[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Chương 6 : Hỏa Tham Nhất Đao Hồi 4
Người đăng: door
.
Từ khi Ngũ Định Viễn đến kinh thành, mọi người đều gọi hắn là Ngũ Chế sứ hoặc Ngũ đại gia, đã không còn ai gọi hắn Ngũ bộ đầu. Lúc này nghe một tiếng gọi thân thiết như tha hương gặp bạn cố tri, Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn lại. Thấy một hán tử đang khoanh hai tay ngang ngực đứng ở trước cửa.
Ngũ Định Viễn ngưng mắt nhìn lại, chính là "Xà Hạc Song Hành" Hác Chấn Tương. Hắn thất kinh, trong lòng đề phòng nhưng ngoài mặt làm bộ như không, cười nói:
- Thì ra là Hác giáo đầu, đúng là trùng hợp, chúng ta đã nhiều năm không gặp!
Hác Chấn Tương cười hắc hắc, nói:
- Ngũ bộ đầu nói trùng hợp cái gì, vừa mới rồi không phải chúng ta đã thấy qua trong điếm sao? Ngươi học được công phu dối trá cỡ này từ khi nào?
Ngũ Định Viễn xấu hổ cười cười. Xem ra ánh mắt Hác Chấn Tương lợi hại, đã nhìn thấy hắn từ nãy. Dù trong lòng phát lạnh nhưng vẻ mặt không chút sợ hãi, lúc này mỉm cười nói:
- Nếu đã hữu duyên, chi bằng đến hàn xá ngồi một lát, hàn huyên vài câu?
Hác Chấn Tương thản nhiên nói:
- Khó được Ngũ bộ đầu nhớ tới cố nhân, ta sẽ không khách khí
Ngũ Định Viễn thấy hắn thẳng thắn đáp ứng thì càng thêm kiêng kỵ. Ngày xưa hai người giao tình không sâu, hôm nay Hác Chấn Tương bỗng tìm tới cửa không biết là tốt hay xấu. Có điều với bản tính trầm ổn, hắn bất động thanh sắc dẫn đối phương về phủ.
Hai người vào phòng, Hác Chấn Tương không khách khí ngồi xuống. Ngũ Định Viễn sai người dâng trà, ngồi bên cạnh bồi tiếp lại âm thầm cảnh giác.
Một lúc sau, Hác Chấn Tương vẫn không mở lời mà chỉ ngồi ngay ngắn một bên. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
"Nhìn bộ dáng của hắn, không chừng thật sự tới đây ôn chuyện cũ. Ta đừng quá nghi kỵ nhỏ nhen"
Hắn hắng giọng một tiếng, nói:
- Không biết Hác giáo đầu gia nhập Cẩm Y Vệ khi nào? Không phải giáo đầu đang nhậm chức tại Sơn Đông sao?
Hác Chấn Tương nhấp một ngụm trà, đột nhiên thở dài nói:
- Tất cả là tọa hóa trêu người, ta cũng không tự làm chủ được.
Ngũ Định Viễn nghe hắn có ý ôn chuyện cũ. Trong lòng yên tâm một chút, liền hỏi:
- Sao lại nói thế? Chẳng lẽ Hác giáo đầu đã đắc tội với người ta?
Nghe lời của Hác Chấn Tương như là đến bước đường cùng mới ủy khuất hành sự dưới trướng Cẩm Y Vệ. Nhưng người này hành sự trầm ổn, theo lý không thể phát sinh chuyện như thế, Ngũ Định Viễn thầm lấy làm kỳ.
Lại nghe Hác Chấn Tương thở dài một tiếng, nói:
- Không dối gạt Ngũ bộ đầu, trước hai năm ta gặp chuyện bất bình tại Sơn Đông, thấy một gã phú gia công tử trêu chọc một nữ nhân thì tiện tay ngăn trở, giáo huấn cho tiểu tử nọ một hồi.
Ngũ Định Viễn biết bản lĩnh của Hác Chấn Tương rất cao, lập tức mỉm cười nói:
- Tên vô lại này gặp phải Hác giáo đầu, thực là xui xẻo cho hắn.
Hác Chấn Tương cười khổ nói:
- Ai xui xẻo còn không biết! Ta đã ra tay đánh một kẻ không nên đụng vào, chính là hài tử của Đề đốc Sơn Đông.
Ngũ Định Viễn ở tại công môn đã lâu. Nghe thì biết lần này Hác Chấn Tương gặp phải đại phiền toái. Hắn cười thảm lắc đầu:
- Vậy thật không ổn, ắt hẳn giáo đầu đã gặp không ít tai ương.
Hác Chấn Tương cười khổ nói:
- Đề đốc kia rất …con mẹ nó... rất hung ác. Không chỉ muốn ta thường mạng, còn muốn toàn gia của ta phải sung quân. Một nhà già trẻ chúng ta bị nha môn bức bách không còn đường, đành phải suốt đêm trốn chết chạy tới Hà Nam, muốn nương nhờ thân thích ai ngờ lòng người thay đổi. Đám thân thích nọ lại không chứa chấp chúng ta, khiến toàn gia chúng ta phải phiêu bạt khất thực trên đường
Ngũ Định Viễn cảm thấy rầu rĩ, lắc đầu nói:
- Thế gian ấm lạnh vô thường, khi hoạn nạn mới rõ chân tình. Ở lâu mới biết nhân tâm, chính là ý tứ này.
Nói lại nhớ tới Lư Vân, liền thở dài một tiếng.
Hác Chấn Tương nói tiếp:
- Mắt thấy cả nhà ăn đói mặc rách, nghĩ tới Hác Chấn Tương ta một thân võ công, không thể trơ mắt nhìn cả nhà chết đói! Ta đành không giữ thể diện, mãi nghệ mua vui trên đường để mưu sinh.
Ngũ Định Viễn thở dài nói: - Thực khổ cho giáo đầu.
Hác Chấn Tương thở dài chốc lát, lại nói:
- Cũng thật sự là vận mệnh trớ trêu, một nhà chúng ta phiêu bạt đã đến bước này. Ngày ấy không may còn bị hơn mười tên vô lại tìm tới, vu khống cho ta nợ tiền của chúng, tính bắt khuê nữ của ta đi để bồi thường. Ta tức giận quá, liền ra tay đánh chết hai người ngay tại trận, ngay trong đêm liền bị bắt vào trong đại lao. Cả nhà khóc đến tận trời, lại không có biện pháp cứu ta.
Ngũ Định Viễn mắng:
- Đáng giận cho đám vô lại táng tận lương tâm. Nếu ta còn làm bộ khoái, không một mẻ bắt hết bọn chúng thì không chịu được!
Hác Chấn Tương cười khổ nói:
- Nghĩ đến khi xưa là ta giáo tập của các bộ đầu, giờ hổ lạc bình dương bị chó khinh, nằm chịu đòn hiểm trong lao Hà Nam. Đám quan sai hành hạ ta rất lợi hại, cơm không được ăn, qua năm ngày thì huyện quan liền áp giải ta ra ngoài đòi chém.
Ngũ Định Viễn nghe tới chỗ này thở dài một tiếng, im lặng không nói.
Hác Chấn Tương lại nói:
- Ngày ấy lúc ra pháp trường, ta biết mình phải chết thì trở nên dứt khoát sảng khoái, trên đường ta còn cười dài ca hát. Nhìn thấy cả nhà già trẻ đứng bên cạnh khóc lóc, tâm tình ta dù khổ sở nhưng dù sao cũng phải chết, không muốn níu kéo gì. Đến pháp trường, thấy có hai người giám trảm. Một người là huyện quan, kẻ còn lại mặc trang phục Cẩm Y Vệ.
Ngũ Định Viễn rùng mình, liền nói: - Người nọ là An Đạo Kinh!
Hác Chấn Tương gật đầu nói:
- Chính là An Thống lĩnh. Dù sao ngày ấy ta muốn chết cho nhanh, không quản ai là ai liền ghé đầu xuống dưới đất, liên mồm thúc giục đao phủ, muốn hắn xuống tay gọn gàng một chút. Đao phủ kia thấy ta yêu cầu thì liền khoe mẽ, khoa trương rằng đao pháp của hắn hoa mỹ ra sao, võ công cao cường thế nào. Ta nghe thì tức giận mắng: “Tiểu tử vô tri thì biết gì? Ta mới là tổ tông dùng đao! Chém đầu thì ngươi còn phải học nhiều, trước khi chém phải sờ cho chuẩn nơi xương cổ, nhớ kỹ xuống tay phải thật nhanh, sau khi vào thịt phải dụng kình, nếu không đầu chém không đứt!” Đám người xem nghe ta nói như thế đều cười to không dứt. An Thống lĩnh vỗ tay cười nói: “Người này thực thú vị! Tới đây! Tới uống hai chén rồi hãy chết!”. Tiếp theo châm rượu sai người bưng đến cho ta uống. Khi đó ta cúi đầu sát mặt đất, người bưng rượu đành phải gập lưng khiến rượu đổ ra. Ta cười ha hả nói: “Đừng đánh đổ hảo tửu!” Tiếp theo vận khởi nội lực, hút một cái vút lên trời cao, rượu kia dù cách vài thước lại bị ta hút vào trong miệng. Ta liếm môi, liên tục cười to: “Hảo tửu! Hảo tửu!”
Ngũ Định Viễn cũng cười to không dứt, nói:
- Thiên hạ rộng lớn, đại khái chỉ có một Hác giáo đầu có đảm lược như thế!
Hác Chấn Tương cười khan hai tiếng, nói:
- Ngũ bộ đầu đã chê cười. An đại nhân đang bất động, thấy ta sử xuất công phu lập tức đứng lên, vọt tới bên trong pháp trường hét lớn: “Là một hảo hán tử! Võ công cao cường! Đao hạ lưu nhân! Đao hạ lưu nhân!”
Ngũ Định Viễn nghe một hồi, lúc này mới hiểu tại sao Hác Chấn Tương đầu nhập Cẩm Y Vệ. Liền cười hai tiếng nói:
- Ắt hẳn An Thống lĩnh kính nể võ nghệ của ngươi, đã có tâm ưa thích. Nói vậy Hác giáo đầu thật sự là mạng lớn a!
Hác Chấn Tương lắc đầu cười khổ, nói:
- Cũng không còn đường nào! Từ ngày ấy ta liền đi theo An đại nhân, ngươi cũng biết trước kia ta nghĩ thế nào về Cẩm Y Vệ... Ai! Ai ngờ hiện nay ta cũng một kẻ trong đó...
Hắn tự biết đã nói nhiều, giơ chung trà uống một hơi cạn sạch.
Lúc này Ngũ Định Viễn đã rõ An Đạo Kinh có ân cứu mạng Hác Chấn Tương. Nếu không với tính tình cứng rắn của Hác Chấn Tương, sao có thể cấu kết cùng bọn xấu? Chỉ là hai phe địch ta rõ ràng. Dù hắn có chút giao tình với Hác Chấn Tương nhưng không thể không phòng người.
Ngũ Định Viễn than nhẹ một tiếng, rót trà cho Hác Chấn Tương rồi thản nhiên nói:
- Hác giáo đầu, nghe ngươi nói như vậy, hôm nay tới tìm ta là bởi An Đạo Kinh sai sử?
Hác Chấn Tương khẽ gật đầu, nói:
- Ngũ bộ đầu nói không sai. Hôm nay ta tìm ngươi không phải để ôn mấy chuyện cũ, đến để truyền lời của An đại nhân.
Ngũ Định Viễn biết hắn nói tới chính đề, lập tức hừ một tiếng nói:
- Giáo đầu có chuyện thì cứ nói thẳng, không nên giấu diếm.
Hác Chấn Tương nhíu mày như đang suy tư nên mở miệng sao cho phải. Ngũ Định Viễn không thúc giục, chỉ nhíu mày chờ đối phương mở miệng. Qua một lúc lâu Hác Chấn Tương mới nói:
- Nghe nói Ngũ bộ đầu sau khi vào kinh, đã đem vật kia giao cho đại quan trong triều, có phải thế chăng?
Ngũ Định Viễn cười lạnh hỏi ngược:
- Phải thì sao? Không phải thì sao?
Hác Chấn Tương bất động thanh sắc nói:
- Ngũ bộ đầu, ngươi biết hiện có bao nhiêu người bị bắt đến Côn Luân sơn?
Ngũ Định Viễn nhớ tới đám người Linh Âm đại sư Thiếu Lâm tự, Lý Thiết Sam. Tất cả đều liều mạng cứu hắn thì trong lòng đau xót, chậm rãi nói:
- Cũng là tại hạ phước lớn, nhiều hào kiệt thành danh vì Ngũ mỗ không tiếc đánh một trận cùng Trác Lăng Chiêu. Ngũ mỗ đến nay chịu thịnh tình sâu sắc.
Hác Chấn Tương gật đầu nói:
- Như vậy chẳng lẽ Ngũ bộ đầu không quan tâm đến an nguy của những người này?
Ngũ Định Viễn cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
“Nghe ngữ khí của Hác Chấn Tương, chẳng lẽ nếu ta không giao đồ thì Côn Luân sơn liền giết người tiết hận, đây là tin tức hắn muốn truyền tới?”
Tâm niệm hắn vừa động, nói:
- Hác giáo đầu nếu tới truyền tin thì đã tìm sai người. Lúc này đồ nọ không còn trên tay của ta, đã chuyển vào tay Liễu Hầu gia. Hác giáo đầu muốn chuyển lời thì nên đi tìm Hầu gia mới phải.
Hác Chấn Tương lắc đầu nói:
- Ta chỉ phụng mệnh đến chuyển mấy câu này tới Định Viễn huynh. Định Viễn huynh muốn xử lý sao thì tùy.
Ngũ Định Viễn cười lạnh nói:
- Được rồi! Niệm chúng ta có vài phần giao tình. Ta sẽ nói hết cho các hạ, thuận tiện để ngươi về bẩm báo.
Hắn kéo dài hai chữ “bẩm báo”, có ý châm chọc Hác Chấn Tương.
Thần sắc Hác Chấn Tương hơi đổi, lập tức trấn định nói:
- Giang đại nhân có lệnh. Nếu ngươi còn mê muội có chấp. Lúc này tình thế khẩn trương thì không làm gì được ngươi. Nhưng nếu cục diện biến chuyển, ngày sau bất kể ngươi làm quan to thế nào, phát tài tới bao nhiêu. Hắn nhất định dùng sát thủ, không giết được già trẻ cả nhà ngươi thì thề không làm người.
Mấy câu nói này hết sức đe dọa, Ngũ Định Viễn nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Lúc này nếu Giang Sung muốn giết hắn, Liễu Ngang Thiên tay cầm vật chứng tất có biện pháp trả thù. Nhưng nếu Liễu Ngang Thiên chết đi hoặc thất thế tại triều đình, ắt hẳn hắn sẽ đại họa lâm đầu. Sau này thành gia lập nghiệp mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.
Trên mặt biến sắc, Ngũ Định Viễn hít một hơi thật sâu nói:
- Chỉ có mấy câu nói đó, không còn gì nữa sao?
Hác Chấn Tương gật đầu nói: - Chỉ là như thế
Ngũ Định Viễn cúi đầu không nói rồi bỗng thở dài.
Hác Chấn Tương nói:
- Ngũ bộ đầu nếu lo lắng thì sao không đưa đồ vật ra, như vậy sẽ được bình an!
Ngũ Định Viễn chợt cười to, nói:
- Hác giáo đầu a Hác giáo đầu! Ngày ấy nếu ta tham luyến vinh hoa phú quý, liền khuất phục từ khi ở Tây Lương, cần gì kéo dài cái mạng này đến bây giờ? Ngươi trở về chuyển cáo cho chủ tử của ngươi, nói rằng Ngũ Định Viễn ta đã sớm ngẩng đầu chờ hắn, tùy thời tới bắt đi!
Hác Chấn Tương nghe lời hắn dần dần vô lễ thì sắc mặt cứng lại, lạnh lùng thốt:
- Ta niệm tình cố nhân, những gì nên nói cũng đã nói xong. Ngũ bộ đầu tự bảo trọng.
Nói rồi đứng dậy đi ra cửa.
Ngũ Định Viễn nhìn bóng dángcủa hắn, biết người này không hòa thuận cùng đám Cẩm Y Vệ, nhịn không được nói:
- Hác giáo đầu, mấy ngày nay thật ủy khuất cho ngươi!
Hác Chấn Tương chấn động toàn thân nhưng không quay đầu lại:
- Lời này của Ngũ bộ đầu ý tứ ra sao?
Ngũ Định Viễn nói:
- Nghe nói ngươi là một hán tử, hiện lại ở lẫn cùng đám heo chó, khó tránh khỏi một thân ô uế. Ta nói ngươi ủy khuất, xem ra đã đánh giá cao ngươi.
Hác Chấn Tương xoay người lại, giận dữ nói:
- Họ Ngũ! Ta chỉ là muốn kiếm phần cơm ăn, ngươi cần gì phải vũ nhục ta?
Ngũ Định Viễn một bộ không quan tâm, nói:
- Hác giáo đầu cần gì tức giận? Nếu trong lòng không thẹn, cứ xem ta là một kẻ ngông cuồng là được.
Lại cười nhạt một cái nói: - Nếu thẹn trong lòng, dù ngươi giết ta cũng vẫn thẹn trong lòng.
Hác Chấn Tương nghe thì hai tay nắm chặt, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, trong mắt hiện đầy tơ máu. Chỉ nghe hắn cắn răng nói:
- Ta thật hổ thẹn! Đáng lẽ ngày ấy ta nên chết tại pháp trường, để cho cả nhà ta phiêu bạt làm hành khất, để cho lão bà nữ nhi của ta làm kỹ nữ dơ bẩn để nuôi thân. Ngũ bộ đầu, ngươi từng trải qua tình cảnh như thế chưa?
Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng hắn thế này. Nghĩ đến một hán tử cứng rắn như thép lại phải luồn cúi để sống qua ngày, trong lòng cảm khái.
Hác Chấn Tương càng nói càng vang, lớn tiếng nói:
- Hành đạo trên thế gian này khó khăn biết bao! Ngươi gặp bất bình dám xuất đầu, tùy thời sẽ chết không được tử tế. Ai gặp vận xui? Ai đáng thương cho ai? Tất cả đều chỉ có người thân! Ngũ bộ đầu, đoạn đường từ Sơn Đông tới Hà Nam, trong thiên lao ta đã nghĩ thông suốt. Ngày sau ta chỉ kiếm cơm qua này, một thân trung quân nợ nước gì đó thì quên đi!
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Đừng nói nữa, hiện nay ngươi giúp hổ dữ thêm vuốt, chết để xú danh muôn đời, cuối cùng nhắm mắt không được thảnh thơi!
Thấy Hác Chấn Tương trợn mắt nhìn phía mình, Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
"Bằng vào võ công của Hác Chấn Tương, lúc này muốn đả thương ta chỉ sợ dễ như trở bàn tay. Có điều đã từng quen biết một thời gian, ắt hẳn hắn sẽ không nhỏ mọn như vậy."
Chợt nghe Hác Chấn Tương cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngũ bộ đầu, trong miệng ngươi luôn nói lời hoa mỹ, mắng ta vô sỉ hèn hạ, ngươi có biết bên ngoài đang nói bao điều khó nghe về ngươi chăng!
Ngũ Định Viễn nghe thì rùng mình, trên mặt vẫn giả bộ không quan tâm cười nói:
- Lại có việc này? Chỉ cần không phải giáo đầu tức giận đả kích lại ta, cứ nói đừng ngại.
Hác Chấn Tương lắc đầu nói:
- Vốn là Định Viễn huynh bôn tẩu, vì huyết án Yến lăng tiêu cục mà mất quan tước, khiến cho giang hồ hảo hán bốn phương đều kính phục. Ngay cả ta tại nơi Sơn Đông xa xôi cũng kính nể sát đất. Khi hảo hán mấy lộ đều bị Côn Luân Sơn bắt giữ, chỉ có ngươi một người chạy thoát. Anh hùng thiên hạ đều cho là ngươi may mắn, nói lão thiên có mắt bảo trụ tánh mạng người tốt. Ai ngờ mấy tháng qua, trên giang hồ liền truyền ra lời đồn khó nghe.
Ngũ Định Viễn cười lạnh một tiếng, nói: - Lời đồn gì! Ngươi cứ nói rõ!
Hác Chấn Tương nói:
- Vốn tưởng Ngũ bộ đầu là người hành hiệp trượng nghĩa, một mình đào tẩu thì về sau tất quay lại cứu huynh đệ. Ai ngờ Ngũ bộ đầu tới kinh thành biến hóa nhanh chóng, trở thành Ngũ Chế sứ đỉnh đỉnh đại danh, không thấy khổ não lo lắng vì đám bằng hữu vào sinh ra tử ngày đó. Hiện chỉ biết lo cho bản thân sống tốt qua ngày, làm công việc béo bở mua lầu tấn chức, rất có uy phong! Đúng là: “Vẫn con én nhỏ đây mà, bay lên cây quý hóa ra Phượng hoàng” (1)!
Ngũ Định Viễn nghe lời hắn thì tức giận đến sắc mặt xanh mét, không nói nên lời.
Hác Chấn Tương nói tiếp:
- Nguyên bản công văn vây bắt ngươi khắp nơi, không hiểu thế nào toàn bộ bị nha môn thu hồi, triều đình còn gia quan tấn tước rất khoái hoạt. Trong này nếu không phải trá ngụy thì là thế nào? Trên giang hồ đều nói ngươi là kẻ bội phản, lâm trận sợ chết đã giao ra đồ vật, đổi lại được chức quan nhỏ như hạt mè, thông đồng làm bậy hèn hạ vô sỉ khiến hảo hán cười chê! Đáng thương cho thầy trò Linh Âm Thiếu Lâm Tự, một nhà trang chủ Lý Thiết Sam, toàn bộ để cho người ta làm đá kê chân mua phú quý công danh!
Sắc mặt Ngũ Định Viễn trở nên trắng bệch, tuyệt không lường trước danh tiếng bản thân lại trở nên xấu xa như vậy. Lòng hắn đau như đao cắt, thất vọng ngã ngồi xuống ghế.
Hác Chấn Tương lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi nói không sai, ta là tay sai bán mạng cho triều đình, là tiểu nhân là súc sinh, nhưng Ngũ bộ đầu ngươi thì sao? Ngươi là cây ngay không sợ chết đứng sao?
Ngũ Định Viễn chán nản nói:
- Ngày ấy mạng ta sắp mất, vất vả trốn chết thì may được một hảo hán tương trợ. Thời điểm ngàn quân nguy kịch mới được đại tướng quân đương triều là Liễu đại nhân cứu vớt. Mắt thấy Ngự Sử đại nhân Vương Ninh đã bị niêm phong phủ đệ, ngoài nhờ Liễu đại nhân che chở, thiên hạ đã không còn ai có thể cứu được ta. Ta đây làm như vậy chẳng lẽ sai hay sao?
Hác Chấn Tương lắc đầu nói:
- Ngũ bộ đầu. Lời đồn đãi như thế, ngươi nói với ta thế nào cũng vô ích. Vô luận sao thì lời ta đã cạn, ngươi tự thu xếp đi.
Ngũ Định Viễn đang định nói nữa, chợt nghe quản gia gõ cửa nói:
- Lão gia, quý phủ Liễu Hầu gia cho người truyền lời, nói có đại sự cần thương lượng, muốn người lập tức đi qua.
Hác Chấn Tương mặt không chút biểu cảm, chắp tay nói:
- Ngũ bộ đầu bận rộn công vụ, ta đây xin cáo từ.
Nói rồi xoay người đi ra ngoài, Ngũ Định Viễn nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng vừa động lại nói:
- Hác giáo đầu, nghe ta một lời nữa rồi đi không muộn!
Hác Chấn Tương dừng bước, quay đầu nói:
- Ngũ bộ đầu còn gì chỉ bảo?
Ngũ Định Viễn nói:
- Các hạ là một hảo hán toàn tài, cần gì ở lẫn cùng đám Giang Sung An Đạo Kinh? Để ta thay ngươi dẫn tiến, ngày sau sẵn sàng góp sức cho Liễu Hầu gia?
Thân thể Hác Chấn Tương khẽ chấn động, trong mắt hiện tia sầu não nhưng nhanh chóng tan đi.
Hắn lắc đầu nói:
- Quan trường Bắc Kinh rộng lớn như vậy nhưng há có thể dung nạp được hạng tiểu nhân phản phúc? Xin tâm lĩnh ý tốt của Ngũ bộ đầu.
Hắn đi ra cửa lớn, đột nhiên nói:
- Ngày sau chúng ta gặp lại, hy vọng không phải kết cục ngươi chết ta sống.
Ngũ Định Viễn nghe hắn nói vậy lại nhớ đến hai câu: "Thà làm con chó thời thái bình, chớ nên làm người trong thời loạn" Thế thái như vậy, hỏi nhân tình làm sao kham nổi đây?
-----
Chú:
(1) Nguyên văn: Bay một cái lên đầu cành thành Phượng Hoàng (Siếp thì phi thượng chi đầu tố phượng hoàng liễu). Lấy ý trong bài Viên viên khúc của Ngô Vĩ Nghiệp.
Viên viên khúc
Đỉnh hồ đương nhật khí nhân gian
Phá địch thu kinh há Ngọc Quan
Đỗng khốc lục quân câu cảo tố
Xung quan nhất nộ vị hồng nhan.
Hồng nhan lưu lạc phi ngô luyến
Nghịch tặc thiên vong tự hoang yến
Điện tảo Hoàng Cân định Hắc Sơn
Khốc bãi quân thân tái tương kiến.
Tương kiến sơ kinh Điền Đậu gia
Hầu môn ca vũ xuất như hoa
Hứa tương thích lý không hầu kỹ
Đẳng thủ tướng quân du bích xa.
Gia bản Cô Tô Cán Hoa Lý
Viên Viên tiểu tự kiều la ỷ
Mộng hướng Phù Sai uyển lý du
Cung nga ủng nhập quân vương khởi
Tiền thân hợp thị thái liên nhân
Môn tiền nhất phiến Hoành Đường thủy.
Hoành Đường song tương khứ như phi
Hà xứ hào gia cưỡng tải quy
Thử tế khởi tri phi bạc mệnh
Thử thì chỉ hữu lệ triêm y.
Huân thiên ý khí liên cung dịch
Minh mâu hạo xỉ vô nhân tích
Đoạt quy vĩnh hạng bế lương gia
Giáo tựu tân thanh khuynh tọa khách.
Tọa khách phi trường hồng nhật mộ
Nhất khúc ai huyền hướng thùy tố
Bạch tích thông hầu tối thiếu niên
Giản thủ hoa chi lũ hồi cố
Tảo huề kiều điểu xuất phàn lung
Đãi đắc Ngân Hà kỷ thì độ
Hận sát quân thư để tử thôi
Khổ lưu hậu ước tương nhân ngộ.
Tương ước ân thâm tương kiến nan
Nhất triêu nghĩ tặc mãn Trường An
Khả liên tư phụ lâu đầu liễu
Nhận tác thiên biên phấn nhứ khan.
Biến sách Lục Châu vi nội đệ
Cưỡng hô Giáng Thụ xuất điêu lan
Nhược phi tráng sĩ toàn sư thắng
Tranh đắc nga my thất mã hoàn.
Nga my mã thượng truyền hô tiến
Vân hoàn bất chỉnh kinh hồn định
Lạp cự nghênh lai tại chiến trường
Đề trang mãn diện tàn hồng ấn
Chuyên chinh tiêu cổ hướng Tần Xuyên
Kim Ngưu đạo thượng xa thiên thặng
Tà Cốc vân thâm khởi họa lâu
Tản Quan nguyệt lạc khai trang kính.
Truyền lai tiêu tức mãn giang hương
Ô cữu hồng kinh thập độ sương
Giáo khúc kỹ sư liên thượng tại
Cán sa nữ bạn ức đồng hành
Cựu sào cộng thị hàm nê yến
Phi thướng chi đầu biến phượng hoàng
Trường hướng tôn tiền bi lão đại
Hữu nhân phu tế thiện hầu vương.
Đương thì chỉ thụ thanh danh lụy
Quý thích danh hào cạnh diên trí
Nhất hộc châu liên vạn hộc sầu
Quan sơn phiêu bạc yêu chi tế
Thác oán cuồng phong dương lạc hoa
Vô biên xuân sắc lai thiên địa.
Thường văn khuynh quốc dữ khuynh thành
Phiên sử Chu lang thụ trọng danh
Thê tử khởi ưng quan đại kế
Anh hùng vô nại thị đa tình
Toàn gia bạch cốt thành khôi thổ
Nhất đại hồng trang chiếu hãn thanh.
Quân bất kiến:
Quán Oa sơ khởi uyên ương túc
Việt nữ như hoa khan bất túc
Hương kính trần sinh điểu tự đề
Tiệp lang nhân khứ đài không lục.
Hoán vũ di cung vạn lý sầu
Châu ca thúy vũ cổ Lương Châu
Vị quân biệt xướng Ngô cung khúc
Hán Thủy đông nam nhật dạ lưu.
Cao Tự Thanh dịch thơ:
Đinh Hồ ngày ấy bỏ nhân gian
Phá giặc về kinh xuống Ngọc Quan
Khóc lớn sáu quân đều áo trắng
Một phen nổi giận bởi hồng nhan.
Hồng nhan lưu lạc ta không muốn
Nghịch tặc trời làm cho tự mất
Quét giặc Hoàng Cân phá Hắc Sơn
Hết khóc vua cha lại gặp mặt.
Gặp mặt vừa qua phủ đại thần
Cửa hầu ca múa tựa hoa xuân.
hẹn đem tài khéo cầm ca ấy
Chờ lập công lao bậc tướng quân.
Nhà ở Cô Tô làng giặt vải
Tên tự Viên Viên đẹp lộng lẫy
Thường mơ tới chơi vườn Phù Sai.
Cung nữ đưa vào vua đứng dậy.
Tiền thân là gái hái hoa sen
Trước cửa một vùng sông nước chảy.
Nước chảy mái chèo khua như bay
Người ác nơi đâu ép chở đi?
Lúc ấy đã hay mình bạc mệnh.
Đương thời chỉ biết khóc chia ly.
Ngất trời ý khí liền cung dịch
mắt ngời răng trắng không ai tiếc.
Cướp về hẻm vắng nhốt trong nhà
Dạy hát dạy đàn mời rượu khách.
Chén khách vòng quanh mặt trời xế
Một khúc đàn sầu hướng ai gảy?
Tuấn tú công hầu có thiếu niên
Tay nhặt cành hoa mấy lần ngó.
Sớm đưa chim đẹp thoát ra lồng.
bao giờ mới vượt sông Ngân đó?
Hờn chết thư chàng giục giã lòng
Tủi mình mỏi mắt chờ tương ngộ.
Lời hẹn ơn sâu gặp khó khăn.
Sáng ra ong kiến ngập Trường An
Chương Đài cành liễu còn nhung nhớ
Tơ bụi trời xa luống thở than.
Đòi mãi Lục Châu vào phủ đệ,
Ép hô Giáng Thụ ra lan can.
Nếu như tráng sĩ không toàn thắng
Sao được mày ngài cưỡi ngựa sang?
mày ngài trên ngựa truyền hô tiến
Tóc mây nghiêng lệch hồn vừa định
Nến lớn ra mừng giữa chiến trường
Điểm trang trên mặt phai son phấn
Theo quân đàn sáo tới Tần Xuyên
Bò vàng trên lộ xe ngàn chiếc
Tà cốc mây sâu gác vẽ đùn
Tản Quan nắng xế đài gương ánh
Tin đồn truyền khắp chốn quê hương
Quạ rộn hồng bay trải chục sương
Người trước dạy đàn thương vẫn sống
Bạn xưa giặt vải nhớ cùng hàng.
Ngậm bùn én thảy về nhà cũ
trên nhánh bay ngang ấy phượng hoàng
Trước chén ngậm ngùi thương tuổi tác
Có người làm vợ bậc hầu vương.
Đương thời chỉ bởi vì danh khổ
Vương tôn công tử tranh mời gọi
Một hộc minh châu vạn hộc sầu
Quan sơn phiêu dạt thân mòn mỏi
Lầm sợ cuồng phong hoa rụng bay
Vô biên xuân sắc về trời đất.
Thường nghe nghiêng nước với nghiêng thành
lại khiến Chu lang được nổi danh.
há bởi vợ con lầm kế lớn
Không may hào kiệt vốn đa tình.
Cả nhà xương trắng thành tro bụi
Một kiếp hồng nhan rọi sử xanh.
Anh chẳng thấy, Quán Oa vừa dựng uyên ương ngủ
Gái Việt như hoa nhìn chẳng đủ
Lối cũ bụi mờ chim rộn kêu
hành lang người vắng rêu xanh mọc
Đổi quạt dời cung vạn dặm sầu.
Vàng ca ngọc múa cổ Lương Châu
Vì anh riêng hát Ngô cung khúc
Sông Hán về đông nước biếc sâu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện