[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Chương 2 : Lập thân vì thiên hạ Hồi 2
Người đăng: mrdoor
.
Ngày hôm sau, Lư Vân lại tiếp tục bị kéo ra tra hỏi, lần này chỉ có mỗi đám quan sai tự dụng hình.
Chỉ nghe một người nói:
- Con bà nó, gần đây ta xui xẻo liên hồi, bực mình đang muốn tìm bao cát đánh một trận cho hả giận, hôm nay phải đánh cho thật thống khoái.
Mấy người còn lại hùa theo:
- Tận lực mà đánh, chỉ cần không chết là được.
Lư Vân nghe bọn chúng nói những lời hung ác như vậy thì sợ tới mức hồn phi phách tán. Nhưng bình sinh hắn vốn là kẻ cường ngạnh, lúc này quyết không mở lời xin khoan dung. Người nọ cười ha hả nói:
- Tiểu tử vô dụng mau nhận tội đi. Còn có thể bớt chút đau khổ.
Sau đó từng tiếng roi lớn vang lên, khiến Lư Vân muốn chết đi sống lại.
Bị đánh nước mắt nước mũi dàn dụa nhưng nhớ tới sự trong sạch của bản thân, Lư Vân có chết cũng không nhận tội.
Một gã quan sai thấy hắn kiên cường như thế, không khỏi lắc đầu nói:
- Vị bằng hữu này. Ta khuyên ngươi đừng cố gắng chống cự nữa. Xưa nay chưa có ai chịu được trọng hình tra tấn quá ba ngày. Sớm muộn gì cũng vậy, ngươi cố chịu khổ làm gì?
Lúc này Lư Vân không còn khí lực kêu đau, gắng gượng mở hai mắt thì thào:
- Ta… Ta dù có chết cũng phải giữ được trong sạch. Các ngươi giết ta đi.
Quan sai kia quát:
- Giết ngươi? Ngươi muốn chết cũng không dễ dàng.
Dứt lời, hắn dùng sức giơ roi lên quất mạnh xuống.
Lư Vân cắn răng chịu đựng, khi không chịu được ngất đi lại bị người dùng nước lạnh tạt cho tỉnh lại. Cứ như vậy hắn bị hơn mười trận đòn roi. Có thể nói là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Đánh tận tới tận tối, đám quan sai nhìn sắc trời mới áp tải Lư Vân vào lại trong nhà lao. Vừa vào lao ngục hắn liền ngã nhào xuống đất bất tỉnh, không còn biết đến cả đau đớn.
Trong lúc Lư Vân bất tỉnh, đám quan sai áp giải vào thêm một phạm nhân râu ria đầy mặt, thần thái uy vũ. Nơi tay chân cổ đều đeo xiềng xích chằng chịt. Nhìn bộ dáng cũng biết người này võ công cao cường. Mấy tên quan sai nhốt hắn vào rồi vội rời đi.
Tới buổi sáng ngày thứ ba, Lư Vân lại bị lôi ra ngoài. Lúc này hắn nửa tỉnh nửa mê, đám quan sai liền xát muối vào những vết thương ngày hôm trước. Lư Vân đau đớn gào thét trong khi lũ quan sai chung quanh buông lời giễu cợt, coi như đây chỉ là việc giết gà mổ heo bình thường.
Sau một trận đòn chí tử, một gã quan sai cầm giấy bút đi tới cười nói:
- Tiểu tử, biết lợi hại thì mau mau nhận tội.
Lư Vân cúi đầu không biết gì. Một tên lính lấy nước lạnh tát vào mặt, hắn rên rỉ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.
Một gã quan sai đưa tay túm lấy hai má Lư Vân quát:
- Tiểu tử ngươi rốt cục có khai hay không?
Vẻ mặt của hắn không còn chút kiên nhẫn nào.
Lư Vân bị người kéo hai gò má, không tự chủ ngẩng đầu lên thì thào:
- Ta không phạm tội, các người bắt ta phải khai cái gì?
Tên quan sai cười khinh miệt, cho Lư Vân một cái tát nói:
- Ngươi không phải tội nhân? Vậy ngươi là thứ gì? Điếm tiểu nhị sao?
Lư Vân nhắm nghiền hai mắt, thấp giọng nói:
- Ta họ Lư tên Vân, là một thư sinh.
Quan sai cười nói:
- Ngươi là thư sinh mà từng này tuổi đầu không có chút công danh. Thực là vô dụng.
Nói xong hắn nở nụ cười khinh thường.
Lư Vân chậm rãi lắc đầu nói:
- Ngươi sai lầm rồi. Ta đọc sách không phải vì công danh.
Tên quan sai kia nhổ ngụm nước miếng vào mặt hắn, nhe răng cười nói:
- Cái gì? Ngươi đọc sách không phải vì công danh? Vậy vì cái gì? Đọc sách rất vui vẻ sao?
Một người cười nói:
- Bọn thư sinh này đọc sách còn vì cái gì nữa. Có câu: “Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc”(1). Đám vương bát đản này nếu không phải mỹ nữ dung nhan như ngọc thì cũng vì lầu vàng gác tía mà thôi.
Xem ra người này cũng biết chút văn chương. Thấy đồng bọn cười lớn trầm trồ khen ngợi thì dương dương tự đắc.
Lư Vân chậm rãi ngẩng đầu lên thấp giọng nói:
- Sai rồi, tất cả các ngươi đều sai rồi. Nho sinh nghèo như ta đọc sách không cầu gì ngoài bốn việc.
Đám quan sai thấy mặt mũi hắn bầm dập, toàn thân đầy rẫy vết thương nhưng sắc mặt bỗng trở lên trịnh trọng, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Bốn việc nào?
- Nói nghe một chút?
Lư Vân nhìn thấy một đám quan sai trong lao ngục dơ bẩn, thoáng chốc bi phẫn ngửa cổ lên trời hét lớn:
- Nói cho đám người ngu dốt các ngươi biết! Cả đời ta đọc sách chỉ cầu: “Vị thiên địa lập tâm, Vị sinh dân lập mệnh ,Vị vãng thánh kế tuyệt học, Vị vạn thế khai thái bình” (2). Nếu như làm được bốn việc này thì chết cũng không uổng.
Hắn dù đang vô cùng yêu ớt nhưng lúc này từng câu từng chữ vang lên hết sức khí phách, bộ dáng hết sức xúc động và phẫn nộ.
Đám người cười ha hả nói:
- Tiểu tử này khẩu khí không nhỏ.
Nói xong liền dùng thuốc pháo mà đốt vào vết thương của hắn. Lư Vân chỉ biết khóc thét lăn lộn dưới đất. Một gã quan sai nhấc hắn lên cười cười bảo:
- Cái gì là “Vị thiên địa lập tâm”, ta xem ngươi chỉ là một đầu heo tẩm dầu a.
Vừa cười vừa hành hạ Lư Vân muốn chết đi sống lại.
Chẳng qua tên đạo tặc vốn đang ngủ nghe thấy Lư Vân nói bốn câu này, liền chậm rãi đứng lên ngưng mắt nhìn Lư Vân. Trên mặt hiện nửa phần kinh ngạc, nửa phần kính nể.
Ngày hôm đó, đám quan sai tra tấn Lư Vân đến mỏi tay nhưng hắn một chữ cũng không nhận tội. Một gã quan sai hừ một tiếng nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ngày mai là lần cuối. Chúng ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhất định sẽ đánh cho ngươi đến chết mà nhận tội.
Lư Vân nghe hắn nói vậy, dù rất kiên cường cũng sợ run người.
Vào đêm sầu mây thảm, Lư Vân biết ngày mai bản thân phải chết trong cực hình. Nghĩ đến bản thân cả đời trong sạch, trong lúc tuyệt vọng bất giác cất tiếng khóc lớn.
Đang khóc, chợt nghe tiếng một người nói:
- Tiểu huynh đệ đừng khóc. Tên cẩu quan huyện này là Ngô Xương, mọi người thường gọi hắn là Ngô Lão Hổ, chuyên hãm hại dân thường. Ngươi có khóc đến chết cũng vô dụng.
Lư Vân quay đầu nhìn lại, thì thấy một đại hán râu ria kín mặt đeo đủ thứ gông xiềng. Liền biết đây chính là giang dương đại đạo bị tống giam mấy ngày trước.
Đạo tặc nói:
- Ngươi bị bọn chúng đánh thế kia còn không mau xoa bóp, nếu không để ngày mai sẽ đau chết mất.
Lư Vân lệ rơi đầy mặt, nói:
- Có làm gì cũng vô dụng. Lũ quan sai nói ngày mai nếu ta không nhận tội thì sẽ đánh chết ta.
Đạo tặc kia lắc đầu nói:
- Ngươi phải cố gắng chống đỡ. Nếu ngươi không chịu được nhục hình mà đồng ý nhận tội, chỉ sợ ngày mốt liền bị chém đầu.
Lư Vân gào khóc kêu lên:
- Ông trời ơi. Dù sao đều là chết, ta phải làm thế nào bây giờ?
Đạo tặc kia định an ủi thì một gã cai ngục vọt tới:
- Hai người các ngươi đang nói cái gì đó? Không sợ bị đánh sao?
Lư Vân kinh hãi vội lui lại góc tường. Tên đạo tặc lại không sợ chút nào, chỉ cười cười nói:
- Lão tử bình sinh không sợ trời không sợ đất. Các ngươi nếu có can đảm thì lại đây đánh gia gia của các ngươi đi.
Nói xong hắn ngoắc ngoắc ngón tay út, thần thái rất khiêu khích.
Tên cai ngục phẫn nộ quát:
- Ngươi chờ ta một chút. Ta mà không cắt đứt cái chân chó của ngươi thì từ nay sẽ ta mang họ của ngươi.
Nói xong hắn lập tức chạy đi kêu đồng bọn đến để đối phó với đạo tặc. Đạo tặc kia ngáp dài một tiếng nằm xuống dưới đất ngủ.
Đám quan sai đang tụ tập đánh bạc, nghe cai ngục lớn tiếng liền hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Cai ngục chỉ tên đạo tặc kêu lên:
- Tên tiểu tử chết bầm kia xem thường chúng ta. Không cho hắn một bài học thì trong lòng ta không chút thoải mái.
Một gã quan sai cười cười cau mày nói:
- Gã này là thổ phỉ của Song Long trại ở Thái Hồ. Lão gia trông cậy tất cả vào hắn để thăng quan tiến chức. Đừng có động vào, kẻo đánh chết hắn thì chúng ta chỉ có đường chết.
Cai ngục hắc hắc cười lạnh:
- Các ngươi khỏi phải lo lắng. Các người ở bên ngoài trông chừng để mình ta vào cho hắn một trận hả giận.
Một gã quan sai mở cửa lao phòng nói:
- Ngươi nhanh tay nhanh chân một chút, mọi người còn đang đánh bạc đó.
Tên cai ngục thấy đạo tặc người đầy xiềng xích co ro nằm dưới đất, mặc cho người phát lạc. Hắn giơ cương đao nhe răng cười nói:
- Tên chết tiệt này, cho dù ở ngoài ngươi tung hoành thế nào thì lúc này cũng chỉ như con kiến trong lòng bàn tay ta. Muốn sống thì cúi đầu cầu xin ta khoan dung đi.
Nói xong, hắn đá một cái vào mông tên đạo tặc.
Quản ngục thấy đạo tặc không nhúc nhích, nhớ lại hắn ban nãy mồm miệng càn rỡ mà lúc này không hề hoàn thủ. Liền cười to một tiếng rồi dựng đạo tặc lên, muốn cho đối phương thưởng thức mùi vị tàn bạo.
Đang muốn động thủ chợt thấy tên đạo tặc mở hai mắt cười lạnh:
- Mấy tên tiểu tốt này, có chút quyền lực lại muốn làm hoàng đế. a
Thân mình đạo tặc nhoáng lên một cái đã thoát ra, đồng thời một ngụm nước miếng phu đầy lên mặt tên cai ngục.
Tên cai ngục giận dữ, quát:
- Ngươi muốn chết.
Dứt lời liền vung đao lên, chém thẳng xuống tên đạo tặc.
Đám quan sai kinh hãi vội la lên:
- Đừng giết hắn.
Thấy lưỡi đao chém xuống nhưng đạo tặc không chút sợ hãi. Hắn ngửa đầu cười dài quát:
- Tới hay lắm.
Nói xong liền đá một cước, thanh đao rơi xuống, một trảo của đạo tặc thuận thế chộp tới cánh tay tên cai ngục. Rắc một tiếng, huyết nhục bay tung tóe trong tiếng thảm thiết thê lương. Cánh tay tên cai ngục đã bị bẻ gãy rơi xuống đất.
Đám cai ngục kinh hãi lùi về phía sau. Lư Vân thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ kêu lớn.
Tên đạo tặc cười nói:
- Đám cẩu hỗn tạp các ngươi, có gan động tới gia gia thì chỉ có đường chết.
Nói xong hắn rống to một tiếng, nâng đầu tên cai ngục đập mạnh vào tường. Một tiếng oanh vang lên, đầu óc tên cai ngục vỡ tan, huyết nhục tung tóe.
Đạo tặc quay đầu nhìn về đám cai ngục quát lớn:
- Còn tên nào muốn chết thì cứ tiến vào?
Đám cai ngục hoảng sợ kêu to, vội vàng chạy đi cấp báo cho quan trên. Chỉ một lúc sau, một gã bộ khoái vội vàng chạy tới. Nhìn thấy huyết nhục vung vãi trong lao phòng thì gã bộ khoái cũng sợ tới mức hồn phi phách tán. Tên đạo tặc đưa mắt liếc nhìn tên bộ khoái mới đến, lạnh lùng nói:
- Các ngươi nhớ cho kỹ, gia gia của ngươi họ Thường tên Tuyết Hận. Ngoại hiệu là Cửu Mệnh Phong Tử. Trong các ngươi tên nào không sợ chết cứ tiếp tục vào đi.
Bộ khoái nuốt một ngụm nước miếng. Nhất thời cũng không dám vào, chỉ ra lệnh cho đám cai cẩn thận trông chừng đợi ngày mai huyện lão gia phân phó.
Đạo tặc thấy không có ai dám tiến vào đối phó với mình, liền cười to một tiếng, vung tay về phía Lư Vân nói:
- Tiểu huynh đệ, làm người phải như vậy thì trong thiên hạ sẽ không ai có gan dám bắt nạt ngươi.
Sau đó hắn vểnh chòm râu lên hát:
- Gia gia sanh ra trong trời đất a, không sợ lũ quan lại thối nát. Tiêu dao tự tại trong thế gia không người nào quản!
Nhất thời hoa chân múa tay, vẻ mặt rất đắc ý.
Đám quan sai cúi đầu, không ai dám có hành động gì.
Lư Vân ngơ ngác thầm nghĩ: - Nếu mình cũng có võ công như vậy thì chẳng còn có kẻ nào ăn hiếp”.
Nhưng hắn lúc này chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, đành thở dài một tiếng rồi rầu rĩ đi ngủ.
Cho đến nửa đêm, chợt thấy có người kéo hắn. Lư Vân mở mắt thì thấy đạo tặc đang đứng trước mặt, cửa lao cũng đã bị người ta mở ra.
Lư Vân cả kinh nói:
- Ngươi… Làm sao ngươi có thể thoát được?
Đạo tặc cười ha hả, chỉ tay về phía bên ngoài cửa lao. Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có một đám hắc y nhân bịt mặt. Trên sàn nhà có hơn mười tên quan sai nằm bất động. Thì ra là đồng bọn của hắn đến cướp ngục.
Lư Vân nghẹn họng trân trối trước thủ đoạn lợi hại của đám thổ phỉ. Đạo tặc nọ cười hắc hắc vỗ vai hắn:
- Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi mi thanh mục tú lại khí khái cứng rắn. Lão đại của chúng ta nhất định sẽ coi trọng.
Chợt bên ngoài có tiếng người hô to:
- Cướp ngục. Người đâu, có ai không?
Tiếng thanh la vang lên khắp nơi, tiếng bước chân dồn dập. Khoảng chừng trăm tên quan sai nhảy ùa vào nhà lao. Người cầm đèn lồng, kẻ mang đao kiếm dây thừng đến nhà lao bắt người.
Lư Vân hoảng sợ lùi vào góc.
Gã hắc y nhân cầm đầu đám thổ phỉ lại không e sợ chút nào, cười lạnh:
- Bọn quan sai tới đúng lúc ta đang cần luyện tiễn pháp.
Hắc giương một cây cung lớn lên. Xoạt xoạt mấy tiếng, mấy mũi tên cắm vào đầu thi thể những quan sai còn nằm dưới đất. Đám quan sai mới tới thấy địch nhân võ công cao cường, nhất thời tìm chỗ ẩn nấp bên ngoài đồng thời gọi lớn.
Đạo tặc cười nói:
- Hỏa Nhãn Toan Nghê. Tiễn pháp thật lợi hại. Mới một năm không gặp mà ngươi tiến bộ thật không ngờ.
Hắc y nhân đáp lại:
- Ít lời thừa đi. Có gì ra ngoài hẵng nói.
Đạo tặc cười ha hả:
- Cũng được. Đã nhiều ngày ta không được giết đám cẩu tử rồi.
Tiếp nhận cương đao từ tay một tên lâu la, hắn lao ra bên ngoài. Đám quan sai nhao nhao chạy đến:
- Bắt lấy hắn, đừng cho hắn chạy thoát.
Là thanh âm của gã sư gia nọ.
Bị đám quan sai bao vây, đạo tặc lăn một vòng dưới đất, một đao liền chém đứt hai chân của một tên quan sai, miệng thì quát lớn:
- Chết!
Sau đó hắn ra tay đại sát. Chỉ thấy trong phòng máu chảy đầu người giàn giụa. Đám quan sai còn lại thấy thổ phỉ dị thường hung ác, sợ tới mức chân tay run rẩy, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Một tên quan sai quát lớn:
- Mọi người không phải sợ. Tiến lên, tiến lên.
Đạo tặc kia cười nói:
- Ngươi chỉ biết đứng đó hét to. Có gan thì tiến lên.
Sau đó hắn quát lớn:
- Người đâu khiêng binh khí ra cho ta. Lão tử hôm nay phải đại khai sát giới.
Hai gã lâu la khệ nệ khiêng một thanh binh khí ra, chỉ thấy là một cây búa rất lớn. Đạo tặc một tay tiếp lấy Cự phủ rồi hướng về đám quan sai bổ loạn. Cự phủ nọ vừa lướt qua thì thân thể một tên quan sai bị cắt đứt thành hai đoạn. Máu tươi gan ruột đầy đất.
----------
Chú thích:
(1) Đây là lấy ý bài thơ của Tống Chân Tông, trong đó có câu (nguyên văn):
Phú đa bất dụng mại lương điền
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất khả giá cao đường
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Thu thê mạc hận vô lương môi
Thư trung tự hữu nhan như ngọc
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng cần bán ruộng tốt
Trong sách tự có nghìn chung thóc
Ăn ở chẳng cần nhà cao to
Trong sách tự có lầu kim ốc
Lấy vợ chớ e mai mối xoàng
Trong sách có nàng mặt như ngọc.
(2) Đây là câu nói nổi tiếng của Trương Tái (hay Hoàng Cừ tiên sinh)
“Vị thiên địa lập tâm
Vị sinh dân lập mệnh
Vị vãng thánh kế tuyệt học
Vị vạn thế khai thái bình”
Có nghĩa là:
“Vì thiên hạ mà lập tâm.
Vì dân sinh mà quyết cải thiện đời sống xã hội.
Vì tiên thánh mà quyết nối tiếp cái học xưa bị đứt quãng.
Vì vạn vật mà khai mở ra căn để cho cuộc thái bình”.
Hồi 2:
Đám quan sai sợ tới mức tè cả ra quần kêu lên:
- Cứu mạng.
Rồi cả đám đế giày bôi mỡ ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Tên sư gia thấy thuộc cấp chạy trốn cũng kinh sợ:
- Xong rồi, xong rồi!
Hắn quát to một tiếng rồi cũng tìm đường mà chạy.
Đạo tặc quát:
- Không được chạy! Lão tử còn chưa giết đã tay!
Hắn vừa truy đuổi vừa chém giết, máu tươi bắn đầy tường, dưới mặt đất tay chân cùng xác người la liệt.
Trong phòng giam không còn một bóng người. Đám hắc y nhân thấy lũ quan sai đã hốt hoảng bỏ chạy, không nhịn được cười lớn rồi bỏ đi.
Tên đạo tặc nọ đang tính rời đi, thấy Lư Vân còn đứng bất động thì hắn buông Cự phủ, quay sang cười nói:
- Tiểu huynh đệ đi nhanh đi! Chúng ta trở lại sơn trại. Về sau mọi người ăn uống no say lại được chia tiền bạc, sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
Lư Vân vẫn ngỡ ngàng đứng yên bất động.
Tên đạo tặc hắc hắc cười:
- Tiểu huynh đệ nghĩ thoáng một chút đi. Nếu ngươi cố chấp không đi. Đợi đến khi lũ quan sai quay lại, người còn có thể thoát khỏi nơi này hay chăng?
Lư Vân sửng sốt thầm nghĩ: - Đúng vậy! Đợi lát nữa đám quan sai trở lại, ta biết phải làm sao bây giờ?
Trong lòng sợ hãi, hắn muốn theo đám thổ phỉ nhưng vừa cất bước thì lại nghĩ:
- Ta… Lư Vân ta là đường đường chính chính sao có thể nhập đạo tặc được chứ? Ta đọc đủ thứ thi thư đê rồi đắm mình trong đọa lạc, xuống hoàng tuyền sao có thể đối mặt với tổ tiên phụ mẫu?
Nghĩ đến đây hắn liền dừng lại.
Tên đạo tặc kia đã mất kiên nhẫn, cau mày mắng:
- Rốt cuộc ngươi có đi hay không? Ta không thể chờ ngươi thêm được nữa.
Nói xong liền bước đến định lôi Lư Vân đi. Lư Vân kinh hãi vội lùi lại, xua tay nói:
- Ta… Ta không thể làm thổ phỉ.
Tên đạo tặc mắng to:
- Tổ bà tên tiểu tử nhà ngươi, còn nhỏ đã học đòi cái tính cổ hủ ngoan cố.
Một gã hắc y nhân đứng bên khuyên giải:
- Tiểu tử này không có phúc khí, không cần miễn cưỡng. Trước mắt chuyện thoát thân mới là quan trọng. Đừng làm cho đại ca lo lắng.
Thấy Lư Vân nhất quyết không đi, đạo tặc nọ đành phải thở dài một tiếng, liền theo đồng bọn rời đi.
Lúc này quan sai và thổ phỉ đều không còn, Lư Vân thầm nghĩ: - Hiện tại ta nên làm gì bây giờ? Nên vượt ngục hay ở lại chỗ này?
Nếu vượt ngục lại phạm thêm tội bỏ trốn, chỉ sợ suốt đời này không giải oan được. Nhưng nếu lưu lại chỗ này, chỉ sợ ngày mai quan huyện sẽ dụng tâm hãm hại, có thể bị nhục hình đến chết.
Đang do dự chợt thấy vài tên cai ngục thò đầu ra với vẻ hoảng sợ:
- Cướp ngục đã đi hết chưa?
Lư Vân đang muốn trả lời chợt thấy tên sư gia vội vàng đi vào trong lao, ôm đầu kêu:
- Xong rồi! Xong rồi! Đám đạo tặc bỏ trốn hết, chúng ta lấy gì để trả lời với huyện lão gia đây?
Đám đạo tặc này xuất thân từ Song Long trại Giang Đông, gây án vô số chính là trọng phạm của triều đình. Huyện thái gia muốn thăng quan tiến chức phải trông vào công trạng lần này. Ai ngờ miếng ăn dâng tới miệng còn mất, phạm nhân đã tẩu thoát, chắc chắn sẽ bị trách phạt nặng.
Lại nghe một gã cai ngục nói:
- Khởi bẩm sư gia, đám cường đạo chưa thoát toàn bộ. Trong lúc liều mình chiến đấu, may mắn chúng ta còn bắt lại được một tên. Mời sư gia coi qua.
Tên quản gia trở nên hồ hởi:
- Ở nơi nào? Mau áp giải hắn lên.
Ngục tốt nọ chỉ về hướng Lư Vân, cười nói:
- Khởi bẩm sư gia, tất nhiên là tên tiểu tử kia.
Lư Vân kinh hãi, xua tay lia lịa:
- Không phải ta… Không phải ta…
Nhìn thấy vẻ mặt cợt nhả của đám thủ hạ, tên sư gia giận dữ quát:
- Toàn một lũ tham sống sợ chết, còn dám đứng đó phóng rắm!
Đám cai ngục liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt xấu hổ.
Lư Vân còn đang vỗ ngực tự trấn an thì một tên cai ngục đã nói nhỏ vào tai lão sư gia:
- Đám tặc nhân nghênh ngang rời đi, nếu chúng tha không tìm kẻ gánh tội thay thì làm sao gánh vác nổi đây!
Lão sư quản giật mình thầm nghĩ: - Lời này cũng có lý.
Lập tức phân phó:
- Tiểu tử này đúng là đồng mưu. Các ngươi phải trông chừng hắn cẩn thận.
Lư Vân nghe vậy kinh hãi, hồn siêu phách lạc kêu thảm thiết:
- Oan uổng quá mà!
Đám cai ngục mừng rỡ kêu lên:
- Đúng rồi! Tiểu tử này đúng là mưu ma chước quỷ, báo hai chúng ta tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt giữ được.
Nghe đám cai ngục nói hưu nói vượn khoe khoang đủ điều, tên gia sư cũng nổi nóng:
- Các ngươi còn đứng đó phóng rắm, không mau bắt người lại cho ta.
Hắn cũng hiểu rằng, tri huyện lão gia mà biết chuyện này thì thế nào cũng nổi trận lôi đình, liền vội kêu thủ hạ bắt người. Vừa có thể vừa giữ thể diện nha huyện lại vừa đoái công chuộc tội.
Nhìn thấy mọi người rời đi, Lư Vân sầu thảm ngơ ngác ngồi xuống thầm nghĩ:
- Xong rồi, đời ta thế là xong rồi…
Ban đầu huyện quan dụng tâm giá họa cho hắn, tuy tội danh không nhẹ nhưng chưa đến nỗi bị xử tử. Nhưng lần này phạm tội đồng lõa với đạo tặc cùng cướp ngục, trọng tội như vậy chỉ có con đường lăng trì xử tử.
Hai mắt Lư Vân đẫm lệ, tâm thần hoảng loạn: - Sớm biết như vậy, vừa rồi không cự tuyệt đạo tặc kia.
Còn đang nỉ non khóc lóc chợt nhìn thấy cửa lao chưa đóng, bên ngoài chỉ có một lão lính già trông coi, có lẽ đám quản ngục khinh thường một thư sinh văn nhược như hắn nên cũng không quá coi trọng việc trông coi. Lư Vân suy nghĩ thật nhanh:
- Nha môn quả thật quá tội lỗi rồi, ta không đi còn đợi đến lúc nào nữa.
Nghĩ đến đây hắn vội chạy ra bên ngoài lao phòng.
Lão quản ngục thấy hắn chạy đi liền rút đao ra, kề vào cổ hắn nói:
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Lão ngục tốt này không phải ai khắc, chính là người tốt đã thiết đãi Lư Vân bữa cơm ngày đại niên.
Lư Vân quỳ rạp xuống đất, giọng khẩn khoản nói:
- Lão trượng, người thả cho ta đi! Nếu không ta chỉ còn đường chết.
Lão ngục tốt có vẻ không đành lòng, thở dài:
- Nhưng ta… Ta không thể thả cho ngươi đi. Ngươi hãy mau vào bên trong đi.
Nói xong lão vung binh khí trên tay, không muốn thả người.
Lư Vân tràn đầy nước mắt:
- Lão trượng, người cũng biết bọn họ vu cáo hãm hại ta. Nếu hôm nay ta quay vào trong chính là đi vào Quỷ Môn Quan!
Nói xong, hắn liền chạy ra bên ngoài.
Lão ngục tốt vung đao chặn đường nói:
- Không được! Ngươi đi rồi thì ta nhất định phạm trọng tội.
Lư Vân không để ý tới, cúi đầu che mặt lại chạy thẳng ra ngoài. Lão quản ngục quát to một tiếng:
- Chạy đi đâu!
Sau đó vung đao bổ tới Lư Vân. Chẳng qua chiêu này hữu khí vô lực, Lư Vân tuy không biết võ nhưng có thể nhẹ nhàng né tránh, sau đó lao ra ngoài cửa.
Mắt thấy Lư Vân chạy mất, lão quản ngục quỳ rạp xuống đất khóc ròng nói:
- Ngươi chớ có đi! Ngươi trốn đi thì toàn bộ già trẻ lớn bé nhà ta sẽ mất mạng! Ô… ô…
Lư Vân đứng ở cửa, quay đầu nhìn lão cai ngục, nhớ tới bữa cơm tết đoàn viên, hắn biết lão này tâm địa không xấu. Bản thân chạy trốn sẽ hại đến toàn bộ người trong gia đình lão. Lư Vân không đành lòng nên có điểm do dự.
Lão cai ngục quỳ rạp dưới đất, khóc lớn khẩn cầu:
- Vị đại ca, xin hãy thương xót cho lão đầu tử đáng thương này! Đừng có chạy trốn…
Lư Vân thở dài thầm nghĩ:
- Thôi thôi! Lư Vân ta cô độc vô thân vô cố, nếu có chết thì cũng chỉ mất một cái mạng. Lão ngục tốt còn cả toàn gia. Ai! Đại trượng phu há có thể vì mạng sống của mình mà hại người?
Lư Vân xoay người trở lại, nâng lão cai ngục đứng dậy rồi hòa nhã nói:
- Lão trượng đừng khóc! Ta không trốn nữa!
Lão cai ngục mừng rỡ rung giọng nói:
- Ngươi… Ngươi thực sự không đi?
Lư Vân gật đầu:
- Đúng vậy! Ta không thể đi…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên lão ngục tốt rút một thanh trủy thủy từ trong giày đâm tới Lư Vân.
Lư Vân cả kinh, vội đưa tay đẩy mạnh lão cai ngục ra.
Lão ngục tốt té xuống mặt đất, chỉ nghe lão đứt quãng nói:
- Đồ vong ân… Phụ nghĩa. Ta… Ngày đó… Ta cho ngươi một con cá ăn tết… Ngươi… Ngươi lại đối xử với ta như thế.
Dứt lời liền thấy lão bất động như chết.
Lư Vân nâng lão cai ngục dậy, chỉ thấy trên ngực lão đang cắm trủy thủ. Rõ ràng khi lão trượt chân đã tự ngộ thương bản thân. Trong lòng Lư Vân áy náy thầm nghĩ:
- Lão nhân này tâm địa không xấu! Chỉ vì thân trong nha môn nên không thể không như thế! Ai… Lư Vân ơi Lư Vân. Lão chính là vì ngươi mà phải chết.
Hắn đứng ngây ra một lúc, thở dài rồi lao ra khỏi nha môn.
Chạy trốn một mạch, may mà không gặp quan sai nào. Lúc này Lư Vân đang chạy bộ trên đường, chỉ thấy hai bên đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt. Không ngờ hiện lại là đêm Nguyên Tiêu. Muốn vàn đèn lồng tranh hoa được treo lên lộng lẫy và huy hoàng.
Lư Vân thân trong hiểm cảnh, nào có tâm tình thưởng lãm. Hắn rẽ vào một hẻm nhỏ mà chạy, chạy ra ngoại thành liền kiếm một miếu hoang đổ nát nghỉ tạm. Ban đêm gió lạnh rét căm, Lư Vẫn giống như chim sợ cành cong. Mỗi khi gió thổi cỏ lay, cành cây xào xạc, hắn lại bị hù cho sắc mặt trắng bệch. Lúc nào cũng sợ hãi quan sai đuổi tới.
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lư Vân liền rời khỏi miếu chạy tới bến đò. Nơi này ở lâu một khắc thì càng nguy hiểm, chỉ có nhanh chóng rời khỏi Sơn Đông mới may mắn giữ được mạng.
Đi tới bến đò, lúc này dù là ngày tết nhưng vẫn rất tấp lập. Lư Vân nghĩ thầm:
- Ta không có đồng nào, nếu muốn rời khỏi Sơn Đông chỉ có cách xuôi thuyền về nam.
Đường thủy này thật là ẩn mật, có thể lẩn tránh quan phủ. Cho dù có đuổi bắt có khó tra ra được.
Lư Vân hỏi các nhà đò xem có cần ngư phu phụ việc hay không, chẳng qua đám người đều hờ hững như không nhìn thấy. Hắn vẫn không từ bỏ, thấy một lão lái đò ngồi ăn trên đất thì tiến đến nói:
- Vị đại ca, ngươi có cần thêm nhân thủ chăng?
Lão lái đò buông bát đũa xuống đánh giá Lư Vân, lạnh lùng trả lời:
- Ngươi muốn tìm việc?
Lư Vân vội đáp:
- Tại hạ muốn tìm một việc, mong đại ca toàn thành cho.
Lão lái đò ngáp một cái nói:
- Cái gì mà tại hạ với là tại thượng, ngươi nói chuyện thật là khó hiểu.
Hắn liếc nhìn Lư Vân nói:
- Tại sao khắp người tiểu tử ngươi đầy vết thương. Là bị chó điên cắn sao?
Lư Vân cười ngượng thầm nghĩ: - Nói cho cùng đám quan sai tàn bạo đến cực điểm, so sánh với chó điên cũng không khác mấy
Lập tức cười nói:
- Đại ca nói đúng. Đêm qua ta gặp gỡ một đàn chó điên, bọn chúng liên tục truy cắn đến nỗi ta bị tổn thương thế này.
Lão lái đò bán tín bán nghi, chỉ ừm một tiếng nói:
- Được rồi! Nhìn tiểu tử ngươi khá khỏe mạnh, có thể làm được mấy việc khổ cực.
Hắn đứng lên nói:
- Theo như quy củ của ta, thường ngày ngươi phải khuân vác hàng hóa. Bây giờ nước đang cạn, ngươi chèo thuyền. Mỗi tháng một quan tiền, thấy thế nào?
Công việc phu thuyền xưa nay thường khổ cực. Lư Vân thấy công việc của lão lái đò của vô cùng hà khắc, nhịn không được nhíu mày. Lão lái đò quát:
- Tiểu tử ngươi còn muốn cò kè mặc cả sao? Làm thì gật đầu, không thì lăn đi chỗ khác.
Lư Vân thở dài một tiếng. Chỉ có nhận công việc này mới có thể rời khỏi Sơn Đông, vội vàng gật đầu:
- Chấp nhận, chấp nhận. Mỗi tháng một quan.
Lão lái đò cười nói:
- Là ngươi tự đáp ứng, đừng nói ta cay nghiệt.
Lập tức kéo Lư Vân xuống thuyền. Hắn cũng chỉ cầu rời khỏi chỗ này, liền cúi đầu đi theo.
Không lâu thì thuyền liền rời bến. Lư Vân rất sợ có quan lính tới bắt, chỉ tránh trong khoang thuyền không dám thò đầu ra. Cho đến khi thuyền rời xa mới yên lòng.
Không qua mấy ngày, con thuyền đã rời khỏi Sơn Đông mà hắn đã sinh trưởng từ nhỏ.
Đoạn đường này không còn quan sai truy theo, thương thế bị tra tấn cũng chậm rãi bình phục. Lư Vân nghĩ bản thân chỉ là tên tiểu tốt nên quan huyện cũng không phí sức đuổi bắt, tám phần đã quên hắn rồi, coi như là đại hạnh trong bất hạnh. Mỗi ngày liền theo người chèo thuyền làm việc, vận chuyển hàng hóa. Dần dần hắn cũng quên mất mình là trọng phạm.
Chẳng bao lâu nửa tháng đã trôi qua. Lúc này Lư Vân đang nằm trên mạn thuyền ngắm trăng sáng. Xa xa là màn sương mờ ảo mông lung. Đêm dài u tĩnh chỉ có sóng nước vỗ nhẹ vào thân thuyền.
Lư Vân nhớ tới thi khảo không đạt, vận rủi kéo tới khiến hắn phải lưu lạc đến đây, nhất thời thương hại cho thân thế bản thân, đột nhiên nghĩ tới câu thơ trong bài Lữ dạ thư hoài của Đổ Phủ:
Phiêu phiêu hà sở tự?
Thiên địa nhất sa âu.
(Làn nhàn ngày tháng luân lưu
Đất trời cao rộng cánh chim chập chờn) (1)
Hắn như ngây dại, không biết lần xuống phương Nam này thế nào.
Một ngày chiếc thuyền đi tới chỗ nước cạn, thuyền không chèo được mà chỉ có thể kéo. Lão lái đò quát:
- Mọi người lên bờ cho ta, chuẩn bị làm việc.
Lư Vân cùng đám người đi lên bờ, lão lái đò mướn hơn hai mươi người, xem ra việc này rất nặng nhọc, chỉ vài người trên thuyền không đủ làm việc.
Chợt nghe lão lái đò mắng:
- Tổ bà nó! Mấy lão đầu cùng tiểu hài này là ai mướn cho ta thế, mau mau đuổi đi.
Lư Vân nhìn chắm chú, chỉ thấy lão lái đò gầm lên chỉ vào mấy lão nhân tiểu đồng, mắng chửi không ngớt.
Một gã phụ thuyền cười nói:
- Đáng chết! Đáng chết! Tiểu nhân không nhìn rõ. Để tiểu nhân đuổi bọn chúng đi.
Hắn lập tức quát:
- Lăn đi! Việc này các ngươi không làm nổi đâu.
Đám người hoảng sợ kêu lên:
- Không thể nào! Chúng ta đã làm cho các ngươi mấy ngày. Các người đuổi đi thì chúng ta lấy cái gì kiếm cơm đây.
Nhìn thấy đám lão nhân với mấy tiểu hài tử liều mạng van xin. Lư Vân cũng đến xin lão lái đò. Chẳng qua đối phương tức giận mắng:
- Đám phế nhân này không có nửa điểm sức lực, giữ làm được cái gì? Muốn làm thì giảm nửa tiền!
Lư Vân nghe hắn nói cay nghiệt nhất thời tức giận, nhưng thầm nghĩ mình cũng chỉ là tên giúp việc quèn, lời nói há lại có trọng lượng? Chỉ có thể thở dài quay mặt làm ngơ.
Lúc này trời đông giá rét, nhưng ngay cả những hài tử vẻ mặt cũng rất kiên nghị. Lão lái đò ra lệnh một tiếng:
- Kéo nào!
Lão vung roi da lên vụt vào trên người một tráng hán.
Thoáng chốc mọi người cao giọng hát:
- Một hai ba kéo nào, kéo nào! Kéo nào! Kéo đến hai tay nát vụn, phụ nữ có chồng lại tái giá! Kéo nào, kéo nào! Kéo cho máu thịt đầm đìa kiếp sau miễn đầu thai!
Tiếng ca tung bay trên sông làm cho mọi người tăng thêm nhiệt huyết.
Lư Vân dùng hết sức kéo, lúc này da bàn tay đã rách nát. Hắn thấy vài lão nhân mặt đã khô quắt lại thầm nghĩ:
- Nếu ta nhàn hạ chẳng phải mấy lão nhân này càng cố sức?
Lúc này hắn tung ra toàn bộ sực lực, mồ hôi hòa lẫn huyết nhục đầm đìa, mới hiểu được đạo lý của câu hát “kiếp sau miễn đầu thai”.
Một canh giờ trôi qua, chiếc thuyền đã được kéo ra khỏi chỗ cạn. Đoàn người kéo thuyền hoan hô kêu lên:
- Qua rồi! Qua rồi!
Mọi người xong việc đều ngồi xuống sưởi ấm. Lư Vân mệt mỏi ngã xuống, thở gấp nói:
- Sống thế này thực chẳng phải là người! Mỗi ngày mà cứ làm thế này chắc sống không nổi.
Một lão nhân lắc đầu nói:
- Lời này của ngươi chưa hẳn là đúng! Chỉ cần mỗi ngày có công việc làm là tốt rồi! Hai năm qua sinh ý không tốt. Hai ba ngày mới có được một bữa cơm, ăn cũng không đủ no.
Lư Vân thấy lão tuổi cao hỏi:
- Lão trượng đã làm được bao lâu rồi.
Lão nhân cười nói:
- Hơn năm sáu chục năm rồi.
Lư Vân lộ vẻ không đành lòng nói:
- Trong nhà lão trượng còn có ai không?
Lão nhân kia nói:
- Không còn ai! Chỉ có mình ta.
Một gã hán tử thấy Lư Vân kinh ngạc liền cười nói:
- Lão già này coi như tốt số! Sống qua năm mươi rồi nên cám ơn trời đất. Ta cho ngươi biết a, cái này gọi là chết sớm rồi sớm được hồi sinh!
Lư Vân than thở trong lòng, liền nghĩ:
- Ta đọc sách thánh hiển để làm gì? Không phải hi vọng tạo phúc cho nhân gian sao? Đám người kia đáng thương như thế… Nhưng ta có thể giúp họ được những gì?
Hắn không đỗ khoa thi, chỉ là thư sinh bần hàn giống như bọn họ, có năng lực gì mà giúp đỡ chúng sinh? Hắn đành thở dài trở lại thuyền, rầu rĩ chìm vào giấc ngủ.
-------
Chú: (1) Lữ dạ thư hoài
Tế thảo vi phong ngạn
Nguy tường độc dạ chu
Tinh thuỳ bình dã khoát
Nguyệt dũng đại giang lưu
Danh khởi văn chương trứ
Quan ưng lão bệnh hưu
Phiêu phiêu hà sở tự
Thiên địa nhất sa âu
Bản dịch của Nguyễn phước Hậu
Mượt mà bờ cỏ gió hiu
Thuyền con một lá cô liêu đêm dài
Đồng xa trải dưới sao trời
Trăng rơi cỡi sóng tơi bời nước tuôn
Lẫy lừng để tiếng văn chương
Quan già cáo bịnh về vườn nghỉ hưu
Làn nhàn ngày tháng luân lưu
Đất trời cao rộng cánh âu chập chờn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện