[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Chương 2 : Gặp nhau nào phải đã cùng quen nhau Hồi 5
Người đăng: mrdoor
.
Ngũ Định Viễn biết rõ hai người này hành sự không theo lẽ thường, cau mày đang nghĩ lối thoát thân thì chợt nghe thiếu nữ kia nói:
- Ai! Toán Bàn Tiên a Toán Bàn Tiên, ngươi biết vì sao bọn họ không nghe lời ngươi chăng?
Lão nhân gầy gò nghe vậy giận dữ kêu lên:
- Con mẹ nó! Ngươi nói cái gì?
Thiếu nữ kia lắc đầu nói:
- Vì sao hai người này không nghe lời của ngươi? Không phải do võ công của ngươi không đủ cao cường, lại càng không phải vì bộ dáng của ngươi không đủ uy phong. Chỉ bởi vì ngoại hiệu của các ngươi không tốt, lúc này mới để người trong giang hồ coi thường chế nhạo.
Lão nhân gầy gò giận dữ nói:
- Nói láo! Tiểu nha đầu nhà ngươi dám nói ngoại hiệu của chúng ta nghe không hay? Ngươi không muốn sống nữa chăng?
Nói xong muốn xông tới giáo huấn một phen. Mấy tên nam tử ngồi cùng bàn với thiếu nữ kinh hãi, hốt hoảng đứng dậy.
Thiếu nữ nọ lại không hề hoảng sợ, chỉ than một tiếng, nói:
- Ta chỉ là hảo tâm một phen, sao ngươi lại hung ác như vậy. Hai vị lão trượng võ công cao cường, rõ ràng chỉ cần sửa lại danh tự thì sẽ trọng chấn thanh danh. Đáng tiếc các ngươi cứng đầu không tin, dù ta hao tâm tổn ý gấp mười lần cũng chỉ là nuốt lệ vào bụng.
Nói xong mi mắt đỏ lên, đúng là muốn khóc.
Lão nhân mập mạp thấy nàng liễu yếu đào tơ, trong tâm có cảm giác ưa thích, vội kéo sư đệ lại quát:
- Ngươi đừng nóng nảy, từ từ nghe người ta nói chuyện!
Lão nhân gầy gò dừng bước nhưng vẫn chỉ trỏ hét lớn:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có chuyện thì mau nói, có rắm mau thả!
Thiếu nữ kia nước mắt lưng tròng, sâu kín nói:
- Từ xưa đến nay, anh hùng phải có uy danh tương xứng mới thể hiện được khí phách của bản thân. Hai vị lão trượng, dụng tâm này của ta các ngươi đã rõ ràng chưa? Hai người các ngươi là bậc chí tôn nhưng chỉ vì danh tự chưa đủ vang dội, liền để nhân vật giang hồ cười nhạo. Trong tâm ta thật sự là đau lòng vạn phần a . .
Nói xong lại thấp giọng khóc lên.
Lão nhân mập mạp thấy bộ dáng của nàng bi thiết, nghĩ rằng nàng thật lòng quan tâm, vội nói:
- Cô nương nói không sai. Những kẻ cuồng vọng vô tri kia luôn chế nhạo sư đệ, là ta một mực bênh vực kẻ yếu như hắn!
Lão nhân gầy gò nhảy dựng lên, quát:
- Sư huynh ngươi phóng rắm cái gì! Nếu không phải ngươi già mà không nghiêm, thường ngày hành sự hồ đồ, ta sao phải mang bốn chữ 'mối nhục Hoa Sơn” kia!
Thiếu nữ kia mặt đầy nước mắt, nói khẽ:
- Hai vị tiên nhân đừng cãi nữa, hôm nay nhị vị đại hiền chỉ cần sửa danh tự, đảm bảo về sau hai người các ngươi uy phong lẫm lẫm, khoái hoạt giống như thần tiên.
Lão nhân gầy gò lớn tiếng nói:
- Chúng ta vốn đã là tiên!
Lão nhân mập mạp mắng:
- Ngươi đừng cãi, nghe cô nương nói đã.
Thiếu nữ kia thở dài, lắc đầu nói:
- Thực ra tên của các ngươi vốn không kém, kém chỉ tại ở một chữ Tiên.
Lão nhân mập mạp ngạc nhiên nói:
- Điều này sao có thể? Hoa Sơn Song Tiên chúng ta uy chấn tứ hải, danh tự rất êm tai a! So với Hoa Sơn Song. . . Song Quái kia thì mạnh mẽ hơn nhiều!
Thiếu nữ kia lắc đầu nói:
- Danh tự Hoa Sơn Song Tiên vốn là tốt, xấu là ở chỗ có nhiều người dùng. Hai vị không thấy trên giang hồ có Điểm Thương Song Tiên, Trường Bạch Kiếm Tiên, Bách Hoa tiên tử? Ngươi là tiên ta là tiên, tất cả chúng ta đều là tiên. Hai vị vốn là nhân vật bất phàm, lại dùng danh tự giống như hạng tầm thường, đây chẳng phải tổn hại thanh danh của hai vị sao?
Nói xong thần sắc bi thương, bộ dáng cực kỳ bất bình.
Lão nhân mập mạp khẽ gật đầu, nói:
- Lời này có lý. Trong chốn võ lâm, kẻ tự xưng là Tiên xác thực nhiều lắm.
Lão nhân gầy gò cả giận nói:
- Những người này lừa đời lấy tiếng, làm hại chúng ta không hiển lộ được uy phong, xem ra đều đáng chết!
Thiếu nữ kia thở dài:
- Người ngông cuồng trên thế gian sao mà nhiều vậy, cho dù giết mãi cũng không hết. Theo cô nương, biện pháp hay nhất là sửa lại danh tự.
Lão nhân mập mạp đại hỉ, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, phải nên như thế. Không biết cô nương có cao kiến gì?
Thiếu nữ kia nói:
- Hai vị không cần thiết dùng chữ Tiên nữa, tốt nhất sửa thành danh tự độc nhất vô nhị không có người dùng qua, đó mới là khinh thường chiêu bài rởm của đám võ lâm!
Lão nhân gầy gò đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Đúng vậy! Về sau chúng ta liền đổi thành 'Hoa Sơn Song Hổ'! Hổ là vạn thú chi vương, rất hợp cùng võ công cương mãnh của hai người chúng ta.
Thiếu nữ kia thở dài:
- Hai vị không thấy Hà Đông Song Hổ, Lĩnh Nam Song Hổ sao? Bọn hắn cũng đều là Hổ cả đó!
Thiếu nữ này niên kỷ còn trẻ nhưng lại nhận biết không ít người trên giang hồ, không ngờ lại thuộc như lòng bàn tay.
Lão nhân mập mạp cau mày nói:
- Điều này thật không ổn, chữ Hổ cũng dây dưa như vậy, vậy đổi thành Long đi. 'Hoa Sơn Song Long " nghe không kém a!
Thiếu nữ kia cau mày nói:
- Long với chả Hổ, mỗi ngày đều nghe gọi đến cả trăm lần, cái gì mà Nga Mi Tam Phi Long, Đông Hải Tứ Thần Long cũng là vô số.
Lão nhân mập mạp dậm chân nói:
- Những danh tự tốt đều bị người dùng cả, vậy phải làm sao bây giờ?
Thiếu nữ kia nói:
- Ai nói danh tự tốt phải là Long là Hổ, nghe chỉ thấy thêm tục khí! Hai vị sao không nghĩ tới mười hai con Giáp?
Lão nhân mập mạp vô cùng cuồng hỉ, lớn tiếng nói:
- Hay cho mười hai con Giáp, phải nên như thế! Ừm, Thử Ngưu Dần Thố (1). . .'Hoa Sơn Song Thử' nghe thế nào?
Thiếu nữ kia mặt lộ vẻ sợ hãi cùng thán phục, hai tay vỗ khen:
- Hay! Chính là cái tên này! Hoa Sơn Song Thử, quả nhiên là thiên hạ thất truyền!
Đám người nhịn cười, mấy kẻ uống rượu tại bàn đều ho khan không ngớt.
Lại nghe lão nhân gầy gò nọ kêu lên:
- Không ổn!
Lão nhân mập mạp khẽ giật mình, hỏi:
- Vì sao không ổn?
Lão nhân gầy gò nói:
- Ta không nói rõ được, dù sao vẫn có chút cổ quái.
Lão nhân mập mạp cau mày nói:
- Danh tự độc nhất vô nhị này thì có sao, sao lại không tốt? Hoa Sơn Song Thử võ công cao cường, ngươi nghe tám chữ này thật vừa miệng a!
Lão nhân gầy gò hừ một tiếng, nói:
- Nếu dùng mười hai con Giáp, ta không muốn dùng danh tự con chuột.
Lão nhân mập mạp ngạc nhiên nói:
- Vậy ngươi muốn dùng cái gì?
Lão nhân gầy gò nói:
- Ta ưng con chó, chúng ta kêu là 'Hoa Sơn Song Khuyển' mới hay.
Lão nhân mập mạp nói:
- Thế nhưng ta lại không thích chó, sao có thể gọi ta là chó được?
Lão nhân gầy gò cả giận nói:
- Vậy cuối cùng sư huynh ngươi muốn sao?
Lão nhân mập mạp cúi đầu trầm tư chốc lát, nói:
- Ta cầm tinh con gà, ta xem sửa thành 'Hoa Sơn Song Kê' là được!
Lão nhân gầy gò cả giận nói:
- Sư huynh ngươi …Nói một hồi lại ra thế này, ngươi chỉ lo mỗi bản thân mình rồi!
Mắt thấy hai người tranh luận không dứt, tất cả mọi người đều cười sặc sụa. Thiếu nữ kia lại thở dài:
- Hai vị đã chần chờ không quyết, vậy thì sửa gọi là 'Hoa Sơn Song Kê Khuyển' là được, có gà có chó như vậy, danh tự hai vị ưa thích đều có đủ cả, không cần tranh chấp nữa.
Nhị lão liếc nhau, cùng kêu lên:
- Đúng là như thế, hay cho cái tên 'Hoa Sơn Song Kê Khuyển ". Chúng ta thật sự là sơ hở, sống hồ đồ đến mấy chục năm, sao không nghĩ ra ngoại hiệu này?
Nói xong hoa chân múa tay vui sướng, thật vô cùng đắc ý.
Hai người đang náo loạn không ngớt, chợt nghe một có người nói:
- Sư thúc tổ, tổ sư bá, ta đã tra xét rõ ràng, Tử Vân Hiên cách đây không còn xa, chúng ta nên khởi hành thôi.
Đám người quay đầu nhìn. Chỉ thấy một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy đi vào trong điếm, niên kỷ dù trẻ còn nhưng lời ăn tiếng nói có điểm thành thục. Xem ra là đồ tôn của Hoa Sơn Song Quái.
Lão nhân gầy gò cười nói:
- Chờ một chút, chúng ta đã sửa lại ngoại hiệu, ngươi muốn nghe một lần hay không?
Thiếu niên kia cau mày nói:
- Nhị vị sư thúc tổ không phải là 'Hoa Sơn Song Tiên' sao? Đã dùng mấy chục năm rồi, có thể nào bỗng lại cải biến?
Lão nhân gầy gò nói:
- Niên kỷ của ngươi còn nhỏ, không hiểu được đạo lý trong này. Ngoại hiệu Hoa Sơn Song Tiên quá mức tầm thường, căn bản không xuất lộ uy phong của sư thúc tổ! Ngươi hãy nghe cho kỹ. Hiện chúng ta sửa thành 'Hoa Sơn Song Kê Khuyển ", ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Nói xong mặt mày đắc ý, hớn hở nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên kia thấy đám người trong khách điếm cười cười, biết rõ hai vị trưởng bối đang tự đánh mất thể diện. Nhất thời mặt đỏ tới mang tai, hắn ho một tiếng nói:
- Sự tình sửa danh không cần làm vội, chúng ta nên đi trước mới quan trọng hơn!
Lão nhân mập mạp cười nói:
- Hắc hắc, sửa rồi thì vận khí của chúng ta rất tốt, lộ trình mấy chục dặm còn lại không cần đi nữa. Không ngờ người của Tử Vân Hiên đã tự tìm tới cửa, ngươi nhìn đám người kia đi!
Thiếu niên kia theo lời nhìn lại. Chỉ thấy đám người Tử Vân Hiên đang nhìn về bản thân hắn, lòng run sợ khẽ cúi chào:
- Tại hạ Hoa Sơn Tô Dĩnh Siêu, xin hỏi cao tính đại danh của chư vị?
Một gã nam tử vội đứng dậy, nâng thiếu niên kia nói:
- Chúng ta là môn nhân Tử Vân Hiên, tiểu đệ họ Hứa, vị này họ Hình.
Nói xong chỉ về thiếu nữ kia, nói:
- Vị này chính là nhà tiểu thư chúng ta, là tôn nữ của Quỳnh các chủ."
Tử Vân Hiên không phải là môn phái bang hội giang hồ tầm thường, chính là thư viện do Quỳnh Vũ Xuyên, người có quan hệ thông gia với hoàng thất một tay dựng nên. Tử Vân Hiên chiêu nạp danh sĩ thiên hạ về truyền đạo thụ nghiệp, nổi danh cùng với Bạch Lộc thư viện, Thạch Đại cổ viện, Đông Lâm thư viện. Môn sinh không chỉ học văn mà còn luyện võ, đào tạo trụ cột của quốc gia. Ba mươi năm nay, không ít cử nhân tiến sĩ đều là môn sinh xuất thân từ đó.
Thiếu nữ này tên gọi Quỳnh Phương, niên kỷ vừa tròn mười bốn. Chính là tôn nữ của Quỳnh Vũ Xuyên. Sau khi ái tử của Quỳnh Vũ Xuyên qua đời, y càng sủng ái gấp bội người cháu gái này. Thấy nàng thông minh lanh lợi, tuy là phận nữ nhi nhưng lại có phong độ của một đại tướng. Tương lai sẽ tìm cho một đức lang quân, có thể thừa kế cơ nghiệp Tử Vân Hiên.
Thiếu niên kia cúi người liên hồi, đám người thấy hắn khách khí đều vội hoàn lễ. Quỳnh Phương thấy hắn gặp người là liền bái chào, bất giác cười nói:
- Không cần đa lễ, nếu ngươi cứ bái như vậy. Chúng ta có rất nhiều người, chỉ sợ đến trời tối cũng bái không hết.
Tô Dĩnh Siêu xấu hổ cười cười, niên kỷ của hắn còn ít cùng bối phận lại thấp. Mỗi lần đi lại giang hồ thì lưng cong nhiều hơn thẳng, sớm đã thành thói quen như thế. Lúc này nghe nàng chê cười thì vội thẳng người dậy. Hắn vừa thấy khuôn mặt tú lệ của Quỳnh Phương thì đỏ bừng cả khuôn mặt.
Quỳnh Phương cười nói:
- Các ngươi ngàn dặm xa xôi bôn ba đến Bắc Kinh, là có đại sự gì sao?
Tô Dĩnh Siêu nghiêm mặt nói:
- Tại hạ có một thiệp mời muốn trình lên Quỳnh các chủ.
Nói xong lấy ra danh thiếp chuyển tới phía trước.
Thấy một nam đệ tử tiếp nhận, Tô Dĩnh Siêu nói:
- Gia sư chán chường cho nơi giang hồ gió tanh mưa máu, thế nhân tranh cường đoạt lợi nên đã có tâm ý quy ẩn. Người định vào đầu tháng hai sang năm sẽ thực hiện đại lễ phong kiếm quy sơn. Mong rằng chư vị đồng đạo võ lâm vui lòng dời gót ngọc, giá lâm tệ sơn chứng kiến quan lễ.
Đám người nghe vậy đều kêu to một tiếng. Có mấy người còn đứng cả lên, thần thái vô cùng khẩn trương.
Lư Vân thấy đám người kinh ngạc như thế, thầm nghĩ:
"Những người này sao lại kinh ngạc như vậy?"
Ngũ Định Viễn nghe đám người nói chuyện thì cũng giật mình. Hắn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Chưởng môn Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan gọi là Ninh Bất Phàm, người này võ công có một không hai đương thời, được xưng là đệ nhất thiên hạ.
Lư Vân ồ một tiếng, nói:
- Thì ra là thế.
Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:
- Người này nếu muốn thoái ẩn, tất sẽ có người đến khiêu chiến, tuyệt không để cho hắn mang theo danh hiệu đệ nhất thiên hạ mà phong kiếm. Ta xem Hoa Sơn nhất định nhiều chuyện rồi.
Đám người đang nói chuyện chợt nghe một có người xen vào:
- Ninh Bất Phàm muốn thoái ẩn? Là thật sao?
Ngũ Định Viễn ngẩng đầu, dã thấy một người thân mặc áo bào trắng chậm rãi đi đến. Chính là "Kiếm Thần" Trác Lăng Chiêu, bên người y còn mang theo tầm mười tên đệ tử. Đồ Lăng Tâm, Tiền Lăng Dị đều ở trong này.
Ngũ Định Viễn vội kéo tay áo Lư Vân, có ý bảo hắn cúi đầu. Lư Vân thấy nhiều truy binh đuổi tới cũng cả kinh, vội thấp giọng nói:
- Chúng ta hãy trốn ra cửa sau!
Ngũ Định Viễn gật đầu, hai người chậm rãi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trác Lăng Chiêu không để ý, liền hướng sang Tô Dĩnh Siêu hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi vừa mới nói rằng Ninh Bất Phàm Ninh chưởng môn muốn thoái ẩn, lời này là thật hay giả?
Tô Dĩnh Siêu thấy y tiên phong đạo cốt, chắc là anh hùng thành danh trong chốn võ lâm, lập tức lại vái chào thật sâu, nói:
- Hoa Sơn Tô Dĩnh Siêu tham kiến tiền bối.
Vội vàng xuất ra danh thiếp, tiếp theo đưa đến trước mặt Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu thấy câu chữ trên thiệp, thoáng chốc chấn động trong tâm, bất giác thở dài:
- Ninh chưởng môn a Ninh chưởng môn, ngươi cần gì nóng vội như vậy? Nếu ngươi thoái ẩn rồi, giang hồ rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình ta. Ngày sau không có người cùng luận võ, ai. . . Bảo ta giải sầu cùng tuế nguyệt thế nào đây?
Đám người nghe lời này có vẻ kiêu căng, dường như có ý phân cao thấp cùng Ninh Bất Phàm thì rất kinh ngạc. Chỉ có Ngũ Định Viễn biết được lai lịch của y nhưng lúc này sao dám phát lời, chỉ lặng lẽ mà đi.
Lão nhân gầy gò nọ tính tình nóng nảy, nghe lời của Trác Lăng Chiêu thì giận dữ quát:
- Tiểu tử này là người nào, rõ ràng dám đánh đồng cùng sư điệt ta, không sợ người khác cười đến rụng răng sao?
Tiền Lăng Dị hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:
- Sư điệt của ngươi là Ninh Bất Phàm thì sao, có gì mà ghê gớm? Nói cho ngươi biết, chưởng môn chúng ta là Trác Lăng Chiêu Trác đại hiệp, được người người tôn xưng là 'Kiếm Thần'.
Đám người nghe vậy đều ồ một tiếng. Sau khi Trác Lăng Chiêu đánh bại Linh Âm thì uy danh truyền khắp Ngũ hồ Tứ hải (2). Người trong tiệm thấy kẻ trước mắt bình thường giống như một học sĩ nơi hương thôn, không thể tưởng được chính là "Côn Luân Kiếm Thần", danh chấn thiên hạ. Làm cho cả đám đều vô cùng kinh ngạc.
Trác Lăng Chiêu thấy đám người kinh hoảng, chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Tiểu huynh đệ, nhờ ngươi trở về chuyển cáo với tôn sư, rằng Côn Luân Sơn Trác Lăng Chiêu đã nhiều phen muốn tới bái phỏng. Đại lễ phong kiếm đầu tháng hai, ta chắc chắn sẽ đến chứng kiến.
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Tô Dĩnh Siêu, khúm núm đáp:
- Vâng, kẻ hèn sẽ chú tâm.
Tiền Lăng Dị thấy đám người lộ vẻ hãi dị thì trong tâm thật đắc ý. Hắn nhìn quanh tiệm thì thấy có hai người đang lén lén lút lút đi vào phòng bếp. Chính là Lư Vân cùng Ngũ Định Viễn.
Tiền Lăng Dị thấy hai người này mắt điếc tai ngơ, không hề có ý tán thưởng bốn chữ "Côn Luân Kiếm Thần" thì tâm tình không vui, liền xông lên phía trước gọi hai người:
- Hai người các ngươi đang làm gì? Không biết 'Kiếm Thần' đã đến rồi sao?
Ngũ Định Viễn nghe Tiền Lăng Dị gọi đành phải dừng bước, cúi người nói: - Chúng ta là. . . Là người qua đường, muốn đi tìm. . . Tìm nhà xí. . .
Tiền Lăng Dị mắng:
- Tìm nhà xí? Hai người đồng loạt đi là sao?
Nói xong dò xét trên người Ngũ Định Viễn, cười lạnh nói:
- Hai người các ngươi không phải là. . . Hắc hắc. . . Đây là muốn đi “tự cắt tay áo” đấy chứ!
Côn Luân môn nhân thấy hắn nói bốn chữ "Đoạn tụ chi tích (3)", nhất thời đều cười ha hả.
Ngũ Định Viễn thấy tình thế cấp bách thì nảy sinh sáng ý. Hắn chỉ vào Lư Vân, khàn giọng mà nói:
- Điều này. . . Đây chính là xá đệ, đôi mắt của hắn vốn rất kém, muốn ta cùng đi nhà xí để đỡ bị té.
Lư Vân vội tiếp lời :
- Đúng vậy! Mỗi khi ta đi tiểu đều dựa vào ca ca đổ nước tiểu, bằng không thì chắc chắn bị ngã xuống hầm cầu.
Tiền Lăng Dị a một tiếng, gật đầu nói:
- Thì ra là một tên mù.
Nói xong xoay người lại, không hề để ý tới nữa.
Ngũ Lư hai người vội lẻn vào phòng bếp, cấp tốc trốn ra từ cửa sau.
Lại nghe lão nhân gầy gò nọ nói:
- Người nọ là tên mù đấy sao? Hắn vừa mới tránh thoát một trảo của ta, thân thủ rất lợi hại! Sao lại mù đi nhanh như thế?
Lão nhân mập mạp bình sinh thích nhất chuyện phiếm, liền nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Hiện nay kẻ mù đều luyện thần kỹ “Thính Phong Biện Vị”, nghe gió mà đoán phương vị. Tiểu tử kia né tránh một trảo của ngươi, chỉ dùng ba thành công lực mà thôi.
Lão nhân gầy gò lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- Thì ra là thế, lần sau gặp lại người này, ta nhất định phải lãnh giáo một phen.
Lão lại nhíu mày khổ tư, đột nhiên nói:
- Chỉ là vừa rồi ánh mắt hắn sáng ngời, một đôi mắt rất có thần! Như vậy đã xảy ra chuyện gì?
Lão nhân mập mạp ngẩn ngơ, trầm ngâm nói:
- Cái này. . . Người này tám phần là Bắc Hải Hạt Vương, “Vua chột Bắc hải” có khi thì mù, có khi thì không mù.
Tai nghe hai người nói hươu nói vượn, không ngờ Tiền Lăng Dị phát giác ra điểm khác thường. Hắn cẩn thận nhớ lại bóng dáng hai người, càng nghĩ càng thấy rất giống Ngũ Định Viễn, lập tức lên tiếng quát:
- Hai người này có vấn đề, chúng ta mau đuổi theo!
Không kịp xin lệnh của Trác Lăng Chiêu liền rút kiếm, dẫn theo người truy sát.
Ngũ Định Viễn cùng Lư Vân chạy một hồi. Chợt nghe phía sau có người la lối, là Tiền Lăng Dị dẫn người đuổi theo. Ngũ Định Viễn kinh hãi, run giọng nói:
- Không phải đã qua mặt được chúng rồi sao? Sao lại bị phát giác?
Lư Vân liền chỉ tay về hướng chuồng ngựa, thấp giọng nói:
- Chỗ ấy có mấy thớt ngựa, chúng ta cưỡi ngựa đào tẩu.
Hai người chạy tới chuồng ngựa, tùy tiện tìm hai con rồi nhảy lên lưng chúng, liên tục giục ngựa chạy như điên về phía trước.
Đám người Tiền Lăng Dị đuổi theo, thấy hai người nhảy lên lưng ngựa lập tức cũng xông vào chuồng, liền muốn cướp ngựa đuổi theo. Đám đệ tử Tử Vân Hiên quát:
- Các ngươi đừng làm càn, ngựa là của chúng ta!
Đám người cấp tốc xông ra ngăn cản bọn người Tiền Lăng Dị.
Tiền Lăng Dị quát:
- Cút mau cho ta!
Xoạt một tiếng, "Kiếm Ảnh" trong tay tức khắc rời khỏi vỏ. Hứa Lăng Phi ở một bên ngăn cản, thấp giọng nói:
- Nơi này chính là địa phương trọng yếu gần kinh đô, chúng ta đừng tùy tiện đả thương người, dẫn đến sự tình bất trắc.
Tiền Lăng Dị hừ một tiếng rồi thu kiếm. Có điều đám đệ tử Tử Vân Hiên trách móc càng dữ tợn, ngăn cản chúng đệ tử Côn Luân.
Trác Lăng Chiêu thấy Ngũ Định Viễn tẩu thoát. Giờ phút này da dê còn trên người đối phương thì sao có thể buông tha. Y lập tức nháy mắt cho Đồ Lăng Tâm. Hai người sử xuất khinh công chạy ra ngoài điếm, muốn đi trước một bước chặn đường Ngũ Lư hai người.
Bên kia Tiền Lăng Dị thấy Ngũ Định Viễn chạy ra xa, liền mềm giọng cầu khẩn:
- Các ngươi mau lui đi! Lão tử chỉ mượn ngựa của các ngươi dùng một lát, lát nữa liền trả lại cho các ngươi.
Một gã đệ tử kêu lên:
- Ai rãnh rỗi cho các ngươi mượn, mau mau cút đi!
Tiền Lăng Dị giận dữ, mắng:
- Con bà nó chứ, ngươi cho là ta dễ bị ăn hiếp sao?
Nói xong lại rút kiếm ra khỏi vỏ. Hứa Lăng Phi lại khuyên nhủ:
- Tứ sư huynh bình tâm, chớ vội đả thương người tại đây.
Tiền Lăng Dị đỏ mặt lên, kêu một tiếng rồi lại tra kiếm vào vỏ.
Đệ tử kia cười nói:
- Ngươi thật kỳ quái, cây kiếm trong chốc lát rút ra rồi trong chốc lát lại tra vào, rốt cuộc ngươi đang làm gì?
Tiền Lăng Dị cuồng nộ trong tâm, chẳng qua điềm nhiên nói:
- Làm gì? Tiêu diệt cái mạng nhỏ của ngươi.
Trường kiếm run lên, không ngờ đâm đệ tử kia bị thương ở đầu vai.
Mắt thấy Tiền Lăng Dị ra tay đả thương người. Kiếm pháp cao minh như vậy sợ rằng môn nhân khó mà đối kháng. Quỳnh Phương lại không mấy kinh hoảng, chỉ nhìn sang Hoa Sơn Song Quái sâu kín mà nói:
- Những người này rất ngang ngược, không biết các vị đại hiệp trên thế gian này đi đâu cả rồi, làm sao còn chưa tới giải vây cho chúng ta?
Hoa Sơn Song Quái sớm đã chờ đợi một bên, nghe Quỳnh Phương cầu khẩn thì đại hỉ, kêu lên:
- Nếu muốn bắt yêu phục ma, tất cả hãy nhìn chúng ta đây!
Tô Dĩnh Siêu thấy hai vị trưởng bối muốn sinh sự, vội kêu lên:
- Sư thúc tổ, tổ sư bá, các người đừng làm sự tình phức tạp thêm nữa!
Hoa Sơn Song Quái nào để ý đến hắn. Hai người cố ý muốn hiển lộ uy phong, lập tức phi thân rời điếm, hai tay xuất trảo nhắm về Tiền Lăng Dị, công lực thật là hùng hậu.
Tiền Lăng Dị thấy hai người này hình dáng tướng mạo quái dị, nhận thấy hai người đến thì quát một tiếng:
- Hoa Sơn Song Quái, tại đây không có chuyện của các ngươi, nhanh trốn đi chỗ khác!
Lão nhân gầy gò cả giận nói:
- Con mẹ nó, đường đường là 'Hoa Sơn Song Kê Khuyển' thì ngươi không gọi, dám chửi chúng ta là 'Hoa Sơn Song Quái' ! Ta liền chửi tổ tông nhà ngươi!
Liền nhấc cái bàn tính đập tới trên người Tiền Lăng Dị.
Lại nói Ngũ Định Viễn cùng Lư Vân thúc ngựa chạy như bay. Hai người thấy Tiền Lăng Dị đã bị người cầm chân thì thầm vui mừng, chợt nghe bên tai một có người nói:
- Ngũ bộ đầu chạy đâu cho thoát, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!
Ngũ Định Viễn chấn động. Quay đầu nhìn lại thì thấy một người thân pháp nhanh còn hơn cả tuấn mã, không ngờ đã truy đến sau lưng. Chính là Trác Lăng Chiêu.
Ngũ Định Viễn liền dùng Phi Thiên Ngân Thoa đâm vào trên mông con ngựa. Con ngựa bị đau liền phi nước đại về phía trước, lập tức nới rộng khoảng cách với Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói: "Vô ích!"
Y đề khí một cái, thoáng chốc bay qua đỉnh đầu Ngũ Lư hai người, không ngờ cản đường phía trước hai con ngựa. Tiếp theo thò tay kéo con ngựa Ngũ Định Viễn đang cưỡi, dụng thần lực bao trùm khắp thân khiến con ngựa bị cường bạo dừng vó.
Trong tâm Lư Vân kinh hãi, kêu lên:
- Ngũ huynh! Nhảy qua đây!
Ngũ Định Viễn ra sức tung người, nhảy sang con ngựa của Lư Vân. Hai người cùng cưỡi một thớt ngựa cấp tốc xông về trước đi. Trác Lăng Chiêu biến sắc, buông con ngựa kia rồi đuổi theo phía sau.
Lư Vân thấy Trác Lăng Chiêu không hề buông lỏng, cảm thấy càng thêm lo lắng. Người này võ công vô cùng cao cường, nếu động thủ thì sợ ngăn cản không nổi một chiêu. Hai người một ngựa chạy như điên khiến con ngựa đã cố hết sức, đảo mắt lại để cho Trác Lăng Chiêu vượt qua. Lư Vân thất sắc vội quay đầu ngựa, chuyển hướng bỏ chạy sang bên phải.
Chạy chưa đầy mấy trượng, chợt thấy đằng trước có một người tướng mạo hung ác dị thường. Chính là "Kiếm Cổ" Đồ Lăng Tâm, chỉ nghe hắn nói:
- Tiểu tử chớ nghĩ đường trốn, lưu cái mạng lại đây!
Kiếm quang lập lòe hiện ra, không ngờ trường kiếm đã rời vỏ bổ tới đùi ngựa. Con ngựa nhất thời rú thảm một tiếng, chân trước đã bị chém đứt lìa. Lư Vân vội bám vào trên người Ngũ Định Viễn. Hai người liền lăn xuống yên, chạy vội ra mép đường.
Đồ Lăng Tâm cười nói:
- Đằng trước là vách núi, các ngươi muốn tự vận sao?
Hắn cười ha hả đồng thời chậm rãi về phía trước, dáng vẻ khoan thai vô cùng.
Ngũ Lư hai người chạy thục mạng, chạy một lát thì quả nhiên đằng trước không còn đường, chính là một vách núi. Liền vào lúc này Trác Lăng Chiêu cũng đuổi tới. Hai đại cao thủ nhìn chằm chằm vào Ngũ Định Viễn.
Tình thế đã không cách nào xoay chuyển. Ngũ Định Viễn cười thảm, nói:
- Lư huynh đệ ngươi mau đi đi, bọn hắn muốn chỉ thu thập mình ta, lúc này ngươi trốn thì còn cơ hội sống.
Lư Vân cúi đầu dò xét sơn cốc. Chỉ thấy bên vách núi mọc ra không ít dây leo, tâm niệm vừa động thì thấp giọng nói:
- Ngũ huynh chớ hoảng sợ, chúng ta cùng nhảy xuống.
Ngũ Định Viễn nhìn lại. Chỉ thấy vách núi cao ngất cheo leo, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Đã nhảy xuống dưới thì còn mạng sao? Hắn lắc đầu nói:
- Ngươi chạy nhanh đi, không cần bỏ mạng theo ta.
Trác Lăng Chiêu cười nói:
- Ngũ bộ đầu, rốt cuộc các ngươi muốn chết hay là muốn sống? Thì thầm tính toán như vậy làm cái gì?
Ngũ Định Viễn lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn thì cứ giết một mình ta, thả huynh đệ của ta đi là được!
Trác Lăng Chiêu lắc đầu nói:
- Ta không muốn giết ai cả. Chỉ cần ngươi đem da dê giao ra, ta quyết không làm khó các ngươi.
Ngũ Định Viễn mắng:
- Vật này đã đánh đổi bằng tánh mạng cả nhà người ta, ngươi muốn lấy thì đến mà nhặt trên xác ta.
Đồ Lăng Tâm cười hắc hắc, nói:
- Đến nước này còn mở miệng nói nhảm, chết đi!
Một kiếm chém tới, kiếm pháp vô cùng lăng lệ ác liệt.
Ngũ Định Viễn biết rõ kiếm pháp của đối phương rất lợi hại nhưng lúc này chỉ còn đường liều mạo ngăn cản. Hắn vận khởi công phu, "Phi Thiên Ngân Thoa" bay múa tạo thành một màn sáng trước người, chỉ mong có thể ngăn tuyệt chiêu của Đồ Lăng Tâm.
Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, trường kiếm của Đồ Lăng Tâm với thế tới nhanh tuyệt, đảo mắt một cái liền xuyên thấu qua lưới ánh sáng của Ngân Thoa. Chỉ nghe a một tiếng, ngực Ngũ Định Viễn đã trúng một kiếm. Đồ Lăng Tâm nhe răng cười, liên tục thúc dục âm kình, liền muốn một chiêu hạ sát Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn chỉ cảm thấy âm kình của "Kiếm Cổ" phá thể mà vào, nhất thời ngũ tạng như bị thiêu đốt, đau đớn khó nhịn. Hắn muốn há miệng kêu to nhưng không còn khí lực, Lư Vân chấn kinh, vội kéo Ngũ Định Viễn rồi kêu lên:
- Chúng ta cùng nhảy!
Hắn dùng lực ném một cái, quăng Ngũ Định Viễn xuống vách núi.
Trác Lăng Chiêu thấy hai người định nhảy xuống vực tự tận, thân hình cấp tốc hiện ra, liền chộp tới trên người Lư Vân. Lư Vân đề tụ chân khí đánh ra một chưởng. Trác Lăng Chiêu mắt thấy chưởng lực hùng hậu nên không dám xem thường, lập tức cũng đánh ra một chưởng. Song chưởng đụng vào nhau, một luồng đại lực truyền đến đánh bay Lư Vân ra ngoài, thân thể hắn liền cùng Ngũ Định Viễn lao thẳng xuống cốc sâu.
Đồ Lăng Tâm thấy hai người rơi xuống vách núi, cau mày nói:
- Làm sao bây giờ, hai người ngã chết trong cốc tất nhiên nát thành một đám thịt vụn, chúng ta có cần xuống dưới xem xét?
Trác Lăng Chiêu điềm nhiên nói:
- Đương nhiên, tấm da dê quan hệ đến số mệnh thiên hạ, không phải chuyện đùa. Há có thể không thu lại?
Lập tức quan sát xung quanh, tìm chỗ để đặt chân để xuống đáy vực.
-----
Chú: (1) Trong mười hai con giáp của Trung Quốc, có một con khác với việt Nam. Đó là con thỏ ( thố) của họ được dân ta thay bằng con mèo (mão).
(2) Theo sách "Tiều học kiểm châu" thì Ngũ Hồ gồm: Thái Hồ ở Hồ Châu, Xạ Dương hồ ở Sở Châu, Thanh Thảo hồ ở Nhạc Châu, Đan Dương hồ ở Nhuận Châu và Cung Đình hồ ở Hồng Châu.
(3): Chỗ này ví von trêu chọc hai người Ngũ Lư là “đồng tính nam”.
“Đoạn tụ chi tích” được bắt nguồn từ mối tình đồng tính nam giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” nổi tiếng của Hán Ai Đế. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.
Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương. Cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử. Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh thái tử. Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều. Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là hoàng đế nhìn thấy. Chỉ nhìn một cái Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp thì Đổng Hiền đã trưởng thành và tuấn tú hẳn lên. Đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện thì anh ta còn kiều diễm hơn. Ai Đế không cầm được sự vui mừng lệnh cho Đổng Hiền theo sau mình hầu hạ. Từ đó Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền. Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền. Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình. Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lệnh rồi Quang Lộc đại phu.
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính nam là “mối tình cắt tay áo”, do có nguồn gốc từ điển cố này. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện