[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm

Chương 4 : Tư lang trung phong lưu Hồi 4

Người đăng: mrdoor

.
Vi Tử Tráng nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một tăng nhân mặt mũi hồng hào thân hình béo tròn. Hai tay đang chống bên hông, trợn mắt nhìn Trác Lăng Chiêu. Tăng nhân kia lớn tiếng quát: - Họ Trác kia, ngươi chớ dông dài, hôm nay hòa thượng ta không băm ngươi làm mấy mảnh thì sẽ mang họ của ngươi! Nói xong ngũ chỉ co thành trảo, rống lên một tiếng như hổ gầm, mãnh liệt công tới Trác Lăng Chiêu. Vi Tử Tráng kinh nghi bất định, nhìn lại đã thấy Dương Túc Quan ung dung đứng ở bên cạnh, bộ dáng vô sự an ổn. Hai người “Kiếm Cổ” Đồ Lăng Tâm, “Kiếm Hàn” Kim Lăng Sương đầu đầy mồ hôi, đang liên thủ vây công một lão tăng râu trắng. Lão tăng kia bộ dáng hiền hòa, cước bộ phiêu hốt, dùng đôi tay trần tiếp đón thế công của hai đại cao thủ. Vi Tử Tráng nhìn vẻ mặt lão tăng bình thản, trên mặt còn nở nụ cười. Trước kiếm chiêu giáp công vẫn thừa lực ứng phó, trong lòng không khỏi sợ hãi: “Trong chốn võ lâm có thân thủ như vậy, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Rốt cuộc hai người này là ai?” Đang nghi hoặc thì tăng nhân mặt hồng hào béo tròn đã bay tới đối diện Trác Lăng Chiêu mà ra sát thủ. Tăng nhân này ra tay cương mãnh, thế công mạnh mẽ, tất cả chiêu thức đều là ngoại môn ngạnh công. Vi Tử Tráng ồ lên một tiếng, nhớ đến danh tự của hai người thì đại hỉ, quay đầu cười nói với Dương Túc Quan: - Dương lang trung, hai vị sư huynh đã thượng kinh, sao không thông tri một tiếng? Để ta làm tốt bổn phận gia chủ! Dương Túc Quan mỉm cười, nói: - Hai vị sư huynh được Tử Vân Hiên mời đến thuyết giảng Phật học, sáng nay ta mới biết việc này. Vi Tử Tráng mừng rỡ trong lòng. Mắt thấy công phu của tăng nhân béo tròn kia cao minh dị thường, chính là “Thiếu Lâm Hổ Trảo Thủ”. Xem ra người này chính là hòa thượng Linh Chân, được xưng là Hổ Trảo Kim Cương trong “Tứ Đại Kim Cương”. Lão hòa thượng còn lại râu trắng bông bềnh, võ công bác đại mà không hỗn loạn, tinh thuần mà không đình trệ, đã đến mức tuyệt hảo. Khẳng định là thủ tọa La Hán Đường, thánh tăng Linh Định phật phát uyên thâm. Trận này có hai đại cao thủ tương trợ thì không còn lo bại. Hắn thấy hai cao tăng đang động thủ, nhất thời không thể tới bái kiến thì khoanh tay trước ngực mỉm cười. Tuy dáng người Linh Chân to béo nhưng cước bộ lại rất nhanh nhẹn. Trác Lăng Chiêu lui một bước thì lão cũng tiến một bước, khiến chưởng môn Côn Luân chỉ biết lui về sau, nhất thời bộ dạng khó coi. Linh Chân cười lạnh nói: - Cẩu tặc! Không biết ngươi dùng thủ pháp hèn hạ gì mà thắng được sư huynh Linh Âm của ta. Hôm nay ta muốn thay sư huynh rửa hận, để cho người trong thiên hạ thấy Côn Luân Sơn hèn yếu thế nào! Nói xong hóa trảo thành chỉ, dụng song chỉ đâm tới ngực Trác Lăng Chiêu. Linh Chân nhiều năm tu tập mười hai môn ngạnh công của Thiếu Lâm, trong đó thiện nhất về chỉ công cương mãnh, dụng lực một ngón tay cũng đủ in dấu trên sắt thép, làm thủng đá tan gỗ. Dùng tay không mà giống như đao kiếm, thêm chiêu thức hung mãnh thì có ưu thế rất lớn. Trác Lăng Chiêu võ công tuy cao nhưng thấy chỉ công bá đạo cỡ này, không có binh khí hộ thân thì chỉ còn cách chống đỡ. Hai người ác đấu hơn mười chiêu, bỗng một bóng người nhoáng lên. Một lão tăng đứng giữa sân tách hai người ra, chính là Thủ Tọa La Hán Đường Linh Định đại sư. Linh Chân thấy sư huynh hạ trường liền thu tay. Trác Lăng Chiêu không rõ dụng ý của lão tăng này, chẳng qua với thân phận tông sư cũng dừng tay bất động. Hai tay thu vào tay áo, ngạo nghễ đứng nhìn sư huynh đệ hai người. Linh Định miệng tuyên Phật hiệu, nói: - Từ hôm ở tại Thiết Kiếm Sơn Trang, Linh Âm sư đệ cùng môn hạ đệ tử bổn tự đến nay chưa có tin tức. Trên giang hồ đều nói Trác chưởng môn liên quan đến việc này, không biết lời này là thật hay giả? Trác Lăng Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy đám sư đệ đều lui ở một bên với bộ dáng hoảng sợ, nghĩ đến bọn hắn vừa động thủ đã bị lão tăng này đả bại. Thủ tọa La Hán Đường quả nhiên cao cường như lời đồn, võ công tiến nhập hóa cảnh hiếm có trên thế gian. Trác Lăng Chiêu đánh giá tình thế, trong tâm so đo thì tránh nặng tìm nhẹ, thản nhiên nói: - Đại sư chớ nghe lời đồn mê hoặc. Linh Âm đại sư của quý phái trên đường đến Tây Lương, đã tự nguyện tới tệ sơn luyện đan. Môn hạ Côn Luân kính trọng Linh Âm đại sư nên hết lòng chiêu đãi, không dám mạo phạm. Tuyệt không như giang hồ đồn bậy, đại sư đừng nên tin tưởng. Mọi người nghe y dám nói ngoa trước mặt đều tức giận không thôi. Linh Chân giận dữ nói: - Con mẹ nó. Cẩu tặc họ Trác kia, ngươi có gan phóng hỏa giết người, sát hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục. Lúc này còn không nhận tội trước mặt sư huynh đệ chúng ta, ngươi còn là hảo hán giang hồ sao? Mau mau đem sư huynh của ta giao ra, hòa thượng ta có thể để ngươi được toàn vẹn thi thể. Linh Chân tuy là người xuất gia nhưng tính tình nóng nảy, xưa nay nói chuyện càng không kiêng kị chút nào. Những thị vệ thấy lão nói tục như vậy đều thầm kinh ngạc. Trác Lăng Chiêu cười nói: - Vị đại sư này, Linh Âm sư huynh của ngươi tự nguyện lên Côn Luân Sơn luyện đan, sao ngươi cuồng ngôn chỉ trích? Chiếu theo lời ngươi nói thì bổn tọa đã đánh bại Linh Âm, mới đem hắn nhốt lại? Ngươi đừng ăn nói bừa bãi, hủy đi danh tiếng mấy chục năm của Linh Âm đại sư a! Ý tứ trong lời này của Trác Lăng Chiêu thật là lợi hại. Nếu chúng hòa thượng thừa nhận Linh Âm bị người đả bại, thậm chí thất thủ bị bắt, nhất định sẽ hủy hoại thanh danh ngàn năm của Thiếu Lâm. Nhưng nếu không thừa đệ tử Thiếu Lâm tài nghệ không bằng người, thì sao có thể cưỡng bách Trác Lăng Chiêu giao người? Quả nhiên bộ dạng Linh Định mày rủ mắt chau, Linh Chân thì nhìn trân trối nhất thời nghẹn lời. Trác Lăng Chiêu thấy chỉ mấy câu đã làm hai người á khẩu nói không ra lời, liền mỉm cười nói: - Hai vị đại sư, tại hạ xưa nay kính trọng đệ tử Thiếu Lâm. Nếu có người châm ngòi thị phi sinh sự nói bậy, hai phái chúng ta nhất định phải bắt được hạng bại hoại đó, không để tổn thương hòa khí. Linh Định võ công tuy cao nhưng cơ trí ứng đối chỉ thuộc hạng thường thường, không biết đáp lời thế nào. Linh Chân thì nhảy dựng lên, đang muốn chửi bới thì đã bị Linh Định lại kéo, ý bảo lão không nên vọng động. Linh Định không muốn đàm luận giang hồ ân oán trước mặt Liễu Ngang Thiên, chỉ chắp tay trước ngực nói: - Trác chưởng môn, sự tình thị phi trên giang hồ đều có công đạo, Phật pháp coi trọng nhân quả báo ứng. Trước thì ngươi sai người sát hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục, sau lại bắt giữ môn nhân Thiếu Lâm. Cho dù lúc này đào thoát khỏi sự trừng phạt của công lý, ngày sau cũng khó thoát lương tâm day dứt, luân hồi báo ứng. Trác Lăng Chiêu nghe lời này thì chỉ cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến. Dương Túc Quan thấy hai phe ngừng động thủ thì quan sát tình thế. Nếu song phương quyết sống mái một phen. Côn Lôn Sơn người đông thế mạnh, bên này chưa hẳn tất thắng. Điều thứ hai là Liễu Ngang Thiên còn ở bên cạnh, ra tay không khỏi cố kỵ an nguy của lão, liền có ý tạm dừng can qua. Chàng chắp tay nói: - An Thống lĩnh, Trác chưởng môn. Hôm nay xảo ngộ trên đường, được hai người các ngươi chỉ giáo, Dương Túc Quan thu ích lợi không nhỏ. Tương lai có cơ hội, tất nhiên sẽ báo đáp đại đức của hai vị đầy đủ. Dương Túc Quan nói mấy câu này không phải để ứng phó cho qua. Nếu dùng võ công mà nói, muốn đối phó Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu lợi hại thì chàng không làm được. Nhưng bằng gia thế chức quan, muốn dạy cho An Đạo Kinh một bài học cũng không khó khăn gì. Quả nhiên An Đạo Kinh biến sắc mặt. Hắn dám chặn đường triều thần, động đao thương trong Ngõ Vương phủ là đã phạm trọng tội. Chỉ cần có người dâng tấu lên thì sợ rằng đại họa lâm đầu. Sắc mặt hắn xám ngoét. Lúc này trở mặt cũng không được, cầu tình cũng không xong, đành phải vội vã triệu hồi thuộc cấp rời đi. Đám người thấy thần sắc Trác Lăng Chiêu nghiễm nhiên, vẫn đứng tại chỗ mà chưa rời đi. Một đôi mắt ưng nhìn thẳng Ngũ Định Viễn không rời, không biết còn âm mưu gì. Linh Định miệng tuyên phật hiệu, nói: - Trác chưởng môn, ân oán giang hồ nên giải không nên kết. Mong rằng ngươi có thể suy nghĩ sâu xa, sớm để Linh Âm sư đệ ta hồi sơn, lại giao ra đám hung đồ sát hại Yến Lăng tiêu cục, đó mới là chính đạo. Linh Chân tính tình nóng nảy, lập tức phì một tiếng, lớn tiếng nói: - Họ Trác, nếu hai phái đã quyết thắng thua. Hòa thượng ta sẽ phụng bồi tại chỗ này, chỉ sợ ngươi không dám hạ trường! Dương Túc Quan nghe lão mở miệng khiêu chiến bất giác biến sắc, đang muốn mở miệng ngăn cản thì ống tay Trác Lăng Chiêu đã phất một cái. Kình phong cuốn tới, một tên vệ sĩ đột nhiên ngã sấp xuống. Trường kiếm trên tay như có mắt, thẳng tắp bay về Trác Lăng Chiêu. Trác Lăng Chiêu thò tay tiếp lấy, ngửa mặt lên trời cười nói: - Đại sư xem thường Trác mỗ như vậy. Nếu ta không bêu xấu, chẳng lẽ để cho người trong thiên hạ chê cười! Đám cao thủ tại đây thấy y cầm trường kiếm trong tay đều rùng mình. Những năm gần đây Trác Lăng Chiêu không dùng binh khí, dù cho đối mặt tuyệt chiêu "Niết Bàn Vãng sinh" cũng dùng tay không đối địch. Y mang danh "Kiếm Thần", kiếm pháp rốt cuộc cao đến cảnh giới nào thì trong chốn võ lâm không rõ ràng, chỉ là lời đồn đãi "Côn Lôn kiếm chảy máu thành sông, ngàn dặm mênh mang như thể Hoàng hà " đã bộ lộ khí thế của y. Lúc này Trác Lăng Chiêu tay cầm chuôi kiếm, tuy đứng khá xa nhưng mỗi người vẫn cảnh giác sợ hãi. Linh Chân hừ một tiếng, đang muốn mở miệng mỉa mai thì sắc mặt Trác Lăng Chiêu trở nên âm trầm. Kiếm quang lóe lên, trường kiếm rời tay thẳng một đường bay tới Linh Chân. Các cao thủ chấn động. Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu đứng cách hơn ba trượng, không ngờ xuất thủ công kích kiểu này. Chỉ thấy thế kiếm xẹt đi như sao băng, nội lực tụ trên thân kiếm cực kỳ kinh người. Linh Chân quát lên một tiếng lớn, vận khởi "Đại Lực Kim Cương Chỉ", ngoại môn công phu của lão sớm luyện đến đỉnh phong, binh khí tầm thường muốn đã không thể tổn thương, tay không liền chộp tới thân kiếm. Linh Chân đã dự tính trước, co tay thành trảo ngăn kiếm. Chỉ là khi ngón tay mới sờ tới kiếm thì một luồng âm kình mạnh mẽ tập kích sang. Âm lực nọ vừa hàn lãnh mà lại tà dị, lại cường bạo chấn bay tay của lão ra. Linh Chân lắp bắp kinh hãi. Đã thấy trường kiếm quay đầu, ngoặt một vòng bay về Ngũ Định Viễn. Mọi người lắp bắp kinh hãi, thế mới biết Trác Lăng Chiêu đang giương đông kích tây. Vi Tử Tráng đứng gần đó, vội đoạt lấy một thanh thiết đao ném tới trường kiếm. Tâm tư Dương Túc Quan cũng rất nhạy bén, vừa thấy thần sắc Trác Lăng Chiêu âm trầm liền biết trong này có trá ngụy, vội kêu lên: - Vi hộ vệ mau dẫn người tránh ra! Ngàn vạn lần đừng đón đỡ! Lời này đã muộn một bước. Thanh âm còn chưa tắt thì Vi Tử Tráng đã ra chiêu, thiết đao chạm đến thân kiếm. Chỉ nghe "Đương" một tiếng vang nhỏ. Không ngờ trường kiếm kia chợt gãy vụn, lại vỡ thành trăm ngàn miếng nhỏ, thoáng chốc hóa thành vô số ám khí, hung bạo bắn về mọi người trong trường diện. Vi Tử Tráng đứng mũi chịu sào, kinh hãi vội phi thân né tránh. Đám thị vệ một bên nhao nhao lăn ra đất né tránh, mỗi người bất an loạn thành một đống. Đang lúc mọi người bối rối, chỉ thấy Trác Lăng Chiêu nhanh tuyệt luân xông qua đám người, hướng về Ngũ Định Viễn. Mọi người tuyệt không ngờ Trác Lăng Chiêu có hậu chiêu này thì la hoảng, đang loạn thành một đống nên không kịp cứu viện. Ngay cả đám người Linh Định, Linh Chân thấy đối phương xuất kỳ bất ý, nhất thời đều thúc thủ vô sách. Mắt thấy sắp đắc thủ thì một hư ảnh màu vàng lóe lên, không ngờ ngăn trở đường đi của Trác Lăng Chiêu. Mọi người chỉ nghe "Hắc" "Hừ" hai tiếng nhẹ vang lên. Hư ảnh màu vàng nhoáng một cái giữa không trung rồi rơi xuống mặt đất. Chẳng qua nhờ một thoáng như vậy, Ngũ Định Viễn đã được người khác ôm ra, không để Trác Lăng Chiêu thực hiện được y đồ. Trác Lăng Chiêu tung mình ra sau, cười lạnh nói: - Hay cho một Binh bộ Dương lang trung! Rất cao minh! Lời còn dứt thì thân ảnh của y đã như loài quỷ mị bay về hư vô phía xa. Mọi người giật mình, nhìn theo hướng đó rồi lại nhìn về mặt đất. Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đưa tay ôm đầu vai, máu tươi đang không ngừng chảy ra. Chính là Binh bộ lang trung Dương Túc Quan. Linh Định thấy vai chàng đổ máu, liền xông tới điểm huyệt cầm máu. Tiếp theo vài tên thị vệ chạy tới băng bó vết thương cho Dương Túc Quan. Sắc mặt Dương Túc Quan ngưng trọng, nhìn ra nơi giữa đường trống rỗng, nói: - Trác Lăng Chiêu này thật đáng sợ. Võ công cao minh, tâm kế tinh tế tỉ mỉ, lần này chúng ta ăn một vố không nhẹ. Hóa ra thời điểm Trác Lăng Chiêu ném kiếm, đã tính rằng Linh Chân sẽ dùng "Đại Lực Kim Cương Chỉ" ngăn trở, liền ám lưu âm kình trên thân kiếm thiết lập cạm bẫy. Trước lợi dụng kế giương đông kích tây, mượn chỉ lực của Linh Chân chuyển hướng thanh kiếm, sau lại mượn đao của Vi Tử Tráng khiến thân kiếm vỡ vụn. Đợi khi thân kiếm hóa thành ám khí, mọi người đang đại loạn thì y thừa cơ xông vào cướp lấy Ngũ Định Viễn. Trác Lăng Chiêu tâm cơ sâu thẳm vời vợi. Một bên tuy có Thiếu Lâm thánh tăng, Võ Đang cao thủ bảo hộ nhưng không ai khám phá được dụng tâm của y. Nếu không có Dương Túc Quan liệu được tiên cơ mà ngăn trở, chỉ sợ Ngũ Định Viễn đã bị đối phương nhẹ nhàng đoạt đi. Mắt thấy Dương Túc Quan phá giải quỷ kế của Trác Lăng Chiêu. Đám người Vi Tử Tráng Linh Chân nhìn nhau thì cảm thấy hổ thẹn, thầm nghĩ: - Dương lang trung tuổi còn trẻ mà thận trọng hơn chúng ta nhiều lắm. Nếu không có hắn ra tay chặn đường, trận chiến này thực vô cùng mất mặt. Lúc trước Dương Túc Quan bị Trác Lăng Chiêu một chiêu chế trụ, trên mặt u ám nhưng lần này nhìn thấu mưu kế của đổi phương, coi như cũng thở ra một ngụm oán khí. Linh Chân bị Trác Lăng Chiêu đùa nghịch một hồi thì vô cùng phẫn nộ. Chỉ là đám người Côn Lôn phái đã theo Trác Lăng Chiêu đi xa, không có chỗ phát tiết thì lão đành cúi đầu chửi bới không ngớt. Qua trận này ác đấu này, hai phe thắng bại thế nào thật rất khó nói. Có điều nỗi căm tức oán hận lại chất thêm một tầng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang