói với tên lưu manh kia: - Vị đại gia này, ngài có thể thu cái chân của mình lại được không, nếu ngài còn để đây thì sẽ gây nguy hiểm cho khách nhân lui tới trong này. Tên lưu manh này đang nói với kẻ bên cạnh, không xem lời nhắc nhở của tiểu nhị ra gì, hơn nữa tỏ ra côn đồ mắng: - Ngươi cũng ngưu a, lão tổ tông của ngươi đang ngồi ăn uống mà ngươi cũng dám lải nhải sao? Nói xong còn để chân ngang ngược ra ngoài hơn nữa, nhe răng cười nói: - Sao? Tổ tông của ngươi hôm nay đang cao hứng, ngươi muốn sao? Tên tiểu nhị thấy hắn ngang ngược như vậy, vội lớn tiếng nói: - Ngươi….sao ngươi kì quái như vậy, ta chỉ muốn ngươi rút chân vào thôi, không phải đại sự gì mà ngươi lại một bộ hung thần ác sát như vậy? Tên lưu manh thấy tiểu nhị mở miệng giáo huấn hắn thì không khỏi chấn động, liền đứng dậy xắn hai tay áo lớn tiếng nói: - Ngươi, cái thứ tiện nhân này mà cũng dám lớn gan giáo huấn gia gia của ngươi sao? Đến đây, để gia gia hảo hảo dạy cho ngươi chút đạo lý làm người. Tiểu nhị kia liền hừ một tiếng, đang muốn đáp lời thì chưởng quỹ chạy vội đến tát cho hắn một tát rồi mắng: - Hỗn trướng! Đã làm đổ đồ ăn còn dám cãi với khách nhân nữa à. Nếu không phải mấy ngày hôm nay thiếu người thì ta sớm đã đá tên phế vật như ngươi ra ngoài rồi. Nói xong liền vội vàng chắp tay tạ lỗi với gã lưu manh có biệt danh Ngưu Nhị nọ. Ngưu Nhị hừ một tiếng rồi lại ngồi xuống bàn, tiếp tục uống rượu. Mấy khách nhân bên cạnh thấy đồ ăn vẫn chưa được mang lên, liền la hét với chưởng quầy. Chưởng quầy thấy tiểu nhị vẫn đứng bất động một chỗ, vẻ mặt liền căm giận quát lên: - Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau lui xuống làm việc? Tên tiểu nhị lắc đầu, bất đắc dĩ đi xuống bếp bưng thức ăn lên. Mắt thấy tên Ngưu Nhị đang ngồi ở xa xa cố ý chọc ghẹo hắn, tiểu nhị vội vàng vòng qua tránh bàn của Ngưu Nhị. Đang muốn bưng đồ ăn tới, chợt sau lưng truyền đến chấn động mãnh liệt, nhất định lại có người đẩy hắn nữa rồi. Tiểu nhị liền ngã sấp xuống, đồ ăn trên tay đổ vào một người nọ, chỉ thấy quần áo người nọ bị nước canh đổ đầm đìa dầu mỡ. Tiểu nhị bối rối quay đầu lại nhìn, đã thấy trước mặt là tên Ngưu Nhị đang nhe răng ra cười. Tiểu nhị cảm thấy hoảng sợ, không biết hắn có mưu đồ gì, quay lưng lui về sau thì đã có mấy người xuất hiện chắn đường. Ngưu Nhị cười hắc hắc, duỗi tay vỗ vỗ vào má hắn rồi nói: - Tiểu tử kia, ngươi làm bẩn y phục của lão tử, mau bồi thường cho ta. Tiểu nhị biết rõ đám người này giăng bẫy để hãm hại hắn, hắn sao lại có thể khuất phục. Vì vậy dốc sức liều mạng kêu lớn: - Rõ ràng là ngươi đánh ta, còn muốn ta bồi thường cho ngươi sao, thiên hạ còn có đạo lý này sao? Ngưu Nhị nghe xong liền ngạc nhiên nói: - Hảo tiểu tử, còn dám mạnh miệng a! Hai tên thủ hạ cười nói: - Đại ca, nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Cứ thưởng cho hắn vài quyền để hắn học cách nghe lời. Ngưu Nhị cười ha ha nói: - Nói hay lắm! Thoáng chốc vươn tay tát vào mặt tên tiểu nhị hai cái. Hai má tiểu nhị liền sưng lên nhưng vẫn lớn tiếng mắng: - Các ngươi, đám lưu manh này thật là vô sỉ, sao không dùng dũng lực của bản thân đi đền đáp nước nhà? Chỉ biết ăn hiếp những người nhu nhược như ta sao, đúng là đồ vô lại. Đám khách nhân trong điếm nghe hắn dám giáo huấn Ngưu Nhị thì không khỏi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ bị đánh chết tại chỗ. Quả nhiên Ngưu Nhị cuồng nộ không thôi, hắn chính là bá chủ một phương, không ngờ được một tên sai vặt lại giáo dám huấn vũ nhục hắn, hắn làm sao có thể nuốt được cơn giận này? Lập tức lớn tiếng nói: - Ngươi, già mồm cứng đầu! Xem lão tử đập nát ngươi. Ngưu Nhị hét lớn một tiếng, liền vung quyền đám vào bụng tiểu nhị kia. Tiểu nhị dính quyền liền khom lưng nôn mửa một trận. Một đám người liền chạy qua đấm đá tiểu nhị kia. Tiểu nhị khóc thét, rốt cuộc chửi không nên lời. Ngưu Nhị đánh một hồi, nổi giận đùng đùng đi đến nắm áo tên chưởng quầy nói: - Bộ y phục trên người ta ít nhất phải năm mươi lượng bạc, ngươi mau đền cho ta. Chưởng quầy không dám trêu chọc vào Ngưu Nhị, liền cười nói: - Ngưu gia, tên tiểu tử này lai lịch không rõ ràng, hắn mới đến làm cho ta chưa đầy hai tuần trăng. Ngài cứ tùy ý xử lý hắn cho hả giận, ta sẽ đem ba văn tiền công của hắn giao lại cho ngài, mong ngài chấp nhận, chấp nhận a. Ngưu Nhị giận dữ nói: - Ba tiền? Ngươi cho rằng Ngưu Nhị này là kẻ ăn mày sao? Nói xong liền một cước đá vào chiếc bàn bên cạnh. Đám khách nhân thấy vậy liền nhao nhao rời khỏi nơi này. Mấy tên tiểu nhị khác kêu lên: - Này! Mau trả tiền đây! Đừng có chạy. Nhưng đám khách nhân sớm đã chạy khỏi cửa. Mắt thấy bộ dạng hung ác của Ngưu Nhị, biết rõ đám lưu manh này không chuyện ác gì không làm, hơn nữa nghe nói em vợ của hắn còn làm bộ đầu trong huyện nha, vì vậy chưởng quầy đành phải cầm hai mươi lượng bạc nhét vào tay hắn, vẻ mặt đau khổ nói: - Cầu ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu điếm. Ngưu Nhị cầm hai mươi lượng bạc trên tay, liền cười lạnh: - Được rồi, hôm nay chúng ta bỏ qua cho tiểu vương bát đản nhà ngươi! Đi thôi. Đám lưu manh cười to mấy tiếng liền nghênh ngang rời đi, trước khi đi vẫn không quên đạp tên tiểu nhị kia mấy cước. Tên tiểu nhị bị đánh cho mặt mũi cùng toàn thân đều bị bầm dập, không gượng dậy nổi. Chưởng quầy nhìn hắn bò trên đất, lạnh lùng nói với mấy tên tiểu nhị kia: - Đem tên này vứt ra ngoài cho ta. Mấy tên tiểu nhị khác vội chạy đến dựng tên tiểu nhị kia dậy, muốn đuổi hắn ra ngoài, tên tiểu nhị kia vùng vẫy giãy dụa khỏi, liền phóng tới tên chưởng quầy lớn tiếng nói: - Tiền công! Đưa tiền công những ngày này cho ta. Chưởng quầy vô duyên vô cớ bị mất đi hai mươi lượng bạc, đang rất đau lòng làm sao có thể trả thêm tiền công, liền hung ác nói: - Ngươi còn phóng rắm cái gì nữa? Ta chưa kêu ngươi bồi thường cho ta hai mươi lượng bạc là tốt lắm rồi! Còn dám đòi tiền công sao? Tiểu nhị nắm chặt lấy áo tên chưởng quầy quát lớn: - Ta làm công cho ngươi mà không được trả lấy nửa văn tiền, bây giờ ngươi muốn đuổi ta đi, ta lấy cái gì để ăn đây? Mấy tên bên cạnh giữ chặt lôi kéo nhưng tiểu nhị sống chết cũng đi. Chưởng quầy thấy vậy liền lớn tiếng kêu lên: - Lão Trương! Ngươi nhanh đi báo quan, bắt tên này đi cho ta. Gã tiểu nhị được gọi là lão Trương biết rõ trong nha môn hắc ám vô cùng, vội vàng khuyên nhủ: - Chưởng quầy lão gia, xin ngài thương xót cho hắn, tên tiểu tử này thất vọng vì thi rớt nên mới đến chỗ chúng ta làm để kiếm cơm ăn. Nếu chưởng quầy lão gia báo quan thì thanh danh của hắn sẽ mất hết. Chưởng quỹ không oán không cừu với tên tiểu nhị này nên cũng không muốn làm to chuyện, hắn liền trầm ngâm một lát rồi nói với tên tiểu nhị kia: - Tiểu tử kia, ngươi ngoan ngoãn cút ra ngoài cho lão tử, ta không đi báo quan, ngươi thấy sao? Nào ngờ tên tiểu nhị kia vẫn không để ý đến mà kêu to lên: - Ngươi bớt đe dọa ta đi! Ngươi đã thiếu nợ ta thì phải trả tiền! Ta không ngại để thanh thiên lão gia phán quyết xem cuối cùng là ai đúng ai sai. Chưởng quầy thấy bộ dạng không sợ hãi của hắn thì không khỏi tức giận, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này sống chết cũng không liên quan gì đến ta. Hôm nay vì tên nghèo kiết hủ lậu này mà ta đã tốn hết hai mươi lượng bạc, đã vậy hắn lại còn đòi tiền công nữa, bảo ta làm sao có thể nuốt cơn tức này được". Tiền công một tháng của tiểu nhị chỉ có ba văn tiền, hai mươi lượng bạc dư sức thuê tới cả trăm tên như vậy. Có thể nói chuyến này hắn lỗ vốn không nhỏ. Chưởng quầy càng nghĩ càng tức giận, lên tiếng quát: - Lão Trương! Ngươi còn không mau đi báo quan. Tên tiểu nhị kia lắc đầu than nhẹ một tiếng rồi bước đi. Chưởng quầy thấy thế thì cười lạnh, thầm nghĩ: " Ngươi tiểu tử này còn chưa biết sự lợi hại của nha môn, đến lúc đó cho dù ngươi có kêu trời oán đất cũng không được, còn dám cãi lý nữa sao?" Một lúc sau hai tên quan sai đeo đao đi vào, tên tiểu nhị kia vội chạy tới kêu lên: - Hai vị sai nha! Chưởng quầy này nợ tiền công của tiểu nhân, mong hai vị sai gia hãy giành lại cho công đạo cho ta. Một gã quan sai thấy vậy liền đá hắn một cước, quát : - Cút mẹ ngươi ra! Đúng là cái thứ nghèo xơ nghèo xác. Tiểu nhị kia lăn sang một bên, vẻ mặt cả kinh kêu lên: - Các ngươi… các ngươi đều là quan phụ mẫu! Sao có thể làm như vậy? Một gã quan sai giơ thanh đao trên tay lên, cười lạnh nói: - Ngươi lại lải nhải cái gì đó, muốn lão tử cho ngươi một đao không? Một tên quan sai đi về phía tên chưởng quầy, không kiên nhẫn mà nói: - Làm cái gì mà trời đang lạnh lại gọi huynh đệ chúng ta đến đây, chẳng lẽ muốn bắt giam tên tiểu tử này sao? Tên tiểu nhị ngơ ngác nhìn hai gã quan sai, cả kinh không nói lên lời. Tên chưởng quầy cười cười nói: - Làm phiền lão gia đem tên bắt tiểu tử này đi, hắn ở đây chỉ làm cho sinh ý của bổn điểm ngày càng đi xuống. Một gã quan sai nháy mắt ra hiệu nói: - Nhưng hắn trộm của ngươi cái gì? Chỉ dựa vào lời nói của ngươi thì làm sao chúng ta có thể áp giải hắn đi được? Chưởng quầy nghe xong làm sao còn không hiểu, liền nhìn tên tiểu nhị kia cười thầm nói: "Cái thứ chết tiệt, lão tử thà đem tiền công của ngươi cho các vị quan sai này, tuyệt không đưa cho ngươi đắc ý". Lập tức hắn lấy ra tiền công của tên tiểu nhị này, nhét vào trong tay của đám quan sai, vẻ mặt cười cười. Một tên quan sai thấy ba văn tiền liền gật đầu nói: - Được rồi! Tên tiểu tử này đã đi khất thực còn trộm vặt nữa, chúng ta sẽ áp giải hắn đi. Tiểu nhị kia nghe thấy chưởng quỹ cùng đám quan sai liên thủ vu hãm hắn, vội vàng kêu lên: - Oan uổng a! Ta không có trộm gì cả! Ta cũng không có khất thực ! Chính là hắn đã nợ tiền công của ta. Hai gã quan sai kia không kiên nhẫn, muốn kéo tên tiểu nhị đi. Tiểu nhị nọ nằm ở dưới đất giãy dụa lớn tiếng kêu oan. Hai gã quan sai dùng hết sức cuối cùng mới lôi được tên tiểu nhị ra ngoài, mặc dù bị lôi đi nhưng hai mắt tiểu nhị vẫn nhìn vào chưởng quỹ lớn tiếng kêu lên: - Ngươi hãm hại ta… Nhất định ta sẽ báo thù. Chưởng quầy cười ha hả, bước lên phía trước giơ chân đá hắn một phát: - Cút ra ngoài cho ta. Một cước của hắn đá vào ngay giữa háng của tên tiểu nhị, hắn hét thảm một tiếng rồi ngất đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang