[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Chương 4 : Đại phú gia Hồi 2
Người đăng: door
.
Mấy tháng trôi qua, trời đã vào đông, thời tiết dần trở lạnh. Những ngày này, quan hệ của Lư Vân và Cố Tự Nguyên càng trở nên thân thuộc. Chẳng qua hắn vẫn không dám nói lai lịch cho lão. Kỳ thật với thế lực trong triều của Cố Tự Nguyên, muốn minh oan án sai cho Lư Vân là chuyện hết sức dễ dàng. Chỉ là hắn tự thấy ngại trong lòng, không dám nói ra.
Mấy tháng đó, mỗi ngày Lư Vân đều làm bạn sách với lão gia, hằng đêm lại tu luyện nội lực nhưng không có người chỉ dẫn nên tiến triển rất hạn chế. Mỗi lần hắn đem nội lực vận vào kinh mạch trên tay chân thì chẳng biết tại sao lại bắn ngược trở về, không có cách nào tiến thêm.
Chỉ là trời sinh Lư Vân hiếu học, tuy “ Luyện Khí Luận Khí” chỉ là một bản kinh thư dưỡng thân tầm thường nhưng hắn dựa vào tài trí thông minh cùng khổ tâm nghiên cứu, bắt đầu khám phá những con đường bí ẩn khác, dần tập luyện đến kinh mạch huyệt đạo như “ Đại Tiểu Chu Thiên” cùng “ Thập Nhị Kinh Thường Mạch”.
Đến tháng mười một, Cố Tự Nguyên mang theo ái nữ Cố Thiến Hề đến Tô Châu để lễ Phật trên miếu, thuận tiện du lãm ngắm cảnh đến tháng chạp mới trở về. Cố Tự Nguyên muốn mang Lư Vân cùng đi. Có điều lại vướng Cố tiểu thư nên hai phu nhân của lão phản đối quyết liệt, đành phải thôi.
Lư Vân lưu lại trong phủ, rảnh rỗi thì tiếp tục tu luyện nội công, thầm nghĩ: "Đợi đến khi đại lão gia trở về, ta nhất định phải luyện được cái này, nếu không nhất định sẽ không ngừng nghỉ".
Nhớ tới không ai quấy rầy thì tâm tình hắn vui vẻ, bắt đầu chăm chỉ tập luyện.
Ngày hôm đó Lư Vân đang khổ tư tìm cách để cho nội tức lưu chuyển thông suốt, chợt thấy quản gia dẫn theo mấy người tới thư phòng. Trong này có một người tướng mạo tuấn mỹ như một quý công tử, những kẻ bên cạnh là tùy tùy hoặc bảo tiêu của hắn, quản gia nói:
- Bùi công tử, lão gia không có ở đây, ngài muốn tìm sách gì thì cứ tự nhiên a.
Lư Vân vừa thấy liền biết người này là nhi tử độc nhất của Bùi Nghiệp. Đối phương nhỏ hơn hắn vài tuổi, bộ dáng cao ngạo. Lư Vân tự biết chỉ là hạ nhân, liền khoanh tay đứng ở một bên chờ phân phó.
Công tử kia tên là Bùi Thịnh Thanh, là bảo bối của Bùi gia, được phụ mẫu vô cùng sủng ái, là thanh mai trúc mã cùng tiểu thư Cố Thiên Hề. Hôm nay hắn đến để tìm nàng, trước đó lại không rõ tin tức nàng đã đi Tô châu nên không gặp được, đành phải đi dạo trong phủ. Lúc này nhàn rỗi muốn đến xem thư phòng của lão gia một lần.
Bùi Thịnh Thanh nhìn quản gia nói:
- Không có sự tình gì nữa, ngươi lui xuống đi.
Quản gia biết hắn là cô gia tương lai nên không dám đặc tội, liền quay sang nói với Lư Vân:
- Vị này là Bùi đại thiếu gia, ngươi hãy hầu hạ cho tốt!
Nói xong liền khom người với Bùi Thịnh Thanh rồi đi ra.
Lư Vân nói:
- Bùi thiếu gia, người cần tìm sách gì sao? Chỉ cần phân phó một tiếng, tiểu nhân sẽ đi tìm cho người.
Bùi Thịnh Thanh không muốn tìm sách, tới thư phòng chỉ để giết thời gian, hắn thấy ánh mắt Lư Vân sáng ngời, thầm nghĩ: "Nghe nói Cổ bá bá có một tên thư đồng, từng giải câu đối của phụ thân ta, xem ra là kẻ này."
Hắn nhìn Lư Vân rồi cười nói:
- Có phải ngươi từng giải được câu đối của phụ thân ta?
Lư Vân đáp:
- Tiểu nhân chỉ là đoán bậy đoán bạ mà thôi.
Bùi Thịnh Thanh vốn không tin một tên thư đồng nho nhỏ lại có năng lực giải được câu đối kia, liền hỏi:
- Thật sao! Ngay cả phụ thân ta cũng không đối được, chỉ bằng vào một gã sai vặt như ngươi thì làm sao nổi? Hơn phân nửa là do Cố bá bá cố ý giỡn phụ thân ta. Ngươi nói có đúng không?
Lư Vân không muốn tranh luận cùng hắn, chỉ nói:
- Thiểu gia nói như thế nào thì là như thế.
Bùi Thịnh Thanh thấy hắn dám chống đối, trong lòng không vui, quát:
- Ngươi bảo là ta thuận miệng nói bậy sao?
Tên tùy tùng đứng ở bên cạnh liền nói:
- Thiếu gia không cần tức giận, chẳng phải chúng ta chỉ cần thử hắn một chút thì sẽ rõ ngay sao..
Bùi Thịnh Thanh thấy ý này không tệ, nếu có thể kiểm tra tên sai vặt này loạn xạ một hồi, sau đó hung hăng chỉnh đốn hắn một phen thì tốt rồi, nghĩ vậy liền cuời nói:
- Thử như thế nào?
Tên tùy tùng kia vội nói:
- Ở đây có nhiều sách như vậy, chúng ta chọn bừa lấy một vài cuốn để kiểm tra hắn, chẳng phải là được sao?
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
- Cũng được!
Nói xong liền cầm lấy quyển “ Tả truyện”, quát hỏi Lư Vân.
Lư Vân nào tâm tư đùa giỡn với bọn hắn, lập tức nói:
- Bùi thiếu gia đừng như vậy, tiểu nhân kiến thức nông cạn, mong ngài bỏ qua cho.
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
- Ta chỉ muốn thử ngươi một chút mà thôi, sao ngươi sợ hãi như vậy?
Lư Vân lắc đầu nói:
- Tiểu nhân vô tri, Bùi thiếu gia giáo huấn không sai.
Hắn khom người xuống nói:
- Bùi thiếu gia đã không muốn tìm sách, tiểu nhân xin phép được lui ra.
Dứt lời liền đi ra ngoài cửa.
Một tên tùy tùng bên cạnh Bùi Thịnh Thanh xông tới, quát:
- Thiếu gia đã cho ngươi thể diện mà ngươi lại không biết xấu hổ! Cần phải đánh!
Nói xong liền định đánh vào mặt Lư Vân.
Có điều Bùi Thịnh Thanh đã ngăn lại, cười nói:
- Các ngươi đừng nên ăn hiếp hắn, nếu việc này truyền ra ngoài thì không hay cho lắm.
Bùi Thịnh Thanh thấy thần sắc quật cường của Lư Vân, hoàn toàn không giống với một tên hạ nhân, nếu có thể chọc ghẹo kẻ này một phen thì rất thú vị a!
Hắn thấy thân hình Lư Vân cao lớn, tầm vóc cường tráng, liền nghĩ ra một kế, cười nói:
- Này! Nếu ngươi đã không muốn khảo văn thì chúng ta cùng so vài chiêu, được không?
Bùi Nghiệp thương nhất là đứa nhi tử này, thấy hắn hiếu động nên đã dùng tiền tài để thỉnh danh sư dạy võ cho hắn.
Lư Vân thấy người này thật sự nhàm chán, không nhiều lời mà lắc đầu nói:
- Bùi công tử muốn tìm người giỡn chơi thì có thể tìm người khác. Tiểu nhân không có thời gian để giỡn cùng người.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
- Được thôi! Nếu ngươi đã không muốn chơi thì ta đành phải xé mấy quyển sách ở đây.
Nói xong liền xé rách một tờ trong quyển ”Tả truyện”.
Lư Vân cả kinh nói:
- Ngươi... Ngươi làm gì vậy?
Bùi Thịnh Thanh cười ha hả, lại xé thêm một tờ nữa. Trong lòng hắn đã có chủ ý. Cứ chọc ghẹo tên sai vặt này một hồi, sau đó lại mua một quyển sách mới thay vào, lúc đó chẳng những Cổ bá bá sẽ không mắng mà còn tán thưởng nữa. Hắn càng nghĩ càng thấy đắc ý, lại xé thêm một tờ nữa.
Lư Vân thấy vậy liền muốn xông lên phía đoạt lại quyển sách, Bùi Thịnh Thanh lại cười nói:
- Muốn lấy quyển sách này cũng được, chỉ cần ngươi đấu với ta vài chiêu.
Nói xong liền ném quyển sách qua cho một tên tùy tùng.
Lư Vân thầm nghĩ: “ Đây là thư phòng do ta quản, làm sao có thể để bọn chúng làm xằng làm bậy như vậy? Sau này dù Cổ bá bá không trách tội, ta cũng không thể trơ mắt nhìn chúng xé sách như vậy, thư điển này đều có giá trị không nhỏ”.
Cả đời Lư Vân nghèo khổ, trước kia muốn đọc sách đều phải đi mượn của người khác. Đọc một chữ thì tiếc một chữ, lúc này hắn thấy hành vi của Bùi Thịnh Thanh thì thầm tức giận, nói:
- Thỉnh Bùi thiếu gia đừng hủy sách nữa, người có biết bao nhiêu hài tử gia cảnh bần hàn muốn có sách để đọc mà không có chăng? Nếu cảm thấy mất hứng thì cứ đánh ta mấy quyền cho hả giận.
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
- Tiểu tử, ta không muốn đánh người, ta chỉ muốn cùng ngươi so tài một trận, ngươi còn sợ cái gì nữa?
Lư Vân lắc đầu, nói:
- Ta không đánh lại ngươi, ngươi đừng như vậy nữa.
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
- Chỉ chơi vài chiêu mà thôi, không cần mạng của ngươi. Xem quyền!
Nói xong, tả thủ nhoáng lên, trong khi hữu quyền đánh về phía Lư Vân.
Lư Vân vội né qua một bên, hắn biết một quyền này chỉ là hư chiêu, lợi hại nhất chính là công phu trên chân của hắn. Bùi Thịnh Thanh tung chân đá ra một cước, Lư Vân không biết tránh né thế nào, nhất thời bịch một tiếng ngã ra. Chiêu này là chiêu thứ ba trong “ Bôn Mã Thức” của phái Tiên Hà, biến hóa đa đoan, Lư Vân sao có thể nhận biết được? Liền bị đánh cho thê thảm.
Lư Vân từ từ đứng lên nói:
- Bùi thiếu gia, đánh đã đánh rồi, người vừa lòng chưa?
Bùi Thịnh Thanh thấy hắn đỡ không nổi một cước của mình, liền nói với tên tùy tùng:
- Tên tiểu tử này thật vô dụng, đánh với hắn cũng thật mất hứng. Được rồi, kệ hắn vậy.
Một gã tùy tùng nói:
- Tiểu nhân nghe Nhị nãi nãi nói, tên tiểu tử này không biết chui từ nơi nào ra, mỗi ngày đều dốc sức liều mạng nịnh bợ Cố lão gia, ham muốn gia sản của người. Hôm nay, nếu thiếu gia đánh hắn một trận, Nhị nãi nãi tất nhiên lsẽ thưởng cho người một đại hồng bao.
Sắc mắt Bùi Thịnh Thanh liền trầm xuống, nói:
- Tên tiểu tử này muốn trộm đồ trong nhà sao? Sao ta còn không biết. Lai Hỉ, ngươi hãy nói rõ ra một chút đi.
Tên tùy tùng kia vui vẻ nói:
- Nghe nói, tiểu tử này thấy Cố lão gia không có nhi tử, mỗi ngày đều gọi Cỗ lão gia là phụ thân gì đó! Thật là vô sỉ, Cổ lão gia rất sủng ái hắn, còn dẫn hắn cùng đi Giang Hạ nữa.
Bùi Thịnh Thanh cả kinh nói:
- Thật sự có chuyện này sao? Loại người vô sỉ như vậy, ta đánh hắn cũng không sai a.
Lư Vân nghe bọn hắn nói bản thân như thế thì trong lòng tức giận. Hắn trợn mắt nhìn về phía tên Lai Hỉ kia, cả giận nói:
- Ngươi…ngươi nói bậy bạ cái gì đó?
Lai Hỉ cười cười nói:
- Tiểu tử kia, ngươi còn không biết bên ngoài còn đồn rằng ngươi cùng với Cố lão gia là luyến đồng (1) cái gì đó.
Bùi Thịnh Thanh quát to:
- Lai Hỉ! Miệng ngươi nói bậy bậy gì đó?
Tên Lai Hỉ kia biết mình vừa nói sai lời, liền thấp giọng nói:
- Tiểu nhân chỉ là nghe bọn thị vệ trong này nói.
Trong đầu Lư Vân ông một tiếng, vội xông đến nắm lấy vạt áo của Lai Hỉ, cả giận nói:
- Ngươi…. Ngươi lại nói bậy.. Ta…Ta..
Trong tâm Lư Vân vô cùng bi phẫn, tay hắn có thể bị chặt, đầu có thể bị chém nhưng quyết không để người khác vũ nhục bản thân. Chỉ thấy bộ dáng của hắn trở nên thống khổ, trong mắt đều là nước mắt.
Lai Hỉ không thèm quan tâm, cười nói:
- Ngươi muốn thế nào? Muốn giết ta sao?
Nơi đan điền Lư Vân nóng lên, không biết từ đau tuôn ra một luồng khí lực, liền giơ tay nhấc Lai Hỉ lên cao quá vai, quát lên:
- Nói hay lắm! Ta… Hôm nay ta sẽ giết ngươi.
Nói xong liền quát to một tiếng, ném Lai Hỉ ra ngoài, chỉ nghe bịch một tiếng, Lai Hỉ bị ném trúng vào tường, cả người đều choáng váng.
Đám tùy tùng Bùi gia vội cả kinh nói:
- Giết người rồi! Lai hỉ bị người ta đánh chết rồi.
Bùi Thịnh Thanh là một kẻ lỗ mãng, không chạy đến xem xét thương thế của Lai Hỉ, chỉ nói:
- Tiểu tử nhà người dám hành hung giết người, xem ta báo thù cho Lai Hỉ đây.
Mọi người đều kêu lên:
- Giết người thì đền mạng, mau đánh chết tên tiểu tử này!
Cả đám liền xông lên vây quanh Lư Vân.
Thì ra tại thời điểm Lư Vân kinh sợ, tất cả tiềm lực trong bản thân được kích phát. Nội lực vốn không vận hành tự nhiên trong cơ thể, lúc này khi hắn giận dữ kêu to thì bất ngờ đả thông các kinh mạch trong người. Hắn ném Lai Hỉ ra xa thì thầm nghĩ: "Sao ta có khí lực lớn đến như vậy?"
Tâm tình trì trệ thì nội lực lại mất hết, thân thể mềm nhũn như muốn ngã xuống.
Bùi Thịnh Thanh thấy Lai Hỉ sống chết không rõ thì tức giận kêu to:
- Đánh chết tên tiểu tử này!
Một tên tùy tùng xông lên giữ chặt lấy người Lư Vân để cho Bùi Thịnh Thanh đấm đá. Một quyền Bùi Thịnh Thanh đánh trúng bụng Lư Vân, hắn đau đến nổi phải khom lưng xuống, lập tức nôn mửa ra trên mặt đất.
Đám tùy tùng vội kêu lên:
- Bẩn chết đi mất. Tên tiểu tử này lại nôn ra.
Bùi Thịnh Thân thấy bộ y sam của Lư Vân đã đầy uế vật, thấy dơ bẩn thì không muốn dùng quyền đánh hắn, vội vàng đá ra một cước. Thần trí lúc này của Lư Vân đang mơ mơ màng màng. Một cước của Bùi Thịnh Thanh đá trúng ngay cằm của hắn. Lư Vân kêu thảm lên một tiếng, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, một tên gia đinh bên cạnh hoan hô:
- Thiếu gia, hảo công phu! Đánh chết tên tiểu tử này!
Bùi Thịnh Thanh đánh đến toàn thân đẫm mồ hôi, trong miệng kêu la không ngừng. Cũng không biết vì sao, hắn vô cùng chán ghét tên tiểu tử trước mặt này. Nếu không đánh chết đối phương thì tâm tình của hắn sẽ không vui.
Đánh được một hồi, lúc này Lư Vân đã nằm bất động trên mặt đất. Bùi Thịnh Thanh liền quát:
- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền! Tiểu tử này dám đánh chết gia đinh nhà ta. Trước tiên ta sẽ xử ngươi tại chỗ, sau đó đem ngươi lên nha môn báo án!
Nói xong Bùi Thịnh Thanh liền vớ một chiếc ghế, muốn đập vào đầu của Lư Vân.
Nếu như vậy sợ rằng Lư Vân sẽ mất mạng ngay tại chỗ này. Vài tên gia đinh nhát gan thấy vậy liền kêu lên:
- Thiếu gia, người nên cẩn thận một chút! Đừng nên gây ra án mạng.
Nói xong liền ngăn lại.
Bùi Thịnh Thanh cả giận:
- Các ngươi không thấy hắn đánh chết Lai Hỉ sao? Chúng ta không thể tha cho hắn dễ như vậy!
Nói xong liền muốn nện ghế xuống, đám người đều chạy đến can ngăn.
Bùi Thịnh Thanh đang gào thét thì thấy một bóng người chậm rãi bò từ dưới đất lên, hắn sờ vào cái đầu của mình rồi nói:
- Đau quá a! Tên thư đồng này thật đáng giận!
Mọi người nghe tiếng nói thì quay đầu, thấy Lai Hỉ đúng dậy thì cả đám liền vui mừng, kêu lên:
- Lai Hỉ không chết.
Lai Hỉ đương nhiên không chết, chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Hắn vuốt vào đầu, không cam lòng lớn tiếng nói:
- Thiếu gia, tên tiểu tử này thật là ghê tởm, chúng ta đánh chết hắn!
Bùi Thịnh Thanh buông chiếc ghết trong tay xuống, quát:
- Nói hay lắm! Ngươi hãy tới mà đánh tên tiểu tử này! Đánh mạnh tay vào cho ta!
Nói xong liền sai người kéo Lư Vân dậy để Hỉ Lai đánh một trận cho hả giận. Hỉ Lai nhớ đến lúc nãy bản thân mình bị Lư Vân ném đi, trong lòng cảm thấy tức giận, lập tức xông lên dùng hết sức đấm vào miệng Lư Vân. Một đấm này, cơ hồ Hỉ Lai dùng hết lực đạo khiến Lư Vân ngã ngữa xuống, kéo theo đám người đang giữ hắn đồng loạt ngã xuống.
Bùi Thịnh Thanh cười to nói:
- Đáng đánh! Một quyền này thật có phân lượng!
Lập tức sai người kéo Lư Vân dậy, xắn tay áo lên cười nói:
- Xem ta đây!
Nói xong liền tung một cước vào người Lư Vân, khiến cho thân hình hắn bay ra ngoài giống như diều đứt dây.
Đám người chỉ lo ra đòn hiểm, sớm đã quên Lai Hỉ vẫn còn sống sờ sờ ra đó. Lúc này cả đám tàn bạo khát máu có khác nào hung thủ giết người? Có điều đang đánh cho sướng tay, đâu thèm để tâm gì nữa. Chủ tớ mấy người đấm đá loạn xạ một hồi, cho đến khi cái mạng Lư Vân có mười phần mất đi bảy tám, chết đi sống lại tựa như hai bên có thâm cừu đại hận thực sự.
-------
Chú thích:
(1) Luyến đồng ở đây được dùng với nghĩa: Là thư đồng nam cho đám quan lại công tử "gay" thời xưa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện