[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm

Chương 2 : Gặp nhau nào phải đã cùng quen nhau Hồi 2

Người đăng: mrdoor

.
Đám người Đông xưởng liền kinh ngạc. Không biết là kẻ nào giả thần giả quỷ, Hồ Trung cất giọng the thé nói: - Là kẻ nào? Mau mau lăn ra đây! Các cao thủ Côn Luân nghe thanh âm này thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, đồng loạt khom người nói: - Đệ tử cung nghênh chưởng môn nhân giá lâm. Tiết Nô Nhi biến sắc mặt, đương nhiên đã nghe qua cái tên "Kiếm Thần" Trác Lăng Chiêu. Không ngờ người này cũng đến kinh thành, kêu lên mấy tiếng the thé: - Trác lão nhi đã đến sao còn không hiện thân, ẩn nấp trong chỗ tối thả rắm chó loạn lên làm gì? Liền nghe thấy tiếng cười ha hả. Một người tay cầm chiết phiến, thần sắc tiêu sái chậm rãi đi vào từ ngoài hẻm. Chính là "Kiếm Thần" Trác Lăng Chiêu. Hơn phân nửa hảo thủ Đông xưởng ở đây đã nghe qua thân phận người này. Lúc này thấy dung mạo của y chưa già, chỉ như một trung niên nho sinh thì đám người đều kinh nghi bất định. Chợt thấy Trác Lăng Chiêu mỉm cười, nói: - Tiết Phó tổng quản thật nóng vội, đã tổn thương nhiều người của chúng ta! Tiết Nô Nhi lạnh lùng nói: - Bị thương không nhiều. Mới giết ba tên, chém đầu chặt tay cũng không nhiều, tuyệt không nhiều. Trác Lăng Chiêu lơ đễnh, nghe thì khẽ gật đầu nói: - Đúng vậy! Những đồ tử đồ tôn của ta học nghệ không tinh, chết cũng là đáng. Phó tổng quản giáo huấn hay lắm. Đám người Kim Lăng Sương lắp bắp kinh hãi. Không biết tại sao chưởng môn lại nói như thế, trong lòng tuy bất mãn nhưng sợ uy của Trác Lăng Chiêu, không một người nào dám lên tiếng phản đối. Tiết Nô Nhi nghe vậy đại hỉ, thầm nghĩ: "Trác Lăng Chiêu này căn bản chỉ là hổ giấy, vừa nghe đến tên của ta đã sợ tới mức xương cốt đều mềm ra." Lập tức nghênh ngang mà nói: - Trác lão nhi quả nhiên thức thời, ngươi mau dẫn đám đồ tử đồ tôn cút đi! Vĩnh viễn đừng bước vào kinh thành một bước. Trác Lăng Chiêu cười nói: - Được! Đương nhiên nghe theo công công phân phó. Các sư đệ, chúng ta đi thôi! Nói xong liền muốn dẫn người rời đi. Tiết Nô Nhi nhớ tới Ngũ Định Viễn đã ra ngoài hẻm, lúc này cười nói: - Đừng vội, đừng vội. Trác lão nhi ở đây nghỉ ngơi một lát, chờ chúng ta làm xong việc rồi hãy nói. Trác Lăng Chiêu cười nói: - Công công lúc thì muốn ta đi, giờ lại muốn ta ở lại. như vậy thật khiến ta hồ đồ a. Vài tên hảo thủ Đông xưởng ở một bên nở nụ cười. Bọn hắn thấy Trác Lăng Chiêu khom lưng uốn gối như thế thì không coi ra gì. Một người thò tay vỗ vào trên vai y, nhe răng cười nói: - Trác lão nhi, ta thấy ngươi rất sợ hãi, hay là . . . Lời của người nọ mới được một nửa thì đột nhiên câm bặt, tiếp theo thân hình không nhúc nhích. Hồ Trung thấy người kia đứng bất động, liền kêu lên: - Ngươi làm gì kia vậy! Mau lui về Nói xong đẩy vào bả vai người nọ, nào ngờ thân thể đối phương nghiêng một cái rồi té ngã trên đất. Không ngờ đã chết rồi. Đám người Đông xưởng chấn động. Giờ mới biết Trác Lăng Chiêu âm trầm nham hiểm cố ý đối địch cùng bọn chúng. Tiết Nô Nhi thì kinh hô một tiếng. Vừa rồi Trác Lăng Chiêu dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai, dùng nội lực đánh chết một gã hảo thủ dưới trướng của lão. Y ra tay cực nhanh mà ngay cả lão cũng không thấy rõ. Tiết Nô Nhi biết rõ gặp phải cao thủ tuyệt thế, không thể xem thường. Lão cười lạnh lùng rồi phất tay một cái. Đám người Đông xưởng đồng loạt rút binh khí như gặp đại địch. Trác Lăng Chiêu vẫn ung dung cười nói: - Các vị đang sống tốt, sao lại động đao động thương nữa? Chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí a! Lời lẽ này lại không toàn bộ đám người Đông xưởng ra gì. Tiết Nô Nhi tức giận trong lòng, cười lạnh nói: - Trác lão nhi, ngươi vọng xưng là tông chủ một phái, hôm nay đã sai mười phần. "Ông" một tiếng vang, bỗng chốc thanh quang chớp động. Viên luân nọ cấp tốc bắn về phía Trác Lăng Chiêu. Chính là ám khí Thiên Ngoại Kim Luân vô cùng bá đạo của Tiết Nô Nhi. Ám khí này rất cao minh, ngay cả hảo thủ Đồ Lăng Tâm cũng khó cản được sự sắc bén của nó. Lúc này Trác Lăng Chiêu chỉ với hai tay không, vẻ mặt tiêu sái thanh thản, không biết ngăn cản làm sao. Lại nghe một tiếng hét thảm, thì ra một người bị Kim Luân khủng khiếp kia roẹt roẹt tước vào thân thể. Máu tươi cùng tạng phủ tung toé khắp trên đất. Đám người Đông xưởng đại hỉ nói: - Trác lão nhi chết rồi! Đám người Côn Luân Sơn đang mơ hồ chưa rõ, không biết chuyện gì xảy ra thì nghe một tiếng cười dài. Đám người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Trác Lăng Chiêu một tay xách theo một người, trên thân người nọ bị đục cái một cái lỗ rất lớn, mặc trang phục Đông xưởng. Không biết sao lại bị ám khí bá đạo của Tiết Nô Nhi giết chết. Chính là thủ pháp của Trác Lăng Chiêu quá nhanh. Không ít cao thủ đứng ngoài quan sát nhưng không ai nhìn ra y đã hạ thủ thế nào. Hai lần so chiêu, nháy mắt Đông xưởng liền chết hai tên hảo thủ mà Tiết Nô Nhi còn chưa đụng vào góc áo Trác Lăng Chiêu, võ công hiển nhiên là kém xa đối phương. Hồ Trung vừa sợ vừa giận nói: - Trác Lăng Chiêu, ngươi biết rõ chúng ta đều là mệnh quan triều đình, ngươi còn dám động thủ giết người! Ngươi. . . Ngươi. . .Điều này. . . Ngươi. . . Lời chưa nói xong thì lại thấy Trác Lăng Chiêu vung tay lên. Một gã đệ tử Côn Luân Sơn khom người đi đến, hai tay dâng lên một thanh trường kiếm. Đám người thấy kia chuôi kiếm mỏng manh nhọn dài hợp với vỏ kiếm đen nhánh cổ xưa, đoán là phối kiếm thường dùng của Trác Lăng Chiêu. Sắc mặt Hồ Trung trở nên trắng bệch. Thấy Trác Lăng Chiêu muốn xuất kiếm thì trong lòng sợ hãi, liên tục thốt mấy chữ "Ngươi… Ngươi ", lại không xuất ra được một câu nên hồn. Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói: - Ám khí của Tiết Phó tổng quản thật bá đạo, bổn tọa đã được lĩnh giáo. Niệm một phen thịnh tình của quý phương, Trác mỗ làm sao có thể không “trả lễ" Nói xong tay đè chuôi kiếm, nhìn Tiết Nô Nhi nói: - Tiết Phó tổng quản, hôm nay Trác Lăng Chiêu cả gan, muốn mời ngươi chỉ giáo một chút. Đám người Côn Luân đi theo Trác Lăng Chiêu nhiều năm, gần đây rất ít thấy y dụng kiếm. Ngày ấy Trác Lăng Chiêu muốn bắt Linh Âm cũng chỉ tay không đối địch mà chưa từng rút kiếm. Đám người này thấy trường kiếm của chưởng môn rời khỏi vỏ thì tinh thần đại chấn, thoáng chốc cùng kêu lên: - Đệ tử cung kính chiêm ngưỡng thần kỹ của chưởng môn! Đám người Đông xưởng thấy bộ dáng lúc này Trác Lăng Chiêu, trong đầu đều nhớ tới hai câu nói trên giang hồ: " Côn Luân kiếm xuất máu chảy thành sông, ngàn dặm mênh mang khác nào Hoàng Hà ". Trác Lăng Chiêu tự là "Kiếm Thần", kiếm pháp cao tuyệt, sợ rằng bản thân hôm nay lành ít dữ nhiều. Song phương địch ta đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiết Nô Nhi, muốn xem lão đối phó thế nào. Tiết Nô Nhi đứng mũi chịu sào thì không khỏi biến sắc. Lão từng nghe đồn về võ công lợi hại của Trác Lăng Chiêu, ngày thường còn chưa tin nhưng lúc này thấy đối phương một kiếm nơi tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí khiến lão kinh tâm táng đởm. Tiết Nô Nhi cảm thấy khó xử, thầm nghĩ: "Người này mấy tháng trước từng đả bại Kim Cương Thiếu Lâm tự, xem ra thực sự có điểm tà môn, không thể xem thường. Tiết Nô Nhi ta thân phận tôn quý thế nào, cần gì cùng một tên thất phu hoang dã tranh phong? Hôm nay không nên mạo hiểm khai chiến." Tâm niệm vừa định, liền giở giọng the thé nói: - Côn Luân Sơn sát hại mệnh quan triều đình, tự tiện cản con đường trọng yếu nơi kinh sư, tội không thể tha. Đợi chúng ta báo cáo tổng quản rồi định đoạt! Miệng nói cứng nhưng liền muốn rút lui. Trác Lăng Chiêu thấy đối phương bị hù dọa thì nhất thời cười ha hả, nói: - Tiết Phó tổng quản thức thời như thế, thực không hổ công lao chỉ bảo ngày thường của Lưu tổng quản a! Tiết Nô Nhi nghe hắn mở miệng trào phúng thì trừng mắt tức giận nhưng không dám tiến lên. Hồ Trung ở một bên thấp giọng nói: - Phó tổng quản, da dê kia còn ở trong tay họ Ngũ, chúng ta không thể buông tay như vậy! Chỉ nghe tiếng bốp bốp vang lên. Tiết Nô Nhi liên tiếp tát mấy cái vào trên mặt Hồ Trung. Hồ Trung mặt đầy xấu hổ, đành vuốt đôi má sưng đỏ rồi vội vã lui ra. Đám người còn lại hô một tiếng rồi cũng rút lui. Trác Lăng Chiêu thấy địch nhân rút đi thì phân phó: - Kim sư đệ, ngươi mang người bị thương rời đi trước. Đồ sư đệ, Tiền sư đệ, các ngươi theo ta. Đám người Côn Luân bị thương theo Kim Lăng Sương rời đi. Những kẻ lành lặn còn lại liền theo Trác Lăng Chiêu ra bên ngoài. Đám người thấy chưởng môn đích thân đến, kinh thành tuy lớn lại không người dám ngăn cản một kích của "Kiếm Thần". Tinh thần bỗng trở nên vô cùng phấn chấn, trên đường truy đuổi càng uy vũ sinh phong. Trác Lăng Chiêu là nhân vật bậc nào, lần này tự thân xuất mã là do tình thế bắt buộc. Số đông nhân mã y bố trí trước sau mấy tháng vẫn không có chút thu hoạch nào. Nếu lần tới kinh sư này lại thất thủ thì thể diện còn đặt ở đâu? Đám người Côn Luân Sơn hoặc cưỡi khoái mã hoặc thi triển khinh công. Lập tức vây Ngõ Vương phủ chật như nêm cối, đoán rằng Ngũ Định Viễn có chạy đằng trời. Lại nói tên bán mì cùng Ngũ Định Viễn thoát khỏi sự đeo bám của đám Đông xưởng. Hai người toàn thân đẫm máu chạy đến một góc đường. Bách tính kinh thành thấy bộ dáng hai người cổ quái thì vội tản ra. Ngũ Định Viễn thấy tên bán mì ôm ngực nôn ra máu ngồi xổm dưới mặt đất, bước lên phía trước nói: - Bằng hữu, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp! về sau bản thân ta ứng phó được, ngươi tự lo cho mình thì tốt hơn. Tên bán mì quay đầu nhìn lại. Mắt thấy trên lưng Ngũ Định Viễn đầm đìa máu tươi, hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu, lắc đầu cười nói: - Như vậy sao được. Cứu người thì cứu cho trọn, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên. Vị huynh đài này, trên người ngươi mang thương thế rất nặng, ta không thể để ngươi chạy một mình. Nói xong liền muốn đứng dậy. Ngũ Định Viễn thấy ánh mắt của hắn mang theo nỗi buồn man mác, cử chỉ hành động có điểm coi thường sinh tử. Bất giác lắc đầu thầm nghĩ: "Người này thực sự kỳ quái, sao không thèm để ý tánh mạng của mình? Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?" Hắn thấy thân thể tên bán mì không ổn định thì vội vươn tay đã đỡ. Có điều bản thân máu chảy quá nhiều nên nhất thời đầu váng mắt hoa, lại cùng tên bán mì ngã lăn xuống đất. Tên bán mì thở dốc nói: - Cẩn thận chút, để ta đỡ ngươi dậy. Nói xong thò tay đi qua nâng Ngũ Định Viễn dậy. Ngũ Định Viễn nhờ có hắn mà miễn cưỡng đứng lên, nào biết dưới chân lại mềm nhũn rồi trượt ngã xuống. Hai người nhất thời lăn thành một đống, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Hai người nhìn nhau, dù đang vô cùng khốn đốn nhưng bất giác cười ha hả. Bách tính ở xa xa thấy có hai nam tử người đầy máu ôm lẫn nhau lăn dưới mặt đất, bộ dáng cổ quái mà cười toe toét thì kinh hãi không thôi. Không biết hai con quái vật này chui từ đâu ra. Ngũ Định Viễn từ khi chạy trốn đến nay chưa từng được cười sảng khoái như vậy. Rõ ràng thân trong hiểm địa mà còn có thể cười hì hì không dứt. Thoáng chốc không thấy cử chỉ hoang đường mà huyết khí phương cương giống như tiểu nhi. Càng nghĩ thì càng cảm thấy buồn cười, nhất thời cất tiếng cười to ha hả. Hai người cười một hồi. Chợt nghe xa xa có người hô hoán, xem ra truy binh đã đến. Tên bán mì thấy Ngũ Định Viễn biến sắc, thở gấp nói: - Lão huynh không cần lo lắng, ta bán mì ở đây đã lâu nên rất quen thuộc địa thế, không sợ trốn không thoát. Nói xong miễn cưỡng đứng dậy rồi kéo Ngũ Định Viễn, hai người chật vật đi đến một ngõ hẻm chật chội. Vừa vào ngõ, Ngũ Định Viễn liền ngửi thấy một mùi hôi thối tanh tưởi kinh tâm động phách. Mùi này như mùi cá thối cùng phân uế khiến người muốn ói. Trong lòng hắn sinh nghi, không biết vì sao tên bán mì mang hắn tới đây. Hai người chăm chú đi từng bước vào trong ngõ. Chốc lát sau đột nhiên tên bán mì nói: - Tốt rồi, chúng ta xuống dưới, một đường từ nơi này có thể thông đến Hương Sơn Tự. Ngũ Định Viễn giương mắt nhìn lại. Chỉ thấy tên bán mì chỉ vào một cái hố, phía một đám chất nhầy nhụa tanh tưởi đến cực điểm, lại không biết là chỗ kỳ quái gì. Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn một hồi, cả kinh nói: - Thứ này. . . Đây là chỗ nào? Tên bán mì nói: - Đây là mương thoát nước Ngõ Vương phủ, là địa phương đổ phân người chất thải, mương này liên thông với Vĩnh Định Hà. Ngoại trừ mấy cái hố này thì đều chảy luồn dưới đất. Chúng ta đào thoát từ nơi này, ắt sẽ không bị người phát hiện. Ngũ Định Viễn nhìn qua cái hố kia, thấy bên trong đầy phân và nước tiểu, lại không biết xuống sâu thì dơ bẩn thế nào nữa. Mới nghĩ muốn buồn nôn rồi, huống chi còn nhảy xuống dưới? Da đầu hắn tê dại, run giọng nói: - Lão thiên a! Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ không còn đường khác có thể chạy trốn sao? Tên bán mì đang định trả lời, chợt nghe tiếng bước chân nhẹ vang lên trong ngõ hẻm, hiển nhiên có cao thủ lẻn vào trong ngõ. Ngũ Định Viễn tính toán lợi hại thì than nhẹ một tiếng. Hắn cắn răng ngậm mồm, nhắm chặt hai mắt nhảy xuống hố phân. Chỉ nghe bịch một tiếng, phân người hòa với nước bẩn xộc vào mũi hôi thối khó tả. Ngũ Định Viễn liều chết nhẫn nại, lại nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, vội nhỏ giọng nói: - Mau xuống đây! Có người đuổi tới! Lần này lại đến lượt tên bán mì tỏ ra khổ não. Ngũ Định Viễn không ngớt thúc giục. Tên bán mì bịt mũi, thoáng chốc cũng nhảy xuống, Ngũ Định Viễn đang há miệng thì tên bán mì rơi xuống làm nước phân nhất thời tung tóe vào miệng. Hắn kêu rên một tiếng sầu thảm, nói: "Lão huynh, ngươi nhảy xuống sao không lên tiếng báo trước? Tên bán mì cười khổ một tiếng. Ngũ Định Viễn hắt xì vài cái, hai người liền hướng chỗ sâu trong mương bơi đi. Lại nói Côn Luân Sơn tìm khắp bốn phương không thấy Ngũ Định Viễn. Trác Lăng Chiêu tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Chúng môn đồ cũng kinh ngạc sợ hãi, đoàn người lật khắp các con đường lớn nhỏ mà không thấy tung tích hai người. Sắc mặt Trác Lăng Chiêu ngưng trọng, trầm giọng nói: - Ngũ Định Viễn kia rốt cuộc chạy đi đâu? Các ngươi ai có chủ ý gì? Mau mau bẩm báo! Chúng môn đồ nhìn lẫn nhau nhưng đều không nói gì. Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, nói: - Tìm không thấy Ngũ Định Viễn, chúng ta cũng không cần trở lại Côn Luân Sơn nữa. Chúng môn nhân thấy chưởng môn đại nộ thì đều cúi đầu lo lắng. Tiền Lăng Dị chợt nói đế theo: - Đúng vậy a! Chúng ta đã được Giang đại nhân phó thác, há có thể tay không mà quay về? Các ngươi nhanh nghĩ biện pháp! Đừng làm cho chưởng môn bận lòng! Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, nói: - Tiền sư đệ, nếu không ai lên tiếng, vậy chính ngươi có chủ ý gì? Tiền Lăng Dị xấu hổ cười cười, ấp úng: - Ta. . . Dường như vừa rồi ta thấy hai người chạy vào con ngõ kia. . . Nói xong thì chỉ bừa hướng tay vào một hẻm nhỏ. Đồ Lăng Tâm không đợi đám người lên tiếng liền đi vào ngõ nhỏ kia. Không ngờ lại xảo hợp như vậy. Tiền Lăng Dị chỉ bịa chuyện chỉ loạn mà lại đúng nơi Ngũ Định Viễn đào thoát. Quả nhiên Đồ Lăng Tâm lớn tiếng kêu lên: - Nơi này là đầu mương, bọn hắn chắc hẳn trốn thoát từ chỗ này! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang