[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm

Chương 6 : Hỏa Tham Nhất Đao Hồi 5

Người đăng: door1

Ngũ Định Viễn tâm phiền ý loạn, lại nghe quản gia một bên liên tục thúc giục, nói Hầu gia đinh quý phủ thúc giục cấp bách. Ngũ Định Viễn sợ trễ việc quân cơ, vội vàng tới tướng quân phủ. Hắn vừa tiến vào cửa lớn Liễu phủ, ở một bên đã có người cấp bách kéo ống tay áo. Ngũ Định Viễn tập trung nhìn lại, là một quan quân họ Triệu phẩm quan cũng là Chế sứ, ngày thường hay uống rượu cùng Ngũ Định Viễn nên có chút giao tình. Triệu Chế Sứ kia nói nhỏ: - Ngũ huynh a! Xem ra đại sự không hay. Hôm nay khi lâm triều, Giang Sung đại nhân gièm pha với Hoàng thượng, dâng mấy quyển tấu chương nói trong phủ Liễu Hầu gia chúng ta không sạch sẽ, thu lưu nhiều đào phạm cùng hung đồ, chỉ sợ có ý đồ bất chính! Trong lòng Ngũ Định Viễn dâng lên cảm giác không ổn, Hác Chấn Tương mới vừa rời đi, lời buộc tội liền đến phía sau. Hắn run giọng nói: - Thu lưu đào phạm cái gì? Nói thế là sao? Triệu Chế Sứ lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ cụ thể, chỉ biết Giang Sung chỉ danh đạo tặc nhằm vào lão huynh. Nói ngươi giết hại lương dân tại Tây Lương, không từ bất cứ việc xấu nào. Sau đó bỏ quan trốn chết đến kinh thành. Không biết dùng bao nhiêu ngân lượng, cầu nơi Liễu Hầu gia được cái chức Chế sứ, lại ở kinh thành nghênh ngang vô pháp vô thiên. Ngũ Định Viễn không biết là giận hay là sợ mà run rẩy toàn thân, cắn răng nói: - Lẽ nào lại như vậy? Ta bôn ba thiên tân vạn khổ là vì huyết án oan ức nọ. Giang Sung thật ác độc, đến thời khắc này còn không buông tha cho ta! Triệu Chế Sứ thở dài nói: - Cũng là lão huynh gặp vận xui, không biết ngươi có khúc mắc gì cùng bên đó mà lời lẽ trên tấu chương của Giang đại nhân vô cùng khiêm khắc, đã khiến Hoàng thượng nổi giận. Hiện phái Ngự Sử đến trong phủ dò xét, ngươi nên cẩn thận ứng đối. Ngũ Định Viễn nghe đến đây thì lỗ chân lông khắp toàn thân đều dựng lên, trong lòng kêu khổ thấu trời, thầm nghĩ: "Ngày ấy Dương đại nhân cứu ta, đã nói dù Liễu Hầu gia có bỏ đi cái mũ vương hầu trên đầu cũng quyết bảo trụ một mạng cho ta, muốn ta trước tiên an định ở kinh sư. Quả nhiên những ngày nay không ai dám đến phiền nhiễu ta. Tưởng rằng thế lực Liễu Hầu gia mạnh mẽ. Côn Luân Sơn cũng tốt, Đông xưởng cũng được, không ai còn dám đến hại ta. Nào ngờ hôm nay trước thì Hác Chấn Tương tìm tới cửa, giờ còn sinh ra sự tình này. Vận mệnh của ta làm sao lắm khúc khuỷu như thế!” Nếu hắn bị Giang Sung phái người giết chết thì không nói, trước mắt nếu bị Ngự Sử đại nhân thẩm vấn định tội, không khỏi vấy bẩn danh thanh, sau khi chết còn bị người đời lạnh nhạt chê cười. Nhớ tới danh tiếng bản thân trên giang hồ đã khó nghe, càng thêm cảm giác đau đớn lo sợ. Đúng lúc này có một người thân dài như cây ngọc chậm rãi đi tới, chính là Dương Túc Quan. Ngũ Định Viễn vội chạy tới, kêu lên: - Dương đại nhân, Giang Sung thượng tấu gièm pha, người nhất định phải cứu ta! Lần này Giang Sung thượng tấu hãm hại, Ngự Sử đại nhân đặc biệt đến phủ tra án. Chỉ cần một lời ứng đối không ổn. Không chỉ chức quan Chế Sứ khó giữ, sợ rằng còn bị bỏ tù lưu đầy biên cương. Tâm niệm của Ngũ Định Viễn như thế thì càng hoảng loạn, không ngừng kéo tay Dương Túc Quan. Dương Túc Quan khẽ cau mày, khẽ bóp tay Ngũ Định Viễn rồi thấp giọng nói: - Ngũ đại nhân không nên kinh hoảng, ngược lại để người coi thường chúng ta. Chỉ cần ngươi trong sạch, tất nhiên không sợ tiểu nhân gian nịnh hồ ngôn loạn ngữ. Ngũ Định Viễn nghe chàng nói thì định tâm lại ít nhiều, vội nói: - Đại nhân nói phải, Ngũ Định Viễn ta luôn luôn chính trực, không sợ bọn họ vu hãm, Hoàng thượng anh minh, chắc chắn trả lại sự trong sạch cho ta. Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào đại sảnh. Thấy một lão nhân ngồi ở ghế trên, xem ra đó là Ngự Sử đại nhân, Liễu Ngang Thiên thì ngồi ở ghế dưới bồi tiếp. Tâm trạng Ngũ Định Viễn không yên, không biết hôm nay lành dữ ra sao. Dương Túc Quan đi vào đại sảnh, liền khom người hạ bái: - Hạ quan là Binh bộ lang trung Dương Túc Quan, bái kiến Hà đại nhân. Ngũ Định Viễn vội quỳ theo xuống, nằm rạp người cúi đầu không dám động đậy. Ngự Sử Hà đại nhân kia nói: - Dương hiền điệt vất vả rồi, mau mau đứng lên. Người quỳ ở bên chính là Ngũ Định Viễn? Ngũ Định Viễn quỳ sấp trên đất, run giọng nói: - Chỉ e tiện danh làm bẩn tai của đại nhân, hạ quan chính là Ngũ Định Viễn. Hà đại nhân nói: - Được rồi! Ngẩng đầu lên mà nói. Ngũ Định Viễn vội ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Hà đại nhân niên kỷ chừng chừng năm mươi, đôi mắt lão đang chăm chú nhìn hắn như muốn đào bới ra bí mật gì. Ngũ Định Viễn thấy thì toàn thân khó chịu, ánh mắt vội cụp xuống. Hà đại nhân nói: - Ngũ Định Viễn, khi ngươi làm quan ở Tây Lương, có từng sát hại già trẻ cả nhà Yến lăng tiêu cục, tham ô trộm đi mười vạn lượng quan ngân? Mau mau khai thật ra! Ngũ Định Viễn kinh hãi hô oan uổng, đang định giải thích thì đã nghe Dương Túc Quan nói: - Khởi bẩm Hà đại nhân, Ngũ Định Viễn chỉ là người bị mưu hại, trong chuyện này có ẩn tình khác. Nếu đại nhân muốn tra xét chân tướng vụ án thì không ngại đi Tây Lương một chuyến, xem xét tài liệu công văn tường tra. Đến lúc đó đúng sai thế nào, tất có phán xét. Ngũ Định Viễn nghe Dương Túc Quan biện bác cho mình mà trong lòng phập phồng không yên, chỉ sợ Hà đại nhân nọ không tin. Đang lo lắng đã thấy Dương Túc Quan liếc mắt nhìn qua, tựa hồ bảo hắn cứ yên lòng. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: - Xem bộ dáng Dương lang trung thế này, giống như đã tính trước. Chẳng lẽ hắn có biện pháp ứng phó Hà đại nhân sao? Hà đại nhân nọ nghe Dương Túc Quan nói xong thì chỉ hắng giọng một tiếng, lại nghiêng mắt nhìn về phía Ngũ Định Viễn, nhất thời không rõ hỉ nộ. Ngũ Định Viễn thấy thần sắc của đối phương trong lòng vẫn bất an, chợt nghe Liễu Ngang Thiên nói: - Ta nói Hà đại nhân nghe điều này! Ngũ Chế sứ thủ hạ của ta là người trung thực. Nếu có ai nói hắn giết hại lương dân trộm ngân khố, lão phu nhất quyết không tin. Ngũ Định Viễn nghe Liễu Ngang Thiên cũng lên tiếng vì mình thì an tâm trở lại, thầm nghĩ: "Lời của Liễu Hầu gia phân lượng như thế, ngay cả người cũng ra mặt đảm bảo, không chừng lần này ta có thể gặp dữ hóa lành." Hà đại nhân ồ một tiếng, bước xuống đài cẩn thận đánh giá Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy vậy toàn thân khổ sở. Ánh mắt hai người giao nhau, Ngũ Định Viễn quỳ trên mặt đất cười khổ vài tiếng, thực không biết sao cho phải. Qua một lúc, Hà đại nhân đột nhiên phát ra một tràng cười rộ, theo sau xoay người trở về chỗ ngồi. Ngũ Định Viễn không biết tánh mạng bản thân sẽ ra sao. Nghe đối phương bật cười thì không rõ lành dữ, lo lắng không thôi. Lại nghe Hà đại nhân cười nói: - Được rồi! Nếu Liễu Hầu gia ra mặt cầu tình, còn có cái gì là giả? Ta xem Ngũ Định Viễn này tướng mạo chính trực, không giống hạng người cùng hung cực ác. Sự tình Giang đại nhân dâng tấu lần này, sợ rằng có điểm nói quá sự thật. Ngũ Định Viễn vừa nghe lão nói như vậy thì vô cùng mừng rỡ, gấp rút dập đầu liên tục. Hà đại nhân nâng chung trà cười nói: - Được rồi! Nhìn ngươi sợ hãi như thế, mau đứng lên mà nói! Ngũ Định Viễn lại chỉ bái phục trên mặt đất, không dám động đậy. Liễu Ngang Thiên xuống trong sảnh, đích thân nâng Ngũ Định Viễn dậy, nói: - Ngũ hiền điệt, ngươi chớ kinh hoảng. Lão phu biết ngươi là người trung can nghĩa đảm, chắc chắn lo lắng cho ngươi đến cùng. Gian đảng trong triều tuy nhiều nhưng sẽ không để kẻ nào mảy may động đến ngươi. Hà đại nhân gật đầu nói: - Hầu gia nói đúng. Giao tình giữa Hầu gia cùng ta thế nào, Giang đại nhân hắn không phải là không biết. Hoàng thượng đem án này giao cho ta, dụng ý chính là tám chữ đó là: “Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”. Như vậy Giang đại nhân cũng nên thức thời, đừng gây chuyện thị phi nữa! Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, thế mới biết Liễu Ngang Thiên sớm có an bài. Lập tức quỳ rạp xuống đất nức nở nói: - Đa tạ hai vị đại nhân bảo hộ cho, tiểu nhân máu chảy đầu rơi cũng không đủ để báo đáp ân sâu. Liễu Ngang Thiên vuốt râu mỉm cười, nói: - Ta xem ngươi kinh hãi quá rồi! Trước tiên lui xuống một chút, buổi chiều lưu lại dùng bữa, ta có vài sự tình cần căn dặn. Ngũ Định Viễn vội vã dập đầu rồi lui ra. Ngũ Định Viễn trở ra đại sảnh, mồ hôi lạnh đã ướt một thân. Hắn được gia đinh dẫn vào sảnh đường dùng trà. Lúc này ý nghĩ trong đầu hỗn loạn một đống, tuy tránh được nguy cơ trước mắt nhưng còn nỗi bất an ngày sau. Nhớ tới chuyện Hác Chấn Tương đến tìm thì càng thêm ưu phiền. Đúng lúc này một người mặc y phục quan quân đi về phía này, Ngũ Định Viễn tâm loạn như ma nên không hề để ý. Ai ngờ người nọ dừng bước, đứng thẳng tắp trước mặt hắn. Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn lại, thấy người nọ mũi cao miệng rộng lưng đeo loan đao, không rõ lai lịch. Ngũ Định Viễn đứng dậy chắp tay: - Tại hạ là Ngũ Định Viễn, xin hỏi các hạ có gì chỉ bảo? Người nọ không đáp, chỉ dùng ánh mắt xem xét Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn đang nghi hoặc không rõ, chợt thấy Dương Túc Quan đi tới hướng sang người kia nói: - Tần tướng quân tới thật sớm, Liễu Hầu gia còn bận một chút, thỉnh ngươi trước tiên nghỉ ngơi một lát. Đại hán kia vẫn không đáp lời, chỉ đánh giá Ngũ Định Viễn khắp trên dưới. Ngũ Định Viễn tuy khó chịu nhưng cũng không tiện phát tác, liền đánh mắt sang Dương Túc Quan. Dương Túc Quan hiểu ý liền nói: - Ngũ huynh, để ta dẫn kiến cho ngươi một vị anh hùng. Tiếp theo chỉ vào đại hán kia: - Vị này là mãnh tướng hàng đầu dưới trướng Tổng binh Tả Tòng Nghĩa, chính là Tần Trọng Hải Tần tướng quân. Ngũ Định Viễn dù đến kinh không lâu nhưng đã nghe qua danh tiếng của Tần Trọng Hải, vội chắp tay nói: - Ngũ Định Viễn hạnh ngộ được gặp Tần tướng quân! Tần Trọng Hải cũng đáp lễ: - Không dám. Ba người ngồi xuống, Tần Trọng Hải nói: - Ngũ Chế sứ, ta muốn mượn của ngươi một thứ. Ngũ Định Viễn sửng sốt, lập tức cười nói: - Tướng quân xin cứ căn dặn, hạ quan không dám không theo. Chỉ sợ hạ quan bần hàn đơn sơ, lại khiến người chê cười. Tần Trọng Hải nói: - Ngũ Chế sứ không cần nghi ngờ, ta không mượn tiền của ngươi, cũng không tìm ngươi gây xui xẻo, hôm nay ta muốn mượn một thủ hạ của ngươi. Trong lòng Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ, nói: - Tướng sĩ trong doanh của ta có mấy trăm người. Nếu Tần tướng quân muốn điều khiển thì tự nhiên tuân mệnh, chỉ không biết là tướng quân muốn mượn người thế nào? Tần Trọng Hải nói: - Ta muốn mượn người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, văn võ toàn tài. Không biết Ngũ Chế sứ có cho mượn hay không? Ngũ Định Viễn không biết dụng ý của Tần Trọng Hải, chỉ bồi cười nói: - Tần tướng quân nói đùa, trong quân ta há có anh tài cỡ này? Tần Trọng Hải cười ha hả, nói: - Huynh đệ, điều này thì huynh đệ sai rồi ! Bên cạnh ngươi có nhân tài bực này mà ngươi không biết. Đây chẳng phải là lãng phí hảo hán, khiến người cười chê sao? Ngũ Định Viễn nghe hắn nói nghiêm khắc, không biết sao cho phải nên thật lâu không đáp lời. Dương Túc Quan nói: - Ngũ Chế Sứ mới tới kinh thành, mọi việc bận rộn, nếu có gì sơ thất cũng không phải cố ý, thiết nghĩ Tần tướng quân đừng vội khiển trách. Tần Trọng Hải nói: - Hai vị đại nhân, Tần mỗ tới đây tìm các ngươi không phải để gây sự. Nói thẳng là, ta mắt thấy anh hùng thất thế, có chí khí mà khó vẫy vùng, lúc này mới nhiều lời vài câu. Ngũ Định Viễn gấp rút đáp: - Mong Tần tướng quân vui lòng dạy bảo, Ngũ Định Viễn chắc chắn sẽ tỉnh ngộ ra, chỉ không biết đại nhân rốt cuộc muốn nói tới ai, xin hãy bảo cho biết. Hắn không muốn tranh luận nhiều lại khiến tranh chấp, liền nhận thua kém luôn cho rồi. Tần Trọng Hải nói: - Bên cạnh Ngũ đại nhân có một người họ Lư tên Vân, không biết đại nhân có biết chăng? Ngũ Định Viễn sửng sốt, lập tức thở dài nói: - Lư huynh đệ mấy ngày trước không từ mà biệt, đến nay còn không có tung tích. Tần Trọng Hải lạnh lùng thốt: - Điều này thì không dám phiền lòng Ngũ đại nhân. Nói rồi hướng ra cửa kêu lên: - Lư huynh đệ mau vào đây! Các ngươi tự ôn chuyện đi! Ngũ Định Viễn nhìn ra thì thấy một người chậm rãi đi vào, chính là Lư Vân. Ngũ Định Viễn há to miệng, vội lao tới phía trước ôm cổ Lư Vân, lớn tiếng nói: - Huynh đệ! Làm sao đệ lại không từ mà biệt? Khiến ca ca thật lo lắng a! Lư Vân ở bên ngoài nên không biết nội dung đám người đàm luận trong này, lúc này áy náy cười nói: - Ngày trước tiểu đệ say rượu hỏng việc, khiến Ngũ huynh chịu thêm nhiều phiền toái. thầm nghĩ cứ ở như mãi thế cũng không được, liền tự ý rời đi. Ngũ huynh thứ cho đệ tội lỗ mãng. Ngũ Định Viễn cúi đầu thở dài nói: - Đều do ta chậm trễ tiền đồ của huynh đệ, bằng không ngươi sẽ lên như diều gặp gió, tất cả đều là lỗi của ca ca… Thấy hắn áy náy như vậy. Lư Vân vội nói: - Ngũ huynh ngàn vạn lần đừng tự trách, chỉ do bản thân tiểu đệ không cố gắng. Những ngày qua nếu không có huynh chiếu cố, ta còn có thể đi đâu? Tần Trọng Hải vốn rất bất mãn với Ngũ Định Viễn, lúc này thấy hắn lộ chân tình thì lửa giận cũng giảm nhiều, ngắt lời: - Được rồi! Ngày sau Lư công tử bày mưu nghĩ kế cho triều đình, tất có một ngày trở nên nổi bật, Ngũ huynh cũng không cần lo lắng! Ngũ Định Viễn ngạc nhiên nói: - Bày mưu nghĩ kế? Thế là sao? Đám người đang định nói thêm, lại nghe một gã gia đinh nói: - Lão gia cho mời chư vị quan nhân vào nội sảnh dùng cơm. Tần Trọng Hải cười ha hả, nói: - Chuyện kia chúng ta nói sau cũng không muộn, dùng bữa quan trọng hơn! Nói rồi nắm tay Lư Vân, kéo hắn vào trong sảnh. Gia đinh một bên vội cản Lư Vân, hỏi: - Vị công tử này là... Tần Trọng Hải biết Lư Vân có khúc mắc cùng người Liễu phủ, sợ rằng với tính tình của Lư Vân thì sẽ lập tức bỏ đi. Y liền đẩy tên gia đinh kia, không đợi Lư Vân lên tiếng thì hai người đã sóng vai đi vào. Gia đinh kia biết Tần Trọng Hải là tướng quân quan ải, thủ hạ của đại tướng Liễu Ngang Thiên nên nào dám cản lại, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ đi vào nội sảnh. Liễu Ngang Thiên đã sắp xếp một bàn tiệc rượu chiêu đãi Ngự Sử Hà đại nhân, lại mời môn hạ chúng tướng thân tín bồi tiếp. Khi đám người Tần Trọng Hải đi vào, đã thấy Hà đại nhân cùng Liễu Ngang Thiên đang an tọa nói chuyện. Hai mắt Hà đại nhân vừa chuyển, trên dưới đánh giá đám người Tần Trọng Hải, lại quay đầu sang cười nói với Liễu Ngang Thiên: - Liễu đại nhân, ta xem môn hạ của ngươi thực là nhân tài đông đúc! Đầy vẻ văn thần võ tướng anh hùng hào kiệt, ánh mắt của ngươi thật sự là hơn người! Liễu Ngang Thiên cười to, bỗng thấy Lư Vân đứng bên cạnh bàn thì sửng sốt, bực mình thầm nghĩ: “Ngũ Định Viễn cũng thật là.. tại sao lại mang người này đến?” Có điều lão không muốn trách mắng bộ thuộc trước mặt Hà đại nhân, lập tức bất động thanh sắc, cho đám hạ nhân mời bọn họ vào ghế. Lư Vân không muốn trở lại Liễu phủ nhưng Tần Trọng Hải cật lực mời mọc, chỉ còn đường theo y. Ai ngờ không chỉ đi vào Liễu phủ, lúc này lại ngồi cùng bàn ăn uống với Liễu Ngang Thiên. Trong lòng hắn vốn không yên, khi thấy sắc mặt Liễu Ngang Thiên bình thản tựa như không để tâm thì mới định thần một chút, liền cũng ngồi xuống. Hà đại nhân cười với Ngũ Định Viễn, nâng chén nói: - Ngũ Chế sứ, vừa mới bên ngoài nói chuyện đắc tội, toàn bộ là vì công vụ, ngươi cũng đừng trách ta! Ngũ Định Viễn vội vàng nói: - Đại nhân nhìn rõ ngàn dặm, thay tiểu nhân rửa sạch oan tình, hạ quan mang ân còn không hết, sao dám oán trách đại nhân? Liễu Ngang Thiên cười nói: - Định Viễn uống chén này, chính là rượu an ủi, Hà đại nhân uống chén này, chính là rượu oan uổng. Đại nhân thay ngươi xuất đầu, coi như uống một chén rượu phạt. Hà đại nhân cười nói: - Liễu Hầu gia nói rất đúng, đang ngồi nơi đây đều là anh tài trung kiên triều đình trong tương lai, ta há có thể không kính mấy chén? Đám người trong tiếng cười lớn, đồng loạt nâng chén uống cạn. Hà đại nhân thấy Tần Trọng Hải một thân quân trang, tâm niệm vừa động liền hỏi: - Vị tướng quân này ở họ Tần? Tần Trọng Hải gật đầu nói: - Vâng, mạt tướng họ Tần, tên hai chữ là Trọng Hải. Hà đại nhân vui vẻ nói: - Có câu Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần. Dương hiền điệt thì ta đã biết. Dương đại nhân phụ thân hắn cùng ta lại là thế giao. Chỉ tiếc lão phu vô duyên chưa biết Tần tướng quân. Đến đây, hôm nay hữu duyên, chúng ta uống cạn một chén. Tần Trọng Hải thấy không có người để ý tới Lư Vân, sợ người lạnh nhạt hắn, lập tức mỉm cười nói: - Đại nhân không vội uống rượu, ta dẫn tiến cho người một anh tài được chăng? Tiếp theo vỗ vỗ bả vai Lư Vân, nói: - Đây là Lư Vân huynh đệ của ta, chính là danh gia binh pháp đương triều, đại nhân có nghe nói chăng? Hà đại nhân thấy Lư Vân cốt cách như ngọc, mày kiếm mắt sao. Vốn tưởng rằng công tử trẻ tuổi này là tôn tử của Liễu Ngang Thiên. Giờ thấy Tần Trọng Hải giới thiệu như thế thì càng mừng rỡ, quay sang Liễu Ngang Thiên nói: - Giỏi cho một Liễu Hầu gia! Kẻ thủ hạ toàn là kỳ nhân dị sĩ, văn thần mãnh tướng. Ta xem cái ghế Đại đô đốc sẽ ngồi như đinh đóng cột rồi! Liễu Ngang Thiên vốn không thích Lư Vân. Nghe Tần Trọng Hải giới thiệu như vậy, Hà đại nhân lại có vẻ yêu thích. Nộ khí cũng tan dần, liên tục cười nói: - Nói hay lắm, Nói hay lắm! Đám người đang uống vui vẻ, Hà đại nhân đột nhiên nói: - Các vị, lão phu xem thế giặc Tây Cương ngày càng lớn mạnh. Lãnh địa của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc trải tới ngàn dặm, có tới mấy chục nước nhỏ. Nhờ vào khí thế của Thiết Mộc Chân năm xưa, nếu để chúng xâm lăng Trung Nguyên thì sẽ thành đại họa a! Liễu Ngang Thiên nghe Hà đại nhân nói đến chính đề, liền gật đầu phụ họa: - Đúng vậy! Gần đây Bắc cương chinh chiến không ngớt, thế lực của triều định chúng ta ngang ngửa cùng bộ tộc Ngõa Lạt. Nếu Tây cương cũng có loạn. Hai mặt Hoa Hạ thụ địch, đại quân di chuyển khó khăn, thật sự là đại họa cho triều đình! Hà đại nhân nhìn những thanh niên đang ngồi đây, nói: - Năm xưa Tây Hạ xâm phạm Trung thổ, Đại Tống dựa vào hai người Hàn Kỳ Phạm Trọng Yêm trấn thủ, Tây tặc nghe thấy tên thì sợ mất mật. Vật đổi sao dời, mấy trăm năm trôi qua, triều đại lại xuất ra rất nhiều anh hùng thiếu niên như các ngươi, chúng ta còn sợ cái gì? Lại lấy ra một đạo công văn, nói: - Thực không dám đấu diếm. Đương kim thánh thượng có lệnh, không đầy mấy tháng nữa ta sẽ đi sứ Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc. Đám người ồ một tiếng bất ngờ. Sắc mặt Hà đại nhân lộ vẻ ngưng trọng: - Lần này Hoàng thượng hy vọng lão phu có thể khẩn trương đi trước bộ tộc Ngõa Lạt một bước, kết giao với Tây Cương, để tránh đám man di liên thủ bao vây trung thổ. Hôm nay lão phu tới đây. Ngoài chuyện của Định Viễn hiền điệt, chính là muốn xin các vị tương trợ việc này. Liễu Ngang Thiên gật đầu nói: - Đại nhân, đây cũng là chuyện của Liễu Ngang Thiên ta, có gì xin cứ căn dặn. Hà đại nhân thấy Liễu Ngang Thiên đã hứa hẹn thì an tâm rất nhiều. Dương Túc Quan hỏi: - Triều đình cử đại nhân đi sứ Hãn Quốc, đã định ra thượng sách gì để hai nước giao hảo? Trên mặt Hà đại nhân lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: - Nói ra thật xấu hổ, lần này chúng ta phải nghị hòa. Đám người nghe hai chữ nghị hòa, bất giác đồng loạt đứng lên. Nghị hòa chính là nỗi nhục từ xưa của Thiên triều, đem các công chúa đưa tới Man di, ước hẹn hôn nhân để hai nước thân thiện hữu hảo. Nếu công chúa có thể tại vị, ngày sau trên người Khả Hãn của đám Man di sẽ mang huyết thống Hoa Hạ, như vậy sẽ tôn trọng Trung Nguyên, trừ được mối họa biên cương. Liễu Ngang Thiên không muốn thủ hạ đại tướng xuất lời vô lễ, vội nói: - Nếu đại nhân tháng sau phải đi sứ Tây Cương, ta xem việc này không nên chậm trễ. Ngày mai lâm triều, ta liền dâng tấu chương xin Hoàng thượng phái binh hộ giá. Đến lúc đó nếu đại nhân không chê, ta sẽ tăng thêm thủ hạ giỏi giang, hộ vệ ngài xuất quan. Hà đại nhân gật đầu nói: - Điều ta lo lắng lúc trước là đám man di hung ác tàn bạo, lộ trình sẽ không yên ổn. Giờ được chính miệng vàng của Hầu gia đồng ý, như vậy vạn sự không có sơ hở! Liễu Ngang Thiên hỏi: - Lần này đi nghị hòa, là vị công chúa nào xuất giá? Hà đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói: - Trọng trách lần này rất lớn, toàn bộ đặt trên người Ngân Xuyên công chúa của chúng ta. Liễu Ngang Thiên than một tiếng, thở dài nói: - Đáng tiếc, Ngân Xuyên công chúa cao quý mỹ lệ tuyệt trần, chính là bảo bối của hoàng gia. Không ngờ lại phải thất lạc tha hương. Hà đại nhân nói: - Ở trong cung, trước nay chỉ có Ngân Xuyên công chúa hiểu rõ thời thế. Nếu không phải nàng, rốt cuộc là ai sẽ gánh trọng trách quốc gia này? Đám người thở dài không thôi, uống tới tận đêm khuya mới tan cuộc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang